Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9.2

Phiên bản Dịch · 1428 chữ

Lại một lần mở phiên toà, Đường Vinh ngồi ở chỗ của bị cáo ngáp lên ngáp xuống, tỏ vẻ cực kỳ phiền chán. Mấy lần mở phiên toà dường như không hề tiến triển, hai bên vẫn cứ cố chấp, cãi hoài không dứt.

Luật sư bị cáo nhìn về phía Thẩm Bội Tuyền nói: "Chánh án, bên biện lần nữa yêu cầu chánh án nên nhanh chóng quyết định, nếu như cô Uông Ánh Quân không kiện, nghĩa là vụ án này không có người bị hại, chánh án nên quyết định không thụ lí."

"Cứ một kéo hai kéo, mỗi lần đều cãi cọ những vấn đề như vậy, làm cho đương sự tôi cảm thấy tổn thương rất lớn. Huống chi đương sự tôi còn là ông chủ lớn của xí nghiệp, có bao nhiêu nhân viên phải quan tâm. Mỗi tuần đều phải lên toà án, thật sự rất phiền toái ."

"Con mẹ nó, nói xong chưa?" Nghiêm Sĩ Dương giễu cợt mắng.

Luật sư bị cáo thiếu chút nữa giận sôi lên, Thẩm Bội Tuyền cũng vẫn như cũ, cầm dùi gõ một cái.

"Yên lặng, duy trì trật tự tòa án". Thẩm Bội Tuyền tùy ý mở hồ sơ ra: “Hôm nay người bị hại cũng ra tòa, nhưng xét thấy người bị hại đang chịu thương tổn về thể xác và tinh thần, nên…chỉ trong tình trạng bắt buộc thì mới cần người bị hại nói chuyện, còn không, cũng sẽ cố gắng không để cho người bị hại lên tiếng."

Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên đứng lên: “Chánh án, kiểm sát viên yêu cầu kiểm tra phần chứng cứ mới tìm được."

Thẩm Bội Tuyền dĩ nhiên biết đây là ý gì, nhưng cô vẫn giả bộ không biết: “Chứng cứ gì?"

Tiết mục của hai người đang diễn rất tốt. Đây cũng chính là tiền đặt cược của bọn họ, chỉ có thể nói là được ăn cả ngã về không, nếu như thất bại thì sẽ mất hết, phải xử Đường Vinh vô tội phóng thích, bình yên rời khỏi tòa án.

Nhưng Nghiêm Sĩ Dương tin tưởng Thẩm Bội Tuyền, anh đã sớm thừa nhận cô thông minh hơn anh, không giống anh chỉ biết thẩm vấn phá án. Ông trời! Anh rất tin tưởng cô, từ trước đến bây giờ đều sùng bái cô!

Luật sư bị cáo đứng dậy: “Kháng nghị, kiểm sát viên có chứng cứ mới, thì phải ở phiên toà điều tra đưa ra chứng cứ, nếu không chính là đánh bất ngờ với bên biện."

Thẩm Bội Tuyền không ủng hộ: “Cho nên không phải bây giờđưa ra để cho luật sư xem sao?" Ngụ ý chính là chấp thuận chokiểm sát viên đưa chứng cứ ra.

Thế là Nghiêm Sĩ Dương kêu người đẩy vào một cái TV và đầu đĩa, sau đó từ trong một đống hồ sơ ở trên bàn lấy ra một cái CD, bỏ vào trong đầu đĩa. "Phần chứng cớ này vô cùng quan trọng, vừa hay có thể nói rõ người bị hại tuyệt đối không giống như lời luật sư bị cáo nói, tự nguyện cùng bị cáo lên giường, mà là bị cường bạo."

Đường Vinh nhìn thấy, thân thể nhất thời run lên, cúi đầu cùng luật sư bàn luận xôn xao, giống như đang thảo luận làm như thế nào để đối mặt với trường hợp có chút mất khống chế này.

Phim bắt đầu phát hình, trên thực tế chính là phát ra cho Đường Vinh xem, Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền đều đang nhìn chằm chằm vẻ mặt của Đường Vinh, phải giám sát chặt chẽ sự biến hóa trên gương mặt hắn.

Trong phim là một gian phòng, bên trong gian phòng có một cái giường lớn, hình ảnh rất mơ hồ, giống như là ảnh chụp. Màn hình xuất hiện một tên đàn ông ở bên giường truy đuổi một cô gái… cô gái thét chói tai, không ngừng chạy… nhưng không thể trốn đi đâu được, bị tên đàn ông bắt lại.

Tên đàn ông đè cô gái xuống giường, cô gái vẫn không ngừng thét chói tai, nhất thời hắn ta đánh cô mấy bạt tai, cô gái chuyển thành khóc thút thít, tên đàn ông cười to, tiếp tục đánh, sau đó xé quần áo của cô gái. . . . . .

Đường Vinh đổ mồ hôi hột, làm sao có thể? Điều này sao có thể. . . . . .

Màn hình tiếp tục phát ra cảnh tượng kinh khủng kia, ánh mắt Đường Vinh lóe lên, thân thể hình như liên tiếp phát run. Màn hình không ngừng phát, còn hắn như đang chịu đả kích lớn, tay chân cũng không biết nên để nơi nào.

Luật sư của Đường Vinh cũng trợn mắt, trong lúc nhất thời quên luôn cả phản ứng.

Ngay lúc phim sắp chuyển sang cảnh khác, Đường Vinh giống như là không chịu nổi, đột nhiên hô to: "Điều này sao có thể? Sao có thể lại như vậy? Các người làm sao có thể có cái cái đĩa này? Tôi đã đặt nó trong tủ bảo hiểm của ngân hàng, làm sao có thể? Làm sao có thể. . . . . ."

Dùng remote bấm nút ngừng lại, Nghiêm Sĩ Dương lập tức đứng lên: “Anh nói anh đặt tất cả đĩa trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng?"

"Tôi. . . . . ."

Chuyển sang Thẩm Bội Tuyền: “Xin Chánh án đồng ý ký lệnh lục soát, để kiểm sát viên đi kiểm tra."

"Không thể nào! Làm sao ngươi có thể có cái này. . . . . ." Đường Vinh vẫn còn kinh sợ, tự lẩm bẩm.

"Cái này chỉ là những đoạn phim A phiến bình thường, nếu không phải ngươi có tật giật mình thì…, đây chỉ là dùng để buộc ngươi nói ra chỗ để CD ở đâu mà thôi!"

Nhờ có Tiểu Tuyền nghĩ ra diệu kế này!

Luật sư bị cáo lập tức đứng lên lớn tiếng trách cứ: “Đây là lường gạt! Xin Chánh án không đáp ứng, đây là dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo . . . . ."

Thẩm Bội Tuyền lắc đầu: “Cấm dùng phương pháp bất chính để lấy tự bạch của bị cáo, là vì phòng ngừa bị cáo không phải xuất phát từ tự do ý chí mà tự bạch, phương pháp của kiểm sát viên cũng không làm cản trở tự do ý chí của bị cáo, nói cách khác, là hắn tự nguyện nói ra."

Sắc mặt luật sư hoàn toàn trắng bệch, hai vị quan toà bên cạnh quay sang thì thầm với Thẩm Bội Tuyền.

Cuối cùng Thẩm Bội Tuyền gật đầu: “Quan toà chấp thuận, kiểm sát viên lập tức đi lục soát, phạm vi giới hạn là tủ bảo hiểm ở ngân hàng của bị cáo, thời hạn là hai giờ."

"Hai giờ dư dả."

Đường Vinh đột nhiên đứng lên, hình như muốn chạy trốn. Ở một bên, cảnh sát toà án đang đợi lệnh, Thẩm Bội Tuyền gõ dùi xuống: “Bị cáo, ngồi xuống."

"Không thể! Không thể. . . . . ."

"Tôi nói, ngồi xuống!" Thẩm Bội Tuyền khống chế trật tự: “Không có lệnh của tôi, ai dám rời khỏi tòa án, tôi nhất định truy cứu theo pháp luật! Ngồi xuống cho tôi!"

Nghiêm Sĩ Dương lòng tin tràn đầy, lập tức vọt ra khỏi tòa án, chuẩn bị dẫn người triển khai lục soát. Thẩm Bội Tuyền ngồi ở chỗ Chánh án, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn xuống phía dưới.

Đường Vinh vẫn còn phát run, luật sư thì toàn thân xụi lơ, tựa như đã không còn kế sách, chỉ có thể ngồi tại chỗ.

Thẩm Bội Tuyền nhìn màn này, trong lòng hiểu rõ, một chiêu này đã đủ vạch trần chân tướng.

Tiểu Quân rốt cuộc có thể nhận được chính nghĩa rồi. . . . . . Mặc dù chính nghĩa tới quá muộn, vết thương của cô ấy đã chồng chất, nhưng ít ra kẻ ác sẽ bị trừng phạt.

Hơn nữa, Sĩ Dương có thể ở cùng cô ấy, dẫn cô ấy đi ra khỏi cuộc sống âm u này, ném cái bi kịch kia ra phía sau, cùng với cô ấy đi về phía trước.

Thẩm Bội Tuyền rất vui mừng, nhưng cũng thấy trống rỗng, hai loại cảm giác này cứ lần lượt quấn quanh cô, làm cô cảm thấy có chút khó hô hấp, phải dùng hết hơi sức mới có thể thở, mới có thể quên. . . . . .

Bạn đang đọc Yêu Anh Không Hối Hận của Mạc Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.