Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cốt truyện đã thay đổi.

Tiểu thuyết gốc · 2736 chữ

Đạo Huyền Chân Nhân nhìn thiếu niên im lặng đứng một mình ở trong đại điện, trong khi đó hai người đồng bạn thì nằm bất động ở trên mặt đất. Ánh mắt của Đạo Huyền Chân Nhân tập trung nhìn thiếu niên một lúc, sau đó cất tiếng nói với chúng sư huynh đệ: “Giờ chúng ta thương nghị về ba hài đồng này. Đáng tiếc ta không còn thu nhận đệ tử, không biết vị nào có thể đem bọn chúng thu vào môn hạ?”

Lời nói này vừa ra, kia người mập lùn, chính là Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong thủ tọa Điền Bất Dịch mở miệng nói đầu tiên: “Chưởng môn sư huynh, huynh xem Đại Trúc Phong của đệ người tài khan hiếm,…”

Dù hắn không có nói hết lời, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm về phía Lâm Kinh Vũ.

Điền Bất Dịch muốn Lâm Kinh Vũ, các vị thủ tọa khác đều muốn. Triều Dương Phong thủ tọa Thương Chính Lương cướp lời, chỉ vào Lâm Kinh Vũ nói: “Chưởng môn sư huynh, hôm nay đệ lần đầu gặp cậu bé này liền cảm thấy hắn cực kỳ hợp ý, nghĩ là hai ta có duyên phận. Hay là cho cậu bé này gia nhập vào môn hạ của đệ đi.”

Tu chân chi lộ, tư chất cực kỳ trọng yếu. Năm xưa Thanh Vân Môn dựa vào tuyệt thế thiên tài Thanh Diệp tổ sư, mới trở thành lãnh tụ chính đạo thế lực, cho nên Thanh Vân Môn rất coi trọng tư chất. Tư chất của Lâm Kinh Vũ phi phàm, không ai nói chắc được trở thành người tiếp theo như Thanh Diệp tổ sư, cho nên mới ở trên đại điện cướp người.

Thương Chính Lương vừa dứt lời, Lạc Hà Phong thủ tọa Thiên Vân đạo nhân nói: “Thương sư huynh, môn hạ của huynh có tới hai trăm vị đệ tử, từng cái cùng huynh có duyên. Duyên phận của huynh quá nhiều a.”

Lời nói này của thủ tọa Lạc Hà Phong, khiến Triều Dương Phong thủ tọa đỏ mặt. Giọng nói của Điền Bất Dịch một lần nữa vang lên: “Thiên sư huynh nói đúng a. Nói đến số lượng đệ tử, môn hạ các vị hơn trăm đệ tử, trong khi đó Đại Trúc Phong ta có đúng bẩy vị đệ tử gồm cả nữ nhi ta. Không bằng…”

Điền Bất Dịch lại bị cướp lời, lần này người mở miệng là Thương Tùng Đạo Nhân: “Điền sư đệ, thân thế của ba người bọn họ thật đáng thương. Chúng ta muốn chiếu cố thật tốt cho họ, mà không phải quan tâm đến số lượng đệ tử của chúng ta.” Nói xong, hắn quay đầu hướng Đạo Huyền Chân Nhân vừa chắp tay nói: “Chưởng môn sư huynh, tư chất của đứa nhỏ này thật tốt. Xin nhường nó cho đệ, đệ hết lòng dạy bảo nó thành tài,

lấp nó an ủi vong linh của những người xấu số ở thôn Thảo Miếu.”

Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Thương Tùng sư đệ nói có lý. Vậy để cậu bé này trở thành môn hạ đệ tử của đệ đi.”

Thương Tùng Đạo Nhân mỉm cười nói: “Đa tạ chưởng môn chân nhân.”

Mọi người thấy Thương Tùng Đạo Nhân mỉm cười, trong lòng đều thầm nghĩ: “Thương Tùng Đạo Nhân ngươi được tiện nghi, nên tự nhiên cười. Vậy hai người còn lại thì phải làm như thế nào?”

Một lát sau Đạo Huyền Chân Nhân nói: “Hai người này…”

Thương Chính Lương ho khan một cái, nhắm mắt lại. Thiên Vân Đạo Nhân mắt nhìn lên tràn nhà, dường như có gì đó thu hút ánh nhìn của lão vậy. Điền Bất Dịch cười hắc hắc, cơn buồn ngủ đột nhiên tập kích, muốn ngủ thật say. Phong Hồi Phong thủ tọa dứt khoát thiền định, như hắn không có xuất hiện ở đây vậy.

Đạo Huyền Chân Nhân cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy bộ dạng của mọi người, ánh mắt nhìn về phía Đinh Cao Bình đang đứng một mình, lát sau nhìn về phía Điền Bất Dịch rồi nói: “Điền sư đệ, môn hạ đệ tử Tống Đại Nhân của đệ phát hiện ra thảm án ở thôn Thảo Miếu. Chứng minh hai người này có duyên với chi phái đệ. Vậy để hai người này gia nhập vào môn hạ của đệ đi.”

Điền Bất Dịch thấy bản thân mình được gọi tên, muốn cất tiếng từ chối. Nhưng định mở miệng từ chối, thấy thiếu niên anh tuấn kia đứng cô độc ở trong đại điện, trong lòng đột nhiên nghĩ đến hình ảnh người kia.

Một lúc sau, Điền Bất Dịch mở miệng nói: “Sư đệ tuân lệnh!”

Mọi người đối với sự biến hoá của Điền Bất Dịch, cảm thấy bất ngờ. Ánh mắt liếc nhìn về phía Đinh Cao Bình, như ngộ ra điều gì đó, trong lòng im lặng.

Đạo Huyền Chân Nhân có chút mệt mỏi xua tay nói: “Được rồi. Chư vị sư đệ cũng phải chú ý điều tra thêm về họa kia của thôn Thảo Miếu. Nếu không có chuyện gì nữa, mọi người trở về đi.”

Bọn người Điền Bất Dịch đứng lên đồng thanh nói: “Vâng.”

Nói xong, cả đám kéo nhau đi ra ngoài “Ngọc Thanh điện”. Đạo Huyền Chân Nhân quay trở về phía trong đại điện nghỉ ngơi.

Không lâu sau, Điền Bất Dịch mang theo Đinh Cao Bình và Trương Tiểu Phàm đi ra khỏi đại điện. Không có để ý đến sự cười cợt của chúng sư huynh, im lặng giao phó Trương Tiểu Phàm đang ngủ say cho Tống Đại Nhân, sau đó mang Đinh Cao Bình ngự khí phi hành trở về Đại Trúc Phong.

Tống Đại Nhân ôm Trương Tiểu Phàm đang ngủ say, đuổi theo sư phụ của mình.

Trên Đại Trúc Phong.

Tống Đại Nhân ôm Trương Tiểu Phàm, tay chỉ về phía một khu kiến trúc, đối với Đinh Cao Bình nói: “Đây là khu vực sinh hoạt hằng ngày của chúng đệ tử trong chi mạch ta. Đệ tử Đại Trúc Phong ít hơn rất nhiều so với các chi mạch khác, nên mỗi người được ở trong một phòng riêng.”

Đinh Cao Bình nhìn khu kiến trúc ở trước mặt. Quy mô ở đây nhỏ hơn rất nhiều so với khu vực nghỉ ngơi của chúng đệ tử trên Thông Thiên Phong, nhưng diện tích của mỗi phòng thì lớn hơn nhiều. Hắn chỉ vào căn phòng hẻo lánh nhất, rồi nói với Tống Đại Nhân: “Đại sư huynh, căn phòng đó có người ở không?”

Tống Đại Nhân nhìn về phía Đinh Cao Bình chỉ, nhanh chóng biết đó là một căn phòng hẻo lánh: “Căn phòng đó không có người ở, đệ lựa chọn căn phòng đó cũng được, ban đêm khá lạnh.”

“Đại sư huynh yên tâm đi, thể lực của đệ khá mạnh nên đệ có thể chịu được lạnh.” Đinh Cao Bình nhanh chóng nói, sau khi biết căn phòng đó không có người ở. Hắn quyết định lựa chọn biệt viện đó làm nơi ở của mình, đợi sau này đạt đến Ngọc Thanh cảnh tứ trọng thì ở hậu viện xây dựng nên một toà động phủ.

Đinh Cao Bình nhanh chóng di chuyển đến căn phòng đó. Còn Tống Đại Nhân ôm Trương Tiểu Phàm đi đến một căn phòng khá xa, nhưng gần với các căn phòng khác.

Không lâu sau, Trương Tiểu Phàm xuất hiện ở bên trong căn phòng đó. Hắn sau đó đánh giá căn phòng này một lúc, rồi lên giường ngồi, cơ thể ở trong trạng thái ngồi thiền.

Hắn thiền định cho đến khi bản thân không chịu đựng được nữa, thì hắn mới đi ngủ, ngủ say lúc nào không biết.

Hắn không hề hay biết có một cặp nam nữ đứng bên ngoài phòng của hắn. Đôi nam nữ này vừa nhìn vào trong phòng nơi hắn đang nằm, vừa nói chuyện với nhau. Đinh Cao Bình đương nhiên không biết cuộc nói chuyện của đôi nam nữ kia, cho dù biết hắn không bảo gì.

Cuối cùng đôi nam nữa kia trở về phòng của mình, xung quanh căn phòng của Đinh Cao Bình yên tĩnh.

Màn đêm nhanh chóng buồn xuống, một ngày mới bắt đầu. Khi trời còn chưa sáng hẳn, Đinh Cao Bình đã thức dậy rồi, hắn sau đó dùng ý niệm của mình câu thông lấy túi trữ vật, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược từ trong túi.

Không lâu sau, hắn cho viên đan dược đó vào miệng. Rất nhanh hắn không còn cảm thấy đói nữa. Hắn ngồi ở trong phòng một lúc, rồi mới bước chân ra khỏi phòng, nhanh chóng xuất hiện ở trên hành lang.

Đinh Cao Bình ngẩng đầu lên nhìn thiên không, trời dần dần sáng. Hắn nhanh chóng bước xuống khu đất trống ở trước phòng, một lúc sau hắn thi triển luyện thể công pháp “Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết”.

Đinh Cao Bình luyện “Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết” một vài lần thì hắn dừng lại. Hắn dừng lại vì cảm nhận được có người bước đến gần, không lâu sau hắn nhìn thấy Tống Đại Nhân đang di chuyển về phía Thủ Tĩnh Đường.

Tống Đại Nhân nhanh chóng nhìn thấy một cậu bé khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên người khoác lấy một bộ y phục màu nâu hơi cũ. Y đã đứng đây từ lúc Đinh Cao Bình luyện một bài quyền nào đó, khá tò mò về lai lịch của bài quyền này. Một lúc sau, y bước đến chỗ cậu bé kia, sau đó cất tiếng hỏi: “Huynh vừa thấy đệ thi triển một bài quyền. Không biết đệ tử chỗ nào học được bài quyền này?”

Đinh Cao Bình nghe được lời nói này của Tống Đại Nhân, sắc mặt trầm xuống, sau đó cất tiếng nói: “Nó có tên là Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết, một quyển luyện thể công pháp. Do phụ thân của đệ trước khi ngài qua đời đã truyền thụ cho đệ.”

“Luyện thể công pháp. Đệ tu luyện nó từ khi nào?” Tống Đại Nhân từ trong miệng Đinh Cao Bình nghe được bốn chữ “luyện thể công pháp”, vì vậy cất tiếng hỏi.

“Từ năm đệ lên tám tuổi, giờ đã được năm năm rồi. Phụ thân của đệ vốn là một vị dược sư, từ nhỏ đệ cũng theo phụ thân học các tri thức liên quan đến dược. Hiệu thuốc Phương Hà là một hiệu thuốc thuộc sản nghiệp của gia đình đệ, giờ nó do tam thúc của đệ trông coi.” Đinh Cao Bình nhìn Tống Đại Nhân nói. Nói xong, ánh mắt của hắn nhìn về phía Thủ Tĩnh Đường, rồi nói tiếp: “Chúng ta mau đi đến chỗ sư phụ đi. Đệ muốn bái sư trước.”

“Được.” Tống Đại Nhân gật đầu nói một tiếng, sau đó hắn dẫn Đinh Cao Bình đi đến Thủ Tĩnh Đường. Trên đường đi, Tống Đại Nhân nói cho Đinh Cao Bình biết về Đại Trúc Phong.

Theo lời nói của Tống Đại Nhân, Đại Trúc Phong bắt đầu được thành lập từ đời Thanh Diệp tổ sư, truyền đến đời này đã được sáu đời. Đại Trúc Phong đương nhiệm thủ tọa chính là Điền Bất Dịch, gia đình ba người sinh sống ở Thủ Tĩnh Đường; thê tử của Điền Bất Dịch chính là Tô Như, hai người có với nhau được một người con gái năm nay 13 tuổi tên là Điền Linh Nhi.

Về phần đệ tử thì Tống Đại Nhân là đại sư huynh, tiếp theo là Ngô Đại Nghĩa, Trịnh Đại Lễ, Hà Đại Trí, Lữ Đại Tín, Đỗ Tất Thư.

Nửa tiếng sau, hai người xuất hiện ở phía trước một toà đại điện. Hai người nhanh chóng tiến vào bên trong đại điện, rất nhanh cả hai xuất hiện ở trong Thủ Tĩnh Đường.

Đinh Cao Bình sau khi bước vào bên trong Thủ Tĩnh Đường, lập tức nhìn thấy trong đại điện có rất nhiều người.

Mấy người trong đại điện sau khi nhìn thấy Đinh Cao Bình không khỏi kinh ngạc, nhất là đôi phu thê Điền Bất Dịch và Tô Như. Cả hai người thân là cường giả, cho nên hai người đều cảm nhận được trong cơ thể của Đinh Cao Bình xuất hiện một loại năng lượng.

Điền Bất Dịch nhìn Đinh Cao Bình một lát, sau đó nói: “Cơ thể ngươi vì sao có một loại năng lượng tương tự như tu chân giả linh lực.”

“Vãn bối có tu luyện phàm giới võ học, tên là Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết, còn là một quyển luyện thể công pháp. Người truyền thụ nó vãn bối, chính là phụ thân của vãn bối.” Đinh Cao Bình biết được ý định của Điền Bất Dịch, vì vậy nhanh chóng nói ra lai lịch của bộ công pháp.

“Cao Bình, ngươi có thể thi triển cho chúng ta xem không?” Tô Như đứng ở bên cạnh trượng phu nàng, nghe xong Đinh Cao Bình nói rất tò mò về “Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết”. Vì vậy nàng nhanh chóng cất tiếng nói với Đinh Cao Bình.

Đinh Cao Bình nhanh chóng tuân lệnh, rồi đứng ở chính giữa đại điện thi triển “Dịch Kinh Tôi Luyện Quyết”. Không lâu sau, hắn luyện xong bộ luyện thể công pháp này.

Điền Bất Dịch có cái nhìn thiện cảm hơn với Đinh Cao Bình, trong lòng đang tưởng tượng cảnh thiếu niên kia thi triển “Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết”.

“Còn không nhanh bái sư đi, đứng đó làm gì?”Một lúc sau, Điền Bất Dịch nhìn Đinh Cao Bình nói.

Dưới sự chứng kiến của gia đình Điền Bất Dịch, cùng chư vị đệ tử, Đinh Cao Bình tiến hành làm lễ bái sư. Không giống với nguyên chủ Trương Tiểu Phàm, hắn sau khi dập đầu ba cái rồi đứng lên, sau đó cung kính hành lễ: “Đệ tử Đinh Cao Bình, bái kiến sư phụ, sư nương cùng chư vị sư huynh, sư tỷ.”

Điền Bất Dịch trong lòng mỉm cười vì bản thân cuối cùng thu được một đệ tử có tư chất tốt, xem ra lần tới thất mạch hội võ Đại Trúc Phong có cơ hội trở mình rồi. Lão nhìn lão thất đang đứng nói chuyện cùng với chúng đệ tử, hừ lạnh một tiếng; trong đại điện Thủ Tĩnh Đường lập tức yên lặng, toàn bộ bẩy đệ tử đứng trước mặt Điền Bất Dịch, Tô Như và Điền Linh Nhi.

Điền Bất Dịch liếc nhìn chúng đệ tử một lần, dừng lại ở vị trí của Tống Đại Nhân, rồi nói: “Đại Nhân, ngươi là người truyền thụ môn quy cùng “Thái Cực Huyền Thanh Đạo” ba tầng đầu cho lão thất.”

“Đệ tử tuân lệnh.” Tống Đại Nhân cung kính tuân lệnh.

“Được rồi, các ngươi lui ra đi. Nhớ lấy, thất mạch hội võ chuẩn bị đến rồi, các ngươi phải nỗ lực tu luyện, tranh thủ thời gian nâng cao tu vi, dù sao các ngươi nhập môn đã lâu rồi.” Điền Bất Dịch nhìn sáu đệ tử đầu tiên nói.

Sư phụ nói đúng, bọn họ nhập môn đã lâu rồi, vậy mà thực lực của họ vẫn còn yếu. Nếu không cố gắng tu luyện cho thất mạch đại hội lần tới, thì làm sao có thể cải thiện vị thế của Đại Trúc Phong trong thất mạch hội võ.

Đinh Cao Bình đứng ở một bên, nghe Điền Bất Dịch nói, trong lòng thầm nghĩ: “Cốt truyện của Tru Tiên thế giới đã bắt đầu thay đổi.”

Chúng đệ tử đồng thanh nói: “Sư phụ yên tâm đi, chúng đệ tử nhất định cố gắng tu luyện. Không để cho sư phụ sư nương buồn phiền nữa.”

“Các ngươi nhớ kỹ lời các ngươi nói đấy.” Điền Bất Dịch hừ một tiếng nói.

Toàn bộ đệ tử nhanh chóng rời khỏi Thủ Tĩnh Đường, chỉ để lại vợ chồng Điền Bất Dịch ở bên trong.

Bạn đang đọc Chư Thiên: Từ Tru Tiên Bắt Đầu Truy Tiên sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.