Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Thần Đời Sống Thực Vật (5)

Phiên bản Dịch · 3060 chữ

Càng nghĩ ngợi, nụ cười trên mặt Phương Thanh Nhã càng phát ra quyến rũ động lòng người, động lòng người đến mức Ôn Noãn cũng không khỏi cảm thán ở trong lòng, vưu vật như vậy, đặt cổ đại cũng có thể chống đỡ sự tồn tại của một cái thanh lâu nha, hơn nữa cô không phải là chưa nghe qua biểu hiện của đối phương ở trên giường, thanh âm nhỏ nhẹ kia, bộ dáng nhỏ nhắn, cô cũng không khó hiểu vì sao một người biến thái như Chu Văn Diệu có thể đối với con gái của kẻ thù của mình muốn ngừng mà không được.

Không hề biết trong lòng Ôn Noãn rốt cuộc đang suy nghĩ những gì, Phương Thanh Nhã chậm rãi đứng dậy, làn váy tơ lụa trong nháy mắt liền từ trên da thịt mịn màng của cô ta tuột xuống dưới.

May mà Ôn Noãn là con gái, chứ nếu không nhìn thấy bức tranh này, còn tưởng rằng là người phụ nữ này muốn dụ dỗ mình nữa chứ.

"Thật ngại quá, trễ như vậy rồi mà còn gọi cô tới, nhưng nếu như không nói với cô, ở trong biệt thự này tôi cũng không biết nên nói với ai..."

Ầy, đây là có ý muốn bày tỏ tâm sự với cô sao? Với cô?

Ôn Noãn vẫn mộng bức như cũ, chẳng qua lại cảm thấy mùi hương trong căn phòng này làm sao mà giống như càng ngày càng nồng nặc nhỉ, mùi khó chịu như vậy, hai người này nếu như vận động ở chỗ này, chẳng lẽ không cảm thấy mất hứng sao?

Đầu này Ôn Noãn còn đang suy nghĩ miên man, một giây kế tiếp, Phương Thanh Nhã bỗng nhiên lã chã muốn khóc ngẩng đầu nhìn về phía cô, một đôi mắt phượng xinh đẹp đỏ hoe, nước mắt nơi vành mắt rưng rưng như muốn rơi xuống.

Ngược lại làm cho Ôn Noãn bị dọa hết hồn, chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng thì Phương Thanh Nhã đã nói trước cô một bước.

"Chuyện ngày hôm đó, thật ra cô đã thấy hết phải không?"

Ngày hôm đó? Ngày hôm đó!

Cơ hồ là trong nháy mắt, Ôn Noãn liền rõ ngày hôm đó mà đối phương nói là ngày nào, lập tức trong lòng không khỏi kinh ngạc, cô cũng không hiểu đối phương tại sao phải đột nhiên như thế muốn bày tỏ tâm sự với mình, cho nên phát triển kế tiếp sẽ là cái gì mà muốn bắt đầu giải thích cuộc đời bi thảm của mình lấy được sự đồng tình của cô, sau đó ngã vào trong ngực cô tìm kiếm sự an ủi, cuối cùng anh tình tôi nguyện, anh tới tôi đi, trời tối trăng mờ, không gì ăn ngon bằng sủi cảo...

Ách, ngừng lại cái đã.

Ôn Noãn rất nhanh hoàn hồn, vừa định mở miệng thuận theo lời cô ta nói, ai có thể nghĩ tới nước mắt của Phương Thanh Nhã cứ như vậy mà rơi xuống, sau đó Ôn Noãn nhìn thấy đối phương nhanh chóng lau đi, sau đó kiên cường cười một cái, "Thật ngại quá, tôi thất lễ rồi, xin cho phép tôi đi điều chỉnh lại một chút, Tống tiểu thư, cô ở đây chờ tôi một lát có được không? Tôi sẽ ngay lập tức quay trở lại."

Nói xong, Ôn Noãn liền nhìn đối phương che mặt chạy ra ngoài.

Ơ, trong phòng cô không phải có nhà vệ sinh sao? Cô đi đâu vậy?

Ôn Noãn truy vấn còn chưa kịp hỏi thì nhìn thấy đối phương sớm đã vội vã chạy tới cửa, phịch một tiếng khép cửa phòng lại, lưu lại Ôn Noãn hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì, cứ như vậy duy trì tư thế đứng nhìn về hướng cửa phòng, cảm giác đã có chút không rõ sự phát triển của sự việc rồi.

Cho nên bây giờ cô phải làm sao?

Đi hay là ở lại?

Đi thì hình như có chút không lễ phép, còn ở lại thì hình như có chút kỳ lạ.

Có điều kỳ lạ nhất vẫn là Phương Thanh Nhã, gọi cô đến, kết quả tự mình bỏ đi, hơn nữa trong căn phòng này bày trí cũng vô cùng quái dị.

Ánh đèn lờ mờ, mùi hương kỳ lạ, người chờ đã lâu lại không tới, không hiểu sao, làm cho trong trong lòng Ôn Noãn có chút buồn bực, buồn bực đến mức cảm thấy căn phòng này có phải là mở điều hòa quá cao rồi hay không, làm sao mà dường như có hơi nóng?

Mà ngay lúc Ôn Noãn đang chuẩn bị đứng dậy đi thẳng một mạch, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng đập cửa.

Nghe được thanh âm, Ôn Noãn cảm giác khô nóng trong lòng mình không có ý muốn giảm bớt chút nào, nhưng vẫn là lễ phép tiến lên mở cửa, trong lòng lại hết sức kỳ quái, Phương Thanh Nhã này cũng thật là cầu kỳ, phòng của mình đi ra ngoài một chút tiến vào còn phải gõ cửa.

Nhưng không nghĩ tới cô vừa mới kéo cửa phòng ra, một chữ "cô" vừa mới ra khỏi miệng, đã bị một cái ôm ấp nồng nặc mùi rượu chặn lại.

"Sao vậy? Chờ tôi lâu rồi có phải hay không?"

Thanh âm trầm thấp của người đàn ông chợt vang lên ở bên tai của cô, Ôn Noãn trong nháy mắt liền trợn to hai mắt.

Mà lúc này đang quan sát cả căn phòng qua camera quay lén Phương Thanh Nhã lại vào lúc này hơi nheo lại cặp mắt mình, nhìn hai người đang ôm nhau, cô ta cảm thấy mình hẳn là nên sảng khoái, hẳn là nên muốn cười, thế nhưng cuối cùng lại chỉ là khẽ nhếch mép một cái, căn bản là không có cách bật cười một cách thật lòng.

Nhìn chòng chọc hình ảnh trong camera giám sát, Phương Thanh Nhã thậm chí cảm giác trái tim của mình đang không ngừng chìm xuống dưới, thậm chí không chỉ là chìm xuống dưới, còn khắp nơi đau đớn, giống như là bị vật gì đó cắn xé vậy.

Người phụ nữ khẽ cắn chặt môi dưới của mình, chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, cô ta phát giác chính cô ta lại có một loại xung động muốn nhanh chóng trở lại phòng của mình.

Chỉ có điều xúc động như vậy còn chưa lan tràn ra, cô ta liền sửng sốt thấy cô gái nhỏ xinh bị Chu Văn Diệu ôm lấy kia cả người giống như cá chạch trơn trượt rút khỏi ngực Chu Văn Diệu, không dám tin nhìn sang đối phương, mắt hạnh tròn vo, khuôn mặt dưới tác dụng của thuốc đỏ bừng, nhìn qua ngon miệng kinh người.

Không chỉ là Phương Thanh Nhã nghĩ như vậy, ngay cả đứng ngay tại chỗ Chu Văn Diệu cũng có ý nghĩ như vậy.

Có thể nói, bên người Phương Thanh Nhã đều là người của hắn, mặc dù hai người bọn họ cũng không ở cùng nhau, nhưng chỉ cần hắn muốn, mặc kệ Phương Thanh Nhã xảy ra chuyện gì, hắn đều có thể biết đầu tiên, cho nên hắn biết ngày hôm nay cô ta đi mua hương huân, hắn biết cô ta trước khi hắn trở về đã hẹn Tống Ôn Noãn tới phòng của mình, thậm chí hắn biết rõ trong căn phòng này rốt cuộc có bao nhiêu camera giám sát, lúc này cô ta lại đang đứng ở trong phòng nào chú ý nhất cử nhất động của nơi này.

Hắn cái gì cũng biết, lại cái gì cũng không ngăn cản, chỉ là bởi vì hắn hiện tại đã chơi chán cái bộ dạng ép buộc kia, hắn cảm thấy giữa hai người bọn họ cũng đã đến thời điểm nên bắt đầu một loại hình thức ở chung khác, hắn cần đối phương nhìn thẳng vào trái tim của mình, vứt bỏ đi vẻ ngoài thanh cao dè dặt mà Phong gia dạy cho cô ta kia, ở bên hắn, cùng nhau trầm luân...

Thế nhưng bây giờ nhìn lại, mặc dù đối phương kiên trì không chịu xuất hiện, sự phát triển của cái kịch tình này cũng chưa chắc sẽ không thú vị đâu!

Nghĩ như vậy, Chu Văn Diệu chậm rãi giơ tay lên, cởi cúc áo sơ mi của mình ra, "Làm sao vậy? Ghét bỏ mùi rượu trên người tôi? Hửm? Qua đây, ngoan, đừng để cho tôi tức giận!"

Cái loại lời nói có vẻ như cưng chìu này làm cho Ôn Noãn buồn nôn đến mức suýt chút nữa phun ra cơm tối, lúc này cô xem như hiểu Phương Thanh Nhã rốt cuộc là có ý định gì rồi, thực sự đủ rồi, may mà cô là qua đây làm nhiệm vụ, đổi thành nữ sinh bình thường, xem như cả đời đều hủy ở trong tay hai kẻ tiện nhân này rồi.

Trong mắt nhất thời liền lóe lên một vẻ hoảng sợ, cái mùi hương xung quanh mình...

Thấy rõ đáy mắt Ôn Noãn lộ vẻ kinh hoảng, trong lòng Phương Thanh Nhã nhất thời lóe lên một tia sảng khoái, lại nhìn thấy Chu Văn Diệu đã cởi ra hết cúc áo sơ mi, ném áo lên mặt đất, thời điểm nở nụ cười đi đến gần Tống Ôn Noãn, trái tim bỗng dưng liền thắt chặt lại.

Mà thời điểm khi nhìn thấy Chu Văn Diệu ôm Tống Ôn Noãn ngã sõng xoài trên mặt đất đặt lên giường, móng tay càng thêm bấu chặt vào trong lòng bàn tay của mình.

Thời điểm cô ta phải ứng kịp, cô ta mới phát giác cả người mình đã đứng ở trước cửa phòng mình rồi.

"A..."

Một tiếng kêu dồn dập của Tống Ôn Noãn trong phòng, thúc giục cô ta đẩy cánh cửa trước mặt vọt vào, thế nhưng sau khi cô ta xông vào, lại nhìn thấy Tống Ôn Noãn cầm lấy mu bàn tay của chính mình, lảo đảo cấp tốc từ bên cạnh cô ta xông ra ngoài.

Rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng...

Lúc này Phương Thanh Nhã mới cuối cùng phục hồi tinh thần lại, nhưng không nghĩ tới đúng lúc này bên tai bỗng nhiên truyền đến một câu --

"Cô đúng là vẫn còn quan tâm tôi!"

Tiếng nói vừa dứt, cả người Phương Thanh Nhã bay lên cao.

Không bao lâu, trong phòng liền truyền đến từng đợt âm thanh.

Mà một đầu khác, Ôn Noãn nhìn dấu răng có thể thấy rõ ràng trên mu bàn tay mình, bước đi càng nhanh hơn.

Quả nhiên đau đớn khiến người ta thanh tỉnh nha!

Cô ở trong lòng cảm thán một tiếng, liền nhanh chóng đẩy cửa phòng trước mặt ra, lại nhìn thấy bên trong Phong Việt nằm ở trên giường, cả người trong nháy mắt liền sửng sốt.

Gần như trong nháy mắt nghe được cửa phòng bị người thô lỗ đẩy ra, Phong Việt từ trước đến nay giấc ngủ cực ngắn liền mở hai mắt ra, chỉ là phương hướng hắn nằm xuống căn bản là không thấy được người đến rốt cuộc là ai, chỉ có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đối phương, ngược lại giống như là phụ nữ.

Nữ?

Trong nháy mắt trong lòng Phong Việt ngàn chuyển trăm hồi.

Sau đó chính là rất lâu đều không có nghe thấy động tĩnh của đối phương, lâu đến mức Phong Việt nếu không phải là vẫn còn có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, cũng hoài nghi đối phương có phải là đã rời khỏi rồi hay không.

Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên liền nghe được vài tiếng bước chân nhốn nháo, sau đó chính là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Mà theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phong Việt nhanh chóng khép lại hai mắt.

Mãi cho đến khi tiếng hít thở của đối phương rõ ràng giống như là hít thở ở bên tai của hắn, hắn cũng như cũ không có mở mắt.

Sau đó hắn liền nghe được --

"Phong Việt, khuôn mặt anh thật là đẹp!"

Thanh âm của nữ sinh dường như dẫn theo một chút men rượu thơm ngọt.

Trong nháy mắt, Phong Việt liền mở hai mắt ra, nhưng trong khoảnh khắc mở mắt ra hắn liền cảm giác được trên môi mình nóng lên, hắn đồng thời đối diện với một con ngươi vô cùng xán lạn nóng rực.

Hắn hơi chớp mắt, đối phương cũng chớp mắt theo hắn, đôi môi tách ra.

Sau đó hắn liền nhìn thấy đối phương ủy khuất nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, rất giống như đứa trẻ không được chia kẹo vậy.

"Phong Việt, tôi nóng..."

Oanh --

Cơ hồ là trong nháy mắt, trong đầu Phong Việt giống như được người ta châm lên từng bó pháo hoa.

Ánh mắt sâu lại, đồng thời chỗ nào đó của thân thể cũng theo đó phát sinh biến hóa.

Hắn biết bây giờ Ôn Noãn nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, tình huống bây giờ của cô rất không đúng, mùi vị dính trên người cũng có chút cổ quái, hắn nên tỉnh táo lại hảo hảo phân tích một chút, cũng không biết vì sao hắn lúc này lại không muốn đi làm cái phân tích chó má gì hết, chỉ muốn...

Phong Việt con ngươi càng ngày càng sâu.

Sau đó hắn nhìn thấy Ôn Noãn cởi áo ngoài ra, xốc lên chăn mền của hắn, cả người liền trượt vào trong ngực hắn.

Thân thể của cô gái nóng ấm, giống như một cái lò sưởi nho nhỏ, trong nháy mắt liền làm ấm ổ chăn lạnh như băng có phần hơi dọa người của hắn, ngón tay Phong Việt tựa như phản xạ có điều kiện giật giật, hầu kết cũng lăn xuống.

Sau đó lại cảm thấy Ôn Noãn ánh mắt mơ màng sáp lại gần hắn, ngay từ đầu vẫn tính là ôn hòa hôn nhẹ ánh mắt của hắn, miệng, cằm, ngay sau đó động tác liền càng ngày càng không chịu khống chế, nhưng có thể là bởi vì không có kinh nghiệm, cô ngay cả hôn cũng hết sức không đúng cách, lại ngây ngô khiến cả trái tim Phong Việt cũng giống như ổ chăn này, càng ngày càng nóng hầm hập...

Nụ hôn của cô gái càng ngày càng đi xuống, quần áo hai người cũng càng ngày càng ít, tay của đối phương càng giống như là có ma lực nào đó, chạm tới địa phương nào, liền mang theo một luồng lửa nóng, bình tĩnh trong đáy mắt Phong Việt càng ngày càng ít, từ từ, trong cổ họng vậy mà lại phát ra một tiếng kêu gấp mà trầm thấp.

Chỉ một tiếng, động tác của Ôn Noãn giống như là bị người ta nhấn tạm dừng, chợt ngừng lại, cả người rụt lại trong lòng Phong Việt, như là con mèo bị sợ hãi, động cũng không dám động, hô hấp lại giống như bàn tay nhỏ bé như có như không không ngừng cào lồng ngực sáng bóng của Phong Việt.

Thấy thế, đáy mắt Phong Việt dần dần thanh tỉnh, sau đó lại khắp nơi dâng lên một tầng thúc giục sâu đậm.

Vì sao không tiếp tục? Đang chờ cái gì? Phát sinh...

Ý niệm như vậy còn chưa nghĩ xong, bỗng nhiên hắn cảm giác cả người Ôn Noãn chợt từ trong ngực của hắn vọt ra ngoài, mò lên y phục ở bên cạnh, liền vọt vào trong phòng vệ sinh.

Không bao lâu, tiếng nước rào rào liền vang lên.

Nghe được thanh âm như vậy, Phong Việt cảm thụ được cảm giác vắng vẻ trong lòng, cứ như vậy nhìn chằm chằm phương hướng phòng tắm, hồi lâu, bỗng nhiên liền im lặng cong cong khóe miệng.

Hắn đối với cô...

Trong mắt của người đàn ông lộ ra một suy nghĩ sâu xa.

Đây vẫn là người phụ nữ đầu tiên bất kể là trước hay là sau khi hắn trở thành người thực vật, có thể chi phối được tâm tình của hắn.

Chỉ có điều đến cùng là tốt hay xấu, cũng không biết được.

Cùng lúc đó, Ôn Noãn trong phòng tắm đang xối nước lạnh, không chịu nổi rùng mình một cái, hướng về phía phương hướng cửa phòng tắm nhìn hồi lâu, lại cũng im lặng cong cong khóe miệng.

Phong ba lần này, hẳn là đáng giá?

Đúng không?

-------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ta có thể nói, bốn người này, ba cái đều là lão tài xế, chỉ trừ Phương Thanh Nhã không?

Cũng không phải là lão tài xế trên phương diện đó, mà là trên phương diện cuộc sống, chỉ số IQ ~~~ ha ha ha~~

Ôn Noãn của ta cho là tiểu thiên sứ, cũng là một tiểu thiên sứ có tâm kế, có điều tâm cơ của cô ấy là vì ở cùng Phong Việt cả cuộc đời, tưởng tượng như vậy, cũng là rất ngọt nha ~~~

============

Không gì ăn ngon bằng sủi cảo, không gì chơi sướng bằng chị dâu [好吃不过饺子,好玩不过嫂子] câu nói này bắt nguồn từ một ghi chép lịch sử, khi Hồng quân Liên Xô sang TQ đánh chiếm đã ăn sủi cảo, sau đó trắng trợn cưỡng hiếp phụ nữ đã có chồng ở Đông Bắc, bọn chúng gọi la chị dâu. Sau này, HQLX ở Đông Bắc chỉ hứng thú với 2 việc là ăn sủi cảo và chơi chị dâu. Ngày nay câu này được dùng với nghĩa rất bẩn, vì Chu Văn Diệu cũng có thể coi anh em với Phong Việt, Phương Thanh Nhã có thể xem là chị dâu, nên Ôn Noãn mới nói CVD có thích ăn sủi cảo hay không.

Bạn đang đọc [Xuyên Nhanh] Trước Lúc Nam Thần Hắc Hóa của Đường Mật

Truyện [Xuyên Nhanh] Trước Lúc Nam Thần Hắc Hóa tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ruanzhu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.