Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Là Tất Cả Đối Với Em (5)

Tiểu thuyết gốc · 2000 chữ

10 phút sau...

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Diệp không kìm được khẽ bật cười, ra mở cửa: "Đã muộn rồi..."

Cô khựng lại, mặt biến sắc nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ người ông ta khiến cô ghê tởm, cô vội đóng cửa lại nhưng ông ta đã giữ chặt cửa, cười dâm đãng:

- Diệp Diệp, con khốn nhà mày còn có tiền đến nơi sang trọng như vậy sao ? Mày lại bò lên giường thằng nào rồi!

"Ông..ông đi ra ngoài" - Cô hoảng sợ lùi về phía sau, quơ tay cầm một chiếc bình hoa giơ lên - "Đừng đến gần tôi, nếu không tôi sẽ hét lên"

Ông ta đóng sầm cửa lại, nở nụ cười bỡn cợt rồi tiến về phía cô, một bạt tai rơi xuống gò má ửng hồng của cô. Ông ta túm lấy cô ném mạnh lên giường, bỉ ổi cười:

- Con đĩ, mày có biết tao thèm khát mày đến thế nào không ?

- Không...tránh ra...tránh ra...

Cô run rẩy nhìn một màn diễn ra trước mặt, làn sương trong mắt càng đậm, đọng thành giọt nước mắt rơi xuống.

Ông ta bóp lấy cằm cô, cười gằn: "Điếm thối, chỉ lát nữa thôi, tao sẽ cho mày sung sướng"

"Lão Tam, lão Tam" - Một tiếng gọi khe khẽ vang lên từ ngoài cửa.

Ông ta bực mình đứng dậy ra mở cửa: "Có chuyện gì ?"

Người đàn ông bên ngoài đi vào phòng, nhìn thiếu nữ trên giường, cười cợt vỗ vai lão Tâm:

- Lão Tam, có phải ông cũng nên chia sẻ cho tôi không ? Dù sao tôi cũng đã giúp ông vào được đây.

- Cũng được.

- Mau lên đấy, nếu quản lý mà phát hiện ra thì tôi bị đuổi việc mất.

- Được được..

Liễu Diệp như con búp bê nằm trên giường, cả người đau đớn, cô lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của 2 tên dơ bẩn kia, trong lòng dâng lên 1 đợt đau đớn, tuyệt vọng...Lâm Phong Mặc..Lâm Phong Mặc..Lâm Phong Mặc..tôi rất sợ!

------------

"Mẹ kiếp, ai lại trồng cây ở đây thế này, đâm nát xe lão tử rồi" - Hắn khó nhọc chui ra khỏi xe, nhìn đầu xe bị móp nát một bên

[Ký chủ, là cậu đi không nhìn đường, đừng đổ lỗi cho cái cây] - Hệ thống điềm nhiên nói

"Hừ, mau sửa xe cho tôi đi, tôi còn phải đi gặp Liễu Diệp nữa"

"50 điểm tích lũy"

"Được"

"Nhiệm vụ phụ tuyến thứ 2: Trải nghiệm nhà ma tại khu nghỉ dưỡng Haiwan"

Tần Mạc: "....." NÂUUUU, I don't like nhà ma anymore!!!!

[Có làm không]

"Có..." - Hắn lí nhí đáp, thôi, lúc đó hắn sẽ lôi một đống người đi cùng vậy...

"Ngoan" - Hệ thống cười hì hì nhìn hắn

Chật vật 5 phút sau hắn mới đến được khách sạn.

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa phòng vang lên...Liễu Diệp nằm trên giường, 2 tay bị 1 người đàn ông trung niên túm chặt, miệng bị bịt lại, áo ngủ đã bị xé ra phân nửa, cơ thể mảnh khảnh ẩn hiện sau lớp quần áo..Trên cổ, lưng cô có vài vết cắn còn đỏ, đôi mắt tuyệt vọng, thê lương hướng về phía cánh cửa...Lâm Phong Mặc, cô nhắm chặt mắt lại..không, cô không muốn anh ta nhìn thấy cô như vậy, cô không muốn..

"Lão Tam, ông ra mở cửa đi"

Lão Tam cáu giận đi ra mở cửa, trước khi đi còn véo mạnh eo cô một cái:

- Con khốn, chờ tao quay lại sẽ bắt đầu chơi đùa thật sự với mày.

Cánh cửa phòng mở ra, sau khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông mập mạp, ánh mắt ôn hòa của thiếu niên tỏa ra hàn khí bức người, không nói một lời rút đoản kiếm bên người ra, đâm thẳng vào tim ông ta.

Ông ta hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, không kịp kêu lên 1 tiếng, ngã lăn xuống đất, không còn hơi thở.

"Lão Tam?" - Người bên trong nghe thấy tiếng động, nghi hoặc gọi

Nghe thấy trong phòng còn giọng một người đàn ông khác, quanh thân Tần Mạc tỏa ra khí lạnh bức người, ánh mắt lạnh lẽo như dao găm nhìn thẳng vào người đàn ông vừa đi ra, đoản kiếm một lần nữa dính máu..

Hắn bước vào phòng, nhìn thiếu nữ nhếch nhác trên giường, ánh mắt xẹt qua 1 tia thương xót, hắn vội đi đến bên cạnh cô, lấy áo khoác ngoài của mình khoác vào cho cô, nhẹ giọng gọi tên cô:

- Liễu Diệp...

Cô bật khóc, ôm chặt lấy cổ hắn, tiếng khóc nức nở, thê lương mang theo bao tủi nhục, uất ức trút hết ra ngoài..

Hắn vỗ vai cô, lẳng lặng nhìn cô, đợi đến khi cô nín khóc, hắn mới với tay ra bật đèn lên, nhìn gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt của cô, không khỏi đau lòng.

"Xin lỗi" - Giọng hắn có chút nghẹn lại, mẹ kiếp, 2 thằng khốn đó, mỹ nhân là để nâng niu, 2 thằng chó đó dám động vào mỹ nhân của hắn.

Ánh mắt hắn thoáng qua cổ cô, vết đỏ trên cổ cô khiến lửa giận trong lòng hắn lại bùng lên, giọng nói âm trầm:

- Bọn họ..

Mẹ kiếp, nữ thần của hắn mất đi sự trong trắng rồi sao, không phải chứ O.O

[Ký chủ, Liễu Diệp vẫn là xử nữ ]

Nghe thấy tiếng của Kim Cẩu, Tần Mạc mới thoáng yên tâm.

"Đừng sợ nữa, có tôi ở đây rồi" - Hắn xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng hết mực -"Cô đi tắm đi"

"Tôi..." - Cô không dám đi đâu, chuyện vừa rồi hiện lên trong đầu khiến cô vô cùng sợ hãi

"Đừng sợ" - Hắn dịu giọng - "Tôi ở ngoài này"

Cô cắn môi, bước vào phòng tắm.

Đợi khi cô rời đi, ánh mắt hắn thâm trầm đến đáng sợ, hắn gọi một cuộc điện thoại: "Anh hai, có thể cho Trình Lâm đến đây một lát không, em gửi địa chỉ cho anh"

"Có chuyện gì ?" - Lâm Phong Thừa nhíu mày hỏi

"Em giết người rồi" - Tần Mạc cười lạnh - "Em cần người đến giải quyết, và..em cần làm một số việc nữa"

"Cái gì" - Lâm Phong Thừa cau mày - "Em giết người ?"

"Lát nữa em sẽ kể cho anh sau"

"Em bị điên sao ?" - Lâm Phong Thừa gắt lên, Tần Mạc đã lấy sẵn tinh thần chuẩn bị nghe chửi..nhưng anh trai của hắn lại lầu bầu - "Muốn giết thì nhờ người khác giết chứ, bây giờ người em có mùi máu, em lại lôi về nhà, em không biết anh ghét cái mùi ghê tởm đó à"

Tần Mạc: "..." Cho nên anh trai à, anh gắt lên vì em sẽ mang mùi máu về nhà sao ? Hơ hơ, nam chính đại nhân thật vui tính...

"Thôi được rồi, 10 phút nữa Trình Lâm sẽ đến"

"Được"

Một lát sau, Liễu Diệp từ trong phòng tắm đi ra.

Hắn nhìn cô, nhẹ giọng: "Cô đừng sợ. Tôi sẽ giải quyết chuyện này"

"Ông ta đâu rồi ?" - Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, khẽ hỏi

Sống lưng Tần Mạc thoáng cứng lại, thôi toi, hắn giết ba cô mất rồi, hắn ngập ngừng:

- Tôi..tôi..tôi kill rồi.

- Chết rồi ? Thật sao ?

Cô kinh ngạc nhìn hắn. Hắn mím môi thành một đường thẳng, một lát sau, không nhanh không chậm nói:

- Liễu Diệp, tất cả những người tổn thương, nhục mạ cô đều phải bị trừng phạt.

Cô nhìn hắn, một lát sau, cô nói: "Anh..thật tốt"

"Ừ..tôi cũng thấy mình thật tốt" - Hắn gãi đầu, ánh mắt đảo quanh - "Cô ngủ đi"

"Không phải là đi ngắm sao à ?" - Cô mỉm cười nhìn hắn

Hắn bĩu môi: "Làm gì có sao mà ngắm ? Tôi lấy cớ vớ vẩn để đến gặp cô đấy, tại nhớ cô quá mà"

Liễu Diệp khẽ bật cười, cô mới quen người đàn ông này chưa được 2 ngày...nhưng ở bên anh ta..lại có cảm giác vô cùng an toàn, ấm áp..

"Ngủ đi" - Hắn đặt cô nằm xuống, đắp chăn cho cô - "Tôi đi đây"

"Ừ" - Cô vô cùng muốn níu hắn ở lại, nhưng lại thấy có chút kì quặc, đành ừ một tiếng.

"Ngủ ngon nhé" - Hắn mỉm cười - "Nếu cô sợ, không ngủ được, có thể gọi điện cho tôi, giọng tôi ấm lắm, nghe giọng tôi có cảm giác vô cùng an toàn"

Cô bật cười: "Được, Lâm tiên sinh đi đường cẩn thận"

Đoạn, hắn rời khỏi phòng..

"Nhị thiếu" - Trình Lâm đứng chờ hắn ở đại sảnh khách sạn, cung kính cúi đầu. Trình Lâm là tâm phúc của Lâm Phong Thừa, theo kịch bản, một mình Trình Lâm đã khiến thế lực của hắn chết tươi hơn nửa, thật là cmn quá đáng sợ!!

"Phòng 2402, giải quyết sạch sẽ" - Hắn nhẹ giọng nói - "Còn nữa, tìm giám đốc khách sạn, cảnh cáo cẩn thận cho tôi, lần sau còn để xảy ra chuyện như vậy thì, giết đi"

"Vâng" - Trình Lâm cúi đầu nhận lệnh.

"Được rồi, làm việc đi"

Chỉ 5' sau, xác chết đã được giải quyết. "Nhị thiếu, tôi phải đi đây" - Sau khi phân phó người đi "hỏi thăm" giám đốc khách sạn, Trình Lâm cũng rời đi.

Lúc này, điện thoại của hắn reo lên, hắn nhếch môi, nghe máy:

- Hello

- Anh về chưa ?

Tần Mạc ngồi dựa vào cửa phòng cô, mỉm cười: "Tôi về đến nhà rồi, cô còn chưa ngủ sao ?"

"Tôi không ngủ được"

"Tôi hát cho cô nghe nhé" - Hắn mỉm cười - "Tôi hát hay lắm, chỉ sợ cô nghe xong xúc động quá tỉnh cả ngủ thôi"

Liễu Diệp khẽ cười: "Lâm tiên sinh thật biết đùa"

"Bé ơi, ngủ đi đêm đã khuya rồi..." - Hắn bắt đầu ngâm nga hát

Khóe môi Liễu Diệp không nhịn được cong lên..Tần Mạc hát hết bài này đến bài khác, giọng hát trầm ấm của hắn khiến cô vô cùng an tâm..

You make me cry, make me smile

Make me feel the love is true oh kissing you

Thank you for all the love you always give to me

Oh I love you

To be with you

Oh...I love you..

"Liễu Diệp" - Hắn nhẹ giọng gọi, không có tiếng đáp lại, chỉ có tiếng thở đều đều..

Hắn khẽ mỉm cười, đẩy cửa phòng vào trong, đắp lại chăn cho cô, đặt điện thoại ra xa, kém rèm cửa vào cho cô. Nhìn thiếu nữ bình yên nằm trên giường, hắn khẽ cười:

- Kim Cẩu, mục tiêu này cũng quá đáng yêu rồi. Tôi hơi bị thích cô ta đấy.

- Ký chủ không được phép có tình yêu vượt giới hạn với NPC.

- Có luật í à ?

- Không. Nhưng điều này tốt cho ký chủ. Cậu nghĩ mà xem, khi kết thúc thế giới này, cậu sẽ lại sang thế giới khác, vì thế...

- Ừ, hiểu mà. À, nhiệm vụ của ta hoàn thành chưa, cô ta thích ta chưa ?

Hệ thống mỉm cười nhã nhặn: "Chỉ số tình cảm của mục tiêu nhiệm vụ: 10%"

Tần Mạc: "??? O.O ?? !! @@@"

[Ký chủ nghĩ sao vậy, mới 2 ngày thì hoàn thành cái rắm] - Hệ thống bĩu môi nhìn hắn

Hắn thở dài thườn thượt, gì mà khó quá vậy...

"Chắc ta phải kiên nhẫn lâu dài" - Hắn mỉm cười chụt nhẹ lên gò má ửng hồng kia rồi đi ra ngoài, cẩn thận khóa cửa lại rồi mới ra về.

Ở một nơi...

Nam nhân ngồi trước màn hình lớn, khóe môi nhả ra một làn khói mờ ảo, giọng nói nhè nhẹ vang lên: "Tiểu Sênh Ca, người này, xứng đáng để em chịu khổ như vậy sao ?"

Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Nam Thần Đào Hoa Giá Đáo sáng tác bởi demokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.