Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 25

Phiên bản Dịch · 3913 chữ

Hai mươi lăm

Đến ngày hôm sau, cuối cùng thì Darcy cũng liên lạc với Dex. Anh gọi ngay cho tôi để thông báo tin mới.

Tim tôi thót cả lên.Trong tôi vẫn còn chưa nguôi nỗi sợ Darcy có thể sẽ giành lại Dex, bỏ cái thai, thay đổi ý kíến, khiến mọi chuyện rẽ sang hướng khác."Kể hết cho em đi," tôi nói.

Dex tóm tắt lại cuộc nói chuyện giữa họ, hay nói đúng hơn là những yêu cầu của Darcy; trong vòng bảy ngày (vào giờ hành chính) anh ấy phải đến lấy nốt đồ dùng, nếu không tất cả sẽ bị tống vào thùng rác. Dex phải để lại căn hộ cho cô ấy. Không được lấy đồ đạc trong nhà, trừ cái bàn anh đã "bắt" cô ấy phải mua, cái bàn trang điểm anh "mang về khi bắt đầu cuộc sống chung ngu ngốc", và " mấy cái đèn xấu xí" mà mẹ Dexter đã gửi. Anh phải trả tiền mua váy cưới cho bố mẹ cô ấy và những khoản tiền đặt cọc chuẩn bị cho đám cưới không được hoàn trả, bao gồm tất tần tật mọi thứ, phải đến hơn năm mươi ngàn đô la. Cô ấy sẽ lo chuyện trả lại quà cưới, giữ lại chiếc nhẫn kim cương anh ấy mới mua để thay cái bị mất chỉ mấy ngày trước khi họ chia tay.

Chờ cho anh kể xong, tôi nói, "Những điều kiện hơi vô lý, anh có thấy thế không?"

"Cũng có thể nói như vậy."

"Chi phí cho đám cưới nên chia đôi cho cả hai bên mới phải," tôi nói, "Cô ta mang thai đứa con của người khác cơ mà!"

"Em nói anh nghe xem"

"Và đúng ra cái nhẫn phải là của anh", tôi tiếp, "Luật ở New York là vậy. Hai người chưa kết hôn. Cô ta chỉ được giữ cái nhẫn khi hai người đã kết hôn rồi."

"Anh không quan tâm", anh nói, "Chẳng đáng phải cãi cọ về chuyện đó."

"Thế còn căn hộ? Nó vốn là của anh chứ"

"Anh biết… nhưng giờ anh chẳng cần nữa. Cả đồ đạc cũng vậy," anh ấy nói.

Tôi thấy mừng khi anh cảm thấy như vậy. Tôi không tưởng tượng nổi cái cảnh mình đến thăm anh trong căn hộ cũ Darcy từng ở.

"Thế anh định chuyển đi đâu?"

"Anh đến ở với em."

"Thật không đấy?"

"Anh đùa thôi, Rach… Chúng ta hãy chờ thêm một thời gian nữa."

Tôi cười. "À…vâng. Đúng vậy"

Tôi hơi thất vọng một chút, nhưng chủ yếu là thấy nhẹ nhõm.Tôi có cảm giác mình sống ngay lập tức với Dex cũng được, nhưng tôi muốn chuyện đó diễn ra tốt đẹp, và tôi cảm thấy chẳng có lý do gì phải vội vàng cả.

"Sáng nay anh đã gọi điện đến mấy chỗ… anh tìm được căn hộ một phòng ngủ ở khu East End. Có lẽ sẽ chọn thôi."

Chọn . Giống như anh đã chọn em.

"Làm thế nào Darcy tự trả hết được tiền thuê căn hộ kia?" tôi hỏi vì tò mò hơn là quan tâm, cho dù phần nào đó trong tôi cũng thấy lo lắng không biết cô ấy có ổn không, sẽ xoay xở ra sao, chuyện gì sẽ đến với cô ấy và đứa con. Từ lâu tôi đã lo lắng cho cô ấy, giờ tôi không thể đơn giản từ bỏ thói quen đó.

"Có lẽ Marcus sẽ chuyển đến sống với cô ta," Dex nói.

"Anh nghĩ thế nào?"

"Thì bọn họ sắp có con mà."

"Có lẽ thế. Nhưng anh có thực sự nghĩ là họ sẽ kết hôn không?" tôi nói.

"Anh không biết. Không quan tâm." Anh nói.

"Anh chưa có tin gì của Marcus à?"

"Ừ…còn em?"

"Cũng không?"

"Anh không nghĩ ta sẽ nhận được tin gì đâu."

"Anh có định gọi điện cho anh ta không?"

"Có thể ngày nào đó anh sẽ gọi. Nhưng bây giờ thì không"

"Hừmmm," tôi nói, thầm nghĩ cũng có thể một ngày nào đó mình sẽ gọi cho Darcy. Dù tôi biết sẽ rất lâu nữa. "Tất cả chỉ có vậy à? Cô ta có nhắc gì đến em không?"

"Không. Anh bất ngờ đấy. Cô ta mà thế là kiềm chế lắm. Chắc đang học cách tự chủ."

"Đúng là chuyện đùa. Darcy đâu phải kiểu người giỏi kiềm chế."Nhưng nói về cô ta thế là đủ rồi," Dex bảo. "Lúc này chúng ta nên quên Darcy đi."

"Em cũng quên nếu anh có thể," tôi bảo.

"Vậy tối nay em muốn làm gì?" Dex hỏi "Chắc là anh có thể về sớm. Còn em thế nào?"

Giờ là năm giờ chiều, và tôi còn phải làm việc thêm ít nhất bốn tiếng nữa, nhưng tôi nói với anh là tôi về lúc nào cũng được.

"Ta gặp nhau lúc tám giờ nhé?"

"Vâng. Gặp ở đâu?"

"Ở nhà em, cùng nấu bữa tối. Chúng ta chưa bao giờ làm việc này cả."

"Được thôi, nhưng mà… em không biết nấu ăn," tôi thú nhận.

"Có, em nấu được chứ."

"Không, em không biết nấu thật."

"Nấu ăn dễ mà", anh nói, " Cứ nghĩ em có thể làm tốt là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi."

Tôi mỉm cười. "Việc đó thì em có thể."

Dù sao, đó cũng là việc thời gian gần đây tôi đã làm.

Một tiếng sau, tôi rời khỏi công ty về nhà, không quan tâm đến chuyện nhở gặp phải Les. Ôi đi thang máy xuống tiền sảnh, rồi hai lượt cầu thang cuốn ra nhà ga Trung tâm. Tôi dừng lại để chiêm ngưỡng khung cảnh đẹp tuyệt, nơi đây đã trở nên quá đỗi quen thuộc và gắn liền với công việc đến nỗi hàng ngày tôi đã bỏ quên mất vẻ đẹp của nó. Tôi ngắm nghía những chiếc cầu thang bằng đá hoa cương ở hai đầu phòng đợi, những khung cửa sổ hình vòm, những cây cột màu trắng rất đẹp và trần nhà màu ngọc lam cao vời vợi vẽ hình những chòm sao. Tôi quan sát người người từ mọi phía đổ về những đoàn tàu hỏa hướng ra ngoại ô, những dãy tàu điện ngầm chạy khắp New York, và vô số lối ra để đến những con đường đông đúc trong thành phố, phần lớn họ mặc đồ công sở. Tôi liếc nhìn đồng hồ ở chính giữa nhà ga, chăm chú quan sát đồng hồ với những con số, những cây kim. Sáu giờ đúng. Vẫn còn sớm.

Tôi chậm rãi tiến đến khu chợ nhà ga Trung tâm, một dãy hành lang bán thực phẩm gồm những quầy riêng lẻ bán những món ăn ngon đắt tiền, tọa lạc ở đầu phía Đông của phòng đợi. Tôi thường cùng với Hillary qua đây mua kẹo sô cô la mềm để thường thức kèm cà phê Starbucks. Nhưng tối nay tôi có một nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều. Tôi đi từ quầy này sang quầy khác, mua những món thật ngon: pho mát cứng và pho mát mềm, bánh mì vừa ra lò, ô liu xanh của vùng Sicily, mùi tây của Ý, lá oregano tươi, hành Vidalia, tỏi, dầu ăn, gia vị, mì ống, những món rau quả màu đỏ, xanh và vàng cả lọai rượu nho trắng đắt tiền và hai cái bánh nướng hảo hạn của nhà hàng nữa. Ra khỏi hành lang đó, tôi đến phố Lexington, đi qua một hàng dài taxi và rất đông người đi làm bằng xe buýt ở khi Midtown. Tôi quyết định đi bộ về. Những chiếc túi đựng đồ ăn cũng nặng, nhưng tôi thấy chẳng vấn đề gì. Đâu phải tôi đang một cái cặp tài liệu đựng đầy sách liên quan đến luật và các vụ án; tôi đang mang bữa tối cho mình và Dex cơ mà.

Khi về đến nhà, tôi nói với José là khi Dex đến thì cứ để anh ấy lên. "Từ giờ anh không cần rung chuông báo khi anh ấy đến nữa."

Anh ta nháy mắt và bấm nút thang máy hộ tôi. " Ái dà. Vậy là nghiêm chỉnh đây! Chuyện này tốt lành đấy."

"Chuyện tốt lành," tôi lặp lại và mỉm cười.

Lát sau, tôi bỏ rau quả lên chiếc bàn dài trong bếp-chưa bao giờ nhà tôi có nhiều đồ ăn một lúc đến thế. Tôi cho chai rượu vào tủ lạnh, bật vài bản nhạc cổ điển rồi đi tìm cuốn sách dạy nấu ăn mà mẹ đã tặng tôi vào giáng sinh phải bốn năm trước là ít, quyển sách mà trước đây chưa từng dùng đến. Tôi lật qua những trang giấy bong loáng còn mới nguyên, tìm công thức làm món salad và mì ống với các nguyên liệu tôi đã mua. Thế rồi tôi tìm cái tạp dề - lại là một món quà nữa còn nguyên chưa dùng- và bắt đầu gọt vỏ, thái, rồi rán áp chảo. Tôi đọc hướng dẫn trong sách nhưng không nhất nhất làm theo y hệt. Tôi dùng mùi tây thay cho húng quế, bỏ đi nguyên liệu nụ bạch hoa khô. Bữa tối không được hoàn hảo, nhưng tôi cũng dần học được một điều rằng sự hoàn hảo đâu có quan trọng đến thế. Thực ra, đó là thứ có thể hủy hoại chính bản thân bạn nếu như bạn đế nó lấn át.

Tôi thay quần áo, chọn một chiếc váy trắng thêu hoa màu hồng. Sau đó tôi dọn bàn ăn, bắt đầu đun nước cho món mì ống, thắp nến lên, rồi mở chai rượu nho, rót vào hai chiếc ly, hớp một ngụm. Tôi nhì đồng hồ. Còn mười phút nữa. Mười phút để ngồi lại và nghĩ về cuộc sống mới của mình, nghĩ về cảm giác khi đường đường chính chính là người yêu duy nhất của Dex. Tôi ngồi xuống sofa, nhắm mắt lại và hít thở thật sâu. Mùi thức ăn ngon lành và những nốt nhạc tuyệt vời lan tỏa khắp phòng. Trong tôi bỗng ngập tràn một cảm giác bình yên, thư thái khi thấy mình không còn những cảm xúc tồi tệ nữa: tôi không đố kỵ, không lo lắng, không sợ hãi, và không còn cô đơn.

Chỉ đến giấy phút đó tôi mới hiểu rằng những gì mình đang cảm thấy lúc này chính là hạnh phúc thật sự. Thậm chí còn là hạnh phúc vô bờ vô bến. Trải qua mấy ngày vừa rồi, khi bắt đầu cảm nhận thấy điều này nơi trái tim, tôi chợt nghĩ rằng chìa khóa của hạnh phúc không phụ thuộc vào việc có được một người đàn ông. Người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập có thể sẽ cảm thấy mình đủ đầy, trọn vẹn rồi. Những điều này có lẽ là sự thật. Và dù cho cuộc sống của tôi không có Dex thì tôi vẫn muốn tin mình có thể tìm đuợc cảm giác hài lòng mãn nguyện. Nhưng thật sự là, khi có Dex, tôi thấy tâm hồn mình tự do hơn hồi còn độc thân. Ở bên Dex tôi cảm nhận đuợc chính con người mình còn nhiều hơn cả khi không có anh. Có lẽ tình yêu thật sự là như vậy đấy.

Và tôi yêu Dex. Tôi yêu anh ngay từ những ngày đầu tiên ở trường luật, khi tôi tự dối gạt chính mình rằng anh không phải típ người dành cho tôi. Tôi yêu anh vì trí thông minh, vì sự nhạy cảm, và lòng can đảm. Tôi yêu anh bằng cả trái tim, cả tâm hồn, yêu vô điều kiện và không chút nghi ngại. Tôi yêu anh đủ để chấp nhận mạo hiểm. Tôi yêu anh đủ để hy sinh cả một tình bạn. Tôi yêu anh đủ để đón nhận hạnh phúc của chính mình, và lại lấy nó để làm cho anh hạnh phúc.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi đứng dậy để ra mở. Tôi đã sẵn sàng rồi.

Hai mươi sáu

Hôm nay là thứ Bảy, ngày lẽ ra Darcy và Dex sẽ tổ chức đám cưới. Tôi ngồi cùng Dex ở quán 7B, quán bar nơi tất cả mọi chuyện bắt đầu vào đêm trước ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của tôi. Chúng tôi vẫn ngồi đúng chỗ cũ. Ý tưởng quay lại nơi này là do tôi nghĩ ra. Tôi vốn chỉ nói đùa thôi, nhưng thật sự trong tôi có một sự khao khát mạnh mẽ muốn trở lại, muốn nhớ những gì tôi đã cảm nhận trước khi mọi chuyện bắt đầu. Tôi muốn hỏi Dex tối nay anh có thấy nuối tiếc gì không, nhưng thay vào đó tôi kể cho anh nghe về Les- chuyện hắn mắng sa sả vào mặt tôi ở hành lang vì tôi không nêu trích dẫn trong bản nháp hồ sơ vụ án.

"Tên đó giống như một kẻ suốt ngày cáu kỉnh ấy nhỉ… Em làm việc với người khác không được à?"

"Không được. Em là nô lệ riêng của hắn. Hắn toàn quyền sử dụng thời gian của em, giờ thì những đồng nghiệp khác cũng chẳng dám sai em làm việc của họ vì chắc chắn Les sẽ lợi dụng chức quyền của hắn để khiến họ phải khốn đốn. Em không thóat khỏi hắn được."

"Đã bao giờ em nghĩ đến việc chuyển sang công ty khác chưa?"

"Cũng thỉnh thoảng. Thực ra hôm nay em bắt đầu chuẩn bị bản lý lịch rồi. Có lẽ em bỏ hẳn ngành luật, cho dù chẳng biết mình sẽ làm gì."

"Em sẽ làm tốt được trong nhiều việc thôi," Dex nói, gật đều tin tưởng.

Tôi thêm " Biết thông cảm, động viên người khác" vào danh sách những điều tôi thích ở anh.

Tôi cân nhắc xem có nên nói với anh về ý định tạm thời đến sống ở London hay không, tự liệu anh có đi cùng mình. Nhưng tối nay không thích hợp nói về điều đó. Chúng tôi có đã có đủ những chuyện thầm kín khó nói khác rồi. Chắc chắn anh đang nghĩ đến Darcy, đang tự hỏi những câu Nếu như? Sao lại không chứ?

"Em ra máy phát nhạc bật vài bài đây," tôi nói.

"Có muốn anh đi cùng không?"

"Thôi. Em sẽ quay lại ngay."

"Thế thì chọn mấy bài hay hay vào nhé?"

Tôi nhìn anh như muốn nói "tin tưởng em một chút đi chứ". Tôi tiến đến chỗ máy phát nhạc, đi qua hai người đứng lặng lẽ hút thuốc. Tôi bỏ vào khe một tờ năm đô la. Cái máy ba lần trả lại tờ tiền nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ, tay vuốt hai bên đùi cho đến khi cuối cùng nó cũng nhận. Tôi xem một lượt danh sách các bài hát, cân nhắc mỗi bài cẩn thận. Tôi chọn những bài Dex thích nghe, và những bài khiến tôi nhớ về mùa hè đầu tiên chúng tôi được ở bên nhau. Và tất nhiên tôi bật " Thunder Road". Tôi liế về phía Dex, hình như anh đang đắm chìm trong suy nghĩ. Đột nhiên anh nhìn tôi vẫy vẫy, trên mặt nở một nụ cười ngây ngô. Tôi quay lại chỗ cũ, ngồi xuống cạnh anh. Và khi vòng tay ôm lấy tôi, trong lòng tôi chợt trào dâng một tình cảm khiến hơi thở nghẹn lại.

"Chào em", anh nói, kiểu nói đó cho tôi biết anh hoàn toàn hiểu rõ tôi đang cảm thấy thế nào.

"Chào anh", tôi đáp, cũng bằng giọng như vậy.

Chúng tôi là một trong những cặp đôi mà trước đây tôi hay quan sát và thầm nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ có được một tình cảm đặc biệt đến như thế. Tôi còn nhớ đã tự an ủi mình rằng trông thì có vẻ tốt đẹp, còn thực sự không đến mức thế. Giờ tôi thấy mừng vì mình đã sai.

Tôi mỉm cười ngước lên nhìn Dex, mắt tôi dán chặt vào một miếng nhỏ xíu trên lông mày bên trái của anh, một chỗ trống mà đáng lẽ phải có ba hay bốn sợi lông mọc trên đó mới phải.

"Vết này là do đâu vậy anh?" tôi hỏi, đưa tay vuốt lông mày của Dex. Những đầu ngón tay tôi khẽ chạm vào vết đó.

"À, chỗ đó. Sẹo đấy. Hồi bé anh chơi khúc côn cầu và bị ngã. Trên đó lông chẳng mọc lại được nữa."

Tôi tự hỏi sao trước đây tôi chưa từng thấy nhỉ, và rồi nhận ra rằng mình không hề biết anh từng chơi khúc côn cầu. Vẫn còn quá nhiều điều tôi chưa biết hết về Dex. Nhưng giờ chúng tôi còn có thời gian. Một khoảng thời gian dài vô tận trước mắt. Tôi chăm chú quan sát gương mặt anh để tìm thêm những phát hiện mới, cho đến lúc anh bật cười. Tôi cũng cười theo, thế rồi nụ cười của cả hai phai nhạt dần. Chúng tôi uống bia Newcastle trong sự im lặng dễ chịu.

Một lúc sau, tôi nói, "Dex?"

"Ơi?"

"Anh có nhớ cô ấy không?"

"Không", anh nói chắc nịch. Hơi thở ấm áp của anh phả vào bên tai tôi. "Anh đang ở bên em mà. Không đâu."

Tôi biết anh nói thật

"Tối nay anh không cảm thấy buồn chút nào chứ?"

"Không hề". Anh hôn lên một bên mái đầu tôi. "Trong anh bây giờ nhiều cảm xúc lắm. Nhưng buồn thì không."

"Tốt" tôi nói, "Em mừng khi nghe điều đó."

"Còn em cảm thấy thế nào? Em có nhớ cô ấy không?" Dex hỏi

Tôi nghĩ về điều anh hỏi. Cảm giác hạnh phúc hơn cả, nhưng một phần nhỏ nhoi trong tôi còn luyến tiếc, tôi nghĩ đến tất cả những gì mình đã có với Darcy. Cho đến tận bây giờ, cuộc sống của hai chúng tôi luôn hòa quyện với nhau. Cô ấy cùng tôi phải trải qua biết bao nhiêu sự kiện. Cùng đánh trống trong lễ diễu hành kỷ niệm thị trấn hai trăm năm tuổi. Cùng thắt những sợi dây ruy băng màu vàng lên cái cây trong sân sau nhà tôi để cầu nguyện trong khi có vụ bắt cóc con tin. Cùng xem tàu thoi Challenger rơi từ trên trời xuống, xem bức tường Berlin sụp đổ ở Đức, Liên bang Xô Viết tan rã. Cùng đón nhận tin tức về cái chết của công nương Diana, về số phận của tổng thống John F. Kennedy. Cùng chia sẽ đau buồn sau sự kiện 11 tháng Chín. Tất cả những điều đó tôi điều chứng kiến với Darcy. Và rồi còn có cả những sự kiện của riêng hai đứa. Những kỷ niệm chỉ hai bọn tôi có với nhau. Những điều mà người khác không bao giờ có thể hiểu được.

Dex chăm chú nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.

"Có", cuối cùng tôi đáp, có đôi chút hối lỗi. "Em nhớ cô ấy. Em không thể ngăn được cảm giác đó."

Anh gật đầu như thể hiểu biết. Tôi tự hỏi tại sao tôi nhớ cô ấy, còn Dex thì không. Có lẽ vì tôi quen cô ấy lâu hơn rất nhiều. Hoặc cũng có thể đó là bản chất của tình bạn, trái với tình yêu. Khi bạn yêu ai đó, bạn luôn nghĩ rằng chuyện này có thể sẽ chấm dứt. Hai người có thể rời xa nhau, tìm đến với một người khác, chỉ đơn giản là không còn yêu nữa. Nhưng tình bạn không phải là một kiểu quan hệ theo kiểu người này được thì người kia mất, và như thế nó tồn tại mãi mãi, nhất là một tình bạn lâu năm. Bạn nghiễm nhiên tin vào sự vĩnh cửu của nó, có lẽ đó là điều vô cùng đáng quý ở tình bạn. Cho dù Dex có đổ được đôi sáu đi nữa, tôi cũng không bao giờ nghĩ đến tình cảm giữa mình và Darcy sao?

Giờ tôi nghĩ về cô ấy, tự hỏi liệu lúc này cô ấy đang cảm thấy thế nào? Có buồn bã như tôi không? Hay chỉ giận dữ thôi? Cô ấy đang ở với Marcus hay Claire? Hay ở một mình, âu sầu lật giở từng trang của cuốn kỷ yếu hồi cấp ba, xem lại những tấm ảnh của Dex? Cô ấy có nhớ tôi như tôi nhớ cô ấy không? Liệu có bao giờ chúng tôi lại được làm bạn như trước , ngượng ngùng đồng ý gặp nhau cùng đi ăn trưa hay uống cà phê, từ từ từng bước xây đắp tình cảm? Có lẽ cô ấy và tôi sẽ phá lên cười lúc nhớ lại cái mùa hè điên rồ, khi một trong hai đứa vẫn còn ở tuổi đôi mươi. Nhưng tôi không mấy tin tưởng điều đó. Chuyện này không thể nào hàn gắn lại được, nhất là khi Dex và tôi đến với nhau. Tình bạn giữa chúng tôi có lẽ đã mãi mãi chấm dứt rồi, và như thế chắc là tốt hơn cả. Có thể Erthan nói đúng, đã đến lúc thôi lấy Darcy ra làm cái thước đo cho chính cuộc đời của mình.

Tôi đưa tay vuốt dọc theo chiếc cốc, ngạc nhiên khi thấy chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã có biết bao nhiêu chuyện thay đổi . Và tôi cũng thay đổi. Tôi từng là một người con luôn làm bố mẹ vừa lòng, một người bạn chu đáo. Tôi lựa chọn những giải pháp an toàn, thận trọng, và mong rằng mọi thứ sẽ đâu và đấy với mình. Tôi hy vọng anh sẽ thu xếp mọi thứ ổn thỏa, hoặc là số phận quyết định. Nhưng tôi học được một điều rằng hạnh phúc là do chính bạn tạo ra, chấp nhận mạo hiểm để có được điều mình muốn cũng óc nghĩa là sẽ để mất một thứ khác. Và khi những điều bạn đem ra để mạo hiểm càng đáng giá thì mất mát có thể lớn hơn thế rất nhiều.

Dex và tôi chuyện trò rất lâu, gần như nhắc đến từng giây phút trong mùa hè của chúng tôi, khắc sâu tất cả mọi chuyện - cả vui lẫn buồn. Chúng tôi cười nhiều, chỉ có một lần duy nhất mắt tôi ươn ướt, khi cả hai nhắc đến đoạn anh ấy nói với tôi là sẽ cưới Darcy. Tôi kể với anh mình đã đổ hai viên xúc xắc ra sao, sau khi rời khỏi nhà tôi. Anh nói xin lỗi. Tôi bảo anh không có lý do gì để xin lỗi cả, lúc đó không, và chắc chắn bây giờ lại càng không.

Thế rồi, ngay trước lúc nửa đêm, bất ngờ tiếng kèn harmonica dịu dàng vang lên, lúc đâu chầm chậm sau đó nhanh dần, cho đến khi Bruce cất tiếng hát: Cánh cửa xe đóng lại, chiếc váy của Mary tung bay trong gió.

- END -

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách:

freezeheart_6200 – Nhàn Nhã – nangmualachuyencuatroi

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

Bạn đang đọc Xúc Xắc Tình Yêu của Emily Griffin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.