Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 91

Phiên bản Dịch · 802 chữ

Duy nhìn ông Liêm, rồi anh lại quỳ gối xuống trước mặt ông và nói :

- Xin ông đấy ! Hãy trả lời cháu đi ! Có được không ?

Ông Liêm rất bất ngờ trước Đoàn Duy, sự chân thành nơi anh đã làm ông cảm động. Ông chỉ im lặng và nói :

- Nó thuộc nhóm máu AB.

Duy phải đặt tay lên ngực vì xúc động. Anh đã dần tìm ra lời giải của những điều bí ẩn. Duy không chào ông Vỹ Liêm mà bước ra về với đầu óc trống rỗng. Có nghĩa là anh không phải là con ruột của bà Quế. Vì sao Duy loại trừ khả năng không phải là con của ông Đoàn? Linh cảm cho anh biết điều đó. Duy không thể kiểm tra và xác nhận bằng máy móc nữa bởi những người mà anh hoài nghi là cha mẹ ruột của mình giờ đã không còn trên cõi đời này nữa. Và chỉ có những người đang che giấu sự thật mới biết rõ điều này.

Anh trở về khách sạn khi trời đã tối. Tuệ Lâm vẫn chờ anh trên phòng, thấy Duy trở về, Tuệ Lâm hỏi :

- Anh đi đâu mà tắt máy cả ngày vậy?

- Công việc đột xuất. Anh quên khuấy là đi cùng em ! Thôi bây giờ mình cùng đi chơi ! Có được không?

- Cũng muộn rồi. Mai phải về Sài Gòn sớm. Thôi anh và em ăn tối tại phòng rồi nghỉ sớm nha.

- Không giận anh chứ?

- Vì công việc mà.

Bữa tối thịnh soạn được đặt trước mặt Duy và Lâm. Cả hai ăn chậm rãi và trao cho nhau những cái nhìn tình tứ, Tuệ Lâm nói :

- Anh có biết hôm nay có điều gì đặc biệt khi em đi chơi một mình không?

- Điều gì?

- Có một ông già, em nghĩ ông ấy là ăn xin. Ông ấy đã nói với em rất nhiều điều … Trong đó có cả tình yêu của chúng ta nữa đó

- Ông ấy nói gì?

- Ông ấy nói chúng ta chỉ có sự khởi đầu đẹp. Còn lúc sau thì rất lận đận.

Duy bật cười :

- Em tin như vậy à?

- Không hẳn. Nhưng…

- Nhưng thế nào?

- Không có gì.

- Thế mà anh cứ nghĩ em nghe xong sẽ quăng thẳng hai chiếc giày vào mặt ông già đó chứ. Điều vô lí thế mà em cũng tin à?

- Vậy anh có chắc sẽ yêu em suốt đời không?

- Chắc. Anh chắc chắn !

Duy nói tỉnh bơ. Thử hỏi làm sao Tuệ Lâm không nghĩ đó là chuyện đùa, nhưng cô chỉ mỉm cười và lấy khăn lau miệng cho anh rồi nói :

- Em sẽ ghi nhớ câu này của anh.

- Vậy thì em cũng nên ghi nhớ thêm một câu nữa : Mặc dù bất cứ ai có nói gì về tương lai của chúng ta, thì em không được phép tin ai khác ngoài anh. Chỉ có anh và em quyết định nó tiếp tục hay đứng lại.

- Sao anh nghiêm túc vậy?

- Để chứng minh cho em thấy anh rất nghiêm túc với tình yêu này.

Buổi tối, cả hai cùng lấy kính viễn vọng để ngắm sao trời. Ngồi tựa đầu bên nhau, tự nhiên Tuệ Lâm cất tiếng nói :

- Nếu được như vậy thì em sẽ cảm ơn Chúa, đã ban cho em một thiên sứ tình yêu !

- Anh không phải thiên sứ. Anh chỉ là Đoàn Duy. Một người phàm xác thịt mà thôi. Chúa chỉ ban cho em một người phàm xác thịt yêu em mà thôi.

- Vậy thì em cũng mong rằng Chúa sẽ luôn đặt người ấy ở bên em suốt đời, cho dù có trải qua bất cứ gian lao sóng gió nào đi chăng nữa. Được không anh?

Duy không trả lời, chỉ xiết chặt Tuệ Lâm hơn. Sáng hôm sau, cả hai trên đường về, chào tạm biệt Đà Lạt. Lúc chạy ngang con đường hôm qua, Lâm đã không thấy ông già ấy nữa. Điều đó làm cô cảm thấy bất an. Phải chăng những dự báo không cơ sở ấy lại là một điềm báo trước thật sự? Ông già kia đã nói chỉ xem cho cô rồi không xuất hiện nữa. Lâm thở dài lo âu, quay sang nhìn Đoàn Duy. Lúc anh nghiêm túc làm việc gì, trông anh lạnh lùng đến đáng sợ. Mà từ lúc hôm qua trở về khách sạn muộn, Duy đã nhiều lúc lạnh lùng như thế. Chuyện gì sắp xảy đến với đôi tình nhân này đây???????????????????

Bạn đang đọc Yêu Nữa Được Không ? của HaleyZz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.