Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Thần

Tiểu thuyết gốc · 1165 chữ

Lâu lắm rồi Thu Phương mới được ngủ một giấc thoải mái như vậy, học sinh lớp 12 không ai là có thời gian rảnh rỗi. Cho dù đến cả ông tướng Diệp Tri lười chảy thây cũng cần mẫn mỗi ngày thức khuya dậy sớm cày sách vở đến bục cả chỉ, tuy nói chăm chỉ là thế nhưng Diệp Tri thì thi khối A, nó lại thi khối D cho nên môn Sử vốn không quan trọng có kết quả đến đáng báo động. Nó lăn mình qua lại hít sâu vào phổi một hơi thật dài toàn mùi cỏ ngai ngái, mùi đất ướt sau cơn mưa.

  • Dậy ngay đi mày ơi, mình bị lốc cuốn mẹ vào núi rồi này. Ê, còn sống không hả bây ơi?

    Thu Phương mắt nhắm mắt mở lầu bầu:

  • Tao nói nhá, cho dù biết bị cuốn vào núi thì bây giờ dậy cũng có làm gì được không, cũng chả về sớm hơn. Tốt nhất hai ta hãy cùng nằm xuống thảm cỏ này ngủ khoảng hai, ba tiếng nữa rồi hãy tìm đường về? Oke không?

    Nói xong rồi nó dứt khoát nhắm chặt mắt lại, một bộ trời sụp cũng không thèm dậy. Diệp Tri ngao ngán nhìn trời, thở một hơi dài:

  • Tao chưa thấy con nào bị lạc lại điềm tĩnh hơn mày đấy.

Diệp Tri tiến lại gần chỗ Thu Phương loay hoay phủi bụi đất trên tảng đá một lúc lâu mới miễn cưỡng ghé mông vào ngồi, mặt mày tỏ ra ghê sợ:

  • Mày nghĩ chúng ta tại sao lại ở nơi này, mới vừa lúc nãy còn ở trường xong, bây giờ lại biến thành một chỗ rừng cây âm u muốn chết. Ở Hà Nội bây giờ làm gì còn rừng nào tươi tốt như vậy chứ?

    Trong đầu Thu Phương bây giờ mới hơi tỉnh táo lại, nghi ngờ nói:

  • Với cả nước ta bao giờ mà lại xuất hiện vòi rồng chứ, mà cho dù có đi chăng nữa thì dự báo thời tiết cũng phải thông báo một câu mới phải. Hay là...

  • CHÚNG TA XUYÊN KHÔNG RỒI!

Hai đứa nó đồng thanh gào to, mặt Diệp Tri bỗng chốc vặn vẹo một cách khó tả:

  • Hai đứa mình biết làm gì nhỉ? Mày biết làm thơ đối câu đối không?

  • Tao không biết, mày biết chế tạo thuốc nổ, thuỷ tinh hay xà phòng không?

Thu Phương vuốt mặt một cách tuyệt vọng, hỏi lại.

  • Ái chà, mày biết khiêu vũ, đánh đàn hay chơi cờ vây không?

Thu Phương bỗng cảm thấy có mặt mày Diệp Tri bỗng trở nên bỉ ổi bèn dè chừng hỏi lại:

  • Mấy cái này thì có ích gì?

  • Thì mấy lần mày kể với tao là có mấy bộ ngôn tình nữ chính xuyên không về lắc hông lắc eo mấy cái thì câu được nam chính to cao đen hôi còn gì. Hay là bây giờ mày lấy anh chồng nào đó thời đại này, tao đóng giả làm anh trai mày rồi chúng ta cùng sống kiếp sâu gạo, tiêu dao khoái hoạt cả đời.

Cả người nó run bần bật vì phẫn nộ, đứng dậy hằm hằm tiến về phía Diệp Tri đang ngồi mà xăn tay áo:

  • Chà chà, vậy để đề phòng mày ăn hôi tao cả kiếp này thì tao sẽ trói chân trói tay mày bán vào tiểu quan quán trước. Lúc đấy mày bán thân tao bán sức chả mấy chốc đừng nói tới tiền ăn mà cả tiền xây dựng đường dây mại dâm đều có nhỉ?

Diệp Tri cười nhăn nhở lùi dần về phía sau, hắn vẫn ngông nghênh không tỏ ra chút hối lỗi nào cả càng chọc giận nó cả người đều thấy khó thở. Đang lúc hai đứa nó lại chuẩn bị một vòng hỗn chiến mới thì một giọng nói trầm trầm uy nghi vang lên:

  • Náo đủ rồi chứ.

Trong thoáng chốc Diệp Tri đang cợt nhả chợt cảnh giác đứng chắn trước mặt Thu Phương nhìn về phía một đôi tiên nhân đang tiến về phía bọn hắn. Cho dù Diệp Tri hắn chưa bao giờ quan tâm đến dung mạo nhưng đôi nam nữ đứng ở đằng trước không chỉ mạo đẹp tựa thiên tiên mà còn cốt cách phi phàm, khí độ ung dung khiến cho hắn cảm phục không ngớt. Thu Phương đứng núp sau lưng Diệp Tri cũng đứng bần thần giây lát, trong đầu nó chợt loé lên câu thơ của cụ Nguyễn Du:

" Râu hùm hàm én mày ngài

Vai năm tấc rộng thân mười thước cao"

Người này mặt vuông chữ điền, tóc cắt ngắn gọn gàng ôm sát khuôn mặt. Trên người chỉ đóng một cái khố dài để lộ màu da nâu đồng khoẻ mạnh, dáng người bại lộ là thế nhưng lại không để cho người khác có thể sinh ra một tia khinh nhờn nào mà chỉ có thần phục và kính sợ, trên tai xỏ khuyên hình rồng cuộn hổ ngồi trông tinh xảo không sao kể xiết. Lại nói tới người phụ nữ bên cạnh trông cũng không kém cạnh chút nào, chỉ biết rằng nàng:

" Chân mày vòng nguyệt có duyên

Tóc mây gợn sóng đẹp duyên tơ hồng"

" Có trầu cho miệng đỏ môi

Có rượu cho chén thêm tươi má hồng"

Trong đầu Thu Phương còn quay cuồng biết bao lời khen muốn vọt ra khỏi miệng nhưng không hiểu sao cả người nó vẫn như thể mất hồn không có tí sức lực nào, như thể hai người trước mặt chỉ cần một đầu ngón tay thôi cũng khiến cả người nó ra bã.

Diệp Tri cố gắng trấn định lại, tay hắn không biết sao lại lần mò nắm lấy bàn tay người đang đứng phía sau. Có thể là do thói quen thời thơ ấu mà mỗi khi chuẩn bị đón nhận chuyện tày đình gì, chỉ cần hai người đứng sát cạnh nhau cũng không thể khiến hắn thấy sợ vậy. Diêp Tri cất tiếng khàn khàn:

  • Hai người là ai?

    Người đàn ông kia giơ tay lên làm động tác bình thân, rồi mở miệng:

    • Ta tên là Sùng Lãm, hiệu là Lạc Long Quân. Là dòng rồng dưới biển

    • Còn ta là dòng tiên trên núi, hiệu là Âu Cơ.

    Diệp Tri và Thu Phương đứng hình nhìn hai người trước mặt một lúc lâu thật là lâu, tỏ vẻ đầu óc của mình hiện tại đang chạy không bình thường chút nào. Thu Phương trong đầu quay cuồng hàng ngàn hàng vạn câu hỏi muốn hỏi hai vị tổ tiên trước mắt, nhưng cuối cùng câu hỏi bật ra khỏi miệng lại là:

    • Vậy hai người đưa bọn con tới đây để làm chuyện gì?

    Âu Cơ mắt đẹp khẽ cười, môi đỏ thốt lên:

    • Nhờ hai con phong thần !
Bạn đang đọc Xuyên Về Đại Việt, Ta Đóng Giả Âu Cơ sáng tác bởi hathuphuongsam

Truyện Xuyên Về Đại Việt, Ta Đóng Giả Âu Cơ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hathuphuongsam
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.