Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Thách Đầu Tiên 3

Tiểu thuyết gốc · 1910 chữ

"Kiiieeek!"

Con goblin mà hắn chém gào lên trước khi ngã xuống, chết không thể chết thêm.

Xác con goblin biến mất vào hư không, trên mặt đất chỉ còn lại một đoàn ánh sáng nhỏ như trái nhãn.

Hàn Dạ đưa tay ra nhặt hồn tinh hắn hấp thụ nó vào cơ thể.

Một chỉ số mới được thêm vào, cơ thể hắn.

[Hàn Dạ]

Sức mạnh: 12

Nhanh nhẹn: 11,1

Sức chịu đựng: 10,3

Nhanh nhẹn là chỉ số rất hữu ích một khi tăng đến mức nhất định nó sẽ cho người ta khả năng cảm nhận nguy hiểm, tương tự như giác quan thứ sáu.

Nó cũng làm cho chuyển động trở nên mượt mà và lưu loát hơn, và có thể làm những động tác phi lý hơn.

Vừa chiến đấu hắn vừa hấp thụ hồn tinh, không phải 100% goblin sẽ rơi hồn tinh.

Nhưng ở đây có hơn hai ngàn con goblin, chỉ cần không chết hắn không thiếu hồn tinh, nhược điểm của hắn bây giờ là thể lực yếu kéo chân hắn.

Kiếm được phân phát trong thử thách có độ bền thấp, hắn phải nhặt vũ khí từ xác chết nằm khắp nơi trên chiến trường.

Vết thương bắt xuất hiện khắp người Hàn Dạ, hắn cũng bắt đầu thở dốc.

Mọi người nhìn hắn lo lắng, một số người thông minh, tinh ý, và can đảm bắt đầu tập trung quanh hắn, cũng không ít người tránh xa.

Họ đều biết hồn tinh quý giá.

Thay vì nhặt những thứ hắn ăn thừa, họ thà tự mình chiến đấu.

Thấy hắn chỉ là một thằng nhóc sinh viên, cũng có thể dễ dàng giết chết goblin, họ trở nên tự tin vào bản thân.

Hàn Dạ chiến đấu rất điên cuồng lấy thương đổi mạng goblin, chỉ cần những bộ phận quan trọng và ảnh hưởng khả năng chiến đấu của hắn không sao, thì hắn không thèm quan tâm.

Chuyển động của hắn rất ít, di chuyển vừa đủ để tấn công và né tránh, nhìn từ xa thấy rất chật vật không lưu loát.

“Dm…., mày biết bố mày là ai không!”

“Uuu..waaa..!”

"Xung phong"

Mọi người la hét chửi thề các kiểu, hô hào xung phong vì nước quên thân vì dân phục vụ, lũ lượt lao vào đám goblin từ mọi hướng.

"Kiiiiek....Kiiiiek!"

Lũ goblin nhìn biển người lao về phía bọn nó cũng hơi rén, bản năng quái vật thôi thúc chúng gầm lên tiếp chiến.

“Aaaa..!”

“Dm! Cứu tôi!"

Đời không như trong mơ họ rất nhanh nhận thức được rằng bọn này nhỏ nhưng có võ.

Bọn chúng chỉ khỏe như một đứa trẻ hơi lớn chút thôi.

Nhưng lại rất hung hăng hiếu chiến, trong tay cầm theo vũ khí.

Rất nhiều người bị thương và chết không thiếu cảnh goblin cưỡng hiếp phụ nữ.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy Hàn Dạ chỉ có thể cứu một số người mà hắn tiện tay cứu, hắn phải tranh thủ thời gian mạnh lên bằng mọi giá, Hàn Dạ quay lại để cứu thế giới này không phải cứu một số người ở đây.

"Tôi không có thời gian lãng phí ở đây"

Người ta được triệu hồi từ khắp nơi trên thế giới.

Những thử thách này cũng vậy nó diễn ra khắp nơi mỗi ngày đều có rất nhiều người bị giết.

Hàn Dạ chỉ có một năm để chuẩn bị, khi thử thách kết thúc hắn sẽ bị ném vào vạn giới chiến trường, lúc này hắn là người mạnh nhất ở đây nhưng ở đó Hàn Dạ chỉ là người mới.

"Lũ thiên thần cho họ một năm phát triển, không phải có lòng tốt gì bọn nó chỉ muốn xem mọi người vùng vẫy trong tuyệt vọng."

Hàn Dạ đóng góp rất lớn trong trận chiến đấu này.

Hắn ngồi xuống đất nghỉ ngơi khi cuộc chiến kết thúc, mọi người nằm ngã ra đất thở dốc, cũng có người ngồi ôm mặt khóc.

"Hơn hai trăm người chết."

Có hắn ở đây cân team số người chết giảm đi đáng kể.

Nhờ có cố gắng giết chóc của hắn nếu không quá nửa người ở đây sẽ chết.

Mọi người đều nhìn về phía hắn.

Nhưng khi họ nhớ lại lúc hắn điên cuồng chiến đấu, mọi người không tự chủ lùi ra xa Hàn Dạ.

"Wow, thật bất ngờ mọi người còn sống nhiều quá nè, làm tốt lắm nha"

"Dcmm.... con điếm có cánh!"

Mọi người chửi thầm trong bụng.

Không cần là thiên tài cũng biết con khốn nào nhốt họ ở đây.

"Khi nào muốn nghỉ ngơi hãy nói trở lại"

Thiên thần biến mất sau khi nói cho mọi người biết cách trở về không gian cá nhân.

Hàn Dạ bắt đầu kiểm tra chỉ số của mình.

[Hàn Dạ]

Sức mạnh: 19,3

Nhanh nhẹn: 15,9

Sức chịu đựng: 17,1

Nhận thức 13.2

"Khá tốt"

Hàn Dạ hài lòng.

Vì là phần hướng dẫn cho người mới hồn tinh chứa kỹ năng không rơi ra.

Còn tốt, so với hắn của quá khứ, bây giờ Hàn Dạ đã mạnh hơn nhiều.

Chỉ số mới nhận thức cũng được thêm vào, nhận thức giúp hắn có thể cảm nhận không gian xung quanh, và một số thứ không nhìn được bằng mắt thường.

"Lần này kiếm bộn rồi"

Hàn Dạ cười to nhìn thanh kiếm sáng bóng trên tay.

Nó rất sắc bén và bền vật phẩm tốt nhất có thể nhận được trong thử thách đầu tiên, không phải bảo vật gì nhưng giai đoạn đầu dùng rất tốt.

Thanh trường kiếm đeo bên hông, khuôn mặt đẹp trai, cao ráo, cơ thể nhiều vết thương do chiến đấu với goblin, nhìn không khác gì skins Garen phong trần.

Hàn Dạ nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình.

"Bây giờ..... mình không thể gặp mọi người."

Hắn mới được triệu hồi tới Thần giới.

Kim đỉnh chân nhân, và những người còn lại đều là đại lão, được triệu hồi từ cả trăm năm trước.

Vì sức mạnh của thần Sáng tạo cấm kỵ.

"Oài!... Mình cũng không thể kể cho ai về tương lai"

Nếu biết có những chủng tộc khác đang chờ họ ở vạn giới chiến trường, thì họ đã không tự giết nhau.

"Trước tiên, phải gia tăng thực lực bản thân trước, chỉ cần ta đủ mạnh không ai có thể cản đường ta".

"Trở về".

Cơ thể hắn biến mất rồi xuất hiện lại trong một gian phòng chỉ chừng ba mươi hai mét vuông, có một cái giường ở giữa phòng bốn phía xung quanh là khoảng không màu đen vô tận.

"Chào mừng ngài trở về chủ nhân".

Trước mặt hắn xuất hiện một tiểu tiên nữ cao chỉ chừng một gang tay, thân thể trần trụi không có gì che chắn, sau lưng mọc ra bốn cánh chuồn chuồn, đang cúi đầu chào Hàn Dạ.

"Đây là không gian riêng của chủ nhân, không có sự đồng ý của ngài người nào cũng không thể vào."

Tiểu tiên nữ giơ tay ra điểm nhẹ một cái vào không khí, có một cửa sổ hiện lên.

"Đây là chức năng liên lạc bạn bè, chủ nhân ghi tên người muốn gặp vào ô nhỏ này nếu họ đồng ý ngài có thể vào phòng họ tiếp th...."

Cô tiên chưa nói hết, hắn đã đưa tay vẫy vẫy.

"Không cần, ta muốn nghỉ ngơi"

"Chào ngài"

Tiểu tiên nữ cúi chào rồi tan biến vào trong không khí.

Mỗi người ở phần hướng dẫn đều có một không gian riêng, và một tiểu tiên nữ trợ giúp, có thể hỏi cách dùng các chức năng cơ bản, mua trang bị thức ăn nước uống...vv.

[Đông Phương Ngọc muốn gặp ngươi].

[Có] [không].

Chọn có mặc dù không biết người đến là ai, hắn cũng muốn xem ai sẽ đến gặp mình.

Một cô gái trẻ tầm tuổi hắn hiện ra từ hư không, cô gái cao khoảng 168-170cm khuôn mặt đạt tám điểm, mặc chiếc áo len trắng dài tay trên cổ khoét một lỗ to rộng, đôi gò bồng đảo to tròn ép vào nhau căng cứng, phần khe sâu lộ ra trắng nõn, chiếc áo len khá ngắn để lộ phần da bụng trắng như trứng gà bóc vỏ, phía dưới mặc chiếc quần jeans màu xám với thắt lưng đen.

Vừa hiện ra thân hình Đông Phương Ngọc lao tới nắm tay Hàn Dạ.

"Em... tưởng mình sẽ chết ở đó như... cô gái kia!"

Để mặc cho cô gái nắm tay mình, hắn nhìn kỹ cũng không nhận ra cô ta là ai, một trăm năm chiến đấu không ngừng nghỉ, ký ức khi ở trái đất đã biến mất gần hết.

"Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?"

Thấy hắn chỉ thờ ơ nhìn mình Đông Phương Ngọc lo lắng siết chặt hai tay.

Hàn Dạ nói thật mình không nhớ cô ta," tôi không nhớ ra được cô là ai".

Đông Phương Ngọc ôm chặt Hàn Dạ vừa khóc vừa nói.

"Em là bạn gái của anh Đông Phương Ngọc".

"Tụi mình quen nhau từ lúc học cấp ba, ngày tốt nghiệp hai đứa hẹn nhau cùng vào đại học Giang tô...!"

Đông Phương Ngọc đang ngồi uống cafe với hai nhỏ bạn thì bị triệu hồi tới đây, lúc đám goblin xuất hiện cô nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, nhìn chuyện đám goblin đã làm với xác cô gái trẻ đó, cô vô cùng hoảng sợ, nếu phải làm chuyện đó cô muốn làm với Hàn Dạ.

Lúc thấy hắn đứng ra một mình chiến đấu với goblin, hình ảnh đó khiến cô vô cùng rung động, nó cho cô can đảm chiến đấu để tiếp tục sống sót, và cô biết rằng mình không cô đơn ở cái địa ngục này.

"Đông Phương Ngọc..... bạn gái".

Một chút ký ức vụn vặt từ từ ghép lại với nhau, hắn đúng là có bạn gái nhưng quá khứ hắn không gặp Đông Phương Ngọc, có thể em ấy không thấy hắn hoặc là bị giết chết, vòng tay ôm chặt Đông Phương Ngọc, hắn hứa hẹn.

"Anh sẽ bảo vệ em".

Một khoảng thời gian không lâu sao đó.

_"Ư...a...a"

Đông Phương Ngọc được hắn vuốt ve mơn trớn, cả người khắp nơi đều ngứa ngáy cảm giác kích thích cực độ, hơi thở cũng trở nên dồn dập, làn da trắng mịn màng cũng dần chuyển sang màu đỏ hồng.

Hàn Dạ thấy cơ thể Đông Phương Ngọc căng cứng hắn biết cô chưa trải qua chuyện giường chiếu, quá khứ hắn cũng chưa đi quá giới hạn với Đông Phương Ngọc.

Bàn tay hắn đi chuyển nhẹ nhàng từ từ vuốt ve từ trên xuống dưới, tay hắn xoa xoa trên đùi miệng ngậm núm vú , lưỡi Hàn Dạ xoay tròn xung quanh đầu ti, cơ thể Đông Phương Ngọc từ từ thả lỏng ra, tay không tự chủ nắm chặt ga giường rên nhè nhẹ hơi thở bắt đầu thô ráp, Hàn Dạ đưa tay vào giữa hai chân Đông Phương Ngọc, nơi cấm kỵ và thần bí của một cô gái cẩn thận khám phá.

Bạn đang đọc Chiến Thần Vô Song Quay Ngược Thời Gian sáng tác bởi patrich20003
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi patrich20003
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.