Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ở Chung Hợp Pháp

Phiên bản Dịch · 2821 chữ

Editor + Beta: Tiểu Hy.

Hứa Huyền Thụy tạm thời buông tha cho áo tắm của cô, đôi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh.

Anh hôn cô càng nhiệt liệt hơn, cho đến khi cô đỏ mặt hồng tai, thở hồng hộc.

Anh nửa quỳ, kéo quần áo vướng bận trên người ném sang một bên.

Chung Ngưng đột nhiên không kịp phòng ngừa, kinh hô một tiếng liền nâng tay lên che hai mắt.

Thế mà bên trong anh lại không mặc gì!

Hứa Huyền Thụy cười khẽ rồi cúi người, hôn lên mu bàn tay cô một cái, sau đó nắm lấy bàn tay cô. “Chung Ngưng, cho anh.” Anh thanh âm mị hoặc, ánh mắt thâm tình.

“Anh… tắt đèn trước đi.”

Hứa Huyền Thụy tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn nhỏ đầu giường.

“Tắt hết đi.” Chung Ngưng vẫn cảm thấy rất ngượng.

“Nghe nói trong bóng đêm, cảm quan sẽ đặc biệt nhạy bén.”

Chung Ngưng: “…”

Bọn họ rốt cuộc cũng cởi hết những thứ trói buộc, Hứa Huyền Thụy vốn tưởng rằng mình có thể khắc chế, sẽ ôn nhu mà yêu cô, nhưng anh đã đánh giá cao bản thân mình. Thân thể mĩ lệ của cô làm anh mê muội, lúc hòa làm một, anh khắc chế, chờ đợi cô thừa nhận năng lực của mình, nhưng dần dần, anh lại không khắc chế được nữa.

Không biết Chung Ngưng xin khoan dung lần thứ mấy, Hứa Huyền Thụy mới “buông tha” cho cô, kết thúc trận chiến vừa vui sướng lại vừa khó chịu này.

Hứa Huyền Thụy ôm lấy Chung Ngưng, hôn lên khóe mắt ướt át của cô, sau đó xin lỗi: “Anh xin lỗi, làm đau em rồi.”

Chung Ngưng không nói gì, chỉ là đem đầu dụi vào trong lòng anh.

Hứa Huyền Thụy vuốt ve lưng cô, nói: “Nghỉ ngơi một lát đi.”

Thân thể mỏi mệt Chung Ngưng vẫn chưa phát hiện ra những lời này có gì không đúng, “Ừm” một tiếng, sau đó cảm thấy hẳn là nên đi tắm rồi ngủ tiếp, vừa rồi ra nhiều mồ hôi quá.

“Em đi tắm đây.” Cô đẩy tay Hứa Huyền Thụy, muốn đứng dậy.

Hứa Huyền Thụy không để cô đi, trở mình ngăn cô lại. Chung Ngưng cả kinh, sợ hãi hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”

“Đợi lát nữa lại tắm.”

Lúc này Hứa Huyền Thụy tương đối ôn nhu, nhưng thời gian khá dài. Chung Ngưng chịu không nổi, cô quá mệt mỏi, nhưng lại luyến tiếc để anh dừng lại.

Cuối cùng, cô hoàn toàn mệt đến nằm liệt, trong lúc mê mang chỉ biết Hứa Huyền Thụy xuống giường, ở bên tai cô nói gì đó, sau đó trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.

Không bao lâu, Hứa Huyền Thụy trở về, nói ôm cô đi tắm. Chung Ngưng lập tức thanh tỉnh, đứng dậy muốn tự tắm, nhưng cô vừa mới động đậy, cả người liền nhức mỏi.

Cô oán trách nói: “Đều là tại anh! Anh khi dễ người ta!”

“Ừm, đều do anh, anh chuộc tội.” Anh khó nén ý cười, đây đúng là cách chuộc tội đẹp nhất.

Ngày hôm sau Chung Ngưng từ từ tỉnh dậy, phát hiện mình không phải ôm chăn bông mà là một thân thể nóng hầm hập.

Cô giật mình, gương mặt nóng bừng. Cô không dám ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng nhấc chân, muốn dời bàn chân đang gác trên eo anh ra. Bàn tay đặt trên ngực anh cô cũng muốn lấy ra, cô muốn lật người, cái tư thế như bạch tuộc trên người anh thật sự quá ngượng ngùng.

Nhưng Hứa Huyền Thụy ngăn chân cô lại, tay cô cũng giữ chặt lấy. “Tỉnh rồi à?” Giọng nói của anh rất rõ ràng, chắc chắn đã tỉnh dậy một khoảng thời gian.

“Ừm, sao anh không gọi em dậy?” Chung Ngưng nói, cô vẫn muốn dời chân đi, nhưng Hứa Huyền Thụy lại đè xuống. Cùng lúc đó, Chung Ngưng cảm nhận được chân mình đang đè nặng lên một thứ gì đó.

Tim cô nhảy loạn.

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của anh không còn rõ ràng, lúc này trầm thấp ẩn nhẫn.

Vừa rồi vì dùng lực nên Chung Ngưng bắt đầu cảm nhận được những đau nhức trên cơ thể, cô cảm thấy phải nói rõ ràng với anh trước. “Em… bỏ cuộc, đau quá.” Còn đau hơn tối hôm qua.

Hứa Huyền Thụy hôn lên trán cô một cái, than một chút rồi nói: “Anh biết rồi.” Tối hôm qua lúc anh nhìn thấy vết tích sự điên cuồng của mình liền hối hận, hôm nay dù thế nào anh cũng phải khắc chế.

Hai người lại ôm nhau nằm thêm mười phút nữa, sau khi Hứa Huyền Thụy điều tiết xong liền rời giường làm bữa sáng. Chung Ngưng vốn định dậy cùng anh nhưng Hứa Huyền Thụy nghiêm khắc yêu cầu cô ngủ thêm một lát.

Cả buổi sáng bọn họ đều ở trong nhà, buổi tối ăn xong cơm chiều, Chung Ngưng liền nói muốn về, cô không mang theo quần áo, hơn nữa cô sợ tối nay lại giống hôm qua.

Hứa Huyền Thụy không có phản đối, nhưng anh nói phải đi tắm trước.

Chung Ngưng cho rằng anh muốn thay quần áo ra ngoài nên thuận tiện tắm rửa, nhưng cô không nghĩ tới anh là vì tắm rửa sạch sẽ rồi trực tiếp đến ở nhà cô.

“Anh về nhà anh đi!” Chung Ngưng không chút khách khí đuổi người đi.

“Vậy em thu dọn một ít quần áo rồi đi với anh.”

Chung Ngưng bất đắc dĩ, cuối cùng dưới sự bảo đảm của Hứa Huyền Thụy đã đáp ứng.

Mấy ngày nay phần lớn thời gian đều ở bên nhau, đột nhiên phải cách nhau một con phố dài, thật đúng là cảm thấy có chút xa, sẽ không nỡ. Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đều có cảm giác như vậy.

Nhưng sau đó Chung Ngưng liền hối hận, cô hoàn toàn không nghĩ tới Hứa Huyền Thụy rất đáng tin cậy lại “Chơi xấu”. Vốn nói chỉ ôm cô ngủ, kết quả liền bắt đầu động tay động chân, sau đó chỉ kém cửa cuối cùng kia một bước.

Đương nhiên, ngày hôm sau cô vẫn không chạy thoát khỏi ma trảo của anh.

Qua một ngày nữa là phải đi làm, lần này Chung Ngưng kiên quyết muốn tách Hứa Huyền Thụy ra, bằng không anh có thể có sức lực để làm việc, còn cô lại không.

Tách ra một buổi tối, sáng sớm hôm sau Hứa Huyền Thụy liền đến đón Chung Ngưng đi làm. Sau khi hai người công khai tình yêu, đây là lần đầu tiên cùng nhau xuất hiện ở trong công ty, Chung Ngưng cảm thấy ánh mắt của mọi người có chút vi diệu, nhưng cô cũng biết đây là chuyện thường tình.

Chung Ngưng đã nói trước, cho dù hai người công khai quan hệ, nhưng ở trong công ty phải việc công xử theo phép công, không thể trộn lẫn tình cảm riêng tư.

Hứa Huyền Thụy nói khách quan: “Anh không thể bảo đảm sẽ hoàn toàn không trộn lẫn tình cảm riêng tư.”

“Anh hãy tận lực đừng trộn lẫn đi.” Kỳ thật Chung Ngưng biết mình làm không được, nhưng Hứa Huyền Thụy luôn luôn lý tính, cô cũng không quá lo lắng.

Du lịch ở Thái Lan mấy ngày nay, quan hệ giữa mọi người đã tự nhiên hơn rất nhiều, hôm nay đi làm, lúc bắt đầu thì có chút không thích ứng được, nhưng nhìn thấy Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy cũng không có quá nhiều hành động thân mật, đến cả liếc mắt đưa tình cũng ít nên bọn họ đều bình thản.

Thời điểm gần tan làm, Tề An Trạch đi vào bộ phận thiết kế, hẹn Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy đi ăn cơm chung.

Chung Ngưng đang ngồi làm việc ở vị trí của mình, Tề An Trạch liền gọi cô vào trong văn phòng.

Tâm tình Tề An Trạch rất không tồi nên có chút bát quái. Ánh mắt Tề An Trạch băn khoăn chuyển qua chuyển lại giữa Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng, một lát sau mới nhíu mày nói: “Hai người ngồi xa như vậy, là nhường chỗ cho tôi sao?”

Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy ngồi trên sô pha, Tề An Trạch ngồi ở đối diện, nhìn hai người cách nhau một khoảng tầm nửa người, cậu ta cảm thấy như vậy không bình thường. Tuy rằng, Tề An Trạch cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng bọn họ thân thân mật mật.

Chung Ngưng cùng Hứa Huyền Thụy nhìn nhau, Hứa Huyền Thụy vân đạm phong khinh mà nói: “Chúng tôi là không muốn làm cậu tổn thương.”

Tề An Trạch cười, ngạo nghễ nói: “Hai người không làm tôi tổn thương được đâu.”

Hứa Huyền Thụy nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả.

Chung Ngưng từ biểu cảm cùng ngữ khí của Tề An Trạch mà đoán được anh ta đã phá bỏ được hiềm khích lúc trước với Du Mạn, cô cũng cảm thấy vui cho Tề An Trạch. “Anh đã làm hòa với Du Mạn rồi à?”

“Chúng tôi không có mâu thuẫn, mấy ngày trước là di động của cô ấy xảy ra vấn đề.” Tề An Trạch hiện tại hoàn toàn là bộ dáng người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, khác với bộ dạng mất hồn mất vía mấy ngày trước.

Đương nhiên, Chung Ngưng không có trêu chọc Tề An Trạch, cô vẫn là rất phúc hậu. Nhưng Hứa Huyền Thụy một chút mặt mũi cũng không cho, nói: “Mấy ngày trước còn làm bộ dạng thất tình, cả ngày nhìn chằm chằm di động giống như bị vứt bỏ…”

“Khụ khụ… Hai người có khát nước không?” Chung Ngưng ngắt lời Hứa Huyền Thụy, cô không muốn nhìn thấy hai người đàn ông này đấu võ mồm trước mặt cô.

Tề An Trạch nở nụ cười sáng lạn với cô, “Tôi muốn uống cà phê, giúp tôi pha một tách nhé, cảm ơn.”

“Muốn uống thì tự pha. Bộ dáng thương tâm muốn chết của cậu hai ngày trước tốt hơn hiện tại nhiều.”

“Hừ! Thế nào cũng tốt hơn bộ dạng dục cầu bất mãn[1] của cậu bây giờ.” Tề An Trạch đã nhìn ra, không phải Hứa Huyền Thụy không muốn thân mật với Chung Ngưng mà là Chung Ngưng đang ép anh không được làm.

[1] Dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.

Dục cầu bất mãn gì đó, Chung Ngưng nghe được mặt liền đỏ, trong đầu xuất hiện hình ảnh trẻ con không nên xem. Sau đó, thẹn quá thành giận cô hối hận vừa rồi đã nói sang chuyện khác.

Cô trừng mắt liếc Tề An Trạch một cái, “Xem ra anh không khát rồi.” Không cho anh ta uống! Mặc kệ Tề An Trạch là ông chủ, cô đã có Hứa Huyền Thụy chống lưng, cô có chỗ dựa!

“Dù cậu ta có khát em cũng không cần pha cho cậu ta.”

“Ừm, em biết rồi, sau này chỉ pha cho anh thôi.” Chung Ngưng cười hì hì nhìn Hứa Huyền Thụy nói.

Hứa Huyền Thụy cũng nhìn cô, ý cười trong mắt rõ ràng, dường như bởi vì lời cô nói mà cực kì hạnh phúc. “Không cần, anh không nỡ.”

“Pha cà phê thôi mà…” Chung Ngưng thẹn thùng nói.

“Em phải nghỉ ngơi nhiều…”

“Này! Hai người có cần buồn nôn như vậy không? Không phải chỉ là pha cà phê thôi sao? Có cần đến mức này không? Chung Ngưng nào có yếu ớt như vậy.” Tề An Trạch thật sự là nghe không nổi nữa.

“Hiện tại cô ấy chính là yếu ớt như vậy đấy.” Hứa Huyền Thụy rất tự nhiên mà nói ra lời này, không hề có gánh nặng tâm lý. Nhưng Chung Ngưng lại không giống vậy, lời này có khả năng chứa đựng lượng thông tin rất lớn, hơn nữa cô nào có yếu ớt như lời anh nói?

Cô đỏ mặt thở phì phì trừng mắt Hứa Huyền Thụy.

Tề An Trạch vốn dĩ không nghĩ nhiều, hiện tại nhìn biểu tình của hai người, cậu ta đã đoán được. Sau đó liền bị tổn thương, cậu ta là một cao thủ tình trường, hiện tại gặp được người làm cậu ta muốn yên ổn, nhưng đối phương lại không muốn yên ổn, cũng cự tuyệt chuyện ở chung trước khi kết hôn.

Hứa Huyền Thụy cùng Chung Ngưng mới ở bên nhau chưa bao lâu, liền…

Biết Tề An Trạch đang suy nghĩ cái gì, Hứa Huyền Thụy nói cho cậu ta một tin tức khác. “Hôm trước tôi đã đến nhà Chung Ngưng rồi, mấy ngày nữa mẹ tôi về nước, tôi sẽ đính hôn với Chung Ngưng.”

“Đính hôn!” Tề An Trạch chấn kinh, khó có thể tiếp nhận được tin tức này.

“Ừm.” Hứa Huyền Thụy cho Tề Am Trạch một đáp án xác định.

“Hai người… có phải là quá nhanh hay không?”

Chung Ngưng cũng nói: “Tôi cũng cảm thấy quá nhanh.”

“Không nhanh, dựa theo ý nghĩ của tôi, tốt nhất là lập tức đi lãnh chứng.”

“Lãnh chứng!”

“Lãnh chứng!”

Chung Ngưng cùng Tề An Trạch trăm miệng một lời.

Hứa Huyền Thụy gật đầu: “Để ở chung hợp pháp.”

“Ở chung hợp pháp…” Tề An Trạch lẩm bẩm thuật lại.

Chung Ngưng đã nói không nên lời.

Hứa Huyền Thụy lại lần nữa gật đầu, “Để còn có thể sinh con nữa.”

Tề An Trạch: “…”

Chung Ngưng: “…” Tối hôm qua Hứa Huyền Thụy hỏi cô muốn khi nào sinh con, lúc đầu cô trốn tránh vấn đề này, sau đó lại bị anh ép hỏi, cô liền nói trước 26 tuổi. 24-25 tuổi đều ở trong phạm trù này… nhưng mà cô tạm thời chưa muốn sinh.

Tề An Trạch không phục, cậu ta nói với Hứa Huyền Thụy: “Chung Ngưng còn trẻ, cậu muốn người ta sinh con cho cậu, vậy cậu cầu hôn chưa? Chung Ngưng đồng ý rồi sao?” Sau đó cậu ta lại nói với Chung Ngưng: “Chung Ngưng, cô phải thận trọng đó.”

Đối với vấn đề này, Hứa Huyền Thụy cảm thấy mình phải là người cầu hôn, nhưng anh cũng biết chuyện này không thể đơn giản như vậy. Anh nhìn Chung Ngưng, nghiêm túc nói: “Cho anh xin mấy ngày để chuẩn bị nhé.”

“Không được, vẫn là chờ gặp bá mẫu (bác gái) rồi nói sau.”

Tề An Trạch đột nhiên có chút tuyệt vọng, “Cô mà gặp mẹ cậu ta, đừng nói đến cầu hôn, bà ấy trực tiếp đem cô làm con dâu luôn đấy.”

Hứa Huyền Thụy gật đầu tán đồng, “Tề An Trạch cũng đoán được mẹ anh sẽ thích em, cho nên em không cần lo lắng.”

Chung Ngưng quả thật đã thả lỏng một chút, đúng lúc này, Tề An Trạch đột nhiên đứng lên. “Đêm nay không hẹn hai người nữa!”

“Sao vậy?” Chung Ngưng khó hiểu.

Tề An Trạch vẻ mặt giận dữ, “Tôi muốn kết hôn muốn ở chung hợp pháp muốn sinh con! Gặp lại sau!”

Nhìn Tề An Trạch ý chí chiến đấu ngang nhiên, Chung Ngưng nhìn ra được chuyện lần này anh ta sẽ không dễ giải quyết, trong lòng cổ vũ anh ta cố lên.

Hứa Huyền Thụy rốt cuộc vẫn là nhịn không được, kéo Chung Ngưng vào trong lòng, nói: “Anh quyết định chuyện lần này, cũng không cho Tề An Trạch thắng.”

“Hay là lần này anh nhường anh ấy một chút đi, cảm giác anh ấy rất chua xót đó.” Khụ khụ, Chung Ngưng không vội.

“Du Mạn vừa mới bắt đầu một nghiên cứu mới, ít nhất phải hơn nửa năm mới có thể rảnh rỗi.” Hứa Huyền Thụy hôn Chung Ngưng một cái rồi nói: “Một ngày anh cũng không muốn chờ. Trước kia cảm thấy một mình rất tốt, sau đó gặp em, anh liền không bao giờ muốn một mình nữa.”

Lòng Chung Ngưng vừa ấm áp vừa mềm mại, cô biết đây không phải là lời âu yếm, nhưng cô cảm thấy rất hạnh phúc.

“Đã đến giờ tan làm rồi, chúng ta về nhà thôi.”

—— Hoàn chính văn ——

(Tiểu Hy: Ta định tặng chương này cho một bạn dễ thươngg kia. Nhưng mà lạii hong biết tag thế nào. w( ̄△ ̄;)w Chánn dễ sợ luôn ớ.)

Bạn đang đọc Yêu Thích Không Buông Tay của A Ninh Nhi

Truyện Yêu Thích Không Buông Tay tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.