Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm án thôn Thảo Miếu

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Hắc ám mênh mông đến, nỗi cô đơn ở khắp mọi nơi. Đinh Cao Bình cảm thấy mí mắt của mình nặng, nặng tựa vạn cân, hắn cảm nhận rất rõ sự mệt mỏi ở trên người mình.

“Sư phụ” Bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, khiến cho Đinh Cao Bình nằm ngủ ở bên cạnh nhíu mày. Hắn tiếp tục ngủ, ngủ chưa được bao lâu thì cả người của hắn bị ai đó đánh thức, đôi mắt đang nhắm lập tức mở ra.

Người kia nhìn thấy đôi mắt của Đinh Cao Bình mở ra, lập tức la lớn: “Cao Bình huynh, Cao Bình huynh….”

Đinh Cao Bình nhanh chóng nhìn rõ người trước mặt mình là ai, người đó đương nhiên là Trương Tiểu Phàm. Hắn lập tức ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía, xung quanh làm gì còn phật quang và lôi đình.

Trước mặt hắn lúc này là bầu trời xanh biếc, hết thảy như huyễn ảnh. Cách đó không xa là một vách tường đứng sừng sững trước sự đổi thay của thời cuộc.

Lâm Kinh Vũ nằm ngủ ở bên cạnh mơ màng tỉnh lại, tố chất thân thể của hắn hơi kém so với Đinh Cao Bình. Buổi sáng có sương sớm, hơi se lạnh, nhịn không được hắt xì một cái. Ánh mắt của hắn nhìn xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra hai người Trương Tiểu Phàm và Đinh Cao Bình, trong lòng thắc mắc không hiểu vì sao bản thân xuất hiện ở đây, đối với hai người hỏi: “Tiểu Phàm, Cao Bình huynh. Ta không phải ngủ ở nhà sao, làm sao đến nơi này?”

Đinh Cao Bình lắc đầu một cái, sau đó nói: “Ta không biết, chúng ta giờ đang ở bên ngoài thôn.” Hắn sau đó nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, cất tiếng hỏi: “Tiểu Phàm, đệ tỉnh dậy sớm, có phát hiện vấn đề gì không?”

Trương Tiểu Phàm vò đầu, xin lỗi nói: “Không có. Chỉ là đệ cảm thấy hơi lạnh, chúng ta mau mau về nhà đi.”

Y phục mà ba người đang mặc đều là đơn lẻ, nhìn nhau. Ba người nhanh chóng đứng lên, rồi chạy về phía thôn.

Còn chưa chạy đến thôn, ba người cảm thấy không đúng. Trời đã sáng, thường vào lúc này người trong thôn đã dậy rồi, nhưng hôm nay rất yên tĩnh, ngay cả khói bếp quen thuộc với ba người cũng không nhìn thấy. Một trận gió thổi qua, hình như có một mùi máu tươi phảng phất ở trong không khí.

Ba người mặt đối mặt, cấp tốc chạy về phía thôn. Không bao lâu, ba người xuất hiện ở trước cửa thôn, từ con đường đầu thôn trở về trong thôn, liếc mắt trông thấy một toà núi thây từ thi thể tạo thành. Ba người không có cận, cho nên nhìn thấy toà núi thây đó do thi thể của hơn hai trăm người dân thôn Thảo Miếu tạo thành.

Tâm trạng của Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ không vững sau khi nhìn thấy toà núi thây kia, thét to một tiếng rồi ngất đi. Đinh Cao Bình vội vàng đỡ lấy hai người, để hai người dựa lưng vào một vách tường, đứng ở bên cạnh thất thần.

“Thế giới này trường sinh sao khó khăn vậy? Một cao tăng đức độ như Phổ Trí của Thiên Âm Tự, chỉ vì ý nghĩ dung hợp công pháp hai nhà Phật-Đạo mà làm ra hành vi tà ác này. Nhưng, khi đó Phổ Trí bị Phệ Huyết Châu ảnh hưởng tâm trí, cơ thể ở trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma, vì muốn hoàn thiện ý nghĩ đó cho nên mới diệt đi cả thôn Thảo Miếu. Tất cả chỉ là quân cờ của thiên đạo vị diện này thôi.”

Đinh Cao Bình là người xuyên không. Đời thứ nhất là người Địa Cầu, hồn xuyên đến một thế giới tu tiên, từ phàm nhân tu luyện đến cảnh giới Quy Lực cảnh; vẫn lạc do độ kiếp thất bại, thần hồn mang theo thần khí Càn Khôn Giới thoát ly Thương Nguyên Giới, ngao du trong vô biên vũ trụ. Lúc tỉnh dậy, hắn trở thành một thiếu niên cô nhi mười tuổi ở thôn Thảo Miếu, vị diện Tru Tiên.

Trong lúc Đinh Cao Bình thất thần, từ đằng xa bay đến mấy đạo quang. Hình như mấy đạo quang kia chú ý thảm kịch ở thôn Thảo Miếu, cấp tốc di chuyển đến chỗ Đinh Cao Bình, một lát sau lơ lửng ở phía trên ba người.

Người cầm đầu là một thanh niên cao lớn, nhanh chóng rời khỏi rộng lớn thanh kiếm ở dưới chân, cấp tốc đi đến trước mặt nam hài đẹp trai. Vị thanh niên cao lớn này sau dó nhíu mày nói:”Ngươi là Đinh Cao Bình thôn Thảo Miếu. Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người này sau đó quay người nói với mấy người đằng sau: “Mấy vị sư huynh đệ bốn phía cảnh giới, phòng ngừa yêu nhân quấy phá.”

Mấy người nhanh chóng tản ra xung quanh cảnh giới, trong tay nắm chặt lấy tiên kiếm.

Đinh Cao Bình bình tĩnh nhìn hành động của mấy vị tu sĩ này. Ánh mắt của hắn nhìn về phía tu sĩ có ngoại hình cao lớn ở trước mặt, không lâu sau cất tiếng hô: “Tống tiên nhân.”

Tống Đại Nhân nhíu mày nghĩ: “Thanh Vân Môn cùng thôn Thảo Miếu thường xuyên qua lại. Cậu bé có khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, luôn kiên định hướng đến tu tiên chi lộ. Vốn hắn làm xong nhiệm vụ này quay về núi nói cho sư phụ biết ý nghĩ của mình, ai ngờ đâu khi gần về đến sơn môn thì phát hiện thôn Thảo Miếu bị ai đó diệt thôn.”

Có một vị tu sĩ đi đến bên cạnh Tống Đại Nhân, sau đó cất tiếng nói: “Tống sư huynh, xung quanh không phát hiện ra một tên yêu nhân nào. Ở trong một nhà vệ sinh phát hiện một người đàn ông.”

Tống Đại Nhân không có hỏi Đinh Cao Bình, đối với đồng môn nói: “Thôn Thảo Miếu gặp biến cố như vậy, bên trong nhất định có nguyên nhân mà người khác không biết, vì vậy nơi này không nên ở lâu. Cố sư huynh, Trần sư đệ, hai người mang ba người mau mau trở về núi; mấy người còn lại ở đây đi dò xét.”

Gần nhà phát sinh chuyện như vậy, trong lòng của mọi người đều biết chuyện này không đơn giản. Hai người trong nhóm người đi đến bên cạnh ba người Đinh Cao Bình, ôm eo ngự khí hướng về phía môn phái.

Tống Đại Nhân chờ đợi bọn người Đinh Cao Bình biến mất, đôi mắt loé lên tinh quang, nói: “Chúng ta đi nhìn xem người kia một chút, xem tình huống của người kia.”

Đời này lần thứ nhất ngự kiếm phi hành, Đinh Cao Bình thoáng kinh ngạc một lát, sau đó hướng đôi mắt của mình về phía Thanh Vân Môn.

Giờ hắn chỉ là một tên phàm nhân, còn không trở thành tu tiên giả. Mặc dù hắn biết nguyên nhân dẫn đến thôn Thảo Miếu bị diệt môn, tại không có thực lực bảo vệ bản thân mình, quyết không nói chuyện này cho bất kỳ ai.

Vị Thanh Vân đệ tử ôm Đinh Cao Bình, thấy hài tử mà hắn đang ôm im lặng, cảm thấy hài tử này là rất thú vị. Hắn và đồng môn tiếp tục ngự khí đem ba tên hài tử này trở về môn phái.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, ba vị Thanh Vân đệ tử mang theo ba người xuyên qua tầng mây. Ba người tiếp tục ngự khí phi hành, không lâu sau xuất hiện ở phía trước một khu vực đình đài lầu các, xung quanh có rất nhiều đệ tử Thanh Vân đang đứng cảnh giới.

Ba vị đệ tử Thanh Vân giao ba người Đinh Cao Bình cho nhóm đệ tử đang đứng, rồi quay trở lại chi phái của mình. Ba người Đinh Cao Bình được đưa vào trong một căn phòng, ngoài phòng có nhiều đệ tử đứng bảo vệ ba người.

Thời gian không ngừng trôi đi, cuối cùng Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ thức tỉnh. Hai người họ nhanh chóng tìm thấy Đinh Cao Bình, khuôn mặt lo lắng, nghi hoặc hỏi: “Cao Bình huynh, nơi này là nơi nào?”

Đinh Cao Bình bình tĩnh trả lời: “Thanh Vân Môn Thông Thiên Phong.”

Lâm Kinh Vũ mang theo ánh mắt chờ mong, dò hỏi: “Kia thôn Thảo Miếu?”

Đinh Cao Bình vẫn giữ y nguyên bình tĩnh, chỉ là sắc mặt buồn nhìn hai người, nói: “Ta không có nhìn lầm…Chúng ta được đệ tử Thanh Vân Môn đưa trở về môn phái.”

Lâm Kinh Vũ và Trương Tiểu Phàm nghe xong, sắc mặt trắng bạch, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía thôn Thảo Miếu. Đinh Cao Bình thở dài một tiếng, ánh mắt cũng nhìn về phía quê nhà, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc Chư Thiên: Từ Tru Tiên Bắt Đầu Truy Tiên sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.