Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17: Tạm Biệt

Tiểu thuyết gốc · 1086 chữ

"Nếu con và hắn thực sự có võ hồn dung hợp kĩ thì nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó gặp này a, phải tìm cách bắt hắn đi theo con mới được a".

"Bắt hắn sao, Thiên Mộng thúc a, ngài định làm gì hắn a, hắn vừa trị thương xong a, ta cũng rất muốn ở bên cạng hắn a, ở bên hắn ta thấy cảm giác rất là an toàn a, nhưng cũng không thể vì vậy mà bắt hắn đi theo chúng ta được, mỗi người có một cuộc sống riêng mà". Vị cô nương ấy vừa nói, áng mắt nhu hòa của cô nhìn Hạo Thần.

"Ta quả thật cũng có ý muốn hắn đi theo chúng ta a, hắn vừa cứu con vả lại hắn cùng con lại có võ hồn dung hợp kĩ, bất quá bây giờ thì không được, hiện tại chúng ta còn có một số việc cần phải làm, còn chuyện liên quan đến hắn thì ta phải hỏi ý kiến của

"Nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, con chưa thể đi được a, Thiên Mộng thúc thúc, thúc chờ khi hắn tỉnh lại mới đi được không?".

"Haizzz, đứa bé ngốc, chuyện này hiện tại không thể cưỡng cầu a, hay là như thế này, chúng ta đợi thêm một canh giờ nữa, nếu hắn không tỉnh thì chúng ta sẽ rời đi, có được không."

Tiểu cô nương nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiên Mộng, buồn bã trả lời "Vâng".

Mặt trời cũng đã lên cao, chim ca véo von, trên đường phố buôn bán tấp nập, người qua kẻ lại không ngớt, phía xa xa tại một nhà trọ nhỏ, bóng dáng ba người từ trong quán trọ đi ra, đó không phải là Thiên Mộng, Băng Băng cùng vị tiểu cô nương kia sao, mấy canh giờ trước họ chờ đợi Hạo Thần tỉnh dậy nhưng hắn vẫn chưa tỉnh, Thiên Mộng liền nhanh chóng điều tra tung tích và liền đem hắn trở lại nhà trọ mà hắn dừng chân mấy hôm trước, họ liền thuê phòng và đem hắn vào tịnh dưỡng, thấy hắn còn lâu mới tỉnh, ba người chỉ còn cách rời đi.

Ra khỏi nhà trọ, vị cô nương kia ngoảnh mặt nhìn lại, trong ánh mắt không dấu được sự lo lắng và quan tâm đến Hạo Thần. Nhìn được một lúc, nàng nhanh chóng bước chân và từ từ đi khỏi nhà trọ.

"Tiểu Đông Nhi à, chúng ta đã chậm trễ một ngày rồi a, con đừng làm khó chúng ta nữa, ta biết con không muốn rời xa hắn, nhưng bây giờ đại cục làm trọng, theo lời của thì không bao lâu

Nghe Thiên Mộng giải thích, cô bé trầm ngâm suy nghĩ một lát, chốc lát trong ánh mắt tỏ ra vẻ kiên định chưa từng có "Đúng a, thực lực bây giờ rất quan trọng đối với ta a, nếu lúc đó ta có đủ thực lực thì đâu cần hắn bảo vệ, nếu lúc đó ta đủ thực lực thì hắn cũng không bị thương". Cô bé hồi tưởng lại hôm đó, nhớ lại cảm giác khi hắn nắm tay nàng, nhớ lại gương mặt tươi cười và ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, nhớ lại bờ vai ấy đã che chở thật tốt cho nàng.

Cô bé nhìn về phía nhà trọ một lần nữa, tâm trạng cô bé bây giờ chỉ còn lại sự hào hứng và mong chờ về tương lai "Tên ngốc, tạm biệt ngươi, mong ngươi mau chóng tỉnh lại, ta và ngươi chỉ mới gặp nhưng trong tâm ta lại có một cảm giác rất khó hiểu, cảm giác đó khiến ta cảm thấy rất day dứt và không muốn rời khỏi ngươi a, trong tương lai hy vọng chúng ta còn gặp lại".

Ba thân ảnh đối diện phía nhà trọ mà đi, từ từ biến mất, không gian trở nên yên tĩnh một lần nữa, hiện tại cũng đã là lúc giữa trưa, trong một căn nhà trọ, tại một căn phòng nhỏ tĩnh mịch, trên chiếc giường bằng gỗ, Hạo Thần vẫn đang trong trạng thái hôn mê, ánh sáng mập mờ phía tay phải lấp lóe, Hồng Miêu từ trong hư không tiến lại gần Hạo Thần.

"Hạo Thần, Hạo Thần, tỉnh lại đi a, đã trưa rồi, ngươi hiện không tỉnh lại thì còn lúc nào đây a".

Sau mấy lần gọi dậy, Hạo Thần cuối cùng cũng từ từ mở mắt, hắn ngồi dậy vẻ mặt có chút đờ đẫn, hắn bỗng cảm thấy rất ngạc nhiên, hồn lực trong cơ thể so với lúc trước muốn nhiều hơn a, tốc độ lưu thông cũng nhanh hơn trước, tinh thần hắn hiện tại sảng khoái vô cùng, vết thương cũng đã biến mất không còn nữa a, hắn quan sát lại vết thương trên mình đồng thời cũng kiểm tra lại hồn lực của bản thân, hắn vừa bắt đầu kiểm tra hồn lực thì bỗng nhiên hắn cười ha hả inh ỏi khắp phòng, điều làm hắn ngạc nhiên không phải là tốc độ hồi phục vết thương mà chính là hồn lực của bản thân hắn liền muốn đột phá a, lúc trước tại Hồn Lâm tu luyện đã đột phá làm hắn rất vui vẻ , hiện giờ lại muốn đột phá nữa, hắn không vui đến phát rồ mới là lạ đó. Ba ngày, trong gần ba ngày đột phá gần ba cấp, phải là thiên phú thế nào mới được a.

Bạn đang đọc Xuyên Không Đến Đấu La sáng tác bởi taikhoanzoro
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi taikhoanzoro
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.