Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổng Kết Môn 3

Tiểu thuyết gốc · 1476 chữ

Tại trường THPT X, thành phố Hà Nội, Việt Nam.

Cô giáo Lịch Sử ngẩng đầu nhìn cô cậu học sinh trước mặt với ánh nhìn nặng nề:

- Thú thật, bao nhiêu năm nay cô dạy Lịch Sử mà chưa thấy ai bất trị như hai đứa.

Hai người đang đứng lấm lét nhìn mặt đất, nam thì mặt mày tỉnh bơ như thể trời sinh não phẳng nghe không lọt tai người ngồi đối diện nói, nữ thì rưng rưng nước mắt tỏ ra tội nghiệp. Thấy hai người đối diện làm ra vẻ mặt như vậy, cô giáo đập mạnh quyển sách giáo khoa lên bàn quát:

- Lịch sử chỉ có bấy nhiêu đời vua mà còn không thuộc nổi, là công dân Việt Nam mà như vậy các em có cảm thấy hổ thẹn với tổ tiên ông cha đã hi sinh xương máu bảo vệ nước ta không?

Như còn chưa thấy đủ, cô quay về phía học sinh nam lạnh lùng bảo:

- Diệp Tri, ngẩng đầu lên.

Diệp Tri thở dài một hơi rồi quyết định thôi thì chết sớm siêu sinh sớm, còn hơn tiếp tục phải chịu tội.

- Dạ thưa cô.

Cô giáo nhìn Diệp Tri lăm lăm như sát thủ nhìn con mồi khiến tóc tai hắn cứ dựng ngược lên trời:

- Quang Trung với Nguyễn Huệ có mối quan hệ như thế nào?

Diệp Tri hơi bối rối gãi đầu, ướm thử:

- Là anh em ạ?

Thấy cô giáo mày nhăn lại, hắn bèn vội vã sửa lại:

- À, à em nhầm. Là cha con thì phải.

Hắn hoảng sợ toát cả mồ hôi hột, mày cô giáo sắp nhăn lại đủ kẹp một con ruồi rồi:

- Không đúng, không đúng. Chắc chắn là vua tôi rồi ạ. Cô đừng đánh em mà, em biết lỗi rồi.

Cô giáo mặt mày đỏ gay đỏ gắt hạ cây thước to như cái thắt lưng xuống bàn mà kìm nén cơn giận kinh thiên, chuyển qua mục tiêu đang đứng làm người vô hình bên cạnh.

- Thu Phương, nêu cho cô những hiểu biết của em về Trần Cảnh?

Thu Phương mừng thầm trong bụng, ưỡn ngực lên nguýt kẻ bên cạnh một cách khinh bỉ rồi mới bi thống trả lời:

- Thưa cô, Trần Cảnh hay vua Trần Thái Tông có mối quan hệ tay ba cực kì phức tạp với hoàng đế Chiêu Thánh và chị của cô là công chúa Thuận Thiên. Từ nhỏ Trần Cảnh và Chiêu Thánh đã là cặp thanh mai trúc mã, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Chiêu Thánh ngại con mắt người đời thân là phụ nữ lại lăn lộn chốn quan trường cho nên tình nguyện nhường ngôi cho đức lang quân. Ấy vậy mà Trần Cảnh lòng lang dạ sói, thấy Thuận Thiên đã gả đi dịu dàng thuỳ mị, gái một con trông mòn con mắt bèn phế Chiêu Thánh lập Thuận Thiên lúc bấy giờ đã có mang ba tháng làm hoàng hậu...

- Đủ rồi, đủ rồi. Em không cần nói thêm một lời nào nữa. Em, không, cả hai đứa cút ngay ra ngoài. Cấm ở trong phòng này thêm một giây một phút nào nữa, đừng để cô trông thấy mặt hai em nữa. Ra ngoài!!! Nhanh!

RUỲNH

Tiếng cửa văn phòng đóng sầm một tiếng to như trời giáng, Diệp Tri và Thu Phương vừa nhìn nhau cảm thán về giây phút sinh tử vừa dỏng tai nghe tiếng đập bàn ghế ầm ĩ cùng âm thanh chửi đổng trong phòng. Diệp Tri bật ra ngón tay cái, tròn mắt khen ngợi:

- Quả nhiên bao nhiêu năm tu luyện gian khổ tao vẫn kém xa mày, tại hạ xin cam bái hạ phong. Đạo hữu quả nhiên công lực thâm hậu, nói câu nào tức chết người câu ấy.

Thu Phương hơi phẩy nhẹ quạt ra che nửa mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng:

- Thiếu hiệp khen ngợi hơi quá, tiểu nữ vốn là lá ngọc cành vàng xưa nay không mở miệng thì thôi, đã nói ra lời nào thì nhả châu nhả ngọc, như chim oanh kêu ríu rít, như mùa xuân đang tràn về đất nước. Tiểu nữ thấp kém chỉ dám nói mình hơn Thuý Kiều vài phần, đâu dám nhận lời khen quý giá của chàng chứ.

Diệp Tri trợn tròn mắt bốc phét:

- Ta nào có dám nói quá, năm xưa Bạch Tuyết được khen tócnhư đen như gỗ mun, môi đỏ như son, da trắng như tuyết. Năm nay có tiểu thư Thu Phương tóc đen như nhựa đường, da vàng như nghệ, môi đỏ như thùng máu đâu chịu kém hơn nửa phần.

- Mày đây là sợ sống lâu đúng không hả?

Thu Phương hùng hổ gập chiếc quạt luôn kè kè bên người đánh phách một tiếng, nhào qua Diệp Tri dùng chiêu Bach Cốt Trảo cào lấy cào để vào mặt, Diệp Tri xưa nay không quen đánh con gái, cho dù có là bà la sát ở cạnh nhà từ bé cũng không hoàn thủ được, đành phải bỏ chạy quanh sân trường kêu la inh ỏi, Thu Phương quấn áo dài quanh eo chạy theo hắn không chậm hơn bao nhiêu, cả hai người vừa chạy vừa nô như hai vị tiên hữu bị tẩu hảo nhập ma. Cũng may bây giờ là lúc tan học cho nên học sinh về hết chứ nếu không Thu Phương và Diệp Tri cũng ngại chơi trò trẻ con này.

Chạy được một đoạn thấm mệt, cả hai ngồi bệt trên vỉa hè mặc kệ quần áo lấm lem, Diệp Tri khàn giọng ho vài tiếng:

- Hơn 6h rồi, tao định đi uống nước rồi mới về nhà. Mày có khát không?

Thu Phương ngó lơ xung quanh:

- Đi cũng được, nhưng mày bao đi tao quên tiền rồi.

Diệp Tri nở nụ cười, ngoài miệng lại oán trách:

- Con điên này, tao cũng không phải là cái máy bán nước tự động cho mày. Lần sau mà còn quên thì cho mày ở lại chỗ người ta rửa chén trả nợ, tao mặc kệ.

Thu Phương hai mắt bốc lửa tay véo eo Diệp Tri một cái rõ độc khiến hắn nhảy lên kêu oai oái, miệng mắng mỏ:

- Mày đừng có giở trò qua cầu rút ván với tao, mày qua được kì thi cho tới bây giờ là công của ai hả, mày lại mượn sách vở ai photo? Trả lời rõ ràng!

Diệp Tri và Thu Phương cứ chí choé cho tới tận lúc lên xe đạp. Bỗng nhiên cả hai đứa đờ người ra không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Thu Phương hoảng hốt bụm môi, mồm lắp bắp liên hồi:

- Diệp Tri, mày có thấy thứ tao đang thấy không?

- Tao cũng thấy, mày thôi đập vai tao đi.

Một vòi rồng từ xa cao tới tận trời đang cuốn mọi thứ lên trời, sức gió mạnh tới mức Diệp Tri không thể mở nổi hai con mắt, thân thể theo quán tính không ngừng muốn bay về phía con quay khổng lồ đen kịt kia. Thu Phương trong đầu hoảng loạn vô cùng, cơn lốc to thế này sao có thể xuất hiện ở Hà Nội, tại sao không thấy dự báo thời tiết nói gì cả, không còn lời nào có thể nói, không thể tin được. Diệp Tri trong cái khó ló cái khôn, hắn tháo ngay cái caravat đang đeo trên cổ buộc tay hắn với tay Thu Phương lại, hét lớn:

- Đừng để bị cơn lốc thổi bay đi, mày bám chặt vào tao. Không muốn chết thì đừng buông ra.

Thu Phương bị gió thổi tới chảy cả nước mắt, cả người suýt bị gió cuốn đi. Nó cũng gào to đáp trả lại:

- Bám vào cây đại thụ bên cạnh mau lên.

Nhưng cùng với tiếng hét của nó thì tiếng rễ cây bật lên răng rắc, cây cối, biển đường và cả những căn nhà cũng đang bị cuốn lên trên cao hàng chục vạn mét. Trong cơn hoảng loạn bám víu lẫn nhau của Diệp Tri và Thu Phương, bọn chúng không kịp nhận ra xung quanh không có một bóng người nào, tựa như một vùng đất chết. Diệp Tri ôm chặt Thu Phương quay cuồng trên bầu trời, trong mây đen một con vật biết bay khổng lồ đang dạo chơi trong mây, tai hắn truyền tới tiếng nói trầm thấp trước khi mất đi ý thức:

- Con cháu của ta mà không có kiến thức về lịch sử nước nhà, hôm nay thần quân ta chịu đủ rồi. Bất cứ đứa nào điểm tổng kết lịch sử dưới 3 điểm thì ta cho về quá khứ học lại lịch sử hết. Mua hahahahahahahaha!!!!

Bạn đang đọc Xuyên Về Đại Việt, Ta Đóng Giả Âu Cơ sáng tác bởi hathuphuongsam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hathuphuongsam
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.