Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một nơi xa lạ

Tiểu thuyết gốc · 1399 chữ

Màn trời đêm tĩnh mịch, trên đại thụ những tiếng xào xạc đùa vui của các cơn gió nghịch ngợm, tiếng côn trùng rả rích như thể gọi bạn tình đầy thương nhớ.

- ah...

- au ...

- đây là đâu...?

- Trời tối rồi ah ?? Mình đang mơ sao ?? Sao lại ở chỗ quái này nhỉ ??? Gọi thằng Tùng xem nào..

Hữu ngồi dậy cảm thấy mình mẩy đau đớn không thôi, nhìn xung quanh phát hiện đây là một khu rừng, hắn không rõ ràng sao bản thân lại ở đây vì lúc này hắn cũng không còn cảm thấy tin tưởng vào sự phán đoán của bản thân.

Rút vội con smartphone trong túi, lướt tìm số điện thoại của Tùng 7:

- Mẹ nó, không có sóng... Ở Việt Nam còn chỗ nào chưa phủ sóng điện thoại sao ??

- Thôi kệ ! Cứ đi rồi tính..

Nói rồi đành rảo bước đi thay vì phải nằm một chỗ ngây ngốc như vậy, ngó nghiêng xung quanh định hướng theo mấy hướng dẫn dã ngoại lúc cắm trại ngoài trời.

- ồ... Ngoài đó có ánh sáng, hẳn là có nhiều nhà ở gần đây.

Lấp ló sau những tán cây, thấy có ánh sáng le lói, Hữu liền vui mừng đẩy nhanh bước chân về phía ánh sáng phát ra ấy, như thể người lạc lối tìm được đích đến của mình.

Nhưng thứ xuất hiện trước mắt khiến tôi thẫn thờ nghĩ hoặc, đúng là có thành phố xuất hiện nhưng nó không hề giống trong tưởng tượng:

- gì đây...? Cái này giống thành cổ trong mấy phim cổ trang Trung Quốc quá ... Mình đang ở phim trường à ??

" Quác" " Quác"...

- Đù, còn chim to vãi... Giống con quạ vậy ??? ... Khoản làm gì có con chim nào to như con trâu thế ???

Nhìn con quạ to như một con trâu mộng bay ra từ rừng, khiến mặt tôi nghệt mặt đần thối, ngày trước tuy Sinh học không giỏi nhưng tự tin là xóa hiểu biết về chim chóc, Hữu nhớ con đà điểu đã là chim bự nhất rồi nha !

- ái...

Đưa tay lên nhéo má một cái nhưng cảm giác đau điếng, rõ ràng đây không phải mơ mà là hiện thực ngày lúc này.

- Mình đã chết rồi sao ??? Đây là thiên đường ?? Không đúng cảm giác đau còn này, chưa thấy có ai nói người chết còn biết đau cả.

- Không lẽ đây là xuyên không giống trong mấy tiểu thuyết trên TRUYENYY.COM ???

- ah... Nhưng có chút không đúng, cơ thể này vẫn là cơ thể của mình, không phải của người khác

Hữu ngẫm nghĩ một hồi ngờ ngợ suy đoán có phải chăng hắn lâm vào cảnh xuyên không hay đọc trong truyện mạng, giơ cánh tay của mình lên xem lúc này cơ thể hắn vẫn không hề thấy đổi vẫn y như trước đây.

Hắn vốn thẩm gia CLB võ thuật cộng thêm gym gủng nên cơ thể cũng được coi là cao to đen hôi, vậy không phải xuyên không nhập thể mà hắn chính xác là thực sự bị đưa tới đây.

- Tỷ, muội thấy rõ sao băng đó rơi về phía nay mà.. sao không thấy gì nhỉ ??

- Chắc ngươi nhìn nhầm rồi ! Nhìn trên trời gần như vậy nhưng chắc rơi chỗ khác .

" Chết mịa, có người"

Tiếng nói chuyện, tiếc sục xạo khiến Hữu giật nảy mình, quay lại:

- Ah..

- Có người...

- ngươi là ai??...

Xuất hiện trước mắt Hữu là hai cô gái độ mười ba, mười bốn tuổi khuôn mặt khả ái, xinh xắn mặc trên người bộ trang phục cổ trang, tay cầm kiếm cũng đang bất ngờ nhìn về hắn.

" Xuyên không thật sao ?? Ái chà mấy cô nàng này cũng ngon phết, mặt học sinh thân hình phụ huynh ah, chậc chậc..."

Hữu suy nghĩ trong đầu đưa ánh mắt đánh giá hai cô gái từ trên đầu xuống dưới chân, cao trên 1m6 thân hình lồi lõm căng đét, răng trắng môi hồng tóc mây buông khiến hắn không khỏi thưởng thức một hồi.

" Xoeng"

- Này, không nghe ta hỏi à ?? Ngươi lag ai ??

Cô gái mặc váy hồng thấy hắn không trả lời mà lại dùng ánh mắt đó nhìn hai nàng như thể muốn lật từng lớp áo ra vậy, khiến nàng đỏ mặt tức giận rút kiếm ra chỉ thẳng mặt hỏi.

Hữu giật nảy nảy mình nhìn thành kiếm sắc lạnh trước người mình, vội xưa tay nói:

- Ách... Xin lỗi ta tên Hữu, không may bị lạc trong rừng này, nhị vị tiểu thư bỗng dưng xuất hiện khiến ta hơi bất ngờ nên chưa kịp hoàn hồn...

Cố nhớ lại mấy cách xưng hô thời cổ để đối đáp một hai, cười một cách thật thân thiên để hai cô nàng không coi mình là kẻ xấu mà ra tay một trận.

Hai cô gái nhìn nhau, đi đi lại xung quanh hắn một hồi nghị hoặc hỏi:

- Ngươi không phải là người ở đây ?? Ngươi từ đâu đến?? Trang phục này không đúng, đầu tóc cũng vậy tóc bạch kim ?? Ngươi bao nhiêu tuổi rồi thế ??

- Ta là người Sài Gòn, đến từ Việt Nam, trang phục không có gì lạ cả ở chỗ ta ai cũng mặc như vậy cả, ta năm nay hai mươi tuổi, còn nhị vị tiểu thư ?? Có gì từ từ nói bỏ kiếm xuống được không ??

Hữu thành thật trả lời, đưa người hơi nghiêng tránh mũi kiếm của cô gái trước mặt này, nhưng mũi kiếm vẫn luôn được cô nàng chĩa về phía hắn không rời khiến hắn xua tay cười nói.

Hai cô gái nhìn nhau như vịt nghe sấm vì mấy danh tự địa phương họ chưa từng nghe thấy qua này:

- Sài Gòn ? Việt Nam ? Đó là chỗ nào ? Đó là thành trì ở đâu ?

- Sài Gòn còn được gọi là thành phố Hồ Chí Minh, nước Việt Nam ah, ở chỗ nào có nói các cô cũng không biết được, ở rất xa nơi này.

- Thành Sài Gòn ? Đế quốc Việt Nam ?? Ta chưa nghe thấy bao giờ, ở rất xa sao ngươi lại tới đây ??

- ách ..ta bị lạc nha, cứ đi mãi đi mãi rồi tới đây thôi !

Hữu không biết nên giải thích ra sao với mấy nàng về sự xuất hiện của mình ở chỗ này cả, đành đổ lỗi cho bị lạc để qua chuyện.

- ngươi nói dối, nhìn ngươi không có tu vi thế kia sao có thể đi lạc trong rừng được chứ ?? Yêu thú chẳng lẽ chán thịt rồi ??

- ta không rõ, có lẽ do vận khí, thường ngày ăn ở có phúc tích đức hậu phát, nên giờ ở hiền gặp lành...

- ba hoa..

- tỷ tỷ, thôi mặc kệ hắn đi, dù sao thì cũng chỉ là phàm nhân mà thôi !chắc không vấn đề gì đâu.

- Cũng đúng.

Cô gái mặc áo xanh đưa tay nắm lấy cô chị khuyên giải một chút, mới khiến nàng ta thôi không truy hỏi nữa đút kiếm lại vào bao.

Hữu thở phào trong lòng, cảm giác bị người khác chĩa kiếm vào người thật không thích thú chút nào, hơi mỉm cười chắp tay với hai nàng hỏi:

- nhị vị tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi không biết đây là nơi nào ?? Có dẫn đường cho ta rời khỏi đây được không??

- hừ... Đây là Phúc Hưng thành, đế quốc Cao Lũy, bọn ta không rảnh ngươi tự đi mà kiếm đường.

Cô gái mặc váy hồng hừ nhẹ nhưng xem ra bị lời khen của hắn đả động nên cũng trả lời cho hắn, nghĩ ngợi rồi từ chối dẫn đường.

- Mẫn Nhi, chúng ta về thôi !

- Ân..

Hài người xoay người rời đi bỏ mặc hắn một mình ở lại giữa rừng đêm mà không quản tâm đến nữa.

- Này... Mỹ nữ tiểu thư, chờ ta đã~~~~

Hữu thấy hai người đi rồi còn một mình, nhìn cây cối xung quanh mà rợn rợn, nơi này yêu thú ah có yêu thú, mẹ nó chứ... Mỹ nữ đừng bỏ ta ở lại nơi này.

Bạn đang đọc Đạo Âm Tổ Sư sáng tác bởi _AnnA_

Truyện Đạo Âm Tổ Sư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi _AnnA_
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.