Tải App

Đăng Truyện

Liên Hệ QTV

Truyện

Đề Cử

Bình

Nhân Vật

Thêm

Yêu Em Thật Không?

Thể loại Ngôn Tình Đô Thị
Trạng thái Hoàn thành
Số chương 46

Giới Thiệu Truyện Yêu Em Thật Không?

Bạn đang đọc truyện Yêu em thật không? của tác giả Mimibonny trên website đọc truyện online. Tôi đã không còn nhớ nổi cái gì là hạnh phúc nữa. Từ khi cha tôi phản bội mẹ tôi, hay là khi mẹ tôi lại bỏ lại tôi? Hạnh phúc, 2 từ ấy quá xa vời với tôi. Cái gọi là hạnh phúc ấy chẳng qua chỉ là khi ham muốn của bản thân thực hiện được, mà tôi, ham muốn của tôi là gì, chính bản thân tôi cũng không rõ. Khi những đứa trẻ khác đang sống dưới sự bao bọc của bố mẹ thì tôi lại phải học cách tự bảo vệ bản thân. Khi những đứa trẻ khác được đi học, tôi cũng được học, nhưng là học cách giết người. Có ai biết, tôi có bao nhiêu khao khát được làm một đứa trẻ bình thường, được có một gia đình bình thường. Khi chính tay tôi giết chết cô ấy, tôi mới nhận ra cái tôi cần là gì. Là sức mạnh, sức mạnh để tôi bảo vệ những người tôi yêu thương. Nếu năm đó tôi đủ khả năng, mẹ tôi đã không chết, tôi có thể bảo vệ mẹ tôi, bảo vệ cả bản thân tôi. Cho nên, tôi phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Giáo quan đã từng nói với tôi: Con bé này, mày không cần mạng nữa à? Rốt cuộc thì thân thể mày làm từ cái quỷ gì vậy?" Tôi lúc đấy đã cười và nói rằng: " So với người chết, tôi ít ra vẫn còn biết ăn cơm, hít thở. Cái các ông cần là một công cụ giết người, còn tôi thì không phải đang cố gắng rèn luyện nó cho các ông sao? " Cuộc sống của tôi lúc đấy chỉ có luyện tập, không ngừng luyện tập, dùng cái đau thân xác để nhắc nhở mình về ông ta. Tôi đã không còn nhớ thế nào gọi là đau, cũng không nhớ nổi đã giết bao nhiêu người. Trong đó có cả những người vừa nói chuyện với tôi, vậy mà sau đó lại chết trên tay tôi. Cái gọi là giết người thật ra rất đơn giản, một nhát dao vào tim, một phát súng vào đầu, hay đơn giản là một cái bẻ tay là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không còn sợ hãi nó như lần đầu tiên, không còn ghê tởm nó khi bị máu của chính bạn thân mình bắn vào miệng. Tôi tự nhủ với bản thân là sẽ quen, và...đã quen thật. Chỉ là, tôi, thực sự...thực sự rất ghét giết người. Trong những năm tháng đó, thứ duy nhất có thể an ủi tôi là con người ấy. Anh cho tôi một chút ấm áp, một chút hân hoan. Nhưng tôi biết con người đó hoàn toàn không thuộc về thế giới của tôi, cũng không thuộc về Thế giới này. Bởi vì, anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi mà tôi đã từng nghĩ đó là thiên sứ ông trời phái xuống để đền bù cho tôi. Tôi lúc đó đã rất nghi ngờ thân phận của anh, nhưng lại chưa từng nghi ngờ mục đích anh tiếp cận tôi. Sau này khi nghĩ lại tôi vẫn thấy mình lúc đấy vẫn thật ngây thơ. Nếu cuộc đời tôi là một màu đen tối , thì anh chính là một khúc nhạc thổi qua. Tuy không thể nắm bắt được ở đâu nhưng lại làm cho tôi thư thản hơn, không còn sợ hãi bóng đêm xung quanh. Lần đầu tiên giết người, anh đến bên tôi, cầm khăn lau vết máu trên tay, trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói gì đó với tôi mà tôi không còn nhớ rõ nữa. Sau này khi tôi hỏi lại anh cũng không nói cho tôi. Khi luyện tập bị thương cũng là anh băng bó cho tôi. Tôi không biết thân phận của anh, cũng không ai biết anh là ai, hoặc là họ cố tình không muốn cho tôi biết. Nhưng điều đó đối với tôi cũng không quan trọng, tôi nghĩ thực ra anh là ai cũng không quan trọng, quan trọng là anh là của tôi, duy nhất mình tôi. Cho đến một ngày, khi anh thay tôi nhận viên đạn, rồi anh rời bỏ tôi, tôi lại thực sự mong rằng chưa từng biết anh. Tôi đã không đau, không khóc, nhưng lại hận anh. Bởi vì, anh từng nói : " Có yêu mới có hận." Tôi yêu anh nên tôi mới hận anh. Hận anh bỏ lại tôi, hận anh cướp đi cái chết của tôi. Nhiều năm sau, khi từ bỏ được cái nghề đó, tôi quyết định hoàn thành mục đích sống của mình, đó là trả thù. Nhưng rồi tôi lại phát hiện ra, cái gọi là trả thù đấy thật ra rất đáng buồn cười. Bởi vì người cần trả thù lại không phải tôi, đương nhiên là mục đích sống khi đó của tôi cũng thật đáng buồn cười. Người ta nói trèo cao thì ngã đau, còn tôi thì lại cứng đầu quá mà đáng ghét. Phải rồi, nghĩ lại lúc đấy tôi cũng thấy mình thật đáng ghét, thật giống với mấy nhân vật phản diện mà người ta vẫn nói. Thực ra, tôi thấy, tôi so với Thư Nhã đấy còn giống nhân vật ác hơn. Hai mươi mấy năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi thấy nghi ngờ mục đích mà ông trời cho tôi sinh ra, rốt cuộc thì tôi đóng vai gì trong bộ phim "Số mệnh" này đây. Người ta cũng nói: "sống đơn giản cho đời thanh thản" , tôi thấy thật ra như vậy cũng rất tốt. Trên đời, có mấy ai có thể sống đơn giản được cơ chứ. Tôi đã sống một phần ba đời người trên máu của người khác, cho nên tôi quyết định, nhưng năm tháng còn lại sẽ dùng chính máu của mình để trả lại cho toàn Thế giới này. Con đường này cũng rất dài, tôi còn đang đau đầu không biết nên bắt đầu từ đâu thì người kia lại đến. Cái gọi là oan gia ngõ hẹp cũng rất chính xác. Cho nên, tôi lại quyết định, bắt đầu từ anh ta đi... Tôi đã không còn nhớ nổi cái gì là hạnh phúc nữa. Từ khi cha tôi phản bội mẹ tôi, hay là khi mẹ tôi lại bỏ lại tôi? Hạnh phúc, 2 từ ấy quá xa vời với tôi. Cái gọi là hạnh phúc ấy chẳng qua chỉ là khi ham muốn của bản thân thực hiện được, mà tôi, ham muốn của tôi là gì, chính bản thân tôi cũng không rõ. Khi những đứa trẻ khác đang sống dưới sự bao bọc của bố mẹ thì tôi lại phải học cách tự bảo vệ bản thân. Khi những đứa trẻ khác được đi học, tôi cũng được học, nhưng là học cách giết người. Có ai biết, tôi có bao nhiêu khao khát được làm một đứa trẻ bình thường, được có một gia đình bình thường. Khi chính tay tôi giết chết cô ấy, tôi mới nhận ra cái tôi cần là gì. Là sức mạnh, sức mạnh để tôi bảo vệ những người tôi yêu thương. Nếu năm đó tôi đủ khả năng, mẹ tôi đã không chết, tôi có thể bảo vệ mẹ tôi, bảo vệ cả bản thân tôi. Cho nên, tôi phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa. Giáo quan đã từng nói với tôi: Con bé này, mày không cần mạng nữa à? Rốt cuộc thì thân thể mày làm từ cái quỷ gì vậy?" Tôi lúc đấy đã cười và nói rằng: " So với người chết, tôi ít ra vẫn còn biết ăn cơm, hít thở. Cái các ông cần là một công cụ giết người, còn tôi thì không phải đang cố gắng rèn luyện nó cho các ông sao? " Cuộc sống của tôi lúc đấy chỉ có luyện tập, không ngừng luyện tập, dùng cái đau thân xác để nhắc nhở mình về ông ta. Tôi đã không còn nhớ thế nào gọi là đau, cũng không nhớ nổi đã giết bao nhiêu người. Trong đó có cả những người vừa nói chuyện với tôi, vậy mà sau đó lại chết trên tay tôi. Cái gọi là giết người thật ra rất đơn giản, một nhát dao vào tim, một phát súng vào đầu, hay đơn giản là một cái bẻ tay là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không còn sợ hãi nó như lần đầu tiên, không còn ghê tởm nó khi bị máu của chính bạn thân mình bắn vào miệng. Tôi tự nhủ với bản thân là sẽ quen, và...đã quen thật. Chỉ là, tôi, thực sự...thực sự rất ghét giết người. Trong những năm tháng đó, thứ duy nhất có thể an ủi tôi là con người ấy. Anh cho tôi một chút ấm áp, một chút hân hoan. Nhưng tôi biết con người đó hoàn toàn không thuộc về thế giới của tôi, cũng không thuộc về Thế giới này. Bởi vì, anh quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi mà tôi đã từng nghĩ đó là thiên sứ ông trời phái xuống để đền bù cho tôi. Tôi lúc đó đã rất nghi ngờ thân phận của anh, nhưng lại chưa từng nghi ngờ mục đích anh tiếp cận tôi. Sau này khi nghĩ lại tôi vẫn thấy mình lúc đấy vẫn thật ngây thơ. Nếu cuộc đời tôi là một màu đen tối , thì anh chính là một khúc nhạc thổi qua. Tuy không thể nắm bắt được ở đâu nhưng lại làm cho tôi thư thản hơn, không còn sợ hãi bóng đêm xung quanh. Lần đầu tiên giết người, anh đến bên tôi, cầm khăn lau vết máu trên tay, trên mặt tôi, nhẹ nhàng nói gì đó với tôi mà tôi không còn nhớ rõ nữa. Sau này khi tôi hỏi lại anh cũng không nói cho tôi. Khi luyện tập bị thương cũng là anh băng bó cho tôi. Tôi không biết thân phận của anh, cũng không ai biết anh là ai, hoặc là họ cố tình không muốn cho tôi biết. Nhưng điều đó đối với tôi cũng không quan trọng, tôi nghĩ thực ra anh là ai cũng không quan trọng, quan trọng là anh là của tôi, duy nhất mình tôi. Cho đến một ngày, khi anh thay tôi nhận viên đạn, rồi anh rời bỏ tôi, tôi lại thực sự mong rằng chưa từng biết anh. Tôi đã không đau, không khóc, nhưng lại hận anh. Bởi vì, anh từng nói : " Có yêu mới có hận." Tôi yêu anh nên tôi mới hận anh. Hận anh bỏ lại tôi, hận anh cướp đi cái chết của tôi. Nhiều năm sau, khi từ bỏ được cái nghề đó, tôi quyết định hoàn thành mục đích sống của mình, đó là trả thù. Nhưng rồi tôi lại phát hiện ra, cái gọi là trả thù đấy thật ra rất đáng buồn cười. Bởi vì người cần trả thù lại không phải tôi, đương nhiên là mục đích sống khi đó của tôi cũng thật đáng buồn cười. Người ta nói trèo cao thì ngã đau, còn tôi thì lại cứng đầu quá mà đáng ghét. Phải rồi, nghĩ lại lúc đấy tôi cũng thấy mình thật đáng ghét, thật giống với mấy nhân vật phản diện mà người ta vẫn nói. Thực ra, tôi thấy, tôi so với Thư Nhã đấy còn giống nhân vật ác hơn. Hai mươi mấy năm sống trên đời, lần đầu tiên tôi thấy nghi ngờ mục đích mà ông trời cho tôi sinh ra, rốt cuộc thì tôi đóng vai gì trong bộ phim "Số mệnh" này đây. Người ta cũng nói: "sống đơn giản cho đời thanh thản" , tôi thấy thật ra như vậy cũng rất tốt. Trên đời, có mấy ai có thể sống đơn giản được cơ chứ. Tôi đã sống một phần ba đời người trên máu của người khác, cho nên tôi quyết định, nhưng năm tháng còn lại sẽ dùng chính máu của mình để trả lại cho toàn Thế giới này. Con đường này cũng rất dài, tôi còn đang đau đầu không biết nên bắt đầu từ đâu thì người kia lại đến. Cái gọi là oan gia ngõ hẹp cũng rất chính xác. Cho nên, tôi lại quyết định, bắt đầu từ anh ta đi...

Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Yêu Em Thật Không?!