Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
994 chữ

Chap 11:

- Thầy Van: Mời em Phạm Thành Danh lên!

Cười người hôm trc, hôm sau người cười. Biết là chết cmnr nhưng nó vẫn bước lên. Thầy Van bịt mắt nó bằng một tấm khăn đỏ. Thầy bắt đầu đưa chiếc bánh gato vị dâu lên và bắt nó đoán mùi gì. Vâng mùi hôi hành, nó chỉ nghe đc mùi này thôi. Vì nó đứng dưới bục giản và thầy Van thì đứng trên. Rồi xong... cái mùi khiến mũi muốn bị ung thư xuất hiện ngày càng nồng. Mịa nó biết cánh tay kia đang sát lại gần. Bây giờ đem so mùi cức của mấy con becgie ở nhà ông già thì còn đỡ hôi hơn. Nếu nó bắt buộc phải lựa chọn một trong hai thứ này thì... nó cắn lưỡi tự tử để cái lỗ mũi thoát kiếp luôn. Đã hôi mà cái quạt còn cứ thổi, mới ghê, hôi lại thêm hôi nồng

-Linda: Hương dâu(Giọng thì thào, nhỏ nhẹ)

- Danh khi nghe thì bất chấp cảnh thành thơ: Loáng thoáng bên tai có tiếng gì...Nghe đi, nghe lại thật kĩ càng...Ra là tiếng nàng, tiếng Linda... Vóc người, tính tình gì cũng xinh... Anh thề sẽ mãi ở bên cạnh... Bảo vệ, chở che mỗi khi lạnh... Em có bằng lòng lấy anh ko?_Vâng bài thơ nó nghĩ...trong đầu, đọc ra có mà cả lớp đc cười ha hả... Còn nó sẽ bị thầy Van đánh cho ra bã. Sến vãi!

Linda nhắc nó đc vì cô ngồi tại dãy hai, từ cửa vào. Và vì cô cũng ngồi bàn thứ hai, gần bục giảng. Nó nghe Linda nói gì thì nó trả lời y chang... đúng luôn. "Đi đêm lắm có ngày gặp ma". Do thầy đã để ý Linda nên biết làm sao nó trả lời đc, khi mà có gần 15 loại thực phẩm và khí độc của mình

- Thầy VAN nghĩ(thì ra là...khả năng biến thái của thầy Van, ko làm đối thủ chết ngay, mà chết từ từ, chết dần mòn, Danh là minh chứng, hôi đến độ đòi tự tử!). Thầy Van đưa tiếp cho nó nhưng sau khi Linda vừa nhắc "hương sầu riêng" thì... thầy Van bỏ một cục kẹo sôcôla nhỏ kẹp giữa hai ngón tay vào cái bánh kem kia. Hai thầy trò quá nhanh quá nguy hiểm. Nó vừa trả lời xog thì ăn ngay roi vào mông. Ừ thì chỉ có ba roi và tẹt... tét mông luôn. Mở mắt ra nó thấy viên sôcôla ở giữa thì cứng họng. Thầy Van mặt vên vênh váo váo như thèn ngáo lên cơn. Làm nó ấm ức ko chịu nổi moá troll nhau. Khi ra về, nó sấp lại gần đố thầy Van đoán nó nhiêu tuổi. Vì khi xuyên không nhập xác ở bãi rác. Đi lang thang xung quanh đó mà chả ai biết nó. Nó xác định thằg nhập xác phận là con gái ý cô nhi. Nhưng mà đoán tên tuổi thì nó chẳng đoán đc. Dù bây giờ nhìn rõ mặt mày, hình hài(Chỉ biết là trẻ). Tại sao ko nhờ thầy Van người có giác quan thứ 7 lợi hại phán. Thế mà thầy trả lời làm nó hết thảy thất vọng: Lý trí mách bảo ta con 105 tuổi. Nó khô lời luôn...

Thời gian dần trôi qua thật nhanh thoắt cái nó đã đạt cấp Z+(ảo đi, cứ ảo đi. Ko luyện tập, tử sinh khi chinh chiến mà cũng muốn làm ngôi sao). Cho main ảo tý và tua nhanh nhé anh em...

Về nhà chú Jack kêu nó chuyển phòng đi... căn phòng noá ở thật ra bữa trc... nuôi mấy con chó... của trưởng lão cấp Z phòng DN-12. Lòng nó thầm mắng thằng chú khốn nạn, ko bằng cầm thú

- Jack: Yên tâm, đồ ăn trong tủ chưa có con nào đụng đâu! Đậu... các loại rau, ko phải chú tui là cho ông...Nói như vậy là trước kia có mấy con chó đụng vào àk. Còn mấy bịch mà nó tưởng bimbim... ĐẬU XANH RAU MÁ... là đồ ăn của chó. Xong xuôi cmnr đồ ăn thì cũng ăn rồi.

- Jack: Để cũng phí, mấy gói đồ ăn trong tủ cháu mang theo ăn dần đi. Ta thuê cho cháu căn phòng khác(nói mà cứ cười cười).

Nếu hồi nãy lý trí nó bảo nó ko đc tin và nó nghe theo. Giờ nhớ lại viễn cảnh nó lao đầu ăn mấy cái gói này như heo... thêm bộ mặt đểu gian của Jack thì nó tin ngay. Chú ơi là chú, chú còn nhân tính không? Nhưng mà ko làm nó thất vọng. Đến phòng DN-05 thì có 8 hàng nhà dọc dài và song song với nhau(IIIIIIII), mỗi dãy cách nha 10m nên rộng thoáng vô cùng-tưởng tượng đi theo hướng bạn đọc nhìn luôn . Một dãy như vậy dài tầm 1km và tất cả gần 800 căn nhà hướng về phía. Căn nào trước, sau cũng cách đều nhau 5m. Bên phải, trái thì cách nhau 10m. Chú Jack và nó đến hàng thứ 4 từ trái qua phải. Tất nhiên là thuê căn đầu tiên rồi. Chỗ nó ở là đi nhanh học và tiện lợi nhất, cơ mà bom đạn bắn ngay cửa ra vào phòng DN-05 từ ngoài vào trong thì... ăn đầu tiên-nó nghĩ(thanh niên thích suy diễn). Phòng cuối cùng đi học thì sao nhỉ? Đi sml chứ sao, đi xe đạp hay xe máy còn may ra. Mà ai điên đâu khi không thuê phòng ở cuối..."xatíttắp.vn"! Trong khi phòng đầu vẫn còn đầy rẫy. Cơ mà lâu lâu nó vẫn nhìn thấy mấy thanh niên phóng xe ra. Và phòng bảo vệ ở ngay cửa ra vào, thanh niên nào ra ngoài cũng phải để xe lại. Đậu xanh! Vậy là có cửa đi vào mà không có cửa đi ra @@

Bạn đang đọc Xuyên Không Đến Trái Đất! của Conchocanconco
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gnoo
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.