Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8.2

Phiên bản Dịch · 2286 chữ

Nhưng vẫn còn có người khác đang hoài nghi cô!

Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi quán cà phê, đi trên lối đi bộ, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc. Cái tên chết tiệt kia, vốn dĩ cô có thể hưởng thụ một chút nhàn nhã khó có được này, sau đó mượn cơ hội tìm ra đầu mối, để biết bước kế tiếp phải làm như thế nào, kết quả là tên kia đột nhiên xuất hiện, làm cho cô không thể hưởng thụ cái gì cả.

Mặc dù cô biết rõ Đường Vinh có vấn đề, nhưng trong này vẫn có một bí ẩn lớn, mà người duy nhất có thể dẫn đường chỉ lối cho bọn họ chỉ có Tiểu Quân. . . . . .

Nhưng Sĩ Dương lại không thể ép Tiểu Quân, cô ấy đã đủ đáng thương, lần đó ra tòa đối chất, thông qua microphone có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của cô ấy, thật sự làm người ta đau lòng không dứt.

Thẩm Bội Tuyền còn cảm thấy như vậy, huống chi là Sĩ Dương. . . . . . Chỉ sợ lòng anh đau đến muốn nổi điên, giống như miệng anh nói, ‘đau lòng đến muốn nổi điên’. . . . . .

Nghe Đường Vinh đe doạ Tiểu Quân, có lẽ Tiểu Quân có nhược điểm gì đó trong tay Đường Vinh, khiến Đường Vinh có thể không chút kiêng kỵ đe dọa cô.

Cô dám kiện thì kiện. . . . . .

Đến bây giờ nhớ lại, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn rất tức giận, trong lòng càng chắc chắn tên Đường Vinh đó không phải là người tốt, lên trên tòa án vẫn không có sợ hãi.

Đến nay kiểm sát viên còn chưa có chứng cứ gì rõ ràng, nhưng nói ra cũng thật xấu hổ, lòng của cô giờ đã có thành kiến mãnh liệt với Đường Vinh, vậy thì….sẽ rất bất lợi với anh ta.

Trong đầu Thẩm Bội Tuyền vẫn còn đang suy nghĩ miên man, nhưng nói thật, cô thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới việc tại sao cô lại không để tâm tư trên người mình, mặc dù miệng của tên luật sư kia đầy lời vô vị, nhưng những lời anh ta nói cũng đúng sự thật.

Với cá tính của cô, cộng thêm việc cô được giáo dục trong môi trường này, làm cho cô không thể vì mình nghĩ quá nhiều.

Cho dù cuối cùng cô xử Đường Vinh có tội, tự tay đẩy Sĩ Dương tới bên cạnh Tiểu Quân, thì đó cũng là số mệnh của cô. Cô và Sĩ Dương không có duyên phận, cô cũng không trách ai.

Thành thật mà nói, cô mệt quá rồi, nhiều năm ngồi ở vị trí này làm cho cô mệt mỏi kiệt sức, có phải đã đến lúc hay không… cô không còn thích hợp ở vị trí này nữa rồi ?

"Em mới vừa đi đâu?"

Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền cúi đầu đi bộ, vừa nghe giọng nói, lập tức ngẩng đầu lên, người đến là Nghiêm Sĩ Dương, anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Sao vậy? Tại sao người nào cũng đều xuất hiện như vậy, em chỉ muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút cũng không được sao?"

Nghiêm Sĩ Dương mím môi, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia sáng lạnh. Anh ngại nhìn thấy cô, gằn từng tiếng hỏi lại một lần nữa: “Em mới vừa đi đâu?"

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, dĩ nhiên cũng phát hiện sự khác thường của anh, cô chỉ không hiểu, vì sao anh lại tức giận như vậy? Cô lại làm cái gì không đúng sao?

Gần đây cô thường làm anh không vui, từ việc cô không chịu giam giữ Đường Vinh, đến việc cô đồng ý để Tiểu Quân ra tòa cùng Đường Vinh đối chất, cô biết, cô quyết định như vậy sẽ khiến Sĩ Dương không vui, nhưng cô vẫn cho rằng anh có thể thông cảm với cô.

"Tại sao em có thể làm như vậy?"

"Rốt cuộcthì em đã làm cái gì?" Cô cảm thấy bất đắc dĩ, thời gian này vì vụ án của Tiểu Quân, đối với cô mà nói, anh đã phản bội rồi.

Biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng có xung đột như vậy?

Cho dù cô không muốn tin tưởng, nhưng cũng không thể không tin, trong tim của anh vẫn còn nhớ Tiểu Quân, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng quên.

Vậy đêm hôm đó anh nói thích cô thì tính là gì? Lừa gạt cô? An ủi cô? Trêu cợt cô?

"Em mới vừa đi gặp người nào?" Anh trầm giọng hỏi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh thật không thể tin được cô là người như vậy, luôn luôn tự xưng là công chính, lời thề duy trì chính nghĩa của cô đâu rồi?

"Em đi gặp ai?" Cô đâu có đi gặp người nào. . . . . . Chẳng lẽ anh nói tới luật sư kia?

"Tại sao em có thể gặp mặt luật sư của bị cáo?" Nghiêm Sĩ Dương gằn từng tiếng, gần như cắn răng nghiến lợi chỉ trích cô.

Mỗi một chữ, vừa bắt đầu dường như không có chút cảm giác nào, nhưng ở trong đầu cô lặp đi lặp lại, cứ như thế đâm vào tim cô.

"Do anh ta tới tìm em!" Cô muốn giải thích, mặc dù đây không phải thói quen của cô, cô tự nhận là người đi ngay, ngồi thẳng, người khác phê bình chỉ trích, cô sẽ dùng một tiếng cám ơn để đón chiêu, nhưng anh phê bình lại làm cho cô nóng vội muốn đáp lại, muốn vì mình mà cãi lại.

"Đừng nói dối! Anh đã nhìn thấy tất cả." Nghiêm Sĩ Dương chỉ trích: “Hai người ngồi ở trong quán cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. Anh ta đi tìm em? Anh ta biết em sẽ ở trong quán cà phê đó sao? Các người có tâm linh tương thông à? Mẹ nó, em lừa gạt ai chứ?"

"Em không có lừa anh." Một câu cuối cùng, cô giải thích vì mình.

"Em. . . . . Tại sao em có thể lén lút gặp mặt luật sư của bị cáo? Các người nói cái gì? Anh ta muốn em làm cái gì? Em nói đi! Hãy nói tất cả cho rõ ràng."

". . . . . ."

"Tại sao không nói lời nào? Em có tật giật mình sao? Nói đi chứ!" Tận mắt nhìn thấy cô như vậy anh cảm thấy rất đau!

Cô hít sâu, lần nữa mở mắt, trong mắt là một mảnh ướt át. Đủ rồi! Quá đủ rồi, vì vụ án của Tiểu Quân, anh có thể biến tất cả mọi người thành người xấu, chỉ cần không thuận theo ý anh thì đều là người xấu."Anh rất thích Tiểu Quân có đúng hay không?"

"Đừng đổi đề tài, em. . . . . ."

"Nếu như Tiểu Quân không có xuất hiện, anh có thể đối xử với em như vậy sao?" Nước mắt chậm rãi chảy ra, cô nhìn anh, giống như muốn nhìn xuyên thấu anh, sau đó để cho mình chết tâm.

"Em. . . . . ."

Lau nước mắt, cô nên hết hi vọng rồi, đủ rồi, cô không cần phảichịu nhục nhã như vậy nữa. . . . . ."Anh đi tố cáo đi! Tìm kiểm sát tới điều tra tôi, muốn nói chuyện, muốn hỏi han, muốn bắt, muốn giam giữ đều có thể, còn không thì anh đi đến Viện Giám Sát tố cáo tôi đi! Anh muốn làm gì cũng được, tùy anh, tôi không quan tâm!"

". . . . . ."

"Tôi không thẹn với lương tâm, đến chết tôi cũng vẫn lặp lại câu ấy, là luật sư của bị cáo tới tìm tôi, chẳng quan hệ gì tới tôi! Anh muốn hiểu lầm tôi thế nào thì tùy anh thôi, lòng tôi an ổn là được." Thẩm Bội Tuyền quay đầu, đẩy anh ra một bên, đi trở về tòa án, điều chỉnh tất cả tình cảm còn lại thật tốt.

Vào giờ phút này, cô không có tình cảm riêng tư nữa rồi !

Nghiêm Sĩ Dương xoay người, nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng đột nhiên đau xót. Kỳ quái? Người gặp luật sư của bị cáo là cô, rõ ràng là cô không đúng, tại sao anh lại cảm thấy người sai là anh?

Trong lòng anh thầm mắng một tiếng, cả người đau đến bất lực, nhìn bóng lưng Tiểu Tuyền rời đi, anh thật rất đau lòng.

Anh rốt cuộc phải làm gì đây?

Một bên là Tiểu Quân, một bên là Tiểu Tuyền, làm sao anh lại rơi vào tình cảnh như vậy? Anh rốt cuộc nên chọn người nào?

Một là cô gái cả người bị thương, cần anh mang đến chính nghĩa cho cô. Một người đã tồn tại rất sâu trong lòng anh, sâu đến nỗi anh không thể bỏ qua. Anh không muốn lựa chọn, nhưng từng hành động của anh bây giờ đều phải chọn lựa giữa hai cô gái.

Thật là khó. . . . . .

- - - - - - - - - - - - - -

"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà."

Lại thêm một lần mở phiên toà không có lợi ích. Hai bên kiểm, biện vẫn biện luận chủ đề cũ, một bên muốn tố tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, một bên thì lý giải đây là hành vi tình dục bình thường giữa vị hôn phu và vị hôn thê.

Bởi vì Tiểu Quân sợ, nên không dám ra đối chất, cũng không dám nói kiện. Còn bị cáo thì cắn chết một điểm này, cho rằng việc này chứng tỏ người bị hại không có ý định kiện.

. . . . . . Hoặc nói, án này không có người bị hại?

Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn khăng khăng nói việc này và ý tứ của người bị hại không liên quan, đây là tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, là tội công tố, người bị hại vẫn còn trong tâm trạng mơ hồ.

Thẩm Bội Tuyền thở dài, mở ra mấy lần phiên toà, hai bên nói lên một chút chứng cứ, nhưng đều lượn quanh vấn đề này. Hai quan toà kia cũng cảm thấy như vậy là quá lâu, nên mau sớm xử lý.

Nhưng Thẩm Bội Tuyền không muốn nhanh như vậy liền quyết định không thụ lí, bởi vì lòng của cô luôn cho là Đường Vinh có vấn đề!

Nhưng mà bây giờ cô lại không có cách nào thuyết phục hai quan toà kia, bởi vì hai vị quan toà đều cho là, nếu như Tiểu Quân không muốn ra mặt đối chất, nghĩa là Tiểu Quân tự nguyện cùng Đường Vinh phát sinh quan hệ.

Nói một cách khác, cho dù trên người của người bị hại phát hiện được tinh dịch của bị cáo, nhưng nếu người bị hại không ra mặt nói cô bị xâm hại, hơn nữa khi đối chất với bị cáo lại nói ra những từ ngữ mơ hồ, như vậy sẽ rất khó định tội.

Cho nên, quan trọng là phải biết Tiểu Quân rốt cuộc đang sợ cái gì? Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?

Trở lại phòng làm việc, Thẩm Bội Tuyền cởi bỏ áo quan toà. Học tỷ vội vàng nhận lấy, giúp cô treo lên, sau đó chạy tới quan sát nét mặt của cô.

"Học tỷ, giúp em gọi điện tới Sở kiểm sát , nói em muốn nói chuyện với Sĩ Dương."

"Không thành vấn đề, đương nhiên là không thành vấn đề." Học tỷ lấy điện thoại: “Chị sớm đã nói, em nhất định phải có hành động, như vậy mới có thể cướp người lại a. . . . . ."

Không muốn nhiều lời, hiện tại lòng của cô đã lắng đọng, cô không phải vì mình!

Bấm điện thoại xong, lập tức giao cho Thẩm Bội Tuyền. Cô nhận lấy: “Alo! Là tôi."

Nghiêm Sĩ Dương rất kinh ngạc, giữa hai người vẫn còn một chút lúng túng, cô không muốn tồn tại cảm xúc hai người, liền lập tức vào chủ đề: “Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cho nên tôi muốn gặp mặt Tiểu Quân."

Học tỷ nghe vậy, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ông trời, cuộc tình tay ba này… nhân vật chính rốt cuộc muốn ngả bài sao? Trời ạ. . . . . . Cô có thể chính mắt thấy sao?

Nghiêm Sĩ Dương im lặng một hồi: “. . . . . . Em định làm gì?" Anh có chút kinh ngạc, bởi vì quan toà lén lút gặp người bị hại, quả thật có chút kỳ quái.

"Gặp mặt rồi nói đi!" Nói xong liền tắt máy.

Học tỷ nhìn cô: “Tại sao lại tắt máy?"

"Nếu không thì sao? Em với Sĩ Dương cũng không có chuyện gì khác để nói."

"Hai người không phải. . . . . ."

"Không phải! Cho dù đã từng…thì về sau cũng không phải rồi." Cô rất chắc chắn, giọng nói lạnh lẽo, tuy chưa đến mức vô tình, nhưng ít nhất cô cũng thoát ra được rồi.

Cô không muốn cuốn vào trong đó, không muốn làm khó mình, cũng không muốn làm khó Sĩ Dương. So với cô, Tiểu Quân càng cần Sĩ Dương hơn.

"Em thật ngốc."

"Có lẽ...!" Kỳ thật cô vẫn giữ câu nói kia, thích một người, không nhất định phải cùng anh ở chung một chỗ, chỉ cần anh có thể hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi. . . . . .

Đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn giữ câu nói này.

Bạn đang đọc Yêu Anh Không Hối Hận của Mạc Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.