Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu

Phiên bản Dịch · 2525 chữ

Sau giữa trưa, không gian to lớn bị bao phủ một bầu không khí nặng nề -- người bình thường cũng không thường tới nơi này, hoặc là nên nói, người bình thường vẫn là ít đến nơi này đi! Người sẽ đến nơi này, bất luận là chính mình nguyện ý đến, hay là bị bức đến, đều giống như đem vận mệnh của mình, giao cho cái người ngồi cao cao phía trước.

Đó là một người phụ nữ vừa tròn ba mươi tuổi, nhưng dung mạo thanh tú có vẻ thực trẻ tuổi, tóc búi lên, lộ ra cái cổ trắng noãn, sợi tóc rủ xuống hai má, hơn nữa đeo một cặp kính màu vàng, khiến cho toàn bộ ngoại hình bản thân cô càng có vẻ thành thục chững chạc.

Cô lật xem hồ sơ trên bàn, một bàn tay cầm bút không ngừng viết, thỉnh thoảng nhảy đến một bên xem bản luật điển nặng nề, đồng thời phân tâm xem người dưới đài nói.

Đây là tòa án, là tòa án quyết định có tội hay không, tòa án càng thêm quyết định sống chết; mà cô phụ trách, chính là quyết định người phía dưới kia có tội hay không, quyết định muốn hắn sống, hay là muốn hắn chết!

Rất nhiều người nói, cô thật may mắn, công việc ổn định, tiền lương cao, chỉ có chính cô mới biết, nếu không phải người có tâm địa sắt đá, nhất định không cách nào ngồi vững vàng ở vị trí quan tòa này. Nếu không, bị cáo nói mấy câu là có thể dọa người sững sờ, đâu còn có thể công bằng chính trực làm Thẩm Phán?

"....Tòa án tối cao, chúng ta nhằm vào bằng chứng cảnh sát tuần tra và kiểm sát trưởng tự khai đưa ra nghi ngờ, bị cáo là ở dưới tình huống bị cảnh sát và bên kiểm sát uy hiếp, mới có thể làm ra tự khai nhận tội, đây là hành vi nghiêm trọng trái với luật tố tụng hình sự điều 156 khoản 1, bên tôi yêu cầu loại bỏ chứng cớ..."

Trong hàng ghế người nghe nghị luận ầm ĩ, cô rút cục nâng mắt lên, ánh mắt hơi lười biếng, bất quá chỉ có chính cô biết, cô thật sự chuyên chú. "Bên kiểm tra?"

Một kiểm sát trưởng mặc áo màu tím, cổ áo màu đen, tay áo màu đen đứng lên, tuổi của anh ta tương tự nữ thẩm phán ở trên, cũng mới tròn ba mươi, là công tố kiểm sát trưởng của vụ án này.

"'Theo luật tố tụng hình sự điều 156 khoản 1 quy định bị cáo tự khai xuất phát từ cưỡng ép, uy hiếp, không thể làm chứng cớ, bên khống tuyệt đối không có dùng cưỡng ép, uy hiếp làm phương thức lấy được lời tự khai, nếu không, bên khống xin tòa án tối cao chấp thuận nghe lại bản ghi âm tại tòa án".

Cô nhìn về phía bị cáo một cái, luật sư bị cáo gật đầu, cô chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý. "Được rồi, chúng ta đi nghe lại ghi âm!"

Cô rất rõ ràng, đây chỉ là thủ đoạn tố tụng của bị cáo -- bị cáo này là một kẻ cướp chuyên nghiệp, vài lần ăn cắp bị bắt, đều bởi vì không phải tội lớn gì, phạt không bao lâu lại thả ra; nhưng lần này, xem ra bên khống không có ý định buông tha cho người này.

Huống hồ, người đàn ông này chính là kiểm sát trưởng giỏi nhất ở sở kiểm sát hiện nay --- kiểm sát trưởng Nghiêm Sĩ Dương, có ai không biết, tội phạm nào rơi vào trong tay anh ta, thì chỉ có thể dùng một chữ thảm để hình dung.

Cô --- Thẩm Bội Tuyền --- và anh ta học cùng khóa đại học, là bạn học cùng lớp.

Cô đã hoàn thành giai đoạn thử việc, chính thức nhậm chức thẩm phán, nổi danh "thẩm phán mỹ nữ" ....Đây cũng không phải do cô khoe khoang, ít nhất khi mở phiên tòa ngày hôm qua có lão luật sư gọi cô như vậy, hại cô thiếu chút nữa ngay cả uy nghiêm quan tòa đều không thể duy trì.

Mà anh ta, bởi vì đi nghĩa vụ quân sự, tham gia cuộc thi chậm hơn cô môt năm, trước mắt còn là kiểm sát trưởng thử việc, nhưng y theo biểu hiện mấy năm này của anh ta, phá vài vụ án mạng quan trọng, chuyển thành kiểm sát trưởng chính thức tuyệt đối không là vấn đề. Ít nhất hiện tại muốn ra tòa sở kiểm sát còn phái anh ta đảm nhiệm chức công tố kiểm sát trưởng, cho thấy trình độ được coi trọng của anh ta.

Cô thật vui khi thấy anh ta có biểu hiện như vậy. Nhưng có khi vẫn thay anh ta chảy mồ hôi lạnh một phen vì cá tính nóng nảy và xúc động..... Cô biết, anh ta tuyệt đối không có ác ý.

Thư kí chuẩn bị tốt băng ghi âm, xuyên qua hệ thống phát thanh, truyền ra ghi âm của bị cáo khi bị kiểm sát trưởng dò hỏi ở sở kiểm sát. ---

"Camera cũng quay được anh xuất hiện tại nơi đó, anh còn nói anh vừa mới đi qua, anh là thần à! Một khi anh đi qua, nơi đó liền phát sinh vụ trộm?" Lời nói mang giọng điệu chế nhạo.

"Tôi...Tôi làm sao biết....."

"Anh không biết?" Tiếng người đàn ông gào to truyền ra.

Tất cả mọi người ở hiện trường hết hồn, chỉ có Ngiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền ngồi bình chân như vại, hai người đã sớm tập thành thói quen.

"....." Như là bị hù dọa .

"Tôi hỏi lại anh lần cuối cùng.... 17 vụ trộm có phải là anh làm hay không?"

"... ......"

"Anh còn không chịu nói đúng hay không? Tốt lắm, tôi không có nhiều thời gian tiếp tục dây dưa với anh, tôi xin quan tòa làm anh tạm giam trước, anh vào trong tù suy nghĩ thật tốt, ba ngày sau tôi hỏi lại xem anh có nói hay không!"

"Đừng mà! Kiểm sát trưởng đại nhân, tôi nói...tôi nói...."

Không nghe lại băng ghi âm, chỉ xem ghi chép thật đúng là không biết hiện trường dò hỏi "đặc sắc" như vậy --- ghi chép tuy rằng không kém một chữ, nhưng giọng điệu "kém rất lớn'' !

Nghiêm Sĩ Dương lớn giọng thật sự làm cho người ta khó có thể thừa nhận, bị cáo bị dọa đến cái gì đều nói.

Băng ghi âm phát xong, luật sư của bị cáo lòng đầy căm phẫn lập tức đứng lên, "kiểm sát trưởng dùng thủ đoạn này đe dọa đương sự của tôi, thậm chí còn lừa gạt đương sự, khiến đương sự của tôi nghĩ là sẽ phải tạm giam, mới có thể nhận tội, tự khai như vậy căn bản không có năng lực làm chứng cứ, thỉnh cầu quan tòa quyết định loại bỏ chứng cớ."

Thẩm Bội Tuyền nhìn bị cáo, lại nhìn nhìn kiểm sát trưởng -- người bạn học cũ này thật rất biết tìm phiền toái cho cô! Án trộm cắp chỉ có một thẩm phán, cô chỉ có thể làm quyết định một mình, không thể thương lượng cùng ai.

Anh được đấy Nghiêm Sĩ Dương......

Mở ra ghi chép, "ghi chép ghi lại ba giờ năm mươi phút chiều, dò hỏi tạm dừng nửa giờ, nửa giờ này làm chuyện gì, vì sao tạm dừng?"

Lời này vừa nói ra, mọi người anh xem tôi, tôi xem anh; Nghiêm Sĩ Dương cũng thực hồ nghi, nhưng Thẩm Bội Tuyền không nhìn anh, lại nhìn về phía bị cáo. "Chỉ nghe bên khống nói, bên bị cáo có khả năng không hài lòng; vậy bị cáo, mời anh nói cho tôi biết, nửa giờ ở sở kiểm sát xảy ra chuyện gì?"

Bị cáo suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói, "Uống trà chiều...kiểm sát trưởng mua sủi cảo, tất cả mọi người đã đói bụng, liền....tạm dừng một chút.''

Hàng ghế người nghe truyền đến một trận tiếng cười, nhưng không dám quá lộ liễu.

Nghiêm Sĩ Dương nhún vai, "Tòa án tối cao, con người luôn sẽ đói bụng, uống trà chiều cũng không quá chứ!''

Thẩm Bội Tuyền gật đầu một cái, xoay chuyển lời nói, "thứ nhất, chứng cứ tự khai này không phải trọng điểm, cho dù tự khai được loại bỏ, hình ảnh bị camera quay đến cùng với vân tay được thu thập ở hiện trường, đều có thể làm chứng cứ; thứ hai, tôi không cho rằng thẩm vấn như vậy là cưỡng ép, uy hiếp, dù sao lúc ấy bị cáo còn ăn được!''

Luật sư bị cáo lập tức đứng lên, "Tòa án tối cao, nếu phần tự khai này làm chứng cứ, chẳng khác gì khiến đương sự của tôi thừa nhận 17 vụ trộm này đều do anh ta gây nên.....''

''Tôi vốn cũng không phải chỉ dựa vào lời tự khai để phá án, mỗi vụ trộm cũng cần phải có đầy đủ chứng cứ, chứng cứ chưa đủ chính là vô tội, tuyệt đối sẽ không để anh ta nhận tất cả.'' Cô rất nhanh nhận định, bên trong tòa án không còn ai nói nữa.

Nhưng cô còn có lời muốn nói -- vì công, cô phải nói; vì tư -- dựa vào giao tình nhiều năm nay, cô càng phải nói.

"Kiểm sát trưởng Nghiêm, hỏi han bị cáo cần phải dùng thái độ khẩn thiết, không thể dùng sức mạnh, uy hiếp, dụ dỗ, lừa dối, hoặc phương pháp bất chính khác, luật tố tụng hình sự điều 98 nói rất rõ ràng, tôi nghĩ anh nhất định biết.''

"Tôi biết !"

''Một khi đã như vậy, vì sao mỗi lần hỏi bị cáo, đều phải lớn giọng?''

"Tòa án tối cao, lớn giọng không có nghĩa là cưỡng ép, uy hiếp, chỉ có thể nói, tôi trời sinh đã có giọng lớn.'' anh thật "khẩn thiết'' nói xong.

Hàng ghế ngồi nghe lại truyền đến tiếng cười khẽ, thậm chí ngay cả một vị kiểm sát trưởng khác ngồi ở ghế cũng mím môi cười -- dù sao người ở sở kiểm sát đều biết, Thẩm Bội Tuyền và Nghiêm Sĩ Dương là bạn học bốn năm thời đại học, nghe giọng điệu này, rõ ràng là đã đánh dấu với nhau.

"Giọng lớn cũng phải chú ý lỗ tai người khác có chịu được hay không! Tôi thẩm tra vài vụ án do anh khởi tố, mỗi vụ án bị kiện đều xin tôi loại bỏ tự khai làm chứng cứ, mỗi người đều nói bị anh cưỡng ép, uy hiếp, là mỗi người đó! Không có một người nào ngoại lệ!''

Nghiêm Sĩ Dương không biết phải làm sao, ngồi thẳng ở chỗ ngồi, "Tòa án tối cao, dò hỏi lấy được tự khai, chỉ là khiến bị cáo phối hợp điều tra, bày ra cơ hội ở phía sau, thẳng thắn mà nói, trừ điều đó ra, tự khai không có ý nghĩa gì, huống hồ bên khống tin, chúng tôi đã sưu tầm đủ tang chứng và vật chứng rồi.''

''Đã như vậy, vì sao không làm tốt hơn một chút nữa? Thời điểm hỏi han, giọng nói nhỏ hơn một chút có phải tốt không? Anh có thể tiết kiệm phiền toái, bị cáo cũng sẽ không cả ngày lẫn đêm tố cáo anh hỏi han phi pháp."

"Xin lỗi, Thẩm phán tối cao, thời điểm dò hỏi, vừa lên cơn giận, sẽ khá lớn giọng."

Nghiêm Sĩ Dương vừa nói ra lời này, Thẩm Bội Tuyền cũng không khách sáo, "Mỗi lần thẩm tra xử lí vụ án anh khởi tố, tôi còn phải tốn công quyết định chứng cứ này có nên loại bỏ hay không, tự khai kia có nên loại bỏ hay không; đúng! Đây là công việc của tôi, nhưng khi anh dò hỏi thì cơn giận không cần quá lớn, giọng nói nhỏ thôi, là có thể giúp tôi tiết kiệm được rất nhiều phiền toái, kiểm sát trưởng Nghiêm, đây chỉ là một cái nhấc tay thôi!''

"Tôi....."

Mắt thấy hai người này sẽ làm náo loạn tòa án, ngay cả bị cáo và luật sư biện hộ của anh ta đều sửng sốt, một vị kiểm sát trưởng khác liền chạy lên xin tha thứ.

"Sĩ Dương, đừng nói nữa,'' nhỏ giọng khuyên giải, lại hướng qua Thẩm Bội Tuyền ngồi ở ghế thẩm phán, "Thẩm phán tối cao, bên khống đã biết, về sau sẽ chú ý thêm, bên khống biết tòa án chú ý là quyền lợi của bị cáo và sự thẩm tra hài hòa, bên khống sẽ chú ý.''

Nghiêm Sĩ Dương nhìn cô, trong ánh mắt còn chút không biết phải làm sao, giống như bộ dáng của cô thật không thể thuyết phục, Thẩm Bội Tuyền thở dài ở trong lòng, cô biết quá rõ anh rồi.

Anh vì chính nghĩa trong lòng mình, có thể xông về phía trước, cái gì đều không để ý; mà cô, từ trước đến bây giờ, cũng chỉ có thể ở phía sau kéo anh, khiến anh đừng xông quá nhanh.

"Hôm nay trước đến đây, lần sau mở phiên tòa nếu như không có trình tự khác muốn tiến hành, chúng ta liền biện luận chung kết, đến lúc đó sẽ tuyên bố ngày tuyên án, kết thúc phiên tòa." Thẩm Bội Tuyền đứng lên, tất cả mọi người đứng dậy đưa thẩm phán rời đi.

Nghiêm Sĩ Dương cũng không ngoại lệ, anh nhìn Thẩm Bội Tuyền rời đi, trong lòng vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười.

"Sĩ Dương, làm cái quỷ gì thế, gây với quan tòa chi? Tôi đã sớm nói cho anh biết, thẩm vấn hài hòa là giả, anh không sợ quan tòa phán bị cáo vô tội sao?" Một vị tiền bối khác cũng là kiểm sát trưởng, mở miệng khuyên bảo.

"Vô tội? Mắt bị mù mới có thể phán hắn vô tội!" Nghiêm Sĩ Dương không tin, "Cô ấy sẽ không, cô ấy mới không phải loại người này."

"Anh làm sao mà biết?"

Ai cũng biết Nghiêm Sĩ Dương và Thẩm Bội Tuyền là bạn học đại học bốn năm, đến nay biết nhau cũng gần mười năm, nhưng ra ngoài xã hội, đi tới địa phương dơ bẩn nhất trong cuộc sống --- cũng chính là tòa án, ai biết người sẽ bị biến thành cái dạng gì?

Nghiêm Sĩ Dương lắc đầu một cái, nhìn ghế Thẩm Phán Trưởng đã sớm không còn bóng dáng, trong lòng không khỏi cười lên --- anh biết, cô sẽ không làm vậy; nên có tội sẽ có tội, cô không bao giờ xử loạn!

Anh cũng biết, cô vẫn là sợi dây lôi kéo anh.... ......

Bạn đang đọc Yêu Anh Không Hối Hận của Mạc Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.