Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2.3

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

Nghiêm Sĩ Dương không lên lớp học, không có nghĩa là thành tích của anh kém cỏi. Thực ra thì anh là một học sinh thông minh, buổi tối luyện bóng xong, sau khi về nhà anh sẽ học bài, cũng không bỏ bê việc học.

Chẳng qua, anh không thích lên giảng đường nghe thầy giáo hát tuồng một mình, nếu như giáo sư giảng bài, học trên sách giáo khoa cũng được, vậy lên lớp học để làm gì?

Nói đến đây, Thẩm Bội Tuyền cũng sẽ trả về cho anh một câu nói: “Anh cũng không lên lớp, làm sao biết những điều thầy nói đều có trên sách giáo khoa ?"

Sau đó anh sẽ cười ha hả, hoặc là thẹn quá hóa giận lớn tiếng với cô.

Dĩ nhiên, Thẩm Bội Tuyền đã sớm luyện thành thói quen. "Đầu tiên, Nghiêm đại đội trưởng, lý lẽ đúng có thể còn có khí thế, nhưng mà anh nói không lại người ta liền lớn giọng, thật sự rất tệ."

"Tôi..... Được rồi! Tôi đã biết được chưa!" Anh vẫn là trẻ nhỏ dễ dạy, không biết có phải do sợ cô không làm, bỏ lại cả đội bóng chày, hay như thế nào, mỗi lần chỉ cần cô hướng dẫn anh từng bước, anh nhất định ngoan ngoãn nghe lời, không dám nói thêm cái gì.

Cảm giác nắm được nhược điểm của người khác, thật đúng là.... Rất tốt.

"Anh nói anh có học bài, vậy tôi hỏi anh một vấn đề?" Ngày đó gần sáu giờ tối, trong trường sắc trời bắt đầu nhá nhem tối, cô ở bên cạnh bãi tập ***ng phải anh.

Anh xách một túi to đựng dụng cụ chơi bóng, nói muốn cầm về phòng làm việc, hai người sóng vai nhau đi, ở trên đường chạy của bãi tập tán gẫu.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã thật sự trở thành bạn tốt, thời gian nói chuyện phiếm cũng tăng lên.

Bình thường ở đội bóng chày, hai người thường tụ tập thảo luận chuyện của đội, hơn nữa bọn họ còn là bạn cùng lớp, cơ hội nói chuyện phiếm càng nhiều.

"Cứ việc hỏi, vì danh tiếng của Nghiêm Sĩ Dương, vì mặt mũi của đàn ông, có vấn đề gì cứ đưa đến đây."

Thật khoa trương....... "Nếu một người A hiểu nhầm người trước mặt mình là chó, lúc đầu định bắn chết con chó, kết quả là giết chết người kia, xin hỏi nên luận tội như thế nào?"

"Đây chính là nhầm lẫn đối tượng! Phần người tạo thành sai lầm dẫn đến tử vong, phần chó còn lại là cố ý làm hại." Anh phân tích: “Nhưng mà tôi cảm thấy, người kia bị mù hay sao, một người to như vậy, còn có thể nhìn nhầm người ta thành chó, nếu tôi đến xử, đây chính là tội giết người, trong tình huống bình thường, có ai lại nhìn nhầm người thành chó? Đây chính là lấy cớ!"

Thẩm Bội Tuyền nghe, gật đầu một cái: “Anh thật sự có học bài!"

"Đó là tất nhiên." Nghiêm Sĩ Dương nói: "Tôi tứ chi phát triển, đầu óc cũng không đơn giản."

Nghiêm Sĩ Dương kiêu ngạo giống như con gà trống, đầu cũng hất lên. Thẩm Bội Tuyền cười, cũng không phải bởi vì bội phục anh, mà bội phục vì sao lại có nam sinh....... Kiêu ngạo cũng phải đáng yêu như thế?

Không biết sao, đối với Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương mà nói, khi nói chuyện với nhau có một cảm giác nhẹ nhõm khó nói thành lời, quen thuộc nhau giống như chính bản thân mình, có thể thổ lộ mọi tâm sự.

"Cho nên anh quyết định không lên lớp phải không?"

"Tôi tất nhiên sẽ lên lớp học, chờ đến khi thi cuối kỳ được rồi." Anh rất lưu manh nói, một lưu manh cho rằng trên đời này không có việc gì khó.

Thẩm Bội tuyền cũng không biết nên khuyên như thế nào, nghiêng đầu nhìn anh, anh rất cao, nhưng vẫn còn giống như một đứa bé.

Nhưng vào lúc này, không biết Nghiêm Sĩ Dương nhìn thấy ai, bước chân chợt chậm lại. Thẩm Bội Tuyền chú ý đến, bước chân cũng chậm lại theo.

"Sao vậy?" Điều làm cô ngạc nhiên là, khuôn mặt ngăm đen của Nghiêm Sĩ Dương chợt ửng đỏ, nhìn theo ánh mắt của anh, Thẩm Bội Tuyền nhìn thấy một nữ sinh.

Ánh mắt của cô nhìn qua lại giữa Nghiêm Sĩ Dương và cô nữ sinh kia mấy lần, trong lòng xác định ánh mắt của Nghiêm Sĩ Dương dừng lại trên người cô nữ sinh đó: “Sĩ Dương?"

"À?" Nghiêm Sĩ Dương vội vàng lấy lại tinh thần, lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn một người. Anh đột nhiên giao bao đựng dụng cụ chơi bóng cho Thẩm Bội Tuyền. "Tiểu Tuyền, tôi.... tạm thời có việc, cô có thể mang cái túi này đến phòng làm việc giúp tôi hay không?"

Cô gật đầu, anh giao đồ cho cô, không nói thêm gì nữa, bước chân liền chạy về phía trước.

Thẩm Bội Tuyền nhìn, trong lòng không hiểu, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được chuyện gì xảy ra.

Cô không dừng lại lâu, tay xách bao rất nặng lên, một mình đi qua bãi tập thì trời đã hoàn toàn tối hẳn, đi đến phòng làm việc của đội bóng chày ở một đầu khác.

Đợi đến khi cô đặt bao đồ xuống phòng làm vệc, lại khóa cửa phòng thì đã qua mười năm phút. Thẩm Bội Tuyền chuẩn bị rời đi, trong đầu còn đang suy nghĩ đến cô gái mà vừa rồi Nghiêm Sĩ Dương nhìn đến mất hồn.

Cô gái kia là ai?

Cô còn đang suy nghĩ, không phải là bạn gái của Nghiêm Sĩ Dương chứ?

Nhưng gần đây không có nghe nói Nghiêm Sĩ Dương kết giao với ai. Ở trong đội bóng chày, ai có bạn gái, ai đang theo đuổi người nào, làm sao có thể che giấu được?

Đi ở trên đường vòng quanh bãi tập, gặp phải thầy giáo tổ thể dục, bọn họ cũng đều biết cô. Biết cô là quản lý đội bóng chày, là quản lý trong vòng một năm mà không có ai làm được quá ba tháng của đội bóng chày, đối với cô đều nhìn với con mắt khác, tối thiểu cô bé này có khả năng chịu được tính cách của đội trưởng đội bóng chày, Nghiêm Sĩ Dương.

Cách xa bãi tập, cô chuẩn bị đi về nhà đọc sách.Từ sau khi làm việc ở đội bóng chày, thu nhập mặc dù ít hơn trước kia một chút, nhưng ít ra không cần phải về nhà muộn, mẹ cũng sẽ không phải quá lo lắng, cho nên quản lý đội bóng chày coi như là một công việc tốt.

Cô đi trên đường ở trong sân trường, chuẩn bị đị về phía nhà mình, nhưng vào lúc này, cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở khúc quẹo phía trước, chính là Nghiêm Sĩ Dương.

"Sĩ Dương...." Cô vừa mở miệng kêu lên, lại cố gắng đè xuống giọng nói, bởi vì cô nhìn thấy bên cạnh Nghiêm Sĩ Dương có một cô gái, thậm chí anh còn nắm tay cô gái đó!

Từ xa, Nghiêm Sĩ Dương mặc đồng phục chơi bóng, thoạt nhìn anh khí bừng bừng. Cô gái bên cạnh anh dáng người nhỏ gầy, thoạt nhìn yếu đuối, đi bên cạnh Nghiêm Sĩ Dương, cao đến bờ vai anh.

Nhưng có lẽ cảnh tượng chim nhỏ nép vào người như vậy, khiến người khác vừa nhìn liền hiểu, đây là tình cảm lưu động giữa nam và nữ.

Nhất là khi anh nắm tay cô gái đó thật chặt.......

Thẩm Bội Tuyền đứng im tại chỗ, không dám đi lên phía trước để bọn họ nhìn thấy cô, cứ như vậy, cô và bọn họ càng cách càng xa.

Nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy Nghiêm Sĩ Dương cúi đầu về phía cô gái nói chuyện, hiếm khi thấy được anh dịu dàng nhỏ giọng nói chuyện, cưng chiều chăm sóc như vậy. Cô bé kia như lộ ra vẻ dịu dàng, xấu hổ nở nụ cười.

Thẩm Bội Tuyền đứng im tại chỗ không di chuyển, nhìn đôi trai gái phía trước, cho đến khi không thấy bóng dáng hai người kia, cô chỉ có thể đứng ngẩn ngơ, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Thì ra anh cũng có thể dịu dàng mà nhẹ giọng cư xử với người khác như vậy....... chẳng qua đấy là cô gái anh để ý, những người khác, ngay cả cô cũng đừng mơ tưởng.

Thẩm Bội Tuyền hít sâu một hơi, muốn mình đừng suy nghĩ quá nhiều.Vốn biết những người này đều bởi vì đi làm ở đội bóng chày, ngoài ra, cô hoàn toàn không có cơ hội biết bọn họ.

Nhưng cảm giác mất mác không biết ở đâu đánh úp tới, khiến cô đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

Cô cũng không biết vì sao mình lại có loại cảm giác mất mác này, cô chỉ là quản lý đội bóng, anh là đội trưởng đội bóng, trừ công việc của đội bóng, giữa bọn họ làm sao lại có thể xuất hiện những cái khác?

Cô quay người, đi về hướng ngược lại.

Nếu thật sự là bạn gái của anh, nên chúc phúc cho anh, anh cũng đã nói, cô là bạn tốt nhất của anh..... Mặc dù cô không biết tại sao mình lại khó chịu, thật không thể nào hiểu được.... ....

Bạn đang đọc Yêu Anh Không Hối Hận của Mạc Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.