Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 Chương 57

2722 chữ

Bóng đêm đã tiệm thương mang.

Bên trong rừng mai, một người quần trắng áo trắng, khoanh tay mà đứng.

Gió mang theo mùi hương mai nhàn nhạt nhẹ nhàng phất qua, tay áo đón gió nhẹ bay, tiêu sái tới cực hạn.

Bà nó chứ! Người ta hỏi ngươi, ngươi không hé răng, đứng đó tạo hình làm gì a? Ỷ vào những người đối diện không nhìn thấy động tác bên này, ta không nhịn được thò tay chọc chọc cột sống của hắn.

Cơ thể kia hơi hơi cứng đờ, sau đó, thanh âm người nào đó mới không nóng không lạnh vang lên.

“Mới vừa rồi sốt ruột cứu người, quả thực đắc tội, còn thỉnh Sa huynh bao dung cho.”

Người nọ tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

“Không dám nhận, Âu Dương công tử thân thủ thực tốt, một viên đá cũng có thể khiến cho xuất thần nhập hóa như vậy. Nếu không phải ta có luyện qua vài năm công phu, cánh tay này chỉ sợ đã phải để lại đây hôm nay rồi.”

Tiếng rống giận lúc trước giờ lại kêu lớn, “Đại sư ca, đệ nhìn thấy vừa rồi hắn dùng viên đá đánh vào khuỷu tay huynh…”

Nói đến một nửa lại đột nhiên im bặt, hình như là bị ai bắt ngừng rồi.

Chỉ nghe một người giọng như chuông đồng nói: “Sa đại ca, không ngại trước hết nghe Âu Dương công tử giải thích, hiện tại mọi người đã cùng ở trong Triệu vương phủ, hẳn là Âu Dương công tử cũng không làm cái loại chuyện cánh tay khuỷu tay hướng ra ngoài đâu.”

[cánh tay khuỷu tay hướng ra ngoài: chưa thực sự an phận với việc mình đang làm mà luôn có xu hướng rời bỏ, phản bội]

Một câu nói nhẹ nhàng liền chụp cho Âu Dương công tử cái mũ ‘cánh tay khuỷu tay hướng ra ngoài’, còn nhân tiện nhắc nhở mọi người nơi này là địa bàn Triệu vương phủ, phải nhận rõ lập trường…

Này là người nào a, cũng quá thâm độc đi!

Ta không nhịn được muốn thò mặt ra nhìn xem kẻ nào lại có cái tính thích làm tổn hại người khác như vậy. Ai biết vừa mới động, người nào đó tựa như sau lưng có mắt, duỗi tay một cái liền đẩy ta trở về.

Sau đó lại nghe được một tiếng ‘ba’ nhỏ, đại khái là tiếng mở chiết phiến —— OTZ, trời lạnh thế này còn phải phe phẩy chiết phiến mới có thể nói chuyện được sao, hắn không tỏ ra suất thì sẽ chết sao?

“Bành huynh cùng Sa huynh giao tình thâm hậu, gần giúp đỡ, xa hô ứng, huynh đệ thật sự là rất hâm mộ. Chỉ là… Vị cô nương này huynh đệ có quen biết, cùng việc đêm nay tuyệt không liên quan. Huống hồ nếu mọi người đều đang ở Triệu vương phủ, Sa huynh định động thủ giết người, không bằng hỏi ý kiến Vương gia trước.”

Được rồi, Âu Dương thiếu chủ cũng không phải loại dễ bắt nạt… Bất quá, nghe ý tứ của hắn, dường như lúc trước đã xảy ra chuyện gì đó…

Sau đó lại nghe một người “Ha ha” cười hai tiếng nói: “Sa bang chủ, Bành trại chủ, Âu Dương công tử, mọi người đều là được Lục vương gia yêu mến mà mời đến, có chuyện thì thương lượng, đừng làm tổn thương hòa khí.”

Y vừa dứt lời, một giọng nam trung niên có điểm quen tai vang lên.

“Lương lão tiên sinh nói rất đúng…”

—— Cư nhiên là Hoàn Nhan Hồng Liệt!

Vụ này phiền toái lớn a, nửa năm trước, tại lễ hội Naadam trên thảo nguyên, Hoàn Nhan Hồng Liệt đã gặp qua ta, lúc này muốn giả vờ là người xa lạ thực không có khả năng a.

Ta thầm tính toán nhanh đối sách trong lòng.

Hoàn Nhan Hồng Liệt ho nhẹ hai tiếng, mới nói tiếp:

“Lần này có thể mời được đại giá các vị, thực là vinh hạnh cho tiểu vương, thiết nghĩ ba vị đừng vì việc nhỏ này mà làm tổn thương hòa khí.”

So sánh với những người kia, tiếng nói của y hiển nhiên mỏng manh hơn nhiều lắm, đại khái là vì không có võ công lại ở khá xa đi. Nhưng mà khi y nói chuyện, cư nhiên bốn phía đều lặng ngắt như tờ.

Này chính là cái gọi là khí độ vương giả đi… giống như Thành Cát Tư Hãn…

“Sa bang chủ làm việc cẩn thận, tiểu vương thực thập phần bội phục, chỉ là vị cô nương này cũng là chỗ Âu Dương công tử có quen biết, thiết nghĩ cũng không phải người ngoài, nơi đây gió lạnh, không bằng thỉnh mọi người vào trong phòng nói chuyện, như thế nào?”

Hoàn Nhan Hồng Liệt quả nhiên là một lão hồ li!

Lời này vừa nghe qua quả thực là khuyên can hai bên, trên thực tế vẫn là thực hoài nghi thân phận của ta. Cho nên mới nói trước nhằm chế trụ Âu Dương Khắc, thuận đường kéo ta vào trong cùng bọn họ, như vậy vạn nhất phát hiện sơ hở gì cũng có thể xử lý tại chỗ…

Người được gọi là ‘Lương lão tiên sinh’ trung khí mười phần cười nói, “Vương gia nói rất phải, Sa bang chủ, Bành trại chủ, Âu Dương công tử, mọi người vào đi thôi.”

Ta ở phía sau Âu Dương Khắc, không nhìn thấy vẻ mặt cùng động tác của hắn, chỉ nghe thấy hắn đáp: “Nếu đã như thế, cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

‘Sa bang chủ’ đối diện hắn chỉ hừ một tiếng, cũng không đáp lời, tiếp theo liền nghe thấy tiếng bước chân của mấy người kia đi thẳng vào phòng, Âu Dương Khắc lại không cử động.

“Uy…”

Ta không nhịn được lại chọc chọc phía sau lưng hắn, thấy hắn không phản ứng, đang muốn chọc mạnh thêm một phát, thình lình hắn đột nhiên quay người lại, ngón tay liền chọc vào chỗ không, ta ngượng ngùng thu tay lại.

“Đa tạ ngươi cứu ta.” Nghĩ nghĩ, không nhịn được bổ sung một câu. “Hình như đã khiến ngươi gặp phiền toái rồi, thật sự là xin lỗi…”

Âu Dương Khắc cư nhiên sửng sốt sửng sốt, mới mở miệng nói: “Ta…”

Hắn vừa mới nói được một chữ, giọng nói của vị Lương lão tiên sinh kia đã từ xa xa truyền tới. “Âu Dương công tử, có gì không bằng vào trong phòng hãy nói.”

Mắt thấy này hiển nhiên là bị giám thị rồi, hắn nhíu mày, lập tức lại giãn ra, thấp giọng nói với ta: “Cô đi theo phía sau ta là được, bọn họ sẽ không gây thương tổn tới cô.”

Ách… Nên nói thế nào đây…

Tuy rằng nghe nói như thế thật sự là cảm động, nhưng mà… vừa rồi bị người ta đối xử như thế là do chính mình không có bản sự tránh thoát, trong tình huống này, ta cũng không muốn liên lụy tới người khác a…

Cho nên…

Ta ngẩng đầu nhìn Âu Dương Khắc đi phía trước, vội vàng vượt qua kéo kéo ống tay áo hắn.

Hắn thả chậm cước bộ, nhìn ta mỉm cười.

“Làm sao vậy?”

Mắt thấy đã đi đến cửa rồi, ta tận lực nói nhanh tình huống.

“Cái kia… chuyện này…ngươi không cần phải xen vào, ta… ta… hẳn là không có việc gì.”

Vừa nói xong chữ cuối cùng, một lão già mà vẫn tráng kiện đứng trước cửa đã cười lớn đi tới, nghe thanh âm hẳn chính là Lương lão tiên sinh kia rồi.

Y vô cùng thân thiết giữ chặt tay Âu Dương Khắc, cười nói: “Âu Dương công tử, mời!” Nghiêng đầu nhìn về phía ta, gật gật đầu, “Vị cô nương này cũng mời cùng vào đi.”

Sau đó liền kéo Âu Dương Khắc đi tới đại sảnh.

Ta nhếch nhếch khóe miệng, theo phía sau bọn họ đi vào.

Trong phòng đèn đuốc huy hoàng, bày sẵn một bàn tiệc.

Bên cạnh bàn có bốn người ngồi, còn lại hai chỗ trống, hiển nhiên chính là dành cho Âu Dương Khắc cùng lão già kia rồi.

Ta đầu tiên liếc thấy chính là cái gã đầu bóng lưỡng suýt nữa lấy mạng ta, lúc này hai mắt hướng lên trời, bộ dạng kiêu căng, không biết suy nghĩ cái gì;

Ngồi bên phải đầu bóng lưỡng là một gã trên đầu có ba bướu thịt, đang tức giận bất bình trừng mắt nhìn Âu Dương Khắc, hơn phân nửa chính là người gọi đầu bóng lưỡng là ‘đại sư ca’ rồi;

Còn cái người lùn tịt, ngũ quan thô to, ánh mắt cực kỳ lợi hại kia, đại khái chính là vị Bành trại chủ rồi —— quả nhiên xấu tướng!

Âu Dương Khắc đã bị lão già kia kéo ngồi xuống, hiện tại trong phòng này, cũng chỉ còn một mình ta đứng.

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt nghi hoặc vẫn tuần tra trên người ta từ lúc ta bắt đầu tiến vào tới giờ —— ai da, quả nhiên là không có cách nào giả vờ thành người xa lạ được a.

Ta xả ra một nụ cười sáng lạn đúng tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, đi tới phía trước, hướng về phía Hoàn Nhan Hồng Liệt thi lễ. “Tham kiến Lục vương gia.”

“Miễn lễ, miễn lễ!” Thái độ Hoàn Nhan Hồng Liệt tương đối hòa ái, hơn phân nửa là đã nhận ra ta là ai rồi.

Ta quyết định ghê tởm chính mình… bắt đầu giả bộ.

“Đã lâu không thấy, Vương gia lão nhân gia ngài thân thể vẫn khỏe mạnh như trước, gia phụ nếu biết được nhất định sẽ vô cùng vui mừng. Người vẫn luôn nhớ tới năm đó đã cùng ngài cưỡi ngựa săn thú a.”

Dù sao lúc này Thành Cát Tư Hãn cũng sẽ không nhảy ra vạch mặt, ta tùy tiện nói thế nào chả được…

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngửa mặt lên trời cười ha ha.

“Tiểu vương mắt vụng về, mới vừa rồi nhất thời lại không nhận ra được. Ai, thiếu nữ lớn lên thay đổi thật nhiều, nhiều hậu bối ta không nhận ra được nữa rồi. Tỷ tỷ cô có khỏe không, nhớ rõ trước đây ta còn từng tặng cho cô ấy một món quà…”

Lão hồ ly này nói thế hẳn là muốn ta chứng minh thân phận a, dưới đáy lòng ta đã hung hăng cho y một cái trừng mắt, trên mặt vẫn còn phải duy trì vẻ tươi cười.

“Vương gia có lẽ đã nhớ lầm rồi, tiểu nữ tuy có bốn vị huynh trưởng, nhưng không có tỷ muội. Về phần vật năm đó Vương gia tặng tiểu nữ…” Ta tháo dương chi bạch ngọc bội vẫn đeo trên cổ xuống đưa tới trước mặt y, “… Đó là đôi ngọc bội này.”

Ta cố ý cường điệu đây là “một đôi” ngọc bội.

Bởi vì thoạt nhìn đây có vẻ là một khối ngọc bội, trên thực tế lại có thể tách ra biến thành hai khối, bình thường ta đều hợp lại với nhau để đeo, rất ít người biết chuyện này.

Quả nhiên ánh mắt Hoàn Nhan Hồng Liệt lóe lên như chớp, lập tức giả bộ gõ gõ đầu mình. “Ai nha, quả thật là tiểu vương nhớ lầm rồi.”

Y cười đến vô cùng từ ái nhìn ta, “Đã tới kinh thành, vì sao không đến Triệu vương phủ a? Cho dù tiểu vương không ở đây, Khang nhi cũng có thể cùng cô đi dạo chung quanh một chút, giới thiệu phong cảnh nhân tình nơi đây.”

… Chuyện này liên quan gì tới tiểu vương gia?

Ta sửng sốt sửng sốt, giương mắt thấy ánh mắt Hoàn Nhan Hồng Liệt dường như có thâm ý, trong lòng không khỏi giật mình, phá lệ thận trọng suy nghĩ, mới đáp:

“Tiểu nữ vốn chỉ là ra ngoài du ngoạn, cũng không dám tới cửa quấy rầy. Hôm nay cũng là ngẫu nhiên gặp tiểu vương gia trong thành, được tiểu vương gia mời về…”

Loại nội dung dễ dàng kiểm chứng này, vẫn là ăn ngay nói thật thì tốt hơn, ta liếc liếc mắt nhìn đầu bóng lưỡng ngồi bên bàn một cái, nói tiếp:

“Mới vừa rồi tiểu nữ ở trong phòng buồn chán, mới tùy ý ra ngoài đi dạo một chút, không biết nơi này là cấm địa…”

Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt sửng sốt, lập tức “Ha ha” phá lên cười, nhìn mọi người nói: “Vị cô nương này… là con gái của một vị có giao tình với tiểu vương, thủa nhỏ đã có chút bướng bỉnh, thật khiến chư vị lo lắng rồi.”

Y đã lấy thân phận bạn của cha ta mở miệng như vậy, ba người bọn đầu bóng lưỡng kia tự nhiên cũng không có gì để nói nữa, lão già mà vẫn tráng kiện kia lại nói mấy câu hòa giải, mọi người ngươi tới ta đi thêm vài câu khách sáo, chuyện này cứ như vậy cho qua.

Ta ngầm thở ra một hơi dài.

Đám người này tụ tập cùng một chỗ hiển nhiên là có mưu đồ bí mật, chính là bị sự xuất hiện đột ngột của ta quấy rầy mà thôi. Nếu hiện tại sự tình đã chấm dứt, đương nhiên cần phải thức thời chạy ngay lấy người rồi.

Cho nên ta tìm một cơ hội cáo từ cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt, y hơi trầm ngâm, liền cười đáp ứng, lại hỏi ta: “Khang nhi đã an bài chỗ ở cho cô chưa?”

Nếu có thể, chỗ mà tiểu vương gia muốn an bài cho ta nhất có lẽ là nhà tù đi… Nhất là sau khi hắn nghe được lời đồn… Ta nén cười lắc lắc đầu.

Hoàn Nhan Hồng Liệt ngoắc gọi một gã tùy tùng, phân phó: “Đưa vị cô nương này tới Mai viên.” Lại vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía ta, “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ bảo Khang nhi đưa cô đi dạo xung quanh.”

Ta vừa theo tùy tùng đi ra ngoài, vừa cân nhắc dụng ý của Hoàn Nhan Hồng Liệt.

Mới đi chưa được hai bước, một thanh âm lạnh lùng liền vang lên sau lưng.

“Âu Dương công tử, cháu gái của Vương gia thì cũng thôi, nhưng cô gái áo trắng mĩ mạo tuyệt đỉnh lúc trước… ngươi cũng che chở rất khá a…”

Ta lảo đảo một cái, thiếu chút nữa chân trái đá đùi phải, đùi phải đạp đùi trái mà ngã lăn xuống, may mắn tiểu não coi như phát triển, lập tức có thể ổn định bước chân.

Tiểu cô nương áo trắng mĩ mạo tuyệt đỉnh? Khẳng định là Hoàng Dung rồi… Nói như vậy nàng đã tới rồi? Đã trêu đùa tất cả đám người ở đây một trận, sau đó đi rồi?

Nói cách khác… tất cả gian tình đều đã diễn xong rồi…

Nếu vậy ta đây tân tân khổ khổ trèo tường như vậy là vì cái gì a… Ta vẫn nghĩ rằng những chuyện đó còn chưa phát sinh… Vừa rồi còn tính trèo tường ra rình coi tiếp…

Ta suy sụp hạ bả vai, hoàn toàn đắm chìm trong không khí hậm hực u ám.

Trước khi ra khỏi phòng còn nghe được một câu cuối cùng là Âu Dương thiếu chủ ngâm thơ.

“Lòng ta bồi hồi, há phải không người, chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay.”

Ai da, là tính dùng thi từ làm nhiễu loạn người khác sao, cũng có thể xem là một sách lược đấu võ mồm tốt a, bất quá, cuối cùng ta lại cảm thấy vị khiêu khích kia sau khi nghe thế hẳn sẽ phải ngây ra như phỗng…

Bạn đang đọc Xuyên Qua Thành Hoa Tranh của Đình Hoà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.