Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu Phụ! Thật Ra... Ngươi... Có Bản Lĩnh Gì? - Chương 26: Ngoại Truyện 1 : Uyên Ương Hồ Điệp

Phiên bản Dịch · 1729 chữ

- Yếu ớt như vậy thì đừng nên xuất hiện bên ngoài... tiểu công chúa - Tiếp theo câu nói là một nụ cười đẹp tựa sao băng xuyên qua tầm mắt của nàng. Bên tai tựa như không còn có thể nghe được âm thanh rộn ràng xung quanh nữa, tiêu điểm của ngũ quan lúc này chỉ có một... chính là hắn!

Cảnh Hạo Thiên từ lâu vẫn đứng khoanh tay một chỗ, lúc này nhìn thấy người kia, mi mày hắn khẽ nhíu lại, khoé môi mấp máy định nói gì đó thì bị đệ đệ Cảnh Chí Tuân ôm tay lôi đi:

- Hoàng huynh, huynh nhíu mày cái gì? Người ta đã rất lâu không gặp rồi.. đi, đi cùng đệ chúng ta cùng nhau uống rượu.

Cảnh Hạo Thiên không vui, hừ một tiếng:

- Hoàng đệ, lỡ như hoàng muội xảy ra chuyện chúng ta không gánh nổi đâu!

Cảnh Chí Tuân nghe vậy thì bật cười, lại dùng sức lôi tảng đá to này đi:

- Hoàng huynh, yên tâm. Hoàng Li thúc thúc... à không là muội phu tương lai võ công cao cường, huynh lo cái gì? Ở đây làm kì đà sao? - nói xong với khúc gỗ, y lại quay sang nói với Lệ Kiều - Khi nào về gặp tại cổng hoàng cung nhé!

Cảnh Lệ Kiều lúc này mới giật mình nhìn bóng dáng hai hoàng huynh dần dần đi xa, gương mặt tái nhợt bỗng ửng lên phiếm hồng, nàng lúc này có thể nói.. đứng vững trên mặt đất đều nhờ sự nâng đỡ của người đối diện. Trái tim nhỏ bé không hẹn mà cùng đập chung một nhịp.

- Hoàng.. Hoàng Li thúc thúc...ặc...

Người nọ vẫn nhìn nàng, khoé môi mỉm cười, song lại mạnh mẽ kéo nàng ôm chặt vào lòng:

- Tiểu công chúa, thúc thúc rất nhớ nàng...

Cảnh Lệ Kiều tựa vào trong lồng ngực ấm áp, hai cánh tay vô giác vươn lên ôm lấy cổ người trước mắt. Nàng cố gắng ôm thật chặt.. không muốn rời xa. Hoàng Li Bất Thiếu ôm nàng khẽ hôn một cái lên tóc mai rồi dùng khinh công đưa nàng rời khỏi nơi ồn ào náo nhiệt, bay đến một cánh đồng cỏ xanh mướt lộng gió và có thể nhìn ánh trăng nguyên tiêu đẹp nhất.

Hắn vẫn dùng chiếc áo choàng kia bao lấy thân hình mảnh mai của nàng để giúp nàng giữ ấm. Những kí ức tự sâu thẳm tràn về trong tâm trí, Cảnh Lệ Kiều dựa vào lòng hắn thầm nhớ lại..

Lần đầu tiên nàng gặp Hoàng Li Bất Thiếu cũng tức là Triệu Nhất Phong chính là lần phụ hoàng thương thảo với Thanh Long quốc mười năm về trước. Lần đó sau khi phụ hoàng nghe hoàng tổ mẫu thuật lại chuyện năm xưa thì cảm thấy vô cùng có lỗi, vì thế người đã kí hiệp ước trao trả lại vùng biển phía Nam và một vùng phụ cận cho Thanh Long quốc. Từ đó hai người liền kết giao hảo huynh đệ, mọi ân oán hiềm khích đều xoá đi như nước chảy mây trôi... mẫu hậu nàng vì thế cũng yên tâm không ít. Tuy nhiên, điều khiến mọi người lo lắng duy nhất hiện tại chính là bệnh tình của nàng...

Lần đó, nàng mở to đôi mắt anh đào xinh đẹp nhìn chăm chăm vị thúc thúc điển trai... còn len lén so sánh hắn ta với phụ hoàng, nhưng mà nàng thật không biết hắn cũng đang nhìn mình từ lâu, mặc dù còn nhỏ nhưng nàng cũng biết thẹn... vì thế nàng giả vờ ho hai tiếng..

Kết quả là làm mọi người lo gần chết. Còn vị thúc thúc kia lại nói:

- Đứa bé thật đáng yêu! - Thật là một câu nói không liên quan!

Lần tiếp theo nàng gặp hắn lại là lúc nàng xuất cung năm mười bốn tuổi do nhị hoàng huynh rủ rê.. lần đó huynh ta suýt chút làm nàng ngã xuống sông, cũng may lại được Hoàng Li Bất Thiếu cứu lên, nhưng lần này không giống lần gặp trước... cả hai đều bị tiếng sét ái tình!

Người ta nói duyên phận là thứ khó đoán nhất trên đời! Việc này quả thực không có sai! Trước kia ai cũng nghĩ rằng hắn và Nam Cung Nhược Giai tức mẹ ruột của nàng sẽ tác hợp thành một đôi nhưng không ngờ sau mười bốn năm mọi chuyện đều đã thay đổi cả!

Cảnh Lệ Kiều nâng mắt nhìn ánh sao nhấp nháy bên cạnh mặt trăng sáng bạc rực rỡ, thì thầm nói ra tiếng lòng:

- Thúc thúc, thúc thích ta hay thích mẹ ta?

Phải rồi, nếu nói nàng không để ý chuyện trước kia thì đều là giả. Phụ hoàng vẫn thường nói rằng: lòng dạ nam tử rất khó đo độ nông sâu, vậy nên ta không muốn con thiệt thòi... trước đây.. hắn thật sự rất thích mẫu hậu con.

Không khí dần trở nên im lặng, là một mảnh cô tịch và rối ren. Hắn ôm nàng chặt thêm một chút nữa, giọng trầm ấm hỏi lại:

- Vậy nàng có chê ta là đại thúc còn nàng là tiểu cô nương không?

Cảnh Lệ Kiều không cần nghĩ, nàng lắc đầu một cái. Nàng đã là con bệnh không ai thèm lấy thù có tư cách gì để chê người khác?

Dường như rất hiểu tâm trạng của nàng, hắn cúi người hôn lên trán nàng, an ủi:

- Nàng là công chúa, không cần nghĩ mình mang bệnh gì cả. Dù nàng không có ai thèm lấy cũng tốt...

- Bởi vì....

- Ta sẽ lấy nàng. Đại thúc sẽ lấy nàng.

Cảnh Lệ Kiều rất cảm động nhưng trong lòng lại mâu thuẫn, nàng cố nén cảm xúc, nói:

- Ta không phải là mẫu hậu!

Hoàng Li Bất Thiếu biết nàng để bụng chuyện trước kia, sợ hắn có dụng ý riêng lấy nàng ra làm con cờ đả kích Hạo Nhiên cùng Nhược Giai, hắn thật bất đắc dĩ khẽ cười, nụ cười vẫn đẹp nhưng lại nhiều chua xót:

- Nàng là tiểu cô nương của ta, ta là đại thúc của nàng. Nàng là nàng, không là bất cứ ai cả. Ta yêu nàng nên ta nguyện vì nàng làm tất cả, mong nàng hãy tin đại thúc là ta. - Dù nàng tin hay không, đại thúc ta vẫn là nói thật lòng.

- Đại thúc.... ta tin tưởng một lần.

- Đa tạ. - Hắn nhẹ nhàng đáp lời nàng, song lại đặt lên môi nàng một nụ hôn, thật dịu dàng như nâng niu như bảo vệ khiến người ta có cảm giác ngọt tự đáy lòng. Nụ hôn say mà sâu làm quên đi mọi phiền muộn, mọi ngăn cách, không gian xung quanh gần như vô hình, chỉ còn lại dưới vầng trăng đẹp một đôi uyên ương quyến luyến không rời.


Quán rượu...

- Hoàng huynh, tại sao huynh vẫn không chịu lấy thê tử vậy? - Cảnh Chí Tuân vừa ôm bình rượu rót ra chén vừa hỏi, trông bộ dáng đã hơi ngà ngà say.

Trái lại Cảnh Hạo Thiên nâng chén đặt bên môi, bộ dạng hoàn toàn tỉnh táo:

- Rất phiền phức!

- Ca.. huynh nói thật ngắn gọn! Hèn gì huynh chả được ai yêu, chứ không như đệ, trên đời này có biết bao cô nương vì đệ mà.. - bốn chữ "trao trọn con tim" chưa kịp thốt ra thì hắn đã phải lập tức im bặt bởi vì...

- Cảnh Chí Tuân, chàng lặp lại lần nữa xem!

Người tới là một cô gái ngoại lai, trang phục quái lạ theo kiểu của người Mông Cổ, gương mặt sáng sủa tinh tế... đây không phải là Hoàng Li Bất Nguyệt thì còn ai?

Vốn dĩ ăn nói rất lưu loát, không ngờ lúc này lại nói vô cùng khó khăn:

- Bất.. Bất... Bất...

- Bất cái gì mà Bất? Uổng công người ta lặn lội từ Thanh Long quốc tới đây, biểu hiện của chàng thế là sao?

Cảnh Hạo Thiên lại nâng ly rượu, khoé môi khẽ cong lên, bộ dáng dửng dưng của người lạ xem kịch. Hoàng đệ này của hắn, phong lưu phong lưu đến tận Thanh Long quốc, vươn trảo đến tiểu công chúa của họ, cũng chính là Hoàng Li Bất Nguyệt cô nương đây - muội muội cùng cha khác mẹ của Hoàng Li Bất Thiếu... chà chà. Qua. Hệ này khá là rắc rối! Nhưng cũng cho chừa hoàng đệ nhà hắn, chọc ai không chọc chọc nhầm cô nương hung dữ, ai da, điệu này chắc y không trốn thoát rồi!

Hắn đang mơ màng nghĩ chợt trước mắt tối đen như mực, trên mắt là cảm giác ấm áp quen thuộc, hắn đưa tay lên bao lấy bàn tay ấy, khoé miệng mỉm cười vì vui vẻ... thật khiến người ta không thể tin được.

- Tiểu Điệp đừng đùa nữa!

Ngọc Diện Tiểu Điệp phồng má tỏ ý không vui:

- Chàng không thể để người mất hứng thế chứ?

Cản Hạo Thiên thay đổi tư thế, đem nàng ôm vào trong lòng, tà mị nói:

- Thế này thế nào?

Cảnh Chí Tuân cùng Hoàng Li Bất Nguyệt, lúc này còn có cả Cảnh Lệ Kiều cũng vừa "tình cờ" ngang qua cũng trớ mắt há mồm: đây là đại hoàng huynh bọn bọ từng quen sao?

Và.. người con gái của hắn chính là ái nữ của Âm Nhu cùng vị sư phụ thần bí kia... rối loạn lại tăng thêm một bậc!


Ngày 29 tháng 5 cũng là ngày lành tháng tốt để ba cặp tình nhân cùng nhau cưới gả.

Chu Tước quốc gả một cưới hai

Thanh Long quốc gả một cưới một..

"Thần tiên quốc" gả một cưới... không! Ai dà, lỗ rồi! À mà không, đày tháng một! (Ý nói Âm Nhu đã sinh một em bé nữa)

Ba quốc tưng bừng náo nhiệt, quan dân vui vầy như Tết, mà vui nhất là các cặp tình nhân. Đây có thể được coi là kết thúc viên mãn.

Hết ngoại truyện 1"

Bạn đang đọc Yêu Phụ! Thật Ra... Ngươi... Có Bản Lĩnh Gì? của Lan Tím
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.