Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tam kiếm phái

Phiên bản Dịch · 1309 chữ

Tuy nhiên sau lưng huyện lệnh trấn Thanh Thủy có lai lịch lớn như vậy, giá treo giải thưởng lại giống như Cử Phủ, rốt cuộc ngươi treo thưởng này nghĩ như thế nào vậy?

Trước không quản, việc cần làm là hoàn thành nhiệm vụ.

Dựa vào năng lực hiện có của mình, xuất kỳ bất ý giết một người thì còn được, nhưng…

Làm sao vậy, không phải muốn đổi cách sống sao, do dự như vậy làm gì?

Đây cũng không phải kiếp trước, đã tầmthường cùng sợ hãi rụt rè qua cả đời.

Hiện tại đi ra ngoài lang bạt giang hồ, làm hiệp khách, gặp phải loại tình cảnh này, còn sợ hãi rụt rè như vậy.

Vậy còn không bằng quay về Cự Bắc thành tiếp tục làm ổ.

“Vương Phú Quý, ngươi ra ngoài giang hồ là muốn làm gì?”

“Ta muốn đi chiêu thu đệ tử.”

“A? Môn phái các ngươi thiếu người như vậy sao? Môn phái các ngươi tên là gì?”

“Đại Lực Thần Quyền bang!”

Tiếu Tử Phong: ...

“Cũng không biết tại sao, những môn phái khác đều dễ chiêu mộ người như vậy, nhưng ta đi ra ngoài tìm người tài thì lại bị bọn họ cho là lừa đảo.”

“Võ ngươi học tên là gì?”

“Không bị người khi dễ.”

"Trước kia ở trong thôn, mọi người nói ta là Thiên Sát cô tinh, khắc chết cha mẹ, trẻ con cùng tuổi thường xuyên khi dễ ta, sau này ta đã nghĩ tập võ sẽ không bị người khi dễ, kết quả phát hiện sau khi luyện võ, người muốn khi dễ ta lại càng nhiều.”

“Vậy kế tiếp ngươi muốn đi đâu?”

“Không nghĩ ra, sư phụ bảo ta lần này xuống núi nhất định phải dẫn hai đệ tử trở về.”

“Nếu không như vậy, theo ta đi Thanh Thủy trấn, vừa lúc ta đem hai tên này đi đổi tiền thưởng.”

“Treo thưởng của Thanh Thủy trấn không phải đã có người nhận rồi sao?”

“Ta nói là treo thưởng của sát thủ, ngươi cũng ra lực, Cự Phủ là ngươi ngăn cản, hái hoa tặc cũng là ngươi giết, tiền thưởng thế nào cũng nên chia cho ngươi một nửa.”

“Vậy được, ta đi với ngươi.”

“Đúng rồi, đại ca, ngươi tên là gì?”

“Tiêu Tử Phong, còn nữa, ta không có lớn hơn ngươi.”

Vương Phú Qúy nghe thế liền đáp: “Thực lực ngươi mạnh hơn ta, ta muốn gọi ngươi là tiền bối, nhưng tuổi ngươi còn nhỏ, cho nên ta đổi gọi ngươi là đại ca.”

Tiêu Tử Phong cười cười.

“Tùy ngươi thôi.”

Tam Kiếm phái.

Trong một căn phòng, truyền đến từng trận tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“Phi! Danh môn chính phái gì thế này? Tâm còn đen hơn ta.”

Thiết Đản mặc một thân xiêm y vải thô, vừa cầm chổi quét vừa nhổ bước bọt.

“Nói ít hai câu, thính lực của bọn họ rất tốt.”

Trong miệng Nhị Hổ ngậm một cây cỏ khô, cho chút khó chịu mà lên tiếng.

Từ khi rời khỏi Cự Bắc thành, hai người đã nhận thức được thực lực rất quan trọng.

Nghe nói gần trấn Thanh Thủy có một Tam Kiếm phái, cho nên liền chạy tới bái sư học nghệ.

Lấy ra một khoản tiền, hối lộ người chiêu mộ đệ tử.

Kết quả lại trở thành đệ tử ngoại môn, còn nói sau này cố gắng nhất định có thể làm đệ tử nội môn.

Tin cái quỷ, đệ tử ngoại môn đừng nói luyện võ, mỗi ngày làm đủ loại việc bẩn đã đủ mệt nhọc.

Mấy ngày trước, hai người còn mang một bộ nữ thi, bộ dáng thê thảm của nữ thi kia khiến Nhị Hổ hiện tại ngẫm lại cũng ăn không ngon.

Đây là danh môn chính phái, nhưng trong mặt hắn ta lại không khác gì một đám biến thái cả.

"Hổ ca, nếu không chúng ta chuồn đi, nơi này quả thực chính là hang rắn!”

“Ngày hôm qua, Tiểu Lục Tử cũng bởi vì đánh vỡ một cái chén mà bị bọn họ treo lên luyện phi đao, bây giờ còn bị treo đây, tuy rằng không chết, nhưng so với chết còn khó chịu hơn.”

“Cách làm này của bọn họ, ta cảm giác sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, đừng liên lụy đến chúng ta.”

Tiểu Lục Tử cũng là đệ tử ngoại môn đến đây sớm hơn bọn họ.

“Lần này phải bàn bạc kỹ hơn.”

Chạy ra khỏi Cự Bắc thành, trên cơ bản chính là trời cao mặc chim bay.

Tại mảnh đất này, quan viên cấu kết với Tam Kiếm phái, nếu như bọn họ chạy thì chính là phản bội sư môn.

Cho nên khẳng định không thể giống Cự Bắc thành, vừa thu dọn đồ đạc liền chạy, bằng không chạy một nửa liền rất có thể sẽ bị bắt lại.

Đang lúc hai người cầm đồ quét dọn chuẩn bị đi đến một chỗ tiếp theo, thì một bóng người liền chặn ở phía trước.

Hai người ngẩng đầu nhìn, Tiêu Tử Phong! Hai người nhất thời luống cuống.

Tiêu Tử Phong còn sống xuất hiện ở chỗ này, đã chứng tỏ rất nhiều chuyện.

“Phong ca, chúng ta cũng không để lộ bí mật nha.”

Nhị Hổ lập tức nói.

Thiết Đản cũng ở một bên đáp theo.

“Đúng vậy, không liên quan đến chúng ta.”

“Ta biết các ngươi không để lộ bí mật, bằng không các ngươi cũng không có khả năng đứng ở đây.”

Dù sao hắn nhàn rỗi không có việc gì, lại nhiều năm tích lũy xuống, làm ra lượng thuốc súng lớn, do đó không có khả năng có người còn sống.

Nói đến đây Tiêu Tử Phong đột nhiên chuyển đề tài.

“Nhưng không ngờ các ngươi lại gia nhập môn phái này.”

Nhị Hổ nghe lời này, lập tức phản ứng lại, báo ứng của những người này, nhưng không thể liên lụy mình vào.

"Chúng ta mới nhập phái vài ngày, rất nhiều chuyện chúng ta đều không có tư cách tham dự, một ngày ở trong bang phái này chỉ có quét dọn vệ sinh, chà bồn cầu gì đó."

Thiết Đản ở một bên nói.

"Đúng vậy, Phong ca, ta nói cho ngươi biết trong bang phái này không có người tốt.”

“Trước kia ta nhiều lắm cũng chỉ dám nhìn quả phụ tắm rửa.”

Nhị Hổ không khỏi liếc Thiết Đản một cái.

Ở Cự Bắc thành, nếu tiểu tử người dám làm chuyện quá mức thì có lẽ cỏ trên mộ phần đã cao hơn ngươi rồi.

“Cho nên Phong ca, ta chỉ mới tới nơi này vài ngày, coi như cũng có chút quen thuộc, nếu ngươi muốn thu thập bọn họ thì để ta dẫn đường.”

Đi tới căn phòng phía trước, bên trong có mười mấy cô nương quần áo rách rưới, bị nhốt trong lồng sắt.

Phần lớn hai mắt vô thần, bộ mặt dại ra, giống như linh hồn bị người ta hút mất.

Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ một chiếc giường lớn ở giữa phòng.

Một thiếu nữ xinh đẹp bị cột thành chữ đại trên giường, đang bị người tùy ý lăng nhục.

Gã nam nhân phía trên cười một cách phóng đãng, đương lúc gã chuẩn bị mây mưa thì trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người ngã xuống giường.

Tiêu Tử Phong lấy áo khoác che lên cơ thể nữ nhân, đây là một chút thể diện mà hắn để lại cho nàng.

“Giết ta!” Nàng ta nói một câu.

Không cầu xin tha thứ, không oán giận, cũng không oán hận, chỉ một lòng cầu chết.

Bạn đang đọc Giang Hồ Này Vì Ta Mà Trở Nên Kỳ Quái (Bản Dịch) của Tả Đích Thập Yêu Lạp Ngập
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.