Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Tốt Nghiệp

Phiên bản Dịch · 1956 chữ

"Xài tiền của ta mua người đánh con gái của ta, con nhỏ Tiêu Nhã này thực sự khá lắm." Mộc Hùng hết sức tức giận, cắn răng nghiến lợi nói.

Giang Tầm nghe xong những lời này đã có thể đoán được tình tiết hào môn cẩu huyết kế tiếp, cô thực sự rất muốn che lỗ tai lại, tôi không nghe, tôi không nghe. . .

"Ba lúc trở về sẽ đăng báo giải trừ quan hệ thu dưỡng, người giám hộ này ta không làm cũng được!" Mộc Hùng nổi giận đùng đùng vừa định gọi điện thoại, lại bị Mộc Uyển cản lại.

"Ba, đừng!"

"Làm sao? Đến mức như vậy rồi mà con còn che chở cho nó!" Mộc Hùng hai mắt tựa như chuông đồng, giống như chỉ cần Mộc Uyển nói ra một chữ sẽ đánh cô vậy.

Mộc Uyển cười khổ lắc đầu: "Ba, ba suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là ba có nghĩ đến ông bà nội hay không, trong tay chúng ta không có chứng cứ, Tiêu Nhã chính là bắt được điểm này cho nên lúc này mới không thèm kiêng nể gì cả, chỉ dựa vào một cái tin nhắn điện thoại thù không nói lên được cái gì cả."

Mộc Hùng nghe được Mộc Uyển phân tích một chốc đã hạ bớt cơn giận, đúng vậy, ông làm sao lại quên còn có hai vị lão nhân chứ, chỉ dựa vào một đứa con gái như Tiêu Nhã ông chỉ cần nửa phút đã giải quyết được rồi, nhưng mà hai vị ở nhà lại đối với Tiêu Nhã cực kỳ cưng chiều, so với đứa cháu gái ruột là Mộc Uyển còn tốt hơn, nếu như trước lúc không có chứng cứ làm gì với Tiêu Nhã, trở về Tiêu Nhã lại đi cáo trạng với hai vị lão nhân, hai người bọn họ lại muốn náo một trận.

Dù có giải trừ quan hệ thì thế nào chứ, hai vị lão nhân không tin, Tiêu Nhã quay về bên người hai vị lão nhân sống sung sướng như trước, mà những gì Mộc Uyển phải chịu lại thành vô ích, còn không bằng giữ ở bên người tùy thời tìm kiếm chứng cứ.

Nghĩ vậy, Mộc Hùng không khỏi thở dài, ủy khuất cho Uyển Uyển rồi.

"Ba, ba đừng lo, sau này con sẽ cẩn thận một chút, ba ngầm điều tra chuyện của Tiêu Nhã là được rồi, đừng để cho ông bà nội biết được." Mộc Uyển thấy dáng vẻ áy náy của Mộc Hùng không nhịn được nói.

Mộc Hùng bất đắc dĩ gật đầu đi ra ngoài gọi điện thoại không biết phân phó cái gì.

Mộc Uyển quay đầu về phía Giang Tầm xin lỗi: "Tầm tỷ tỷ, là em liên lụy chị."

Giang Tầm liếc mắt, đúng vậy, liên lụy cô, liên lụy đến tim gan phèo phổi cô đều đau, ở bên tai cô nói nhiều như vậy để làm cái gì.

Mộc Hùng nói chuyện điện thoại xong rất nhanh thì bước vào, mà Giang Tầm cũng sắp truyền nước biển xong, lúc này tự học buổi tối cũng đã kéo dài đến hơn một nửa, cũng may cô học giỏi, có được chút đãi ngộ đặc biệt, gọi điện thoại cho Tần Chính là có thể xin nghỉ.

Chẳng qua Mộc Hùng lúc bước vào sắc mặt rất tệ, Mộc Uyển vừa định hỏi gì đó lại nhìn thấy người theo sau Mộc Hùng bước vào liền hiểu.

Tiêu Nhã!

Một cô gái mặc áo màu hồng yên lặng đi theo sau Mộc Hùng, hai mắt bất an cứ như nai con ngơ ngác quan sát trong phòng.

"Em họ, em sao rồi, điều tại chị không tốt, chị cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, chị vốn dĩ muốn cho em một món quà bất ngờ. . ." Tiêu Nhã vừa nói vừa rơi nước mắt lã chã.

Giang Tầm nhíu mày, coi đây là diễn kịch à, nói khóc liền khóc.

Mộc Uyển sắc mặt bình tĩnh, không có dỗ dành như thường ngày, nếu như không phải hôm đó trong lúc vô tình nhìn thấy Tiêu Nhã và cô gái bắt nạt cô lúc trước ở cùng một chỗ thì dù ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy cô cũng sẽ không đối với Tiêu Nhã hoài nghi cái gì cả, dù sao cũng là chị họ ruột của mình, cho dù là ai cũng sẽ không liên tưởng đến là chị ta làm.

Không ngờ lại chính là cô chị họ này muốn hủy hoại cô, Mộc Uyển không nghĩ ra mình rốt cuộc là đắc tội chị ta ở chỗ nào, dì và dượng mất sớm, chỉ để lại một cô con gái là Tiêu Nhã, Mộc gia thu nhận chị ta, cũng không có đối xử khắt khe với chị ta, bây giờ chị ta lại muốn hại cô.

Mộc Hùng nhìn Tiêu Nhã khóc lóc sướt mướt, khuôn mặt lộ vẻ bất mãn, dưỡng dục nhiều năm nay vậy mà lại đổi lấy một con bạch nhãn lang.

Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng, ý chỉ những người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát, tâm địa hung tàn.

"Khóc lóc cái gì, em họ con còn chưa có chết đâu!" Mộc Hùng không nhịn được nổi cơn giận.

Tiêu Nhã bị một tiếng quát này làm cho sợ ngây người, miệng hơi mở, trên mặt còn chảy nước mắt, rất khôi hài.

Mộc Uyển nhịn không được nâng trán, cha cũng manh động quá rồi.

Lúc này Giang Tầm đã truyền nước biển xong, đơn giản tạm biệt rồi rời khỏi bệnh viện, cô thực sự không muốn cuốn vào việc phiền phức như vậy.

Mộc Hùng vốn định tiễn Giang Tầm, chỉ là thấy Tiêu Nhã còn ở đây nên không an tâm về Mộc Uyển, ông hiện tại đã coi Tiêu Nhã như hồng hoang mãnh thú.

Giang Tầm đến trường học là vào lúc tiết học cuối cùng của buổi tự học đã kết thúc, uống một ích Ngưng Lộ đã pha loãng, bây giờ Ngưng Lộ mà cô uống đều là pha loãng gấp 5 lần, hiệu quả so với trước đây quả thực khác nhau một trời một vực, vết thương trên người đã gần như khôi phục hoàn toàn, miệng vết thương trên cánh tay cũng chỉ còn lại một đường sẹo, Giang Tầm liền vội vàng bóc ra.

Càng gần sát thi tốt nghiệp, bầu không khí trong lớp càng ngày càng căng thẳng, trường của Giang Tầm cũng không phải là địa điểm thi, cho nên không cần dọn dẹp bàn ghế sách vở.

Đây là năm đầu tiên Tần Chính dẫn lớp 12, còn rất trẻ cho nên lần đầu tiên đối mặt với cuộc thi tốt nghiệp còn căng thẳng hơn cả bọn họ, hết lần này đến lần khác cường điệu giấy báo thi, thẻ căn cước phải mang theo đầy đủ, cũng như vậy những đồ không được phép mang thì không nên mang đi.

Những môn học quan trọng thi rất nhanh, ba ngày thi trôi qua như cát bất tri bất giác chảy khỏi lòng bàn tay, thời điểm trở lại trường học sau môn thi cuối cùng, có người khóc có người cười, có một vài cặp tình nhân quang minh chính đại tay trong tay, bộ dạng hạnh phúc ngọt ngào, lúc Tần Chính nhìn thấy trong lớp chừng mấy đôi nam nữ ngọt ngào có chút ngơ ngác.

Đây là tình huống gì?

Mà những học sinh xung quanh hiểu rõ sự tình thì che miệng cười trộm.

Vẻ mặt Giang Tầm thản nhiên, đồ đạc cô để ở trường học cũng không nhiều, chỉ với một rương hành lý là đã thu xếp xong, lúc rời khỏi Ngụy Nguyệt Nguyệt lộ vẻ mặt không nỡ.

Lúc ra bên ngoài trường học thì tất cả mọi người trong nhà đã chờ ở bên ngoài.

Ba Giang tiếp nhận rương hành lý trong tay Giang Tầm, mẹ Giang ôm Tiểu Bảo vẻ mặt mừng rỡ.

"Tiểu Tầm, thi thế nào?"

"Mẹ yên tâm đi, trường top 1 cũng không thành vấn đề." Giang Tầm cười hì hì nói.

Có điều Mẹ Giang lại chỉ cho rằng Giang Tầm đang nói đùa, cũng không quá để ý.

Giang Tầm đem rương hành lý đặt ở Tân Khang Hoa Uyển, ba Giang cùng mọi người trước đó cũng đã đi xem rồi, bây giờ cả nhà vừa lúc đi cửa hàng gia dụng mua đồ.

Trong cửa hàng gia dụng Giang Tầm chỉ chọn những đồ dùng tốt nhất, trong tay có tiền tại sao còn phải ủy khuất chính mình chứ.

Nhưng ba Giang lại vẻ mặt không nỡ: "Tiểu Tầm, mua đồ đắt tiền như vậy để làm gì, mấy đồ dùng này đắt tiền hay rẻ tiền không phải cũng cùng một tác dụng hay sao, tiền này con giữ lại để sau này dùng đi."

"Ba, ba đừng lo lắng nữa, phía Mỹ Dung Cao còn có lần hợp tác sau, không ít tiền đâu, tiền này giữ lại trong tay thì cũng chờ mất giá thôi, sau này trong nhà còn có con mà."

Sau khi mua sắm xong đồ gia dụng thì trời đã tối rồi, Giang Mẫn trở về trường học sau khi chọn xong đồ mình yêu thích, trên đường Giang Tầm mua một cái điện thoại di động cho cô bé, lại mua cho ba Giang và mẹ Giang điện thoại di động tính năng tốt.

Khoản tiền sau cùng của Cung Đình Phường cũng đã vào tài khoản, Giang Tầm bỏ vào trong thẻ mẹ Giang 6 triệu, trừ đi mấy trăm ngàn mua đồ gia dụng, trong thẻ cô còn chừng 3 triệu.

Nhà cũ mấy ngày nữa là phải di dời rồi, đồ trong nhà ngoại trừ một vài vật đặc biệt thì có đồ vật mẹ Giang không nỡ bỏ, còn những thứ khác có thể cho cũng đã cho cả rồi, bây giờ trong nhà trống trơn.

Ngày kế tiếp, Giang Tầm khuyên ba Giang đi mua xe, Giang Tầm tới một tiệm thuốc lớn mua một vài dược liệu, dược liệu so với trước kia mua tốt hơn rất nhiều, Giang Tầm tốn hơn vạn đồng.

Dụng cụ đặt mua ở trên mạng cũng đã tới, dụng cụ cũng không rẻ gì, tuy tinh vi không đến bao nhiêu nhưng cũng tiêu tốn hết hơn mấy vạn.

Phòng ngủ được Giang Tầm quy hoạch ra một bàn làm việc nho nhỏ, mặt trên bày những dụng cụ đặt mua được ở trên mạng.

Giang Tầm mài đủ loại dược liệu thành bột phấn nhẵn mịn, sau đó dựa theo tỉ lệ đã phân chia tốt, ở bên trong thêm vào Ngưng Lộ, cuối cùng lại dùng dụng cụ tiến hành gia công thêm một lần nữa.

Thể kem nhẵn mịn màu xanh nhạt tản ra mùi thơm nhàn nhạt, Giang Tầm đem Mỹ Dung Cao bỏ vào trong những lọ sứ xinh xắn, lọ sứ là vật được đặc biệt định chế trên mạng dùng để đựng Mỹ Dung Cao, tinh xảo hơn rất nhiều.

Mỹ Dung Cao tổng cộng đóng thành 25 lọ, Giang Tầm để lại 5 lọ, 20 lọ còn lại chuẩn bị bán cho Mộc Uyển.

Trong tay Giang Tầm nắm chặt một lọ Mỹ Dung Cao, đang chuẩn bị lấy điện thoại di động từ trong túi ra gọi điện thoại cho Mộc Uyển, tay luồn vào trong túi bất chợt đụng phải đồ vật khác thường.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vị Diện Thương Thành của Ngư Nhị Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.