Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 5943 chữ

“A , như thế làm thế nào có thể, ta phải là người của Nhạc đại ca mới đúng.”

“Khó mà làm được, ngươi đã hôn ta, nếu còn đối với hắn có ý nghĩ không an phận, chính là dâm đãng, không hợp lễ giáo, cũng chính là không biết cảm thấy thẹn.”

“Làm sao lại như vậy? “ Nàng vẻ mặt buồn rầu, bởi vì những lời của hắn nói đều có đạo lý.

Trưởng lão thường xuyên dạy bảo các nàng, người cùng thú bất đồng ở chỗ lễ giáo, mà nàng là một môn sinh tốt, không thể vi phạm sự dạy bảo của trưởng lão , chính là……

Nhạc đại ca mới chính là đối tương mà nàng phải ân ái nha, nhưng mà miệng của nàng đã bị Sở Ngọc Tương hôn, nếu còn có quan hệ cùng với Nhạc đại ca, vậy thì nàng liền trở thành dâm phụ…đầu óc của nàng rối bời không biết giải quyết thế nào.

Bộ dáng tiểu gia hỏa(*) này khi phiền não thật khiến cho người khác vừa xót lại vừa yêu. Sở Ngọc Tương cố gắng kềm chế xúc động ý muốn cười, hắn phát hiện bản thân mình rất thích đùa tiểu hồ ly đáng yêu này.

(*) cách gọi yêu xương í mà.

“Thật ra ngươi cũng không cần phải phiền não, người trưởng lão chọn mục đích đơn giản là vì cho ngươi học mị thuật. Ngươi hiện nay đã là người của ta, ta nhất định sẽ dạy cho ngươi.”

Nàng ngẩng mặt lên , nghi hoặc hỏi: “ Ngươi ? Ngươi có thể dạy ta cái gì?”

“Ta có thể dạy ngươi rất nhiều…ví dụ như…” Hắn cuối thấp mặt, đôi môi khẽ chạm vào trên cổ của nàng hôn một cái.

"A, ngươi làm gì?"

"Hư. . . . . ." Nụ hôn của hắn vô cùng mềm nhẹ, lại ẩn chứa trong đó một năng lực vô cùng kiên định. Ôn nhu mà trấn an nàng, đồng thời cũng cố ý khiêu khích nàng. Ở trên cổ nàng vừa hôn lại vừa nhẹ nhàng cắn mút.

Nàng cảm giác vừa nhột lại vừa tê dại, vừa mới bị hắn hôn môi vẫn còn cảm thấy choáng váng. Lúc này lại không biết hắn hạ thứ cổ gì, môi của hắn một lần lại một lần chạm vào gáy nàng, không bao lâu sau cả người nàng như mềm nhũn ra, tứ chi vô lực, hô hấp ngày càng gấp gáp, toàn thân nổi lên một cảm giác khoan khoái dễ chịu.

Loại cảm giác này nàng chưa từng trải qua bao giờ, giống như đang đi trên đám may lại giống như đang lạc giữa một trận sương mù. Thân thể của nàng càng lúc càng nóng, dần dần nổi lên một màu hồng nhạt.

Hồ tiên trưởng lão đã từng nói qua. Nụ hôn của nhân loại có hàng trăm loại tư vị. Chẳng lẽ chính là điều này hay sao? Thật sự là một phép thuật lợi hại a, làm cho nàng không thể chống đỡ, chỉ có thể tùy ý hắn tiếp tục khinh bạc.

Nàng không những toàn thân mềm nhũng, còn không thể tự chủ thốt ta những tiếng rên rỉ kỳ quái, chính mình là làm sao vậy? Thế nhưng ngay cả khí lực phản kháng đều không có, nàng phải chống cự lại mới đúng, bởi vì, bởi vì_ việc này nàng hẳn là phải làm cùng Nhạc đại ca mới đúng nha.

Dường như là miệng của hắn có pháp thuật, ngay cả bàn tay cũng có pháp thuật, bởi vì những nơi bị hắn vuốt ve qua giống như đang có lửa đốt nóng….Mắt thấy đôi môi hắn dã muốn di chuyển tới phía trước ngực nàng. Lời cảnh báo của hồ tiên trưởng lão chợt hiện ra trong đầu nàng, giống như có một sức mạnh trở lại trên người nàng, vội vàng dùng hay tay ngăn lại đôi môi của hắn.

"Ngươi xấu lắm! Chưa được ta đồng ý, như thế nào có thể đối với ta như vậy? Ta còn chưa đáp ứng ngươi đâu!"

"Sương nhân. . . . . ."

"Buông ra!"

Sở Ngọc Tương ban đầu chỉ muốn đùa giỡn nàng , không phải là muốn thật sự ăn nàng, nhưng tiểu gia hỏa này vì muốn tránh đi ôm ấp của hắn không ngừng vặn vẹo thân mình. Không biết rằng làm như thế vừa cọ xát bộ vị dưới thân của hắn làm cho cả người hắn không khỏi căng thẳng.

"Ngươi đừng động ——"

"Sở huynh đệ." Ngoài cửa truyền đến kêu to thanh, cánh của còn bị người gõ vào xao động .

Là nhạc thiết kiếm!

Vừa nghe đến thanh âm quen thuộc này, Bạch Như Sương đột nhiên hoàn hồn, nàng há mồm muốn hét, lập tức bị một bàn tay che lại.

"Nhạc huynh, chuyện gì?"

"Chúng ta nên xuất phát đi thôi ."

"Tốt, ta ngay lập tức chuẩn bị đi ra."

"Đúng rồi, ngươi có biết Bạch cô nương đi đâu không?"

"Ngươi tìm nàng có việc?"

"Hôm qua uống nhiều rượu, ngủ một giấc thẳng đến sáng mới dậy, vừa đi qua gõ cửa phòng nàng nhưng không có ai trả lời. không biết nàng chạy tới chỗ nào rồi?”

"Đi nhà xí ."

"Ngươi như thế nào biết?"

"Nàng ——" bỗng nhiên lòng bàn tay cảm giác đau đớn, thì ra tiểu gia hỏa trong lòng đang dùng sức hung hăng cắn lấy tay hắn.

Thấy bên trong không có tiếng trả lời, ngoài cửa lại gõ thêm vài cái: "Sở huynh đệ?"

Sở Ngọc Tương một bên chịu đau do tiểu hồ ly cắn, một bên bình tĩnh trả lời : “ Là ta đoán, ngươi ngẫm lại xem, cô nương gia muốn đi ngoài , xấu hổ làm thế nào có thể nói ra? Ta nghĩ nàng rất nhanh sẽ trở lại.”

"Được rồi, ta đi xem xem tiểu nhị đã dắt ngựa ra chưa? Chúng ta xuống dưới lầu gặp.”

Đợi Nhạc Thiết Kiếm rời đi, Sở Ngọc Tương lập tức buông ra này vô cùng hung dữ hồ ly cô nương.

Bạch Như Sương đẩy hắn đang ôm lấy nàng ra, lập tức đi tìm quần áo của nàng, vội vàng mặc vào. Sau khi mặc xong liền quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Không cho phép ngươi về sau hôn ta, cũng không cho phép ngươi được sờ loạn ta, càng không cho ngươi đối với ta hạ ma chú.”

Quay đầu lại làm một cái mặt quỷ với hắn, liền xấu hổ chạy ra ngoài cửa phòng.

Sở Ngọc Tương xoa xoa bàn tay bị cắn đau, vật nhỏ điêu ngoa này răng nanh cũng thật lợi hại.

Có lẽ hắn nên làm cho người ta biết nàng ở trong phòng hắn ngủ một đêm, hơn nữa còn không có mặc gì.

Nhìn dấu răng trên bàn tay, hắn nhẹ nhàng liếm qua vết cắn, môi lộ ra một mạt mỉm cười.

Từ sau khi cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bị Sở Ngọc Tương hôn qua , liền thường xuyên ngẩn người. Trong đầu luôn hồi tưởng lại vẻ mặt của hắn ngày đó khi hắn làm những chuyện như vậy với nàng, khiến cho nàng đến bây giờ vẫn còn chịu “Ma chú” làm cho mặt đỏ tim đập hô hấp khó khăn.

Việc câu dẫn Nhạc Thiết Kiếm đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì, ngược lại tên kia Sở Ngọc Tương, hình ảnh hắn thường xuyên xuất hiện trong đầu nàng không xóa đi được.

Chuyện gì xảy ra với nàng nha ? Mặt nóng lên tim đập nhanh hơn, càng kỳ quái là hai mắt của nàng lại không tự chủ được thường xuyên lén nhìn Sở Ngọc Tương, không phải là nàng đang quan tâm hắn đó chứ?

Không, nàng lắc mạnh đầu, Bạch Như Sương nàng chính là một nữ hồ vĩ đại của hồ tinh giới, muốn tìm người xứng đôi với nàng phải là một người có năng lực mạnh mẽ. Cho dù nàng hóa thành người, cũng phải tìm một nam nhân có khí lực cường kiện sức mạnh cường đại mà không phải là một tên dáng vẻ yếu đuối như Sở Ngọc Tương kia.

Nhưng phải nói , Sở Ngọc Tương kia cũng không phải thật là yếu nhược, mà là một người có luyện võ , nàng nhớ rõ ngày ấy khi nàng nằm trên người hắn, khẽ vuốt lồng ngực của hắn cũng không có mềm nhũn , tuy rằng không bằng Nhạc đại ca hùng tráng uy vũ , nhưng mà cũng rất là rắn chắc.

Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng hắn như thế nào dùng miệng hôn nàng, mặt nàng như bị hấp chín , đỏ cực kỳ.

Namnhân này cực kỳ nguy hiểm, trực giác nói cho nàng biết tốt nhất phải cách xa hắn một chút, miễn cho nàng bị hắn “Ăn” mất.

Bọn họ một đường đi tới kinh thành, liên tục đi qua một trấn rồi lại đi tới tiếp một thành, tuy nói rằng “Việc học tập” của nàng là câu dẫn Nhạc Thiết Kiếm, hấp thụ tốt “Tinh khí” tràn đầy của hắn, cùng với hắn làm một đôi ân ái vợ chồng, học tập làm một nữ nhân.

Nhưng dù sao nàng vẫn còn là một nữ hồ tinh còn trẻ, sự từng trải “làm người” còn không đủ lâu, tâm tính còn hiếu động, cho nên mỗi khi đi đến một cái thành trấn , nàng sẽ bị thế giới đầy mới mẻ của con người hấp dẫn, tò mò chạy khắp nơi du sơn ngoạn thủy.

Nàng có rất nhiều việc cảm thấy mới mẻ không thôi, nhân loại sẽ có các nơi trưng bày đồ đạc trao đổi mua bán, kinh doanh các loại cửa hàng , buôn bán quần áo, lương thực còn có bán các loại tranh thơ cùng sách.

Có một lần , nàng đi đến một tiệm bán sách, giống như là hai chân bị hút chặt trên mặt đất, bị nơi này hấp dẫn thật mạnh, nàng lật xem các loại sách, còn hưng phấn lôi kéo Nhạc đại ca chỉ vào bức tranh vẽ sơn thủy.

“Nhạc đại ca, ngươi nhìn xem, bức tranh trúc tử kia vẽ thật đẹp nha.”

“Nha.”

“Ngươi nhìn kia thư pháp, viết được thật tốt đâu.”

“Nha.”

“Nhạc đại ca ngươi xem, đây là tiểu thuyết nha.”

“Nha.”

Mặc kệ nàng hỏi cái gì,thái độ của Nhạc Thiết Kiếm giống như không phản ứng, chỉ biết nha một tiếng . Hắn là một cái thô nhân, nếu nói luận võ công hoặc các chủng loại binh khí hắn thật thành thạo, nhưng nói đến thi từ thi họa, thật xin lỗi…hắn dốt đặc cán mai.

Bạch Như Sương nhịn không được chu miệng lên , Nhạc đại ca chỉ biết trả lời “nha” , khiến cho nàng một người đang vui vẻ cũng trở nên mất hứng.

Nàng đi đến một bên , tùy ý lật xem một vài cuốn, sau đó cầm lấy một quyển thi tập thì thào đọc nhỏ.

“Lâu thượng tàn đăng bạn hiểu sương,

Độc miên nhân khởi hợp hoan sàng.

Tương tư nhất dạ tình đa thiểu,

Địa giác thiên nhai bất thị trường…”[1] ( Yến tử lâu của Bạch Cư Dị)

Nàng biết chữ, nhưng mà không hiểu lắm bài thơ trên có ý nghĩa gì, vì thế vội vàng chạy lại hỏi Nhạc Thiết Kiếm.

“Nhạc đại ca, bài thơ này viết có nghĩa gì?”

Nhạc Thiết Kiếm tay xoa xoa đầu , vẻ mặt khó khăn.

“Này. . . . . . Ngươi lại hỏi ta, ta là một cái thô nhân , không hiểu mấy thứ vũ văn lộng mặc gì đó.”

“Ngươi không hiểu?”

“Không hiểu.”

Nàng cảm thấy thất vọng cực kỳ,nhưng lại rất muốn biết những câu thơ này có ý tứ gì, đang trong lúc buồn bã thì bên cạnh truyện đến tiếng nói tao nhã.

“Những câu thơ này ý nói, trượng phu của một nữ tử đi xa, nữ tử chỉ có thể một mình ở tại khuê phòng, tương tư nhung nhớ của nàng đối với trượng phu có bao nhiêu dài? Cho dù có dùng góc biển chân trời đến so sánh , cũng sợ không bằng.”

Nàng mở to hai mắt nhìn xem người đang đứng bên cạnh giải thích cho nàng, đúng là Sở Ngọc Tương. Nàng cúi đầu nhìn lại tập thơ , lại ngẩng đầu nhìn hắn.

“So với chân trời góc biển còn muốn dài hơn? Vậy đó là dài bao nhiêu?”

“Đấy chỉ là so sánh, vấn đề không phải ở bao lâu hay bao xa, mà là ở tưởng niệm vô cùng sâu sắc của nữ tử này đối với trượng phu. Một đêm sao lại so với chân trời góc biển dài? Cũng không phải, này chính là nghệ thuật của bài thơ.”

“Nha. . . . . .” Nàng nghe xong gật gật đầu, giống như đã hiểu, tiếp theo, nàng lại lật xem sách, tò mò địa đọc một bài thơ khác.

Tằng kinh thương hải nan vi thủy,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân. [2] (Bài Ly Tư của Nguyên Chấn Bài thơ này được tác giả làm để nhớ tới người vợ đã mất là Vi Tùng 韋叢. )

Dịch nghĩa :Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây. Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới, Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.

“Bài này lại có nghĩa gì?”

“Nghĩa là , đã từng gặp qua biển cả quá bao la hùng vĩ , thì còn vùng nước nào khiến mình động tâm. Đã nhìn qua thiên biến vạn hóa mây mù trên đỉnh Vu sơn thì không có biển mây nào khác có thể mê hoặc, cho dù gặp những khóm hoa khác xinh đẹp đến thế nào cũng không còn hứng thú để quay đầu nhìn, chỉ vì trong lòng một nửa là dốc lòng tu đạo, còn một nửa tâm khác là dành cho thương nhớ giai nhân.”

Nàng nghiêng đầu hỏi: “Vì cái gì? Là bởi vì không vui sao?”

“Người viết bài thơ này, là để tưởng niệm về thê tử đã qua đời. ý nói người vợ đã mất như thương hải to lớn, như mây mù trên Vu Sơn, tưởng niệm đối với nàng dù cho có gặp qua muôn vàn khóm hoa tươi thắm khác , cũng không thể nào nhìn vào trong mắt. Chỉ vì đóa hoa vô cùng tưởng niệm kia ,đã muốn héo tàn.”

“Một bài thơ thật đẹp….Người viết bài thơ này, nhất định rất thương tâm.”

Sở Ngọc Tương lại đối nàng lắc đầu.”Cũng không phải.”

“A? Không phải sao?”

“Người này chính là làm thơ để bày tỏ, trên thực tế sau khi vợ hắn qua đời lại cưới đến một người vợ khác, cũng cùng rất nhiều nữ tử khác giao hảo.”

“A? Như thế nào như vậy ? Ta còn thiếu chút nữa bị bài thơ này làm cảm động đâu.”

“Thi là thi, người là người, viết thi chỉ từ, chính là dựa vào đó để biểu đạt thôi.”

Đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại . “ Tò mò quá, con người tâm tư làm sao lại phức tạp như vậy a?”

“Lòng người quả thật là so với những loài vật khác phức tạp hơn rất nhiều.” Ánh mắt hắn ôn nhu, đem hình ảnh chau mày suy nghĩ của nàng vào trong mắt.”

Kế đến, nàng lại hỏi hắn rất nhiều vấn đề. Sở Ngọc Tương đều có thể nhất nhất vì nàng mà giải đáp.

Bạch Như Sương phát hiện, không những đối với thi từ mà Sở Ngoc Tương đối với thi họa cũng tinh thông. Ngược lại là Nhạc đại ca vừa hỏi là bảo không biết, trừ bỏ vũ đao lộng kiếm ở ngoài, hắn đối với thi từ thi họa, ca từ thi phú cùng với rất nhiều phong tục dân tình ở các nơi khác cũng không hiểu biết bằng Sở Ngọc Tương, hắn còn có thể chậm rãi cẩn thận giải thích để nàng hiểu được.

Hắn chẳng những dạy nàng chơi cờ, vẽ tranh, còn dạy nàng đánh đàn.

Nhân loại tối thần kỳ, chính là biết chế tạo các loại nhạc khí. Làm cho những nhạc khí này phát ra âm thanh đẹp đẽ, Mà Sở Ngọc Tương là một tay cầm nghệ rất cao, cũng thổi tiêu rất giỏi.

Ở cùng hắn càng lâu , nàng càng cảm thấy không thể hiểu được hắn, trên người hắn nàng cảm thấy một lực hấp dẫn hoàn toàn bất đồng với Nhạc đại ca.

Trước đây , nàng cùng với các nữ hồ tinh khác giống nhau, xem trọng người khí lực khỏe mạnh kiên cường. Đối với các ưu và khuyết điểm của nam nhân cũng là lấy thân mình cùng sự cường tráng để làm mức độ phân chia.

Chính là dần dần, ánh mắt của nàng từ cường kiện khí lực, chậm rãi chuyển dời đến tài văn chương của Sở Ngọc Tương.

Nàng sẽ bị thi từ làm cảm động, sẽ bị kiến thức cùng hiểu biết của hắn hấp dẫn . Mỗi khi không có người nhìn thấy, chỉ cần không cẩn thận , nàng sẽ bị hắn ăn vụng thiệt nhiều đậu hủ.

Sở Ngọc Tương lại thân nàng, hôn nàng, đem nàng trêu đùa đến cả người đỏ ửng không biết phải làm thế nào. Mắng hắn khinh bạc , hắn lại nói là hắn đang dạy nàng.( anh giở trò lưu manh >_
Làm nàng chú ý, không phải là nam nhân này khí lực lớn hay không lớn, cơ thể cường tráng hay không , mà là cách nói năng phong độ , cùng tài hoa làm cho người khác phải bội phục.

Một đêm này, nàng một mình ngồi ở trên mái nhà, nhìn ánh trăng mà ngẩn người.

Suốt quãng đường đi này, nàng đi theo Nhạc đại ca chính là vì muốn tìm cơ hội mị hoặc câu dẫn Nhạc đại ca, nhưng mà cho đến bây giờ một chút tiến triển cũng không có. Khiến cho nàng cảm thấy phức tạp là vì sao nàng không hề cảm thấy lo lắng hay vội vàng, không khỏi tự hỏi là vì sao?”

Còn có trong suy nghĩ của nàng, thời khắc nàng nghĩ đến Sở Ngọc Tương so với nghĩ tới Nhạc đại ca càng nhiều hơn. Sở Ngọc Tương nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng một chút cũng không văn nhược. Hắn chính là không đem cường thế của mình bộc lộ ra mà thôi.

Hắn rõ ràng biết của nàng lai lịch, nhưng một chút cũng không kinh ngạc,còn biết rất nhiều việc của Kim hồ tộc nàng, biết nàng đang trong quá trình tu luyện.

Càng khiến nàng mê muội là hắn biết rõ nàng phải câu dẫn Nhạc Thiết Kiếm, tại vì sao mà hắn lại câu nhẫn nàng nha?

Câu dẫn? Di?

Nàng đột nhiên sửng sốt, Sở Ngọc Tương đang câu dẫn nàng sao?

Nếu không phải như thế, vì sao hắn lại luôn cố tình gần nàng, hôn nàng, còn đối với nàng…….Bùm—— tim đập thình thịch, nàng vuốt lên ngực trái của mình, tại sao ngươi lại đập nhanh như vậy nha.

Ác, đầu của nàng bắt đầu đau, trước đây nàng chưa từng nghĩ đến nhiều việc như vậy nha.

Làm người thật khó, nhưng mà không làm người lại còn khó hơn, nàng biết chính mình thích làm người, nếu không nàng đã không cố gắng tu luyện mấy trăm năm qua.

Đột nhiên có một tiếng khóc, đem Bạch Như Sương đang chìm đắm trong suy nghĩ kéo trở về.

Nửa đêm rồi, ai đang khóc nha?

Tiếng khóc ở cách đó không xa, bởi vì tò mò, nàng đi theo phía tiếng khóc kia tìm hiểu nguyên do.

Tiếng khóc thảm thương đến từ một căn phòng nhỏ, căn phòng này thoạt nhìn vô cùng đơn sơ, vừa nhìn qua là biết người ở trong phòng này vô cùng nghèo khó.

Trong phòng ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, thì ra người khóc là một đôi tiểu huynh muội, tiểu cô nương khoảng chừng năm sáu tuổi, tiểu nam hài còn lại khoảng bảy tám tuổi.

Hai đứa trẻ ở cùng một nơi, tiểu cô nương nhìn qua bộ dạng thật yếu ớt.

“Ca ca, ta rất đói bụng.”

“Đừng khóc, chịu khó một chút, nương đang không khỏe, coi chừng sẽ đánh thức nương.”Tiểu nam hài cũng đang đói đến khó chịu, nhưng vẫn cố chịu đựng.

“Ca ca, nương làm sao vậy?”

“Nương sinh bệnh .”

“Nương sẽ chết sao ?”

“Nói bậy, nương sẽ không chết.”

“Nhưng mà nương vẫn nằm suốt.”

“Bởi vì nương quá mệt mỏi , chờ nương nghỉ ngơi đủ rồi, sẽ tỉnh lại.”

“Uyển nhi. . . . . . Trung nhân. . . . . .” Người phụ nữ trên giường phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.

Hai huynh muội vừa nghe được tiếng mẫu thân kêu, ngay lập tức chạy đến bên giường.

“Nương! Người tỉnh? Nương!”

“Ngô. . . . . .” Phụ nhân cũng không có tỉnh lại, vẫn như cũ chìm vào mê man, chỉ là nói mê gọi tên hai đứa trẻ.

“Ca ca,người của nương rất lạnh a. . . . . . Ô ô ô. . . . . .”

Tiểu nam hài ôm muội muội, an ủi nói: “Ngoan, đừng khóc.”

“Ô ô ô —— nương —— không cần chết —— nương ——”

Tiểu nam hài cố nén nước mắt muốn khóc, hắn chỉ có thể ôm muội muội. Thật ra hắn cũng giống với muội muội đang vô cùng sợ hãi, không biết phải làm cái gì bây giờ. Sắc mặt của nương tái nhợt không hề có huyết sắc, thân mình vô cùng gầy yếu không còn ra hình người. Bọn họ chính là không có gì để ăn, Phụ thân không cần bọn họ, cưới một nữ nhân khác về rồi đem mẫu tử ba người bọn họ đuổi đi đến căn phòng rách nát này, không có một hột cơm để sống qua ngày.

Hắn rất hận, hận bản thân mình còn quá nhỏ. Thật hi vọng có thể mau mau lớn lên, dựa vào chính sức mình để có thể chiếu cố cho nương cùng muội muội.

“Nương, ráng chịu một chút, con tìm đại phu đến chữa bệnh cho người.”

“Nương —— ô ô ô ——”

Tiểu nam hài ôm muội muội, nước mắt cũng rớt xuống, nương sinh bệnh muội muội thì đói đến cả người suy yếu, hắn thật sự vừa lo lại vừa sợ hãi.

Bạch Như Sương ở ngoài phòng nhìn thấy tình cảnh này, cảm thấy không chịu nổi vì thế đi đến trước cửa lại phát hiện ra cửa này đang bị khóa lại.( :@ thằng cha ác như thú, cưới vợ bé thì cho mẹ con người ta đi đi còn khóa cửa lại để chết đói. Mịa nó )

Nàng trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, người nào đem mẫu tử ba người bọn họ nhốt ở trong phòng, lại không cho thức ăn cùng nước uống.

Cửa tuy rằng được khóa bằng ổ khóa bằng sắt, nhưng cũng không thể làm khó được nàng. Dùng một chút pháp thuật ổ khóa liền mở ra, nàng nhẹ nhàng bước vào.

Khi tiểu nam hài nhìn thấy nàng, kinh ngạc trừng lớn mắt, đồng thời lấy ánh mắt hung dữ trừng mắt nhìn nàng, che chắn ở phía trước muội muội.

“Ngươi là ai!”

Bạch Như Sương nhìn ánh mắt kia cũng cảm nhận được sự sợ hãi của tiểu nam hài. Đó giống như khi con thú nhỏ gặp nguy hiểm sẽ phát ra địch ý cùng sự sợ hãi. Mà nam hài này tuổi còn nhỏ, lại có thể biểu hiện được hành vi bảo vệ muội muội của mình khiến cho nàng vô cùng cảm động, trong lòng không khỏi nảy sinh sự thương tiếc.

“Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ không làm hại các ngươi, nương của các ngươi làm sao vậy?” Nàng quan tâm hỏi.

Tiểu nam hài cầm lấy một thanh củi trên mặt đất chỉa vào nàng.”Đừng tới đây!”

“Ta sẽ không làm gì hại các ngươi, ngươi đừng sợ nha.”

Giọng nói của nàng vẫn vô cùng ôn nhu cùng thành khẩn, nhưng đối với huynh muội đang vô cùng hoảng sợ như thú con gặp kinh động, mở hai mắt to sợ sệt, thân mình lùi lại, giơ giơ thanh củi cảnh cáo nàng nếu dám bước lên phía trước một bước, bọn họ sẽ cùng nàng liều mạng.

Bạch Như Sương biết,trong thế giới động vật, có một phương pháp duy nhất cũng là phương pháp nhanh nhất.

Nàng từ từ đem hai tay giấu ở sau lưng, nhỏ giọng niệm vài câu chú ngữ, chỉ một chốc lát sau từ phía sau hiện ra một mâm đồ ăn, đưa đến trước mặt hai huynh muội.

Phương pháp này quả nhiên hiệu quả ngay lập tức, chỉ thấy hai huynh muội cùng trừng lớn mặt, nhìn chằm chằm một mâm vịt nướng nóng hổi.

Nàng lộ ra một nụ cười thân mật, “Có muốn ăn hay không nha, những thứ này ăn rất ngon đó.”

Hai huynh muội kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ đã đói đến nỗi ngực muốn dán vào lưng rồi (*), lại tự nhiên có một người cầm một mâm vịt nướng đem đến trước mắt bọn họ, nước miếng như muốn chảy ran gay tại chổ.

(*) câu này ý nói là đói đến người mỏng lét lép xẹp á. Tội ghê.

“Vịt nướng!” Muội muội đột nhiên reo to, làm cho tiểu nam hài đang ngây ngốc hoảng sợ. “Caca , là vịt nướng đó!”

Bạch Như Sương gật gật đầu.”Đúng rồi, đây chính là Nghiễm ký vịt quay, ở tất cả món ngon ta đã từng ăn, món này xếp thứ mười a.”

“Xếp thứ mười! Khờ dại tiểu muội muội hưng phấn mà kêu to.

Mắt thấy Uyển Nhi sẽ chạy đến về phía mâm đồ ăn, ca ca vội hoàn hồn nắm lấy áo của nàng, đem nàng kéo trở về.

“Đừng có qua! Đấy là bẫy, nhất định là có bẫy!”

Một mâm vịt nướng không đủ hấp dẫn sao? Được rồi!

Bạch Như Sương lại đem tay kia để ở phía sau người, niệm vài câu chú ngữ, lập tức nàng lại đem ra một tô thịt Đông pha (*)nóng hôi hổi.

(*) thịt đông pha : là thịt kho tàu của mình đó bà con. Thịt đùi hay ba rọi kho riêu riêu cùng nước dừa + mắm+tỏi + ớt + trứng. Một nồi mà VN mình hay làm vào dịp tết dành ăn dần trong 3 mùng.

“Đây cũng là món ta thích nhất thịt Đông Pha a, là của đầu bếp tử lâu Phú Quý làm ra đó. Thịt này hầm mềm đến nổi vừa cho vào miệng lập tức tan ra. Cũng là trong mười món ngon nhất nha.”

“Thịt thịt! thập danh thịt thịt!”Uyển nhi càng hưng phấn, hai chân sốt ruột chạy lên phía trước, hai tay duỗi thẳng như muốn ôm lấy kia tô thịt Đông Pha ngào ngạt thơm phưng phức.

Tiểu nam hài cũng gần như thất thần, nhưng nghị lực hắn xem như đủ mạnh, cũng rất có cốt khí, cho dù nước miếng mau rớt xuống vẫn không chịu thỏa hiệp, đưa tay bắt lấy muội muội.

.

“Ngươi vì cái gì đối chúng ta tốt như vậy! Trong đồ ăn có độc đúng hay không!”

Bạch Như Sương vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, ác? Thì ra là sợ đồ ăn không sạch sẽ nha, tốt thôi!

Nàng đem hai thứ đồ ăn để lên trên cái bàn duy nhất trong phòng, sau đó lại biến ra vài chén bát đũa. Nàng thấy đèn trong phòng ở quá mờ, ngay cả ngọn đèn cũng giống như đang hấp hối chập chờn lúc sáng lúc tắt, vì thế nàng hóa thêm cho phòng này hai ngọn đèn lồng, làm cho căn phòng vốn đang âm u đột nhiên sáng ngời, cũng nhiều thêm một phần ấm áp.

Phòng ở thêm sáng ngời, cũng khiến cho người ta nhìn rõ được đồ ăn ở trên bàn.

Bạch Như Sương ngồi xuống, vẫy tay với bọn họ.

“Đến, cùng nhau ăn đi, tỷ tỷ cùng các ngươi ăn.”

Huynh muội kia không thể ngờ được nhìn chăm chú vị tỷ tỷ xinh đẹp này, giống như có pháp thuật biến ra thật nhiều đồ ăn ngon, xem như nể mặt bọn họ nàng đem một miếng thịt vịt quay cắn một cái, sau đó lại gấp lấy một miếng thịt đông pha bỏ vào miệng.

Hai đứa nhỏ non nớt đã đói bụng vài ngày, làm sao chịu nỗi sự hấp dẫn này? Cho nên dù cho ca ca chịu được, muội muội Uyển Nhi cũng không chịu được, bụng truyền đến tiếng kêu rồn rột đói khát phát ra.

Cắn môi một cái, muội muội giãy ra tay ca ca, chạy lên cầm lấy chiếc đũa, đưa một miếng thịt vịt quay to nhét vào miệng. Ca ca không kịp ngăn cản đành phải nuốt nước miếng trơ mắt nhìn muội muội thôn lang hổ yết.(*)

(*) Câu này ý nói : ăn như hổ sói á. Cắm đầu vào hì hục ăn.

“Ai nha, đừng vội, cẩn thận nghẹn .”

Tiểu nam hài nuốt nước miếng hỏi: “Thật sự không có độc?”

“Ta và các ngươi không thù không oán, vì cái gì phải hạ độc? Hơn nữa tỷ tỷ là tới giúp các ngươi , ngươi nghĩ xem cho ngươi nương ăn chút gì?”

Tiểu nam hài do dự một chút, cuối cùng dùng sức gật đầu, hắn đi đến cầm lấy bát, gấp một khối thịt đông pha, không phải cho chính mình mà là xoay người đưa đến cho mẫu thân đang ốm đau ở trên giường ăn.

“Nương, có đồ ăn rồi, ngươi nghe thấy không, thơm quá a, nương.”

Muội muội Uyển Nhi cũng vầm vịt quay đi đến bên giường, cầm chân vịt quay đưa lên.

“Nương, chân chân cho ngươi ăn, nương mau tỉnh lại.”

Huynh muội tuổi tuy nhỏ, nhưng lại rất hiếu thuận,Bạch Như Sương đứng một bên nhìn thấy không khỏi cảm thấy đau lòng, nếu như nàng không giúp bọn hắn, còn ai có thể giúp bọn hắn? Vì thế nàng đi đến bên giường, xem xét phụ nhân thần sắc tái nhợt.

“Nàng bệnh thật sự nặng nha, xem ra không thể ăn cơm.”

“Nương ——”

Muội muội Uyển nhi lại ô ô khóc lên, ca ca vành mắt cũng hồng lên, Bạch Như Sương vội vàng trấn an bọn họ.

“Nương của các ngươi cần đại phu đến xem , đừng lo lắng, tỷ tỷ giúp các ngươi tìm đại phu đến.”

Hai huynh muội vừa nghe, vốn đang khóc lóc thảm thiết lập tức dấy lên hy vọng.

“Thật vậy chăng? Tỷ tỷ.”

“Đương nhiên là thật rồi, ta nếu nói được thì nhất định làm được, như vậy các ngươi sẽ không khóc đi?”

Ca ca vội lắc đầu.”Không khóc, nương có thể được cứu , ta không khóc.”

Muội muội cũng phụ họa theo.”Ta cũng không khóc.”

Bạch Như Sương mỉm cười ôm hai huynh muội.”Tỷ tỷ đi tìm thầy thuốc đến, các ngươi ăn cơm trước, mau lấp đầy bụng, không cần sợ thiếu, nương của các ngươi, tỷ tỷ sẽ chuẩn bị thức ăn ngon khác cho nàng.”

“Tiền thập danh(*) sao?” Uyển nhi mở to hai mắt ngây thơ hỏi.

(*) cái này mình cũng không rõ. Có lẽ là danh sách 10 món ngon nhất thì phải. ^^ hoặc là tên quán ăn nổi tiếng nào đó

“Đúng vậy, là tiền thập danh, tất cả đều là tiền thập danh.”

Hai huynh muội rốt cục cũng nở một nụ cười thật tươi.

Sau khi dỗ cho hai đứa trẻ ăn no, Bạch Như Sương liền đi ra cửa tìm đại phu, nhưng đã nửa đêm, tất cả cửa tiệm đều đóng cửa, tìm đại phu là nói dễ hơn làm? Nàng đương nhiên là có biện pháp của mình.

Không đến một khắc thời gian, nàng mang theo một người quay về.

Đây là vị thầy thuốc vô cùng nổi danh trong thành Ngô đại phu , bị nàng làm pháp thuật , nàng thoải mái khiêng vị Ngô đại phu cùng với hòm thuốc của hắn bay rất nhanh trên mái nhà, nháy mắt đã trở lại nơi ở của hai vị huynh muội.

“Ngô đại phu, ngươi mau đến nhìn xem nàng bị làm sao vậy?”

Bị pháp thuật khống chế Ngô đại phu ngoan ngoãn đi đến bên giường giúp vị phu nhân bắt mạch xem bệnh. Mẫu thân hai huynh muội bởi vì thường xuyên phải làm việc mệt nhọc lại không được ăn uống đầy đủ, hơn nữa trong lòng buồn rầu thành bệnh, khiến cho thân mình suy yếu, sau đó lại bị phong hàn rồi ngã bệnh, ngoại trừ việc kê đơn thuốc còn phải lấy việc ăn uống tẩm bổ, một thời gian dài mới có thể từ từ bình phục.

“Đại phu nói, nương của các ngươi không có việc gì, đã giúp nàng uống xong thuốc,chỉ cần mỗi ngày chậm rãi giúp nàng dược thiện(*) tẩm bổ là được, tỷ tỷ ngày mai sẽ lại đến xem các ngươi, đừng khóc nữa, biết không?”

(*) dược thiện: từ này dễ hiểu nhưng giải thích một chút cho rõ. Dược là thuốc, thiện là đồ ăn ( ai cũng biết ^^) è dược thiện là sự kết hợp của thực phẩm + bài thuốc nói chung là một dạng thức ăn chữa bệnh ( vừa ăn vừa chữa bệnh + tẩm bổ) vd như : gà ác hầm thuốc bắc, cháo thiên hoa phấn, tổ yến,nhân sâm , sừng hưu, chân gấu, thịt dê , bê, các loại đậu…v..v.( nói chung càng tốt thì càng mắc)

“Cám ơn thần tiên tỷ tỷ.” Uyển nhi trẻ con ngây thơ nói lời cảm tạ, Bạch Như Sương nghe xong không nhịn được bật cười.

“Vì sao lại gọi ta là thần tiên tỷ tỷ?”

“Tỷ tỷ nhất định là thần tiên có thể biến ra nhiều đồ ăn như vậy, nhất định là lão thiên gia nghe được lời thỉnh cầu của chúng ta, mới phái thần tiên tỷ tỷ đến cứu chúng ta.

Thần tiên hai chữ làm cho Bạch Như Sương nghe xong trong lòng vui vẻ, bởi vì đây là cỡ nào lớn lao quang vinh, Kim hồ tộc khổ tâm tu luyện mới có thể biến hóa thành người, mà nguyện vọng lớn nhất đương nhiên là tiếp tục tu hành thành hồ tiên, hy vọng một ngày có thể bước lên hàng tiên vị. Suốt đời làm người, hi vọng kiếp sau đầu thai cũng có thể làm người.

“Yên tâm, có tỷ tỷ ở đây, nhất định sẽ bảo vệ các ngươi.”

Bạn đang đọc Yêu Mị Hồ của Mạc Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.