Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 56

Phiên bản Dịch · 4391 chữ

Tần Huy đi đến bên trong cùng tiểu sơn cốc, chỗ đó vậy mà còn có một cái đầm nước nhỏ, nước cũng là từ khe núi chảy ra, nếu như trời mưa thì lượng nước sẽ còn tăng thêm nữa, đến lúc đó mới có thể trở thành thác nước. Hiện tại nước chảy xuống tích táp vài giọt nhỏ tạo thành những thanh âm vô cùng dễ nghe.

Dòng suối nhỏ bên kia cũng là từ nơi này chảy dài ra, bên trong đầm nước còn có mấy con cá chép nhỏ màu hồng hồng, nhìn thế nào cũng thấy giống mấy con cá chép ở trong trang viên, Tần Huy đoán chắc số cá này là do Trần Tĩnh mang đến rồi.

Hai bên dòng suối nhỏ có không ít đá nhỏ cho nên cũng chỉ có thể mọc lên một ít hoa hoa cỏ cỏ, không mọc được trúc, có điều mấy bụi hoa cỏ đó mọc lên nhìn cũng khá đẹp.

Hai bên sơn cốc trải dài trúc mọc xanh um, phía trên nham bích bò rất nhiều dây leo, số lượng nhiều nhất chính là dây nho. Hiện tại giữa đám lá xanh đã treo đầy những chùm nho màu tím, có mấy con bướm nhỏ còn đang bay từ chùm nho này sang chùm nho khác hút nước trái cây. Tần Huy nghĩ, nơi này thực sự có thể sánh được với thế ngoại đào viên, mùa hè ở nơi này nghỉ mát đúng là không tồi. Nếu như bây giờ bắt thêm một ít tôm tép đến nuôi, lại thả vài con gà con vịt cho đẻ trứng rồi trồng chút ít rau dại, dưa leo, thì thực sự liền trở thành thế ngoại đào viên rồi. Nghĩ đến đó Tần Huy lại động tâm không thôi.

Trở lại miệng sơn cốc, dưới tà dương, Trần Tĩnh đang ngồi bên trên nham bích một tay chống cằm nhìn về phía trang viên, Tần Huy đến gần cũng không làm kinh động đến y. Cũng đồng dạng nhìn về phía ấy, xa xa có thể thấy khói bếp lượn lờ bay lên, có lẽ Dương Dật đã bắt đầu nấu cơm rồi.

Lúc hai người trở lại trang viên thì trời đã hoàn toàn tối, Dương Dật và A Lặc cũng đã chuẩn bị xong bữa tối rồi. Bí đao hầm với xương sườn và một nồi cháo xương được đặc biệt chuẩn bị cho A Lặc, Tiểu Bảo cũng được hưởng ké, ăn đến vô cùng thích thú.

Nhìn cháo và canh để trước mặt, A Lặc không biết là có nên nói thương thế của mình đã không có việc gì, có thể ăn mấy loại thức ăn kia rồi, cứ ăn mấy thứ này có ngày chết đói mất thôi.

Tần Huy nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi của A Lặc cảm thấy rất buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần. Hắn thật không ngờ A Lặc lại nghe lời hắn như vậy, nói không cho ăn, y bụng đói cũng không dám ăn. Sao lại có thế ngốc như vậy chứ.

“Mấy món thanh đạm ngươi có thể ăn, chỉ là ăn cơm ít lại một chút, ăn nhiều rau, nhưng mà có nghĩ cũng đừng nghĩ ăn hết chỗ thịt này.” – Tần Huy đem miếng sườn trong chén A Lặc gắp ra, chỗ đó vẫn còn đang bị thương, ăn nhiều thịt thì ngày mai người chịu khổ cũng là y mà thôi.

Bữa tối này chính là bữa ăn khiến y cảm thấy khó nuốt nhất, y trước giờ thích ăn thịt hơn rau, tuy rằng sau khi đến Nam Nhạc cũng đã học ăn rau nhiều hơn, nhưng mà hiện tại một chút thịt cũng không có khiến y cảm thấy thống khổ vô cùng.

Bởi vì tình hình biên quan đang rất khẩn trương, cho nên thương nhân ở biên quan cũng đã nhao nhao hướng về phía kinh đô. Ở lại biên quan nhất định sẽ bị quân Tây Lương giết chết, tiền quan trọng thật đấy, nhưng mà cũng chưa đến mức để người ta phải bán mệnh. Hiện tại quán rượu của Tần Huy cũng vì vậy sinh ý cũng kém đi không ít.

Dương Dật vẫn như vậy, ngày ngày nhưỡng rượu của hắn. Sinh ý quán rượu không còn được như trước cho nên hắn cũng chỉ cần nhưỡng một vạc, cần khoảng ba giỏ nho dại là đủ. Cũng bởi như vậy A Lặc cũng chẳng có việc để làm, ở nơi này, ngoại trừ Tần Huy ra y cũng chẳng có bạn bè gì cho nên liền hướng nhà Dương Dật chạy đến, rảnh rỗi thì giúp Dương Dật trông chừng hài tử, hái nho.

Số rượu nho cần nhưỡng ngày hôm nay đã làm xong, Dương Dật quyết định sẽ làm một ít xì dầu để làm gia vị. Hương vị của chao quá nồng, không phải nấu món nào cũng cho vào được, làm một ít xì dầu cho vào thức ăn, màu sắc món ăn không những đẹp hơn, hương vị cũng ngon hơn nhiều.

Hồi còn nhỏ hắn đã từng thấy bà nội dùng đậu nành để làm xì dầu, nhưng mà chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, bây giờ phảo ngồi nghĩ lại mới được.

“Cẩn thận đấy A Lặc, ngươi ôm không nổi cả hai đứa nó đâu, hiện tại khí lực của chúng nó cũng không nhỏ, cứ thích làm mấy chuyện mà chúng nó không làm được cho nên sẽ không chịu ngoan ngoãn nằm trong lòng ngươi đâu.” – Dương Dật vội vàng từ trong tay A Lặc ôm lấy Quân An đang nhướn người ra ngoài. Cái tên tiểu gia hỏa này muốn nhướn người ra hái một đóa hoa, nó không biết là cứ nhướn ra như thế, nếu không có người ôm lấy sẽ bị ngã xuống đất mất.

“Mới nãy còn nằm ngoan ngoãn, không ngờ tên nhóc này đột nhiên lại hướng ra ngoài một cái.” – A Lặc trong lòng vẫn còn đang sợ hãi nói, nếu tiểu gia hỏa mà bị mất thăng bằng nhất định sẽ bị ngã.

Ngay cả lúc được Dương Dật ôm vào lòng, tiểu Quân An cũng vẫn không an phận. Nó chưa biết nói chuyện cho nên cứ y y nha nha kêu, bàn tay nhỏ bé không ngừng hướng về phía đóa hoa làm Dương Dật cứ phải dỗ dành vuốt ve nó.

“Quân An, Quân An ngoan, ngươi muốn đóa hoa kia có đúng không? Để cha đi hái cho ngươi là được, đừng có nhích tới nhích lui nha.” – Dương Dật nói xong liền chạy đi hái bông hoa kia.

Thời điểm nhóc con này được Dương Dật đưa cho đóa hoa mới chịu dừng lại, không còn làm loạn nữa.

“Rút cuộc cũng chịu ngồi yên.” – Dương Dật ôm lấy Quân An ngồi lên tảng đá dưới gốc cây.

Nhìn thấy hoa trên tay đệ đệ, Quân Hạo cũng nhúc nhích không yên. Thấy vậy A Lặc cũng đi kiếm một bông hoa, vừa cười vừa nói đưa cho Quân Hạo. Tiểu gia hỏa cầm hoa ha ha cười rộ lên.

“Ngươi cái tên tiểu tử này, cho ngươi hoa để ngắm chứ có phải để nhét vào miệng đâu.” – A Lặc vội vàng đoạt lấy hoa từ trong tai ah quăng đi. Mấy tên nhóc này dạo gần đây cứ cầm cái gì liền cắn cái đó. Lúc y đem hoa của Quân Hạo quăng đi nó cũng không khóc, chỉ là bởi vì không có hoa cho nên nó lại đem chính tay của mình cho vào miệng gặm.

Dương Dật nhìn thấy Quân Hạo đem tay của mình gặm, ước chừng là đói bụng cho nên đi nấu canh sữa dê cho hài tử ăn, ăn xong cũng đến lúc cho chúng đi ngủ trưa rồi.

“A Lặc, ngươi trông bọn nó một lúc giúp ta, ta đi nấu cái ăn cho chúng nó. Lát nữa ăn xong còn phải đi ngủ trưa nếu không đợi ngủ dậy đến chiều mới cho ăn được.” – Dương Dật vội vàng nói. Hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, giưa trưa đa số bọn hắn chỉ uống một chút cháo và bánh bao hoặc là bánh ngô coi như giải quyết xong, đến tối sau khi làm xong toàn bộ công việc rồi mới ăn bữa chính. Thời tiết quá nóng, ăn cơm cũng chẳng có khẩu vị gì, bất quá, hài tử muốn mau lớn thì phải ăn uống đúng bữa, dĩ nhiên là phải để chúng nó ăn đầy đủ dinh dưỡng rồi.

Lúc Dương Dật đi nấu canh sữa dê, A Lặc đặt hai đứa nhỏ lên giường ngồi, Tiểu Bảo cũng cầm lấy bàn cát của mình ngồi luyện chữ. Nó bây giờ đã biết không ít chữ, quyển vở vốn dĩ chỉ có năm chữ, bây giờ cũng đã có gần trăm chữ rồi.

“Yaaaa… a… nha.” – tiểu Quân An đột nhiên hướng A Lặc kêu lên.

A Lặc không hiểu Quân An muốn nói gì, y thấy tiểu gia hoa đem cái lục lạc ném ra xa thì đi nhặt lại về đưa cho nó. Kết quả, tiểu gia hỏa không nhận lấy lại còn đẩy tay A Lặc, vẫn cứ a nha a nha kêu không ngừng.

Đến lúc A Lặc nghe được tiếng nước thì tiểu Quân An đã oa oa khóc lớn lên, nó tè lên giường mất rồi.

“Đừng khóc, đừng khóc, là thúc thúc không đúng, không có hiểu ý của An An. Không sao hết, thúc thúc giúp ngươi đổi một cái quần khác, đem cái quần bị ướt này đi giặt nha.” – A Lặc vội vàng dỗ dành, y cầm lấy một cái quần nhỏ ở đuôi giường thay cho Quân An, sau đó lại cho Quân Hạo đi tiểu.

“Tiểu Bảo, ngươi trông chừng đệ đệ, để thúc đem quần nhỏ đi giặt.” – A Lặc quay sang nói với Tiểu Bảo đang chăm chú ngồi luyện chữ.

“Đã biết, A Lặc thúc thúc.” – Tiểu Bảo dừng động tác, chạy đến trêu chọc đệ đệ.

Một lúc sau, Dương Dật bưng ba chén canh sữa dê đi ra thì thấy hai tiểu gia hoa đang ngươi một ngụm ta một ngụm cắn nhau. Cũng may là răng chúng nó mới chỉ mọc ra bằng hạt gạo, dù có dùng sức cũng không cắn đau được.

“Tiểu Bảo đi uống canh đi. Thấy đệ đệ cắn nhau như vậy cũng không biết đường tách chúng ra.” – Dương Dật nói. Hài tử tám tháng là đã biết bò, cứ hễ vừa đem chúng tách ra là chúng lại rất nhanh lăn đến cùng một chỗ. Hơn nữa, hai tên nhóc con này lại rất thích phân cao thấp với nhau, với năng lực của Tiểu Bảo thì việc tách chúng nó ra là điều không thể.

“Cha! Ta rất muốn tách đệ đệ ra, nhưng mà bọn nó hiện tại mập hơn nhiều rồi, ta không đủ khí lực.” – Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Dương Dật đem hai tiểu gia hỏa ôm đến đặt lên ghế trúc, lúc này mới lần lượt đút cho hai đứa. Mà hai đứa nhỏ này bình thường rất không an phận, nhưng đến khi ăn cơm lại rất biết nghe lời.

“Ta đến giúp ngươi.” – A Lặc phơi quần xong trở về nói. Y cầm lấy một cái chén nhỏ từng miếng từng miếng đút cho Quân An ăn.

“Dương Dật, ngươi có cảm thấy gần đây Trần Tĩnh và Tần Huy cứ thần thần bí bí không? Cũng không biết là bọn họ dạo này làm gì. Ngươi có nghe Trần Tĩnh nói qua không?” – A Lặc thấy Trần Tĩnh và Tần Huy đã hơn giữa trưa rồi mà vẫn chưa trở về liền hỏi.

“Ngươi nói rất đúng, hai ngày nay Trần Tĩnh vẫn luôn đi sớm về trễ, không biết là đang làm gì nữa.” – Dương Dật suy nghĩ một chút nói. Mấy ngày này có cả Tần Huy giúp hái cho, hai người chỉ cần hái nửa canh giờ là đầy bốn giỏ rồi, thời gian khác chẳng biết dùng làm gì.

Trần Tĩnh chọn một chỗ thật tốt bắt đầu dựng phòng trúc. Tần Huy cũng chọn một chỗ cách y không xa. Bọn họ sớm đã đem toàn bộ trúc mọc ở chỗ này dọn sạch, lại dùng đá rải lên để phòng ngừa trúc lại mọc lại.

Trên nền đất sớm đã được đóng những gây gỗ thô cao đến ngang eo đã được đốt trụi lớp vỏ bên ngoài, cột nhà được dựng bởi thân cây thật lớn, hiện tại chỉ cần đem trúc đắp lên bên ngoài là có thể làm thành một gian nhà trúc hoàn chỉnh.

Hai người mất hơn nửa tháng cuối cùng cũng đã dựng xong toàn bộ gian nhà. Trần Tĩnh dựng phòng ở cũng không lớn lắm, loại y dựng là loại nhà trúc hình tròn, bên trong có một gian phòng lớn, hai gian nhỏ cho hài tử, nhà chính ở ngay trước phòng ngủ, còn có cả phòng bếp.

Tần Huy thì làm nhanh hơn một chút bởi vì nhà cũng chỉ có mỗi hắn và A Lặc ở, chỉ cần một gian phòng ngủ. Cũng bởi vì không có hài tử cho nên phòng cũng chẳng cần phải làm quá chi tiết, tỉ mỉ. Nhà trúc hình tròn, bên ngoài là hành lang, phía trước có một gian nhà chính, bên trong để một ít bàn ghế bằng trúc, hắn thậm chí còn đem cả một bộ ấm trà đặt lên trên đó.

“Trần Tĩnh, hai ngày nữa là có thể dọn đến ở rồi, lúc đó cũng vừa vặn để cho mùi trúc bay đi hết. Có chỗ này, mùa hạ cũng không còn phải sợ nóng nữa.” – Tần Huy gọt một cây trúc đến bóng loáng để sang một bên. Phòng của hài tử cần phải làm cẩn thận một chút, tránh cho bởi vì trúc không được gọt cẩn thận làm bị thương mấy tiểu gia hỏa hiếu động kia.

“Chỗ ta bên này hôm nay nữa là có thể xong rồi. Tần đại ca, huynh giúp ta gọt nốt chỗ trúc này thôi, số còn lại tự ta gọt là được.” – Trần Tĩnh chỉ vào mấy cái lỗ trên thân trúc nói, chỉ cần đem bề mặt trúc gọt cho phẳng thì gian phòng của mấy đứa nhỏ coi như xong. Bởi vì mấy việc này yêu cầu phải làm tỉ mỉ cho nên Trần Tĩnh mới lưu lại để làm cuối cùng. Mùa hè sống ở chỗ này coi như không tệ. Hiện tại dưới chân núi, giữa trưa đã cảm thấy rất nóng, nhưng mà ở chỗ này nhiệt độ lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, mặc cả bộ quần áo làm việc cũng không cảm thấy nóng. Cứ đến mùa nóng, đám hài tử sẽ bị nổi rôm, ngứa ngáy vô cùng, ngay cả ngủ cũng không được ngủ ngon lành, cho nên dọn đến nơi này ở thực sự rất tốt.

Tối ngày hôm nay, cuối cùng thì mưa to cũng tới, cứ hàng năm đến mùa hạ thì mưa cũng cùng đi theo.

“Trần Tĩnh, mấy ngày nay ngươi cùng Tần đại ca đang làm gì mà cứ thần thần bí bí như vậy?” – Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh hỏi, hắn đã phải nhịn hơn mười ngày rồi.

“Bí mật, đến lúc đó sẽ cho ngươi một kinh hỉ.” – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói.

“Ngươi nói như vậy làm ta lại càng muốn biết.” – Dương Dật cọ cọ cái cằm Trần Tĩnh, hắn biết y nếu như nói sẽ cho hắn một kinh hỉ thì chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết, nhưng mà càng là như vậy thì càng lại muốn biết.

“Rất nhanh có thể chuẩn bị xong, đến lúc đó sẽ dẫn ngươi đến xem, ngươi nhất định sẽ rất thích. Nghe lời ta, mau ngủ đi, không biết ngày mai mưa có thể ngừng không.” – Trần Tĩnh nói. Gió bên ngoài rất lớn, tiếng gió thổi vào phát ra từng tiếng u u như quỷ kêu. May mắn là phòng ở nơi này coi như chắc chắn, không có chút cảm giác lay động nào, nếu không khẳng định sẽ hù A Dật mất.

Mấy ngày gần đây trên thị trấn sinh ý càng thêm kém cho nên Tần Huy dứt khoát lưu lại lão chưởng quầy và một tiểu nhị ở lại trông quán. Quán rượu vốn dĩ ngày nào khách cũng nối liền không dứt đến, hiện tại một ngày chỉ tiếp có mười mấy người cũng coi như rất tốt rồi, cho nên chỉ cần hai người ở lại cũng không vất vả.

Trời cứ mưa liên tục ba ngày, con suối cách trang viên không xa cũng có xu hướng ngập lên ven rừng cây rừng trúc.

Đã ba ngày rồi Dương Dật không để cho Trần Tĩnh đi hái nho. Phòng dành cho người hầu trong nhà đã nhưỡng ba mươi vạc rượu nho lớn, nếu như năm nay rượu nhưỡng ra có chất lượng tốt thì giá cả có thể so với năm trước tốt hơn nhiều lắm. Dương Dật cũng đã nghe nói tình hình biên quan đang rất khẩn trương, rất có thể sẽ có chiến tranh. Chỉ là, Trần Tĩnh tuyệt đối không cho phép hắn lên thị trấn cho nên Dương Dật cũng chỉ có thể ngốc ở trong nhà, trong đầu cũng có thể hình dung ra tình cảnh chiến tranh thời cổ đại là như thế nào. Hắn cũng nghĩ phải tìm cách tránh trận chiến này, dù sao nhà mình cách biên quan cũng chỉ hơn một trăm dặm.

“A Dật, ta và Tần đại ca lên thị trấn, nước đã rút rồi, người cứ ở trong nhà cùng A Lặc chăm sóc cho hài tử, trước khi trời tối ta và Tần đại ca sẽ trở về.” – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y muốn đi mua một ít vật dụng hàng ngày để vào nhà trúc, chỉ cần chuẩn bị tốt mấy thứ này thì y có thể dẫn A Dật đến xem, chắc chắn A Dật và Tiểu Bảo sẽ rất vui.

A Lặc mới từ bên ngoài trở về, vừa rồi lúc ra ngoài, đi ngang qua khu rừng nhỏ bên kia y thấy không ít cá, chắc là do hôm qua thủy triều rút nên bị kẹt lại. Nếu không phải lúc đó nghe được trong nước có tiếng vang lớn y cũng không cho rằng trong nước lại có cá lớn như vậy.

“Dương Dật, Tần Huy và Trần Tĩnh đâu rồi? Ta vừa rồi đi ngang qua khu rừng nhỏ bên kia thì thấy một con cá to, dài ít nhất hai mét, chúng ta đi bắt nó về đi.” – A Lặc kêu lên.

“Trần Tĩnh và Tần đại ca đi ra ngoài rồi. Thật sự có cá lớn như vậy sao? Chúng ta đi qua nhìn một cái thử xem, bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, cứ mang cả Tiểu Bảo và tiểu ca nhi theo luôn. Đợi khi nào Trần Tĩnh và Tần đại ca trở về thì để bọn họ đến bắt, xe ngựa bọn họ cũng mang đi rồi.” – Dương Dật nói.

“Ừ. Cứ mang sọt đựng cá theo là được, con cá kia ở trong một cái vũng nước đọng, đợi Tần Huy và Trần Tĩnh trở lại bắt cũng được, không lo nó chạy mất đâu. Bây giờ chúng ta đi trước bắt một ít cá về trước, món cá chua cay ngươi nói mùi vị rất không tệ. Ta nghe nói còn có thể đem phơi cá để làm gì đó nữa.” – A Lặc cầm lấy một cái dây vải bố cẩn thận đem Quân Hạo trên lưng Dương Dật đón lấy, thứ này để cố định hài tử cõng ra bên ngoài cũng rất thuận tiện.

Tiểu Bảo vốn dĩ đang ngồi chơi trò chơi với đệ đệ, vừa nghe đến việc có thể đi xem cá lớn thì vui đến mức nhảy dựng lên. Nó vội vàng đi lấy cái sọt cá nhỏ của mình, lại còn lấy cái lưới đánh cá nhỏ mà Dương Dật đặt biệt làm cho nó ra, như vậy là có thể đi bắt cá rồi.

“A Lặc, ngươi đem sọt cá theo đi, bắt được cá cũng có thể đem về một ít, để ta ôm Quân An là được.” – Dương Dật nói với A Lặc.

A Lặc dẫn Dương Dật và Tiểu Bảo cùng đi đến cánh cửa nhỏ ở hậu viện, rừng cây cách hậu viện không xa, chỉ cần uống một chén trà là có thể đến. Gần đây ngoại trừ hỗ trợ chăm sóc cho tiểu ca nhi, mỗi ngày A Lặc đều ra ngoài đi vòng vòng một chuyến cho nên địa phương bên này y dù có nhắm mắt lại cũng có thể đi được.

Thời điểm mọi người vừa mới đi vào rừng cây, Tiểu Bảo liền phát hiện một cái ao nước nhỏ, bên trong có một con cá nhỏ dài. Con cá này như chiếc đũa, dài khoảng ba đốt ngón tay, thấy vậy Tiểu Bảo cao hứng muốn chết, cầm cái lưới đánh cá nhỏ của mình bắt đầu tìm kiếm.

“Giá, giá… Hôm nay thu hoạch coi như không tệ. Mấy người Nam Nhạc này bộ dáng không tệ, ngay cả hán tử nhìn cũng rất thấp bé.” – Một binh sĩ Tây Lương cưỡi ngựa kéo theo mấy người dân Nam Nhạc, có cả ca nhi lẫn hán tử.

“Chúng ta vẫn là trở lại nhanh nhanh một chút, nếu như bị quân Nam Nhạc phát hiện thì chúng ta song quyền cũng không địch lại tứ thủ đâu.” – Một binh sĩ Tây Lương khác nói, hy vọng lo lắng của hắn là dư thừa. Bọn hắn có hơn trăm người, ngựa cũng là ngựa tốt nhất của bộ lạc, nếu như đụng phải quân lính Nam Nhạc, bọn hắn cố hết sức chạy cũng có thể thoát được, đó cũng là lý do vì sao bọn hắn dám làm như vậy.

“Nam Nhạc tên nào tên nấy nhìn cứ như ca nhi, hán tử mà nhìn một chút khí lực cũng không có, chúng ta đã tàn sát mấy thôn rồi, nhưng cũng chẳng nhìn thấy mấy tên ra dáng hán tử.” – Lại một binh sĩ Tây Lương khác cười kêu lên. Bọn hắn hôm nay chẳng những bắt được mặt hàng tốt, lại còn thu hoạch tương đối khá.

“Phía trước có một cái trang viên, chúng ta vào trong đó tìm một chút xem có thứ gì tốt không. Mấy gia đình lớn như vậy đa số đều có thứ tốt.” – Đội trưởng nhìn mấy binh sĩ không có kỷ luật của mình nói.

Đập cửa to như vậy, nhưng bên trong ngay cả một tiếng người cũng không có, có phải nghe được tiếng gió gì đó cho nên đã chạy mất rồi không?

“Huynh đệ, mau tới, có cả móng heo hầm này.” – Mấy tên ngửi được hương vị phát ra từ trong phòng bếp liền kêu lên, một nồi móng heo nóng hôi hổi rất nhanh đã bị giải quyết sạch sẽ.

Bọn chúng phát hiện trong trang viên không có người, bàn ghế trong Thường Thanh Các liền bị nện cho loạn thất bát tao, ngay cả giường nhỏ của tiểu ca nhi cũng không thoát khỏi số phận bị phá hủy.

“Được rồi, các ngươi cũng đừng chậm trễ nữa, chúng ta phải trở về nơi trú quân trước khi trời tối nếu không chiến lợi phẩm sẽ bị sung quân đấy.” – Đội trưởng thấy binh sĩ vẫn còn đang đập phá hăng liền kêu. Vốn dĩ bọn chúng còn muốn châm lửa đốt sạch nơi này, nhưng mà nghĩ đến chuyện chiến lợi phẩm mà mình ngàn chọn cạn tuyển phải tặng không cho kẻ khác thì nhanh chóng rời đi, chẳng có ai muốn nhường thứ tốt của mình cả, cơ hội ra ngoài như thế này không phải ngày nào cũng có, dĩ nhiên là phải quý trọng.

Mà Dương Dật cùng với Tiểu Bảo, còn có hai tiểu ca nhi thì vẫn đang ở bên trong rừng cây, A Lặc chỉ cho bọn hắn chỗ con cá lớn kia. Con cá nhìn có vẻ giống cá tầm, vũng nước quá nông, không thể khiến nó ngập hẳn bên trong, thấy có người đi đến, con cá bắt đầu quẫy khiến cho vũng nước nổi đầy bọt khí hòng dọa mấy người kia chạy mất.

Lảm nhảm: Dạo này mình bận quá, làm xong thì post lên luôn, ko có beta lại, nếu có sai sót thì mn cứ giúp mình sửa bên dưới nhé, lúc rảnh mình sẽ edit lại.

Cám ơn mn rất nhiều

Chú thích:

Cá tầm là một tên gọi để chỉ một chi cá có danh pháp khoa học là Acipenser với 21 loài đã biết. Là một trong những chi cá cổ nhất hiện còn tồn tại, chúng có nguồn gốc tại các vùng nước châu Âu, châu Á và Bắc Mỹ. Cá tầm có kích thước dài khoảng 2,5-3,5 m (8–11 ft) không phải là hiếm và một số loài có thể còn to lớn hơn.

Cá tầm là các loài cá ăn ở tầng đáy. Với chiếc mõm hình nêm chúng sục sạo lớp đáy bùn mềm và bằng cơ quan xúc giác nhạy cảm (râu) thì chúng có thể phát hiện các loài động vật giáp xác và cá nhỏ, là nguồn thức ăn của chúng. Vì không có răng nên chúng không thể bắt các con mồi lớn.

Nguồn ở đây

Cá tầm là cái con này.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Chi Gia Hữu Hiền Thê (Nhà Có Vợ Ngoan) của Lãng Hoa Điểm Điểm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.