Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiên ngoại Ước nguyện

Phiên bản Dịch · 3643 chữ

Đối với đại đa số mọi người thì tết là một dịp đoàn viên vui vẻ nhưng riêng tôi thì thấy Tết là thời điểm phiền toái nhất nếu như bạn có một gia đình nhà chồng nhiều quy củ và một người chồng như Quân Lâm.

Trước tết một tháng mẹ đã lịch kịch các công tác chuẩn bị, bà đưa tôi đi tới tất cả các cửa hàng bán đồ tết đẻ sắm sửa vật phẩm cho đợt tết dù rất nhiều trong số đó không ai động tới lần nào. Trong đống đồ đạc như núi đó tôi thường để ý nhất đó là những bức tranh cát tường treo ngày tết và những viên ngọc ruby lấy may. Thú thực tôi chưa từng nghe ai nói rằng ngọc ruby có thể mang lại may mắn an khang cho ai đấy cho đến khi người chuyên bán ngọc gõ cửa nhà tôi để tiếp thị ngọc ruby.

Ông ta tươi cười quảng cáo liên miệng về tính năng của ngọc ruby, đặc biệt là viên ngọc đỏ rực nằm trên bàn, cuối cùng ông chốt lại một câu: “Đây không phải là viên ngọc bình thường. Viên ngọc này đã từng được làm tế phẩm trong những nghi thức thiêng liêng của những ngôi chùa lớn, nó có thể mang tới cho chủ nhân một cuộc sống mĩ mãn hạnh phúc nên đương nhiên sẽ là một vật cát tường cho dịp năm mới này. Tôi nghe các thầy sư nói vào lúc giao thừa chỉ cần đứng trước viên bảo ngọc này cầu xin những điều ước nguyện, lập tức ước nguyện đó sẽ thành sự thật ngay trong năm tới”.

Nghe ông ta nói xong tôi khẽ nhíu mày, một viên ruby để tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu thì tôi có nghe nói tới nhưng ngọc ruby để mang lại may mắn cát tường thì đúng là lần đầu tiên nghe nói. Hơn nữa khi nghe ông ta phát giá viên bảo ngọc này tôi không khỏi ngạc nhiên vì giá của nó gấp 2 lần giá viên ruby bình thường. Tôi nghĩ đơn giản là cứ cho rằng viên ngọc này có thể ứng linh những lời nguyện cầu cũng không nên phung phí quá nhiều tiền cho nó nhưng chưa kịp có ý kiến thì mẹ đã ký tên lên tờ hóa đơn mua bán.

Sau đó mẹ cất công thiết kế chỗ đặt viên bảo ngọc này sao cho trịnh trọng và phối hợp tất cả các đồ đạc khác trong nhà theo tông màu đỏ của viên ngọc như sofa, thảm, rèm cửa….và còn có chúng tôi nữa.

Vì gia đình có truyền thống may quần áo mới vào dịp tết nên mẹ yêu cầu thợ may may cho tất cả mọi người quần áo theo tông màu đỏ, đến nỗi Tâm Duyệt vừa tới đây đã reo lên: “Oa, sao lại tưng bừng rộn ràng thế này, quả thực em chưa từng thấy không khí như thế này ở đây nhé”

Quả thực là cả nhà được ánh lên sắc đỏ rực bởi sự bài trí của mẹ. Lúc tôi thử bộ đồ mới, Tâm Duyệt lại cảm thán thêm lần nữa: “Thật là đáng yêu nha”. Tôi đứng trước gương cười trừ, trong gương là tôi với váy đỏ, áo đỏ choàng bên ngoài, găng tay đỏ, mũ đỏ….tôi không thể ngăn mình tưởng tượng mấy hôm nữa tôi sẽ cầm thêm túi màu đỏ, đi giày đỏ, đeo trang sức màu đỏ thì trông tôi giống vật thể gì nữa.

Nhìn sang Ninh thẩm tôi cũng phì cười vì cả người thím cũng đỏ rực giống tôi.

“Chị cảm giác thế nào?” Tâm Duyệt trêu ghẹo, tôi biết thừa là Tâm Duyệt đang cười đến phát nghẹn trong lòng.

“Tốt lắm, ngoại trừ cảm giác mình giống như một cái bao lì xì”. Tôi không hề đổi sắc mặt thản nhiên nói.

“Haha..”. Tâm Duyệt rốt cuộc không nhịn được mà cười ầm lên khiến cả mẹ đang đứng bên cạnh cũng khẽ nở nụ cười.

Tôi khẽ liếc nhìn viên ngọc ruby đang nằm chình ình bên cạnh mà thầm nghĩ trong lòng: “Tất cả đều là tại ngươi, nếu ngươi không giúp ta hòan thành ước nguyện sang năm ta sẽ ném ngươi vào sọt rác”.

Vài ngày tiếp theo tôi lại phải đối mặt với vấn đề mới đó là bánh mật. Tuy ngày thường mẹ ít khi mó tay vào bếp núc nhưng vào dịp tết mẹ luôn trực tiếp vào bếp làm bánh mật, đó là một tập tục bao đời của gia tộc này. Tôi nhớ hồi mới tới trang viên hơn 6 năm về trước tôi đã từng thắc mắc hỏi mẹ là tại sao mình không ra khách sạn mua về ăn cho ngon, cần gì phải vất vả làm làm gì? Kết quả là mẹ răn dạy tôi một bài: “Làm sao có thể làm thế được? Bánh mật là tượng trưng cho cuộc sống gia đình hòa thuận êm ấm, nữ chủ nhân trong gia đình phải tự tay làm mới thể hiện được lòng thành chứ. Tục lệ này là từ bà cố của Quân Lâm đề ra, vào dịp năm mới nữ chủ nhân phải tự tay làm bánh mật cho từng thành viên trong nhà ăn, như vậy mới biểu đạt được lòng thành”.

Lúc đó tôi đã rất khiêm tốn vâng dạ tỏ vẻ đã hiểu được lời dạy của mẹ nhưng ngay sau đó tôi tự tổng kết một câu: Nhà giàu lắm tập tục phiền toái.

Bình thường bánh mật sẽ được làm từ gạo nếp và gạo tẻ nhưng gia đình tôi vì muốn biểu đạt lòng thành nên dùng toàn gạo nếp để làm bánh. Hàng năm mẹ đều là người chủ trì làm bánh, dì Thanh hỗ trợ chính còn tôi chỉ lăng xăng quanh quẩn giúp mấy việc vặt. Mẹ cũng biết tôi không có tài nấu nướng nên cũng không căn vặn gì tôi bao giờ nhưng buổi tối hôm nay Quân Lâm nhìn thấy mẹ bận rộn ở bếp anh lại nghìn tôi nghiêm túc nói: “Em cũng nên học nấu nướng một chút, sau này sẽ có lúc em sẽ phải tự tay làm”.

“Thì cứ đợi tới sau này đã”. Tôi dựa vào sopha hững hờ trả lời anh.

“Thật à?” Quân Lâm nhẹ nhàng đáp trả một câu. “Mà năm nay anh và Tử Thiện đang mong được ăn bánh mật chúc phúc của em đây”.

“Anh nói thật sao?”. Tinh thần tôi phấn chấn sau câu nói của Quân Lâm, tôi vội vã bật dậy hỏi. “Có việc đó thật à?”

Nhất thời trong lòng tôi nổi lên nhiệt huyết làm bánh nên sáng hôm sau tôi vội chạy xuống bếp tham gia vào hàng ngũ làm bánh mật.

“Ui da, sao con lại xuống đây sớm thế này?”. Mẹ hết sức ngạc nhiên khi thấy tôi lò dò xuống bếp vào sáng sớm.

“Tự nhiên con lại thích làm bánh mật, mẹ cho con học với nhé!”. Tôi vui vẻ đáp lời bà.

“Thế thì còn gì bằng, mẹ chỉ sợ con không thích học mà thôi”. Mẹ vui mừng kéo tôi lại gần rồi nhiệt tình chỉ bảo cho tôi. Vì Tử Thiện yêu quý của tôi tôi thề sẽ làm được món bánh mật ngon nhất dành cho bé.

“Em có thể đừng làm ồn khi người khác đang xem tivi được không?” Quân Lâm không kiên nhẫn nói.

Tôi vừa ra sức đảo gạo nếp rang vừa vô tội nói: “Thế anh có thể ngừng xem tivi ở phòng bếp được không? Xem ở phòng khách không phải tốt hơn nhiều sao?”

“Em nhìn em kìa, biết mấy giờ rồi không mà còn cặm cụi làm bánh mật ở đây?”. Tôi hoảng hốt nhìn lên đồng hồ đã thấy gần 12 giờ, đột nhiên nhớ tới điều gì tôi vội chạy khỏi phòng bếp ào tới trước viên ruby, trong đầu khẽ niệm: “Ruby thần linh…”. Tuy người ta nói rằng việc cầu nguyện phải thực hiện vào đêm giao thừa nhưng vì biểu đạt lòng thành nên cứ 12 giờ đêm nào tôi cũng đứng trước viên ruby cầu khấn: “Ruby linh thiêng, ngài nhất định phải…”

“Em đang làm gì thế?”. Sau lưng tôi truyền tới giọng nói đầy hoang mang của Quân Lâm.

Tôi xoay người lại kiên nhẫn nói: “Em đang cầu nguyện”.

“Em nói gì cơ?”

“Người bán ngọc có nói là chỉ cần vào lúc giao thừa hướng viên bảo ngọc này cầu xin ước nguyện, trong năm tới ước nguyện đó sẽ thành hiện thực”.

Quả nhiên Quân Lâm lộ vẻ mặt khó tin: “Em tin những gì ông ta nói à?”

“Dù gì cũng đã bỏ ra bao nhiêu tiền mua rồi, vì sao lại không thử dùng chứ? Chẳng phải việc gì cũng nên thử cho biết sao?” Tôi có chút lo lắng.

Quân Lâm đột nhiên chuyển đề tài: “ Em không phải nói là vào đêm giao thừa mới cầu nguyện sao, vì sao vừa rồi lại….”

“Em đề phòng nhỡ đêm giao thừa bận bịu quá nên phải cầu xin bảo ngọc trước một chút để ngài ấy chứng giám sớm hơn”. Nói xong chính tôi cũng cảm thấy mình thật là nực cười.

Quả nhiên Quân Lâm nghe xong không nín được ngửa đầu lên trời cười ha ha làm cho tôi thấy xấu hổ vô cùng.

Nháy mắt đã tới đêm giao thừa, ***g đèn đỏ được thắp lên, tranh tết dán tại cửa chính, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa, không khí rét lạnh càng làm cho ánh pháo bông thêm diễm lệ.

“Mẹ….”. Tôi mơ màng nghe thấy có người gọi mình.

Mở mắt ra tôi nhìn thấy Tử Mĩ, trong lòng hơi có chút mất mát: “Sao thế con yêu?”

“Mẹ, mẹ nhanh dậy đi, ba và mọi người đã trở về rồi”. Tử Mĩ dùng sức kéo kéo tay tôi.

Tôi chợt nhớ là vừa rồi mới vào phòng thay quần áo, tiện ngả lưng một lát không ngờ lại ngủ quên đi mất, có lẽ mấy hôm vừa rồi bị mệt mỏi quá đấy.

Trước lúc sang năm mới, ba và Quân Lâm thường đi tế lễ tổ tiên, đây cũng là một loại tập tục mà mẹ đã từng nói với tôi. Gia đình này nhiều tập tục quá, tôi thật không dám khen tặng.

Lúc ba và mọi người trở về, tôi dắt Tử Mĩ ra ngoài chào đón, không ngờ trong đám người tiến vào còn có chú Quân Lâm và Mục Thanh Vân.

“Đã lâu không gặp”. Mục Thanh Vân mỉm cười nói.

“Đúng vậy, đã lâu không gặp”. Tôi biết nụ cười của mình lúc này rất gượng ép nhưng theo lý thuyết mà nói thì bọn họ không nên xuất hiện ở đây.

“Ba mẹ tôi đi Nam phi du lịch, hai chúng tôi không biết đi đâu nên đành phải tới đây xin bữa cơm”. Mục Thanh Vân có lẽ đã nhìn ra sự ngạc nhiên của tôi trước sự xuất hiện của anh ta và Lâm Tử Đàn.

“Có làm sao đâu. Nhà bác hoan nghênh còn không kịp nữa là”. Mẹ vui vẻ nói.

Lâm Tử Đàn nguýt tôi một cái rồi cầm tay mẹ: “Bác, cháu rất nhớ bác”.

Quả thực đã lâu Lâm Tử Đàn không có tới đây, lần gặp gần đây nhất là vào dịp sinh nhật mẹ tổ chức cách đây 6 tháng, còn lại cô ta chưa từng xuất hiện ở trang viên từ sau khi tôi trở về.

Cũng như mọi năm, vào đêm giao thừa ba sẽ uống say và đương nhiên chú Quân Lâm và Quân Lâm cũng phải bồi ông rượu, năm nay lại có thêm Mục Thanh Vân nên tiếng chúc tụng hô vang, rượu chả mấy chốc hết cả chai.

Mọi người đang ăn uống say sưa thì Lâm Tử Đàn cầm chén rượu của Mục Thanh Vân nói: “Đừng uống nhiều nữa, ăn chút gì đó đi đã anh”.

“Ui da, mới thế đã đau lòng rồi hả cháu, riêng về điểm này cháu còn phải học Lăng Quân nhiều đấy”. Ba trêu ghẹo.

Tôi không chú ý tới lời nói của mọi người bởi lúc này tôi còn đang đắm chìm trong thành quả lao động của mình là bát bánh mật.

Lâm Tử Đàn đột nhiên nói: “Tố Hành và Phương nguyên sẽ làm đám cưới vào cuối tháng này ở Mĩ, Quân Lâm, anh đã biết chưa?”

Gì cơ, Tố Hành và Phương Nguyên? Tựa hồ không chỉ mình tôi ngạc nhiên mà tất cả mọi người đều ngạc nhiên trừ bỏ Quân Lâm, quả thực tôi chưa bao giờ thấy Quân Lâm tỏ ra ngạc nhiên trước những tình huống như vậy.

“Việc này Phương Nguyên đã nói cho anh từ mấy hôm trước rồi”. Quân Lâm lạnh nhạt nói.

Mọi người lâm vào trầm mặc vài giây, Mục Thanh Vân phá tan bầu không khí bằng điệu cười tự nhiên: “Như vậy cũng tốt dù gì Phương Nguyên cũng thích Tố Hành rất nhiều năm rồi”.

Phương Nguyên và Tố Hành sao? Bọn họ đã xảy ra những việc như vậy sao? Tôi vẫn bị kinh hách bởi tin tức này.

Lâm Tử Đàn nhìn về phía tôi: “Xem ra lần này Tố Hành đã hoàn toàn hết hi vọng, không ai có thể tưởng tượng được là sau bao nhiêu năm tranh đấu, người chiến thắng lại vẫn là cô”. Vẻ mặt cô ta đượm vẻ cô đơn.

“Tại sao lại là tôi mà không phải Phương Nguyên chứ?” Lần này tôi phản ứng rất nhanh nhưng kết quả thu được lại là một tràng cười của mọi người.

Mục Thanh Vân nâng chén: “Nào, chúng ta chúc mừng cho Phương Nguyên nào!”.

Bọn họ lại vui vẻ cụng ly tiếp, tôi lại tiếp tục chờ đợi đến màn tráng miệng bằng bánh ngọt của mình.

“Đây là cái gì vậy chị?”. Tử Thiện chỉ tay vào bát bánh trước mặt.

“Đây là bánh mật do chính tay chị làm đấy nha”. Tôi vội vã trả lời.

“Sao anh lại không có?” Quân Lâm giận dỗi.

“Bởi vì không có nhiều thời gian nên em chỉ kịp làm một chén thôi”. Kỳ thật tác phẩm của tôi liên tục thất bại nên thành phẩm chỉ có bằng này.

“Bánh này có ăn được không ạ?” Tử Thiện nhìn thấy chiếc bánh với hình thù kì quái có vẻ ngán ngẩm.

“Đương nhiên là ăn được rồi, tuy rằng hình dáng không đẹp lắm nhưng hương vị rất ngon nha. Tranh thủ còn nóng em ăn đi”.

Lâm Tử Đàn xen vào: “Xin cô đừng làm khó Tử Thiện nữa đi. Làm sao có thể ăn được thứ này?”.

“Làm sao không thể ăn, nếu không ăn được thì tôi tự phạt 3 chén”. Tôi nóng nảy.

“Thế nếu ăn ngon thì sao ạ?”. Tử Thiện hỏi.

“Nếu em ăn thấy ngon thì …..nhận chị làm mẹ đi”.

Tôi không nghĩ ngợi gì mà thốt ra câu đó khiến mọi người lại lâm vào trầm lặng, tất cả đều ngạc nhiên nhìn tôi khiến không khí trở nên căng thẳng, tôi cũng áp lực đến nỗi nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Nhìn vẻ lúng túng của Tử Thiện tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã nói ra câu đó. Cũng may Quân Lâm cười rộ lên: “Lăng Quân à, em càng ngày càng thích đùa đấy!”. Nhìn thấy mọi người đều nở nụ cười gượng ép tôi không biết nói gì cho phải, Quân Lâm khẽ liếc về phía tôi ý bảo tôi giả bộ cười cho xong chuyện.

Mẹ xoa xoa mồ hôi trán: “Nhưng lần sau đừng đùa như thế nhé!”.

Đùa đâu mà đùa, tôi nói là thực mà chỉ có điều không ai hưởng ứng mà thôi. May mắn thay không khí vui vẻ không giảm bới vì câu nói hớ của tôi mà còn trở nên sôi động hơn, tiếng cười nói vang vọng khắp căn nhà. Tôi sung sướng nhìn Tử Thiện cầm đũa ăn sạnh sành sanh chiếc bánh tôi làm, trong lòng tôi dâng lên niềm hạnh phúc vô hạn, chỉ cần bé ăn hết những gì tôi làm tôi đã thỏa mãn lắm rồi.

Đưa Quân Lâm về phòng rồi săn sóc cho anh xong, tôi tựa lưng cửa sổ nhìn xuống ngoài sân, bên ngoài Tử Thiện và Tử Mĩ đang vui sướng bắn pháo bông. Cách đây vài ngày Tử Mĩ đã nói với mẹ là năm ngoái bé được bắn pháo bông vào tết nên mẹ đã chuẩn bị rất nhiều pháo bông cho hai bé. Tôi định đi xuống chơi cùng các bé nhưng lại ngại vì câu nói đùa của mình lúc nãy làm Tử Thiện ngượng ngùng nên tôi đành phải tránh mặt đi một lát. Vừa tắm gội xong quay ra tôi đã thấy Quân Lâm tỉnh rượu ngồi tựa vào mép giường xoa huyệt Thái Dượng.

“Sao anh tỉnh sớm vậy?’. Vừa rồi không phải đang say khướt sao.

“Thực ra anh không uống nhiều lắm”. Nghe Quân Lâm nói xong tôi thầm lẩm bẩm trong lòng, không say làm sao lại giả bộ say bất tỉnh như vậy chứ. Làm tôi phải mất công dìu anh về phòng, hầu hạ anh lên giường ngủ, bực quá, xem ra đêm nay tôi bị anh lạm dụng rồi.

Quân Lâm lại hỏi: “Sao em không xuống chơi với các con?”

Tôi vừa lau tóc vừa nói: “Em không muốn đi, không biết Tử Thiện nhìn thấy em sẽ nghĩ gì nữa!”.

Quân Lâm lúc này mới chậm rãi nói: “Anh biết em đang nghĩ gì mà, cứ an tâm, đợi cho Tử Thiện lớn hơn một chút sẽ tự hiểu ra vấn đề”.

Nghe Quân Lâm nói tôi càng thấy áy náy nên uể oải gật đầu: “Em cũng biết là vì em không tốt.”

“Anh vẫn định là đợt cho Tử Thiện lớn hơn một chút, biết suy nghĩ đúng sai sẽ lựa lời nói với bé tất cả”.

“Em cũng không định nói ra những câu nói đâu nhưng chẳng hiểu vì sao cứ thốt ra như vậy, còn tưởng rằng ngọc ruby sẽ giúp em cơ đấy!”. Tôi phụng phịu giải thích với Quân Lâm. Xem ra ước nguyện lần này khó thực hiện được rồi.

Quân Lâm tựa hồ tức giận: “Ý em là em đang hi vọng ngọc ruby sẽ giúp em làm những việc quan trọng như thế này sao?”

“Em chỉ định thử vận may thôi mà”. Mặt tôi đỏ lên vì xấu hổ.

“Em năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả, nói chuyện cũng không suy nghĩ gì cả….”. Đang lúc Quân Lâm ra bộ trượng phu nghiêm khắc trách mắng thê tử thì Tử Thiện đột ngột mở cửa phòng: “Bà nội bảo em lên gọi hai người xuống bắn pháo hoa, nhanh chút nhé anh Quân Lâm…. và cả…”

Tử Thiện nói xong quay sang nhìn tôi một cách ngây thơ rồi một lúc sau mới bật ra một từ: “Mẹ..”. Sau đó bé xoay người chạy mất.

Tôi hoàn toàn ngây dại quay sang Quân Lâm như chiếc máy: “Anh nghe thấy Tử Thiện gọi em là gì chưa?”.

Không thể tượng tượng được lần này Quân Lâm cũng ngạc nhiên tới á khẩu. Tôi mừng rỡ như điên: “Anh nghe thấy không? Tử Thiện gọi em là mẹ đấy!”. Trong cuộc đời tôi đây có lẽ là thời khắc hạnh phúc nhất, chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết nhân quả mà người ta vẫn nói hay sao.

Quân Lâm như bừng tỉnh và câu đầu tiên anh nói lại là: “Nhưng mà tại sao bé gọi em là mẹ mà lại gọi anh là anh?”.

Câu hỏi này của Quân Lâm tôi không thể giải đáp, nghĩ một lúc tôi mới thốt lên: “Thì lúc em bảo bé là nếu bánh mật ngon bé sẽ nhận em làm mẹ nhưng không nói là sẽ nhận anh làm ba nha..”.

Sắc mặt Quân Lâm như trầm xuống ngược hẳn với vẻ mặt hưng phấn của tôi.

“Quân Lâm, anh xem, ngọc ruby thật là linh nghiệm nha, năm mới còn chưa tới mà ước nguyện của em đã thành hiện thực rồi”. Tôi hoa chân múa tay vui sướng túm lấy góc áo của Quân Lâm.

“Anh cũng mau mau cầu xin ngọc ruby để Tử Thiện nhanh chóng nhận anh làm ba đi”. Mặt Quân Lâm lúc này còn đen hơn cả đáy nồi nên tôi cũng không tiếp tục trêu chọc anh nữa mà chạy ào xuống nhà bắn pháo hoa cùng bọn trẻ.

Nhoáng cái tới 12 giờ đêm mà không thấy Quân Lâm đâu, mẹ kêu tôi đi tìm anh, vào trong nhà tôi mới thấy Quân Lâm đang lén lút đứng trong phòng khách không hề nhúc nhích.

“Anh ở trong này làm gì vậy?”. Toi lặng lẽ đi tới sau lưng anh.

Quân Lâm run lên chậm rãi quay người lại nhìn tôi rồi cất giọng rất không tự nhiên: “Không có gì”.

Tuy rằng trong phòng sáng rực ánh đèn với không khí ấm áp nhưng tôi vẫn nhìn rất rõ viên ngọc ruby đang tỏa ra linh khí lạnh buốt ở sau sau lưng anh, xem ra ngay cả Quân Lâm hô phong hoán vũ cũng có ngày phải cúi mình cầu xin ngọc ruby thỏa mãn ước nguyện của mình.

Kết thúc

Bạn đang đọc Yêu của Mộng Tướng Tuỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.