Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi tin vào "Nhất kiến chung tình"(2)

Tiểu thuyết gốc · 1138 chữ

"Rõ ràng cách biệt hai màn hình máy tính, giữa thực và hư, nhưng từ giây phút nhìn thấy thân ảnh ấy, tôi đã biết đời này không em là không thể."-Hạ Phàm-

-------------------

Gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ mang theo hương vị của cây cỏ sau mưa. Không khí trong lành, mát mẻ. Nắng tinh nghịch nhảy khắp nơi, chiếu rọi vào chiếc giường kingsize đặt giữa phòng. Cô gái à không.... cô nhóc trở mình, hai tay trắng nõn cầm gối che mặt lại. Ngoài kia, tiếng ve kêu râm ran trên nền trời xanh thẳm. Thật là một buổi sáng hoàn hảo để ngủ nướng.

Nhưng có người không biết điều đó mà đang cố thể hiện sự tồn tại của mình.

[Đinh..... Truyền tống hoàn tất. Xin hỏi có tiếp nhận nội dung câu chuyện không ạ?]

Căn phòng vẫn im ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng thở nhè nhẹ của thiếu nữ.

[.... Kí Chủ, không cần giả chết, tôi biết cô tỉnh rồi. Xin hỏi có tiếp nhận nội dung câu chuyện không ạ?]

Vô Địch có lẽ đã biết thừa chiêu của ai đó. Nó không thèm quan tâm An Hy đang ngủ thật hay giả vờ, vẫn tiếp tục tiến hành các thủ tục lần lượt theo trình tự: Phát đi, phát lại câu hỏi vừa rồi....như đang tụng kinh niệm Phật vậy.

Phải công nhận một điều là cách này khá hiệu quả, cô bé đang nằm im từ nãy tới giờ cuối cùng cũng động đậy.

Bạn hãy thử tưởng tượng mà xem, khi đang ngủ ngon lành thì có tiếng nói bên tai, lại còn lặp đi, lặp lại một câu hỏi ...thì kinh khủng cỡ nào chứ. Người ôn hòa nhất mà gặp trường hợp này có lẽ còn nổi giận.....Huống chi......

"Câm mồm..... Cút."

Tiểu loli tức giận quát, tay cầm cái gối mềm che mặt ném ra cửa.

[Kí Chủ, cô còn trẻ. Mà người trẻ thì phải biết tu tâm dưỡng tính, không mai sau lại "nghoẻo" sớm thì sao. Còn nữa, tức giận buổi sáng là không tốt cho sức khỏe. Dễ gặp các bệnh về đường tim mạch....Lại bảo....]

Hệ thống nào đó không sợ chết, cứ lảm rảm như một bà già 70 tuổi, lên lớp Kí Chủ của mình. Nó thao thao bất tuyệt, nào là phải biết kìm nén cảm xúc, hay để có sức khỏe tốt phải làm thế nào....

An Hy bị quấy rầy, không ngủ được nữa nên tâm trạng rất kém. Sao Hệ thống nhà mình chẳng tâm lí gì cả, nhìn Hệ thống nhà người ta mà xem, ngoan biết bao........

A...a...a....Muốn đổi Hệ thống quá thể.

[Kí Chủ, tôi biết cô đang nói xấu tôi trong đầu. Đừng tưởng tôi không có khả năng đọc suy nghĩ của người khác mà qua mặt, dù gì tên tôi cũng là Vô Địch. Nhớ một thời..........]

"Nhận."

Vô Địch còn đang chìm trong dòng hồi tưởng về quá khứ huy hoàng của mình nên ngu ngơ không kịp phản ứng:

[Nhận?.... Nhận cái gì?]

An Hy lạnh lùng gằn từng chữ:

"Nội ...dung...câu...chuyện."

Có lẽ bị giọng nói của cô dọa sợ mà 1203 ngừng bài thuyết trình của mình lại, không nói nữa mà ngoan ngoãn thực hiện mệnh lệnh:

[Đinh.... Bắt đầu tải nội dung câu chuyện.... 1%....30%....78%....100%. Qúa trình tải hoàn tất.]

Lượng thông tin khổng lồ bỗng xuất hiện trong đầu của An Hy làm cô cảm thấy chóng mặt, nhanh đưa tay lên che hai mắt lại.

Mỗi thế giới giả tưởng mà An Hy phải xuyên vào đều có cấu tạo giống với một tiểu thuyết ngôn tình. Nghĩa là ở mỗi thế giới sẽ có các nhân vật riêng biệt làm thành một cốt truyện. Nội dung truyện sẽ xoay quanh hai nhân vật nam và nữ chính. Ngoài ra còn có sự xuất hiện của các nhân vật phụ để làm rõ đặc điểm tính cách của nhân vật chính.

Thế nhưng do đôi lúc nhân vật chính quá ác độc mà làm tổn hại tới nhân vật phụ, khiến họ thân bại danh liệt, nước mất nhà tan. Các nhân vật phụ bị hãm hại không chịu được sẽ tức giận, tạo ra một loại từ trường gọi là oán khí. Oán khí quá lớn sẽ làm thế giới sụp đổ. Vậy nên muốn cứu thế giới thì phải tìm cách tiêu trừ các oán khí ấy đi. Nói tóm lại, nhiệm vụ của An Hy là nhập vào các nhân vật phụ ấy, thay họ trừng phạt nhân vật chính và thực hiện một nguyện vọng bất kì.

Lần này cũng vậy, nguyên chủ mà cô nhập vào bị nữ chính của thế giới làm cho mất hết danh dự, khiến mọi người ra sức chỉ trích cô bé (tức nguyên chủ). Sống dưới đầy rẫy sự sỉ vả nên căn bệnh tự kỉ của cô bé ấy ngày một nặng hơn.

Rồi trong vô tình đã tìm đến cái chết.

Theo cốt truyện, An Hy là con gái của hai nhà khoa học thiên tài. Mà đã là con của thiên tài thì chắc chắn sẽ rất giỏi.

Nhưng đây ...con sinh ra còn siêu hơn cha mẹ nó. Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô bé đã thể hiện đầy đủ những biểu hiện của một thiên tài. Từ máy tính đến các môn khoa học tự nhiên, không gì là không thông, không gì là không thạo.

Thế rồi, do sơ suất trong quá trình nghiên cứu mà cha mẹ cô đã ra đi khi cô bé chưa đầy 5 tuổi. Mất mát lớn khiến cô mắc một căn bệnh gọi là tự kỉ. Nhờ sự chăm sóc của các nhân viên trong phòng thí nghiệm xưa và món tài sản kếch sù mà cha mẹ để lại, An Hy sống bình an đến năm 16 tuổi..........và gặp nữ chính.

Cuộc đời đang yên lặng bỗng nổi sóng dữ dội. Những khó khăn liên tục ập đến đã bức cô đến tuyệt lộ. Nguyên chủ mất khi vừa tròn 18 tuổi, để lại một quãng đời dài đầy nuối tiếc ở phía sau.

Tiếp nhận xong nội dung câu chuyện, An Hy không nói gì. Cô ôm gối ngồi dậy, chống tay lên mặt.

Nhiệm vụ chính có hai cái:

Một, là khiến cho nữ chính phải trả giá cho việc mình đã làm.

Hai, là cống hiến thật nhiều cho nền khoa học nước nhà.

An Hy ngồi trên giường, ngẩn ngơ suy nghĩ: Nên chọn cách nào để vả mặt nữ chính bây giờ nhỉ?

--------------------------------

  • Do vài vấn đề nhỏ, tên nữ chính xin được phép thay đổi. Mong các độc giả thông cảm!

-Đã chỉnh sửa-24/05/2019.

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Những Gì Tôi Không Có, Bạn Có; Những Gì Tôi Có, Bạn Cũng Có sáng tác bởi MaoThy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaoThy
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.