Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô gái xinh đẹp

Phiên bản Dịch · 2411 chữ

Thành phố Hà Đông là cổ thành đã có lịch sử ngàn năm. Nhiều năm qua, quốc gia đối với di sản văn hóa vật chất đã bảo vệ cũng làm cảnh vật thành phố Hà Đông tốt đẹp thanh tĩnh, là địa phương vô cùng thích hợp nghỉ ngơi lấy lại sức.

Lúc gần tối, Từ Vân vẫn đi dạo như trước đây, trên người mặc bộ đồ in hình gái xinh ở sau lưng, bên dưới mặc bộ quần in bãi biển màu sắc tươi đẹp, dưới chân đi dép lào, cả người đều mặc hàng vỉa hè mà nhiều nhất ba mươi khối tiền, vừa đi vừa hát, không biết là học được từ đâu.

"Thiếu nữ duyên dáng phải thưởng thức trước, cô nàng nóng bỏng gợi cảm kia phải cua được. Khổ học ba năm Tùy Dương Quảng, vẫn còn chưa chung chăn chung giường. . ."

"Nha, cái eo nhỏ này, căng tròn. . ." Từ Vân đang hát một đoạn nhạc, tầm mắt bỗng nhiên lướt qua một cô gái có vòng eo tinh tế, bờ mông cực kỳ mê người đang đi trên đường.

"Chậc chậc chậc, mình đã đi vòng vo hơn mười ngày ở chỗ này, cuối cùng tìm được một nơi coi như có thể nhìn thấy được nàng. . ." Từ Vân thì thầm trong miệng, cất bước đi theo sau cô gái kia, vừa nhìn vừa phê bình.

Đi theo sau khoảng mấy chục mét, Từ Vân dần dần mất đi hứng thú, bởi vì hắn phát hiện cô gái kia đứng ở cách đó không xa, trước cửa quán bar không đi, hơn nữa còn hút một điếu thuốc lá.

Không cần hỏi Từ Vân cũng có thể đoán ra cô gái kia đang làm cái ngành nghề nào, mẹ nó, lãng phí thời gian nha!

Ngay tại lúc Từ Vân chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nói khẽ.

  • Ngươi lại tới đây làm gì?

Cô gái khẽ nói, giọng nói êm tai giống như ngọc châu, tràn đầy một loại mùi vị đặc biệt.

Từ Vân quay đầu nhìn về phía giọng nói truyền tới, không nhìn không sao, nhưng vừa nhìn, Từ Vân thiếu chút nữa ngây ngẩn cả người.

Eo nhỏ như cây liễu, bờ mông nhỏ, tóc thắt bím đuôi ngựa buộc lên thật cao, lộ ra vẻ rất thanh thuần.

Da thịt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, đôi mắt đẹp hiện lên khí tức lười biếng và tràn ngập u buồn, đôi môi đỏ mọng mê người, bất luận là đánh giá từ góc độ nào, cô gái cách đó không xa tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng mỹ nữ cực phẩm.

Chỉ là lúc này, mỹ nữ cực phẩm dường như có chút phiền phức. Ở phía bên phải nàng đang đứng một người thanh niên hai lăm hai sáu tuổi, đầu trâu mặt ngựa, bên cạnh còn có mấy người đàn ông cao lớn thô kệch, trên người có hình xăm, giống như đang vây quanh hai người.

Từ Vân cũng không thích xen vào chuyện của người khác, nhưng việc của mỹ nữ thì là ngoại lệ, hắn cất bước đi về phía cực phẩm mỹ nữ.

  • Chị dâu, chị dâu, chị mau cứu em đi, bây giờ chỉ có chị mới có thể cứu em.

Nam nhân có khuôn mặt gian xảo đang khóc lóc giống như khóc tang, đau khổ cầu xin, gần muốn quỳ trên mặt đất xin cô gái xinh đẹp.

  • Tôi không phải là chị dâu anh, tôi cũng không có tiền cho anh tiếp tục đi cược, anh lập tức rời đi, bằng không thì tôi sẽ báo cảnh sát!

Cô gái xinh đẹp tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch nói.

Câu nói này vừa ra khỏi miệng, đám người xem náo nhiệt ở xung quanh phát ra một hồi thổn thức, đều khe khẽ bàn luận.

Thanh niên dường như đã sớm biết cô gái sẽ kêu báo cảnh sát, trên mặt thanh niên không hề đổi sắc, tiếp tục cầu khẩn nói:

- Đừng mà chị dâu, chị không thể thấy chết không cứu! Chỉ lần này, một lần cuối cùng, chị giúp em một chút được không.

Mỹ nữ này không vì đó mà thay đổi, hất ra tay của thanh niên, khẽ nói:

- Xin anh đừng tiếp tục đến làm phiền tôi nữa, lần trước tôi giúp anh thanh toán tiền nợ đánh bạc, chúng ta đã không còn gì nữa! Đây chính là chính anh nói!

  • Một lần cuối cùng, chị dâu, chị giúp em một lần cuối cùng!

Thanh niên mặt dày đỏ lên một chút, thấy cô gái trước mắt không có ý đồng ý, lập tức sắc mặt cầu khẩn ngay lúc đó trở nên âm trầm, uy hiếp nói:

- Được, mày thấy chết không cứu đúng không? Vậy tao sẽ đem việc mà ngươi làm ở thành phố Hà Đông nói cho anh tao!

  • Anh, anh vô sỉ!

Mỹ nữ xinh đẹp tức giận đến gần muốn ngất đi, hai lần trước hắn đến đây yêu cầu tiền đánh bạc cũng là dùng việc này để uy hiếp nàng, hôm nay cũng là như thế.

  • Ai. . . Cô gái này mệnh thật khổ a.

Một cụ ông vây xem thở dài nói.

  • Ai nói không phải chứ? Tên này đều ba lần trở về rồi, thằng kia thật đúng là không phải thứ gì tốt lành, phi! Chuyện này mà ở trên người bà, xem bà không giết chết hắn!

    Một bác gái tức giận bất bình nói.

  • Này bác gái, hắn chẳng phải đang ở đây hay sao? Ra đánh tiểu tử kia thôi!

Bên cạnh, một người đàn ông khô khan xem thường.

Bác gái kia liếc một cái, nhỏ giọng nói:

- Con mẹ nó, mày coi bà ngốc sao? Tiểu tử kia đáng đánh, nhưng vừa nhìn phía sau hắn mấy ngươi kia chính là xã hội đen, mày dám chọc loại người này sao?

. . .

Quần chúng vây xem bọn họ nghị luận ầm ĩ, Từ Vân chen vào trong đám người, dần dần cũng từ chung quanh miệng người bên trong biết được sự việc trước sau.

Cô gái xinh đẹp này tên là Nguyễn Thanh Sương, đang mở cửa hàng thuốc, bình thường dựa vào kinh doanh thuốc mà sống, mà nàng có một cái chú em (em trai của chồng), chính là người thanh niên có vẻ mặt gian xảo. Hắn tên là Lữ Bảo, thích đánh bạc như mạng, thường xuyên thua sạch tiền liền chạy đến nơi ở Nguyễn Thanh Sương yêu cầu, cầu mãi không có kết quả liền dùng tung tích của m Nguyễn Thanh Sương nói cho ca ca ở quê để uy hiếp, hơn nữa nhiều lần thuận lợi.

  • Chị dâu, suy nghĩ thế nào rồi hả? Nếu không bây giờ tao sẽ gọi điện thoại cho anh tao, tin tưởng anh ấy khẳng định sẽ rất mừng rỡ chạy đến tìm chị.

    Lữ Bảo bộ dáng tiểu nhân đắc chí nói.

Nguyễn Thanh Sương hàm răng cắn chặt xuống môi, trên gương mặt xinh đẹp đã không còn giọt máu, trong đôi mắt đẹp càng là chứa đầy nước mắt.

Ngay lúc này, trong đám người đột nhiên truyền ra một tiếng:

- Mày muốn bao nhiêu tiền, tao sẽ thay nàng cho mày!

Giọng nói vừa vang lên, bên cạnh mọi người vây xem đều nhường cho Từ Vân một con đường, chỉ sợ người khác tưởng là mình nói.

Từ Vân không thèm quan tâm, mặt mũi tràn đầy cười mỉm hướng Lữ Bảo đi tới, mà quá trình đi đến, quần chúng vây xem kinh ngạc, bọn họ đều dùng một loại ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn về phía Từ Vân.

Nguyễn Thanh Sương đột nhiên nghe có người muốn thay nàng bỏ tiền, trong lòng vừa sợ vừa nghi ngờ, thậm chí còn có một tia cảm động, cũng không phải bởi vì có thể sử dụng tiền ngăn chặn miệng Lữ Bảo, mà là nàng bị Lữ Bảo uy hiếp ba lần, mỗi lần người vây xem đều không có một cái nào đứng ra thay nàng nói câu công đạo.

Lữ Bảo thiếu tiền đánh bạc, thật muốn nổi điên, lúc này gặp có người nói thay Nguyễn Thanh Sương bỏ tiền, hắn lập tức quay đầu nhìn lại.

- Mày, mày muốn thay chị dâu tao đưa tiền?

Từ Vân vỗ tay phát ra tiếng, nói:

- Mày không có nghe lầm, nói đi, mày muốn bao nhiêu?

  • Không nhiều không nhiều, hai vạn là đủ, hai vạn!

Lữ Bảo hoàn toàn chưa từng suy nghĩ Từ Vân mặc đồ này có thể có bao nhiêu tiền, lúc này trong đầu hắn chỉ chứa một chữ tiền.

  • Mới hai vạn?

Từ Vân bộ dáng như chỉ một ít.

Lữ Bảo thấy thế hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói bổ sung:

- Ách, tính sai, tính sai, năm vạn, năm vạn là đủ rồi!

- Năm vạn? Hình như hơi ít, đoán chừng mày không đủ dùng rồi, tao cho mày mười vạn thế nào?

Từ Vân cười nói.

- Hả? Thật?

Lữ Bảo kinh ngạc một chút, mặt mũi tràn đầy nụ cười lấy lòng, hấp tấp hướng Từ Vân chạy tới, vừa chạy, trong miệng còn vừa nói ra:

- Tiền này chị dâu tao sẽ thay tao trả lại mày ha.

- Cậu. . .

Nguyễn Thanh Sương tức giận đến toàn thân run rẩy, nói cũng nói không ra.

- Trả cái gì mà trả? Không cần mày phải trả.

Từ Vân cười mỉm nói.

Lữ Bảo nghe xong không cần trả tiền, lập tức cảm thấy mới vừa nói rất ít, mặt mũi tràn đầy vẻ cười chạy đến trước mặt Từ Vân, sửa lời nói: "

- Anh em thật đúng là hào phóng, hì hì, về sau anh chính là anh ruột ta. .

- Đã cùng tao làm thân thích, mày còn muốn hay không?"

- Muốn, muốn.

- Không thể cho anh ta mượn!

Nguyễn Thanh Sương dùng hết sức lực hướng Từ Vân hô.

Từ Vân cười cười, hướng Nguyễn Thanh Sương ném một cái ánh mắt yên tâm, sau đó cười mỉm xoa xoa đôi bàn tay:

- Tiếp nhận!

- Ừm?

Lữ Bảo nổi lên nghi ngờ, hắn chưa từng trông thấy Từ Vân có bất kỳ động tác lấy tiền, tiền kia ở chỗ nào?

Thừa dịp thời điểm Lữ Bảo đang sững sờ, Từ Vân vung mạnh bàn tay, hướng về phía mặt của Lữ Bảo hung hăng tát xuống dưới.

Bốp!!

Bỗng nhiên vang lên một tiếng vang giòn.

Lữ Bảo căn bản còn không có kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mặt bị một lực đạo to lớn đập trúng, cơ thể cũng bị lực đạo to lớn kia làm bay lệch ra ngoài.

Thấy cảnh này, mọi người vây xem cũng không khỏi sờ sờ gương mặt mình, thay hắn cảm thấy đau.

Hung ác! Thật hung ác! Thật mẹ nó hung ác!

Tất cả mọi người bị bàn tay Từ Vân khiến kinh sợ ngây người, ngay cả mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ xăm hình kia cũng từng cái cảm thấy choáng, một cái tát đem tên hơn trăm mười cân quất bay, cái lực đạo này không biết lớn bao nhiêu?

Hiện trường ngoại trừ Từ Vân bên ngoài, duy nhất hoàn toàn thanh tỉnh chỉ có Nguyễn Thanh Sương, cũng không phải nàng rất bình tĩnh, mà là nàng căn bản vừa mới từ đối với Lữ Bảo phẫn hận bên trong tỉnh táo lại, nhìn thấy cảnh tượng Lữ Bảo bị quất bay, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, căn bản không có nghĩ là như thật.

  • Ngươi mặt mũi này thật mẹ đúng là dày không bình thường nha, quất đến tay tao đều tê.

Từ Vân nói, thân hình lóe lên, như mãnh hổ xuống núi nhảy lên, nhào đến trước người Lữ Bảo, bên phải tìm tòi bắt lấy cánh tay Lữ Bảo, lập tức dùng sức hướng phía dưới bỗng nhiên kéo một cái.

Bịch một tiếng, Lữ Bảo cứ thế mà từ giữa không trung trực tiếp bị ném xuống đất, nhất thời ngã cái thất điên bát đảo, nước chua trong dạ dàythẳng hướng bên ngoài phun ra.

- Một bàn tay năm vạn, còn kém một chút, đánh tiếp a?

- Không, từ bỏ, tao từ bỏ.

Lữ Bảo bị đánh tới tỉnh, vội vàng quơ hai tay hô.

- Việc này không được đâu, tao luôn luôn giữ lời nói, đã nói cho mày, mày lại không muốn, vậy chẳng khác nào không cho tao mặt mũi!

Từ Vân nói.

- Hả? Không không không.

Lữ Bảo thiếu chút nữa bị choáng, liều mạng giãy giụa.

Từ Vân cũng lười nói thêm, đưa tay nắm chặt cổ áo Lữ Bảo, giống như xách gà con đem hắn xách lên, sau đó nhấc chân đạp một cước.

Bịch một tiếng nặng nề, Lữ Bảo kêu thảm một tiếng, cơ thể giống như đạn pháo bắn ra, trực tiếp bay trên đỉnh đầu của quần chúng vây xem.

Ầm! Bịch!

Âm thanh nặng nề rơi xuống vang lên, Lữ Bảo rơi xuống, mặt hắn nở đầy hoa, cơ thể co quắp cách đường cái không xa, không biết sống chết.

- Như thế đã không chịu được, không có tí sức lực nào!

Từ Vân lắc đầu, giọng điệu khó chịu nói.

Quần chúng vây xem nghe được câu này, không khỏi một hồi kinh sợ.

Nguyễn Thanh Sương nhìn thấy Lữ Bảo bị người thanh niên trước mắt một cước đạp bay, trong lòng vừa sợ lại vừa vui, thậm chí còn có một tia giải thoát, một tia chờ mong.

Nhớ tới năm đó, cha vì chính mình định xong hôn sự vô lý, người nhà chẳng những phản đối giúp nàng, còn theo dõi nàng để phòng chạy trốn, nhớ tới đào hôn cực khổ, người trong nhà gọi điện thoại tới nói những cái như cắt đứt quan hệ, nhớ tới mới đây Lữ Bảo năm lần bảy lượt uy hiếp, người chung quanh vây xem coi thường, không một ai đứng ra thay nàng chủ trì công đạo như vậy. Trong lúc nhất thời, Nguyễn Thanh Sương có phần không khống chế tâm tình của mình, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Bạn đang đọc Yêu Nghiệt Binh Vương (Dịch) của Bút Tiên Tại Mộng Du
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @thuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.