Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngục Tù

Tiểu thuyết gốc · 1638 chữ

Lạch cạch lạch cạch

Những âm thanh sắc thép va chạm vào nhau, cụ thể là âm thanh của những sợi xích sắc, dường như đang bị ai đó cọ xác vào nhau, 1 lúc sau tiếng cạch nhè nhẹ vang lên, sau đó là 1 chuỗi âm thanh sắc thép va chạm vào nhau.

Kétttt

Âm thanh cánh của nặng nề mở ra, phía trước cánh cửa 2 người mặc trên mình 1 bộ cảnh phục, trên vai có in 1 chữ "Hình" bên hồng treo đoản đao, 2 người đã chạm đến tuổi trung niên, lúc này 1 gã khuên trên vai 1 kẻ mặc lấy áo trắng, phía sau lưng áo có in 1 chữ "Tội" hai tay bị xích sắc còng lại, tóc tai bù xù, trên gương mặt còn có vài phần non nớt, kèm theo đó là vài ba vết thương đã được đóng mài.

Trung niên ánh mắt sắt bén lướt qua phía bên trong, có 1 số người ngồi đó tóc tai bù xù, trên tay đeo xích sắc và phía sau áo có chữ "Tội", ngay sau đó liền đem cái kia trên lưng thiếu niên không ngần ngại ném vào bên trong, hừ lạnh 1 tiếng nói:

"Tống Kiều phạm tội Hãm Hiếp trong trắng con gái nhà lành, tống giam 10 năm"

Ngay sau nói xong liền đem ổ khóa phía trên đóng lại, ngay sau đó cả 2 liền quay người rời đi, lúc này bên trong có 5 gã ánh mắt nhìn vào thiếu niên nằm trên mặt đất, sau đó liền không chú ý đến nữa, 1 lần nữa không gian chìm vào yên ắng.

......

"Tống Kiều ca ca, ngươi không quên..."

...

"Tống Thiếu, tất cả vì ngươi..."

...

"Kiều Nhi, ngươi là mẫu thân kiêu ngạo..."

...

"Kiều Nhi, vi phụ luôn ủng hộ ngươi..."

...

"Lão Tam, đừnggggggg..."

...

"TỐNG KIỀU, NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC CHẾT..."

...

Những mảnh ghép kí ức như 1 cơn bão, hung hăng xông đến cuống lấy bộ não của Tống Kiều, kí ức như thủy triều tuôn vào đầu cậu, cơn đau từ tinh thần, rồi lại đến cơn đau về thể xác, làm Tống Kiều cảm thấy có chút mơ màng, đầu cậu như muốn vỡ nát, vô ý thức cậu đưa đôi bàn tay siếc chặc lấy đầu cậu, hung hăng vỗ xuống đất.

Mặc dù lực đạo rất mạnh như Tống Kiều lại không có cảm giác, lúc này cậu như bị lăng trì trong 18 tần địa ngục, những cơn đau điếc từ những kí ức khó hiểu tuôn vào đầu cậu, bên trong dòng lũ kí ức đó có rất nhiều thiếu xót, đơn giản cậu chỉ nghe được những câu nói và kí ức có sức ảnh hưởng lớn, nhưng lại không thể thấy rõ gương mặt của họ, như có 1 tần sương mù đang muốn che khuất họ lại, cơn đau kéo dài 10 giây thời gian, lúc này ý thức cậu mơ hồ tỉnh dậy, những âm thanh đó bị 1 tần sương mù dày đặc bao lại.

Sau khi cơn đau từ tinh thần, thì Tống Kiều lại nhận đến những cơn đau từ thể xác, đôi chân cậu dường như mất cảm giác, đầu thì đau điếc, thập chí còn có vài nơi vết máu đã đóng mài, đôi môi cậu khô khốc, cố gắn nuốt vài hơi nước miến để cho cổ họng cậu đỡ hơn, lúc này cậu mới nhìn lấy xung quanh.

Hắc ám như bao trùm lấy cậu, ở chốn ngục tù thì làm sao có được ánh sáng, lúc này cậu khẽ nhếch môi lên, cười khinh bỉ bản thân "Tống Kiều", hay còn gọi là chủ của cơ thể này.

- Tống Kiều, mồ côi, làm nông phu ở 1 vùng quê nghèo, dùng tiền tích góp đi học, cuối cùng vào thành thi trạng quyên, đáng tiếc có tài nhưng lại chưa trải sự đời, vì bảo vệ 1 cô nương sắp bị hãm hiếp mà bị đánh, sau đó bị đồng bọn của kẻ kia tố lên công đường, bị cáo không nói được lời nào, nhận lấy tội danh oan nghiệt, cuối cùng hỏa hầu công tâm mà chết.

Đúng lúc Tống Kiều tự dưng cảm thấy trời đất quay cuồng, đến lúc tỉnh lại thì nhận lấy cơn đau vô cùng, sau đó liền nhận ra bản thân thành cái này oán danh tội đồ, hiện đang bị giam trong ngục tù.

- Tống Kiều a Tống Kiều, ngươi thích lo chuyện bao đồng, không chết trong tay đám này thì cũng sẽ chết trong tay người khác, thôi nếu đã dùng ngươi cơ thể, thì sẽ thay ngươi báo thù.

Tống Kiều nghĩ nghĩ lúc này bên trong cơ thể, còn 1 tia nhỏ oán khí bỗng dưng tan biến.

- Để xem nào, Vĩnh Lạc Thành, không được tên này lúc trước mọt sách, ngoài sách vở ra chả có gì khác, cụ thể nơi ta đang bị giam là Vĩnh Lạc Thành ngục giam.

"Uy nhãi con!!"

Lúc này bên tai bỗng vang lên 1 âm thanh thở phào vào tai cậu, Tống Kiều khẽ giật nãy người lui về phía sau, hoàn hồn lại cậu nhìn lại phía sau, ánh đèn mập mờ cậu chỉ thấy được, 1 gã râu ria tóc tai bù xù, trên môi treo lấy nụ cười, hắn mất 1 cánh tay, còn cánh tay còn lại bị 1 kiện bao tay bằng thép bao bọc lại, bộ dáng hắn không quá thô bạo cũng lại chẳng phong nhã, nhũng lại đem cho người ta cảm giác kì lạ.

"Ân đập đầu nên ngốc rồi, tiểu tử ngươi bị ngốc à, khi không lại đập đầu xuống đất"

"Ta không sao, các hạ là..."

"Phi khách khí cái rắm, lão tử gọi Phương Kham, gọi lão Phương là được, ngươi không cần giới thiệu, bọn ta cũng biết rồi"

Phương Kham cười lớn khoát chân tỏ vẻ tiêu soái, cụ thể là tay hắn không di chuyển được nên khoát chân, bấy lâu nay cước thủ của hắn luyện tập cũng có tiến bộ.

"Được vậy cung kính không bằng tuân mệnh"

"Uy giới thiệu ngươi 1 chút mấy huynh đệ cùng chung chí hướng, tên to con ngồi thiền kia là Chung Lượng, hắn vốn dĩ ít nói ngươi không cần chú ý"

Tống Kiều đảo ánh mắt vào góc ngục tù, thì thấy nơi đó liền hơi hơi biến hóa, 1 đại hán cao lớn, ngồi tại nơi đó đôi tay đôi chân và cả người đều bị những đầu xích khóa lấy dính vào bức tường, hắng không thể di chuyển khỏi 1m cự li.

Thấy ánh mắt Tống Kiều nhìn tới, Chung Lượng khẽ gật đầu biểu tỏ lời chào, sau đó liền nhập định, không chú ý đến xung quanh.

"Cái tên bị treo trên kia gọi là Tiếu, hắn nói rất nhiều và đặc biệt thích cười, có chuyện gì không hiểu cứ hỏi hắn"

Tống Kiều theo ngón tay của Phương Kham nhìn lên, mí mắt không khỏi co rút mấy cái, trên đó treo như con nhộng lòi ra 1 cái đầu người, mà đặc biệt bị xích sắc bao lấy toàn bộ thân thể, còn đôi chân bị treo lên trần nhà, hắn cười tươi nhìn Tống Kiều cười nói.

"Kiều lão đệ hảo a, người cái này cũng quá khí phách nha hắc hắc hắc"

Tống Kiều cười cười không biết nói gì, cụ thể là cậu bị gài a, không biết nói sao đây.

"Được còn tên tiên phong đạo cốt kia là Vũ Tiên, còn tên mù kia là Hạo Thương Thiên, 2 tên này rất chi là bình thường, đặc biệt rất thích trang bức"

Nhình theo ngón tay của Phương Kham, bên trong 1 gã trung niên đạo cốt, trên người hắn không có gì khác thường như bọn người Phương Kham, nhưng ở giữa tráng của hắn có 1 cái ấn kí khó hiểu, bên cạnh đó là 1 gã đôi mắt nhắm nghiền dáng người khôi ngô, trên môi treo nụ cười.

"Tại hạ Vũ Tiên, muốn tu tiên đi theo ta a"

"Vũ huynh hảo a"

"Ngươi có muốn tu tiên?"

"Tu tiên?"

"Đúng vậy tu tiên"

Lúc này cả 2 ánh mắt thâm thúy nhìn nhau, nhưng ý nghĩ lại khác nhau.

- Tên này tu tiên được nha

- Thần kinh?

Lúc này bên cạnh đó Hạo Thương Thiên khẽ ho khan sau đó nhẹ cười nói.

"Ta là Hạo Thương Thiên, gọi lão Hạo là được Tống Kiều huynh đệ hảo"

"Hảo cái rắm a, là lão tử"

"Uy nha ta nhầm ta nhầm, Ta là Hạo Thương Thiên, gọi lão Hạo là được Tống Kiều huynh đệ hảo"

"Lão Hạo nhầm người"

"Ây là lão Chung à, ta nhầm ta nhầm, Ta là Hạo Thương Thiên, gọi lão Hạo là được Tống Kiều huynh đệ hảo"

"Uy nha lão Hạo ngươi hay không cố ý, Kiều lão đệ thế nhưng ở dưới đất a"

"A, vô tình vô tình, Ta là Hạo Thương Thiên, gọi lão Hạo là được Tống Kiều huynh đệ hảo"

"Lão Hạo ngươi muống tu tiên?"

"Uy ta không có ý đó..."

"Ấy lão Hạo hảo, ta ở đây a"

Nhất thời Tổng Kiều cảm giác bị giam cùng với 1 đám người không bình thường a, 1 tên cụt tay thích dùng chân chào hỏi, 1 tên bị sinh sinh đem treo ngược, 1 tên như thầy tu ít nói chuyện, 1 tên suốt ngày tu tiên suy nghĩ, còn 1 tên hiền lành nhưng lại bị mù.

Trong lúc nhất thời bên trong đầu có âm thanh vang lên.

{Hệ thống tái kích hoạt thành công}

{Chủ nhân : Tống Kiều}

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ta Là Tay Sai Triều Đình sáng tác bởi NgạoKiềuThanhNiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NgạoKiềuThanhNiên
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.