Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5.3

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

Tình huống này khiến Thẩm Bội Tuyền vô cùng sợ hãi, đến bây giờ vẫn không thể tin được!

Dựa vào phán đoán của mình, Nghiêm Sĩ Dương nhận định việc này chắc chắn có liên quan đến việc phạm tội. Anh cũng không để ý đến Thẩm Bội Tuyền, kêu xe cứu thương rồi trực tiếp ôm Uông Ánh Quân đến bệnh viện, đồng thời thông báo cho cảnh sát vàkiểm sát viên.

Cô trở về nhà một mình.

Sau khi về đến nhà, cô không biết mình nên làm cái gì. Đến giờ cô vẫn còn không thể thoát khỏi sự sợ hãi, không có cách nào bình tĩnh mà suy nghĩ.

Một đêm khó ngủ… Trong đầu cô toàn nghĩ đến vẻ mặt hoảng sợ của Tiểu Quân, và tiếng thét chói tai của cô ấy. Mấy năm nay rốt cuộc Tiểu Quân đã trải qua chuyện gì? Sao cô ấy lại như vậy?

Một người vốn dĩ đã bị lãng quên, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ, lại còn xuất hiện với bộ dáng bi thảm, thật khiến người ta không kịp phản ứng. Rốt cuộc Thẩm Bội Tuyền mất ngủ cả đêm. Cô đi đến toà án với đôi mắt gấu mèo và tinh thần không tốt, tiếp tục giải quyết đống công việc như núi kia.

Học tỷ nhìn thấy cô thì vô cùng kinh ngạc, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô không nói một câu, chỉ lắc đầu một cái, sau đó xử lý công văn, thẩm duyệt hồ sơ, viết bản án.

Cô đang suy nghĩ gì? Có lẽ cô đang sợ! Tiểu Quân biến mất nhiều năm như vậy, nhưng nay cô ấy lại xuất hiện, có phải tất cả sẽ thay đổi hay không?

"Tại sao mình có thể nghĩ như vậy. . . . . .?" Thẩm Bội Tuyền tự trách mình, sao có thể vì tình cảm riêng tư mà trở nên lạnh lùng như vậy, hình như Tiểu Quân gặp phải đả kích rất lớn, đả kích đó nhất định rất nghiêm trọng, không biết như thế nào? Những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không kềm chế được, cô gọi điện thoại di động hỏi Nghiêm Sĩ Dương, điện thoại đổ chuông nhưng lại không có ai nghe. Sau đó cô lại gọi đến Sở kiểm sát tìm Nghiêm Sĩ Dương, nhưng không có nói tên của mình, đối phương chỉ nói kiểm sát Nghiêm vừa bắt giữ nghi phạm, bây giờ vẫn đang lấy khẩu cung.

Liên lạc không được. . . . . . Anh ta thật là, dù thế nào đi nữa thì tối hôm qua cô cũng chính mắt nhìn thấy sự việc, chẳng lẽ nói cho cô biết một tiếng cũng không được, để cô biết rõ tình hình, không cần phải lo lắng nữa.

Học tỷ Lý Gia Dung ngồi ở bàn làm việc bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Tuyền, hôm nay có chuyện gì sao, có vẻ như em không được tập trung?"

"Không có việc gì." Cô lắc đầu nói.

Nói không có việc gì là gạt người, không biết sao cô cảm giác sắp có chuyện lớn xảy ra, cũng sẽ rất nghiêm trọng, điều này làm cô thật lo lắng.

Học tỷ tiếp tục xử lý công việc của mình.

Thẩm Bội Tuyền an tĩnh được một lát thì lại bắt đầu gọi điện thoại, cố gắng liên lạc với Nghiêm Sĩ Dương, nhưng vẫn không có kết quả. "Học tỷ, Sở kiểm sátbên kia có chuyện gì không?"

"Sao lại hỏi đến Sở kiểm sát? Có chuyện gì sao? Vụ án có vấn đề gì à?"

"Không phải, hôm nay bọn họ có đưa tin người nào, hoặc đang điều tra vụ án nào không?"

Học tỷ lắc đầu: “Không có nghe nói! Tiểu Tuyền, em quên sao? Chuyện của Sở kiểm sát, chúng ta không nhất định sẽ biết. Toà án của chúng ta với bộ phận của bọn họ là riêng biệt. Bọn họ muốn làm cái gì cũng sẽ không báo cho chúng ta biết!"

Đúng a! Cô thật là…lo lắng đến u mê: “Đúng rồi . . . . .Em quên mất." Cô cười khổ, cười mình ngốc, ngốc đến mức ngay cả những chuyện cơ bản cũng quên.

Thẩm Bội Tuyền không hỏi nữa, cô không nên tiếp tục phân tâm, như vậy thật không giống cô. Nếu đã làm việc thì phải chuyên tâm, không nên nghĩ đông nghĩ tây, nếu không sẽ không công bằng với những đương sự đang chờ cô phán quyết.

Trải qua lần tự thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thu lại suy nghĩ, chuyên tâm làm việc, kiểm duyệt, sắp xếp tư liệu, tổ chức mở phiên toà. Học tỷ cũng như bình thường, bận rộn giúp cô một tay.

Qua hết buổi trưa, rồi lại qua buổi chiều, cô bận đến nỗi quên luôn chuyện xảy ra tối hôm qua, những án kiện chất đống như núi này đã chiếm hết tâm tư của cô.

Công việc hàng ngày chính là như vậy, thời gian vĩnh viễn không đủ dùng. Đồng hồ đã điểm…. cô hoài nghi ai đó đã chỉnh giờ, chứ không sao chưa gì đã 5 giờ chiều?

Cô duỗi người, hoạt động gân cốt một chút, nhìn đồng hồ, cô kinh ngạc khi thấy một ngày lại trôi qua. Dừng lại công việc cũng là lúc tất cả lo lắng đều trở lại.

Nhìn điện thoại, cô do dự không biết có nên gọi điện hỏi thăm một chút hay không? Nào có ai như vậy, tối ngày hôm qua còn mới tỏ tình với nhau, mặc dù không cần dính như keo sơn, nhưng ít nhất anh ta cũng nên gọi điện cho cô chứ?

Cho dù . . . . . gặp lại Tiểu Quân, thì cũng nên điện thoại cho cô.

Tuy không muốn nghĩ theo chiều hướng đó, vì nghĩ như vậy có vẻ như cô rất không độ lượng, nhưng cô cũng là con gái mà! Cô đã đặt hết tâm tư, tình cảm vào, làm sao có thể không nghĩ đây?

Nhưng lý trí của cô vẫn tự an ủi mình, Sĩ Dương là kiểm sát viên, tập trung điều tra tội phạm là chức trách của anh, có lẽ cả ngày hôm nay anh rất bận, bận đến nỗi không có thời gian chú ý đến cô, việc này cũng dễ hiểu mà.

Thẩm Bội Tuyền, cô là người lý trí, phải suy nghĩ thoáng, có biết không. . . . . .

"Ôi trời ơi!!!. . . . . ." Học tỷ đột nhiên mở cửa vọt vào.

Thẩm Bội Tuyền nhìn về phía người đang chạy vào, vẻ mặt học tỷ kinh hoàng, sắc mặt hốt hoảng, giống như đang chịu đựng điều gì rất khủng khiếp. "Học tỷ, làm sao vậy?"

"Rút trúng rồi, rút trúng toà án của chúng ta, Tiểu Tuyền, em phải chuẩn bị mở phiên toà giam giữ rồi. . . . . ." Học tỷ giống như tuyển thủ marathon, ngàn dặm chạy tới báo tin.

"Mở phiên toà giam giữ cũng không phải lần đầu tiên, làm gì khẩn trương như vậy?"

"Là vụ án của A Dương, sáng sớm hôm nay Đường Vinh được đưa đến để tra hỏi, hiện tại bọn họ muốn xin tòa án lệnh giam giữ."

"Đường Vinh?"

"Chính là xí nghiệp Tiểu Khai, xí nghiệp lớn thứ hai trong cả nước của tập đoàn Đường Thị, Tổng quản lý đương nhiệm của Đường thị là Đường Vinh!"

"Em đâu có quen những người trong xí nghiệp đó . . . . ."

"Tiểu Tuyền, Đường Vinh chính là vị hôn phu của Uông Ánh Quân. Uông Ánh Quân! Em còn nhớ rõ cô ấy là ai chứ? Chính là Tiểu Quân đó!" Học tỷ lớn tiếng nói, vừa vội lại vừa loạn.

Toàn thân cô chấn động: “Vị hôn phu của Tiểu Quân?" Cô thì thào nói.

"Đúng vậy!"

Thẩm Bội Tuyền đứng lên: “Đơn kiện đưa tới chưa?" Cô muốn tận mắt nhìn.

"Đây là do chị nghe được, một chút nữa mới có thể đưa tới. A Dương muốn trong vòng 24 tiếng phải giam giữ Đường Vinh, bây giờ đã qua 21 tiếng rồi. . . . . . Tiểu Tuyền, thời gian để em thẩm lý (thẩm tra + xử lý) vụ án không nhiều lắm, làm sao bây giờ?"

Thẩm Bội Tuyền vẫn còn chưa tiêu hóa được cái tin tức kinh người này: “Chị có biết. . . . . . Đường Vinh đó phạm vào tội gì không?"

Học tỷ cố gắng nhớ lại: “Hình như là. . . . . . cưỡng chế, ép buộc quan hệ !"

"Cưỡng chế, ép buộc quan hệ. . . . . ." Thẩm Bội Tuyền rối loạn, hoàn toàn rối loạn, tin tức kinh người này giống như là sóng thần từng đợt từng đợt đánh tới.

Tối hôm qua mới cùng Tiểu Quân gặp lại, thì ra Sĩ Dương bận bịu cả ngày, đều là vì tra hỏi vị hôn phu của Tiểu Quân, khó trách Tiểu Quân. . . . . . Vẻ mặt thống khổ kia….dường như cô ấy đã bị đả kích rất lớn.

"Tiểu Tuyền, em. . . . . . em được không?"

"Không được cũng phải được . . . . . ." Cô hồi phục cảm xúc.

Việc mở phiên toà để bắt giữ người cũng không phải lần đầu tiên, rõ ràng không có gì phải sợ, nhưng không hiểu sao, lần này cô lại cảm thấy vô cùng khẩn trương, thậm chí sợ hãi, giống như trời sắp sập xuống vậy.

Bạn đang đọc Yêu Anh Không Hối Hận của Mạc Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.