Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5.2

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

Từ chương này mình sẽ chuyển xưng hô của 2 nhân vật chính là anh em nha

"Nhanh lên, nhanh lên, đi chạy bộ thôi!"

"Không thành vấn đề!"

"Chỉ chạy thôi thì rất nhàm chán!"

". . . . . . Vậy tôi sẽ ra đề mục để kiểm tra cô."

"Phóng ngựa tới đây!"

"Hình pháp điều 310."

"Để tôi nghĩ. . . . . . Ở chốn đông người, người có ý chỉ trích hoặc thuật lại chuyện với ý đồ làm tổn hại danh dự người khác sẽ bị ghép vào tội phỉ báng, bị giam ngắn hạn, dưới một năm tù hoặc bị phạt tiền dưới 500 ngàn."

"Không tệ! Đổi lại cô hỏi tôi."

"Luật Tố tụng dân sự điều 277, liên quan tới. . . . . ."

"Dừng, tôi biết ‘đương sự có trách nhiệm đưa ra chứng cứ chứng minh tính thực hư của câu chuyện. Nhưng luật pháp cũng không có quy định rõ ràng về vấn đề này nên đôi khi không được công bằng cho đương sự’."

"Xem như anh lợi hại! Tôi lại hỏi anh. . . . . ."

"Đến phiên tôi chứ. . . . . ."

"Được được! Anh hỏi đi."

"Ngoại lệ của việc đưa ra chứng cứ."

"Sự thật đã được chứng minh rõ ràng ở toà án, đương sự đồng ý tiếp nhận vấn đề, không tranh chấp, dùng phương pháp phản chứng (một cách luận chứng gián tiếp) ở toà án, những thứ này đều không cần đưa ra chứng cứ."

"Cô… cô......Cô thật lợi hại! Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong đầu cô hả?"

"Đâu có, tới phiên tôi! Luật tố tụng dân sự điều 645."

" ???... Tôi...... tôi không biết!"

"Lừa anh đó! Luật tố tụng dân sự chỉ có 640 điều, làm gì có điều 645."

"Cô trêu chọc tôi. . . . . ."

"Đừng có so đo như vậy mà!"

"Ha ha ha. . . . . ."

"Ha ha. . . . . ."

--- -----

"Lại đang cười chuyện gì vậy?"

Lúc hai người Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương tan việc, rời khỏi toà án cũng đã mười giờ tối. Trùng hợp là bọn họ xong việc cùng lúc nên hẹn nhau cùng đi.

"Cũng không có gì!"

"Còn nói không có, trên tòa án tự nhiên anh bật cười, không phải cười nhạo em chứ?" Thanh âm êm dịu nhưng giọng điệu lên án lại rất nặng, là phương thức nói chuyện điển hình của Thẩm Bội Tuyền.

Anh cảm thấy căng thẳng, sợ cô hiểu lầm: “Không phải, không phải, anh. . . . . . anh nhớ tới chuyện trước kia, trước kia chúng ta cùng nhau chạy bộ ở sân trường, sau đó còn khảo bài nhau."

Nghĩ tới, cô cũng cười, hai người tiếp tục đi, đi đến chỗ quẹo, cách chỗ làm càng lúc càng xa, tâm tình cũng càng lúc càng nhẹ nhõm.

"Vậy bây giờ anh còn muốn chơi trò khảo điều luật không?"

Gương mặt điển trai như muốn sụp xuống: “Đừng!"

Cô lắc đầu bật cười: “May mắn giờ anh đã là nhân viên chấp pháp."

Anh đi theo bên người cô, thể hiện một chút động tác để biểu hiện rằng anh luôn chăm sóc cô mọi nơi, ví dụ như để cô đi bên trong, để cô đi phía trước một chút...

Nhìn tay cô nhẹ nhàng lắc lư, Nghiêm Sĩ Dương đột nhiên muốn nắm tay cô, nhưng lại không đủ dũng khí, nên cứ đưa ra rồi lại rút về!

Bàn tay của Nghiêm Sĩ Dương cứ duỗi rồi lại rút, duy trì một khoảng cách nhất định với tay của Thẩm Bội Tuyền.

Mắt thấy sắp chạm đến, nhưng rồi lại rụt về, trong lòng Nghiêm Sĩ Dương tự mắng mình là kẻ vô dụng. Vào lúc này, Thẩm Bội Tuyền đột nhiên dừng lại, nhìn thấy vẻ mặt ảo não của anh.

Cúi đầu, thấy tay của anh dừng ở giữa không trung, cô cười: “Anh muốn nắm tay em sao?"

Bộ dạng lúc này của Nghiêm Sĩ Dương giống như đứa bé bị phát hiện ăn trộm đồ. Đây là lần đầu tiên anh thấy xấu hổ, mặt cũng đỏ lên.

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, chủ động nắm tay của anh.

Cô… cô… cô. . . . . . Cô nắm tay anh?

Cô biết mình kích động, nhưng đây không phải là một ngày, hai ngày, mà là mười năm, đoạn tình cảm đơn phương này nói sao cũng nói không rõ.

"Tiểu Tuyền, em còn nhớ, em từng nói rất thích một nam sinh, thế nhưng anh ta lại thích người khác, cho nên em nguyện ý chúc phúc cho anh ấy. . . . . . Người nam sinh kia là ai?"

"Trí nhớ của anh sao lại tốt như vậy chứ?" Chuyện cũng đã nhiều năm như vậy.

Nói đến cũng buồn cười, đoạn đối thoại này đã trôi qua nhiều năm như vậy mà anh vẫn không quên được, lại thường hay nghĩ tới, muốn biết cái người may mắn đó là ai? Rốt cuộc là kẻ nào có phúc đức như vậy được Tiểu Tuyền thích?

Đáng chết! Anh thật sự để ý, vượt qua cả tưởng tượng của anh!

"Anh trả lời em trước đã, em hỏi anh...anh có còn nghĩ về Tiểu Quân không?"

Nghiêm Sĩ Dương suy nghĩ một chút, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nghĩ, bởi vì anh và cô ấy đã từng kết giao, nhưng bây giờ cũng không còn, bởi vì trải qua nhiều năm như vậy, chắc cô ấy cũng đã gả cho người khác."

Đây là mối tình đầu thời thiếu niên, tuy để lại ấn tượng rất sâu, rất đau nhưng sức mạnh của thời gian vẫn lớn hơn, tuy cô ấy đã từng là người trong lòng anh, nhưng trải qua nhiều năm chia lìa, loại cảm giác thích đó đã sớm phai nhạt, nhạt đến mức chính anh cũng không xác định được là nó có từng tồn tại hay không.

Ngược lại, nhiều năm như vậy cô vẫn luôn ở bên anh, vẫn luôn bên cạnh anh, chưa từng rời đi, cũng chưa từng từ bỏ. Cô khích lệ anh, cổ vũ anh.

"Em vĩnh viễn không quên được ngày mà anh mang theo Tiểu Quân xuất hiện trước mặt em. . . . . . Mặc dù nói muốn chúc phúc cho anh, nhưng vẫn cảm thấy rất khổ sở."

Cổ họng Nghiêm Sĩ Dương căng thẳng, vì cô mà đau lòng: “Tại sao em không nói cho anh biết?"

"Nói cho anh biết, để anh bắt cá hai tay à?"

"Anh. . . . . ."

"Em biết rõ, anh sẽ không làm như vậy." Thẩm Bội Tuyền cười, nắm tay anh thật chặt: “Chỉ có thể nói, chúng ta quen biết không đúng thời gian."

"Có lẽ a...!"

Cô nhìn anh, cảm thấy anh thay đổi thật nhiều, anh đã biết thu liễm, không còn liều lĩnh nữa, năm tháng và thất bại đã tôi luyện, mài dũa tâm trí anh. Tuy có lúc tính cách anh y như đứa bé, tự tin kiêu ngạo, nhưng so với trước kia thì thành thục, chững chạc hơn nhiều.

Nhìn về vụ án là thấy, anh đã đi sâu vào điều tra xuất thân, bối cảnh của bị cáo, phát giác bị cáo là người đáng thương, mặc dù phạm tội nhưng không phải là kẻ đại gian đại ác.

Cô bị anh ảnh hưởng, tâm huyết cũng sôi trào theo. Về vụ án của Hồng Chí, cô xử hai năm tù, nhưng hoãn án ba năm, trong vòng ba năm chỉ cần không tái phạm tội, thì có thể được miễn án. Nói cách khác, Hồng Chí có thể tiếp tục ở cùng với mẹ, không cần phải ngồi tù.

"Thật ra thì anh cũng rất ngốc, nếu không phải học tỷ nói với anh, chắc anh cũng không nghĩ ra." Không nghĩ ra anh đã bị cô chinh phục, không nghĩ ra anh đã đón nhận cô, yêu cô. . . . . .

"Học tỷ nói gì với anh?" Cô thật tò mò.

"Học tỷ nói anh nên có chút lương tâm, nhìn lại xem mười năm nay ai là người làm bạn với anh. Học tỷ còn nói, có rất nhiều người theo đuổi em, nói anh không phải là người duy nhất."

"Cho nên anh muốn báo ân? Hay là dựa theo bản năng, muốn cạnh tranh?"

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu, rất nghiêm túc nói: “Không phải, dĩ nhiên không phải."

Thẩm Bội Tuyền cũng rất nghiêm túc, cô muốn có được câu trả lời. Cô không phải loại con gái vì tình cảm mà u mê, cô đã nói cô có thể cả đời che giấu tình cảm, cả đời làm bạn bè tốt nhất của anh.

"Tiểu Tuyền, anh thích em." Anh biết, anh phải cho cô đáp án rõ ràng. Những năm gần đây khi cô làm bạn với anh, chăm sóc anh, những thứ cô bỏ ra cũng đã nói rõ tình cảm của cô.

Anh quá ngốc, ngốc đến không thấy rõ, còn tưởng rằng mình đáng thương, tưởng rằng mình không có ai yêu, thì ra mười năm nay đều có cô ở bên anh, anh thật là người may mắn nhất thế giới.

Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, hốc mắt đã ướt, cô cười, gật đầu một cái rồi nắm tay anh đi về phía trước. Cô luôn che giấu kích động, sợ bị người khác phát hiện mình đang mất khống chế.

Nhưng cô đang rất vui mừng, thật. . . . . ."Em cũng thế. . . . . ."

Anh rất vui mừng, dừng bước lại, ôm lấy cô.

Thẩm Bội Tuyền cười, muốn vùng vẫy, nhưng anh không thả, hai người ôm nhau thật chặt. Dù sao cũng đã ra khỏi tòa án, cũng không ai nhìn thấy được, mà cho dù thấy được thì đã sao?

Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nghe tiếng kêu gào. Nghiêm Sĩ Dương sợ có người tấn công nên đẩy Thẩm Bội Tuyền ra sau lưng để bảo vệ, nhưng khi quay đầu lại, bọn họ phát hiện người đó là một cô gái!

Bước chân cô gái lảo đảo, quần áo xốc xếch, trông cực kỳ nhếch nhác. Với trực giác nghề nghiệp, anh lập tức cảm thấy có cái gì không đúng, giống như ngửi thấy mùi tội phạm.

Cô gái kia đến gần bọn họ thì té xuống, Nghiêm Sĩ Dương lập tức buông Thẩm Bội Tuyền ra, tiến lên đỡ cô gái, Thẩm Bội Tuyền cũng lộ vẻ lo lắng, ở một bên đỡ phụ.

Hai người còn chưa kịp nhìn về cô gái thì thấy phía trước có tiếng kêu gào, dường như một đám đàn ông đang đuổi theo cô gái này, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy có người thì lập tức chạy mất.

"Cô gì ơi… Cô. . . . . ."

Cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền, bọn họ cũng sợ ngây người. Cô. . . . . . Là cô. . . . . .

Cô gái nhìn thấy bọn họ, nước mắt rơi xuống như đê vỡ, cảm thấy xấu hổ, cảm thấy nhục nhã, cảm thấy không còn mặt mũi, cô thét lên một tiếng: “A ~~" sau đó ngất đi.

"Tiểu Quân. . . . . ."

Tiểu Quân. . . . . .

Bạn đang đọc Yêu Anh Không Hối Hận của Mạc Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.