Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4055 chữ

Trừ tịch, Vân gia trang.

"Xuân Hương?" Tam công tử bước vào tầng thứ hai Cấp cổ các, nhìn thấy Phó Lâm Xuân đang hờ hững đọc một cuốn sách. Đêm ba mươi năm nay, vẫn do Xuân Hương chủ trì đại cuộc, nhưng sáng mai, hắn sẽ lập tức mang giải dược một năm một lần, trở về cho Kim Triêu.

"Tam thúc." Phó Lâm Xuân không quay đầu. "Ngươi muốn theo ta cùng trở về ăn tết với Kim Triêu không?"

"Được a, ta cũng đã lâu chưa gặp nàng, đi cả ngày lẫn đêm, chừng mười ngày liền có thể đến nơi, vẫn còn kịp cùng nhau trải qua tết nguyên tiêu." Tam công tử tiến lên, đến bên người hắn.

"Thật vất vả cho thúc, vốn đã định thoái ẩn, lại vì đối phó với Huyết ưng ở lại, Kim Triêu có người cữu cữu như thúc, thật không uổng ."

"Hai ngươi có thể thành đôi, ta tất nhiên rất vui mừng. Rõ ràng ta không phải cữu cữu thật của nàng, nàng trong lòng cũng biết rõ, nhưng vẫn kêu ta hai tiếng cữu cữu mấy năm nay, nghĩ đến, nàng thật sự rất nhớ người nhà."

"Đúng vậy, Kim Triêu tính khí có phần trẻ con, ta nghĩ, đến khi già nàng cũng vẫn vậy." Giọng nói kia ẩn chứa sủng nịnh cùng buồn bực.

Tam công tử nhìn chăm chú cuốn sách trong tay hắn, một trang kia viết ---------

["Lý Kim Triêu xin thề, đời này kiếp này, tuyệt đối sẽ không đối với Phó Lâm Xuân động tâm, nếu ngày chó má nào đó mà đen đủi cùng Phó Lâm Xuân kết duyên Tần tấn, ta sẽ bị thiên lôi đánh. Như vậy ngươi yên tâm chưa? Xuân Hương công tử."

"Đa tạ Lý cô nương thành toàn." Phó Lâm Xuân khách khí nói.]

Phó Lâm Xuân rũ mắt, ngón tay lướt qua từng chữ một, chậm rãi nói:

"Ta cùng nàng ở chung một năm, nàng vẫn luôn sợ sấm sét. Mỗi lần đó, đầu nàng liền đau nhức. Cũng như năm đó vậy, mỗi khi thúc ép nàng nhớ, nàng liền đau đầu, cuối cùng, đành phải gạt nàng là say rượu quá mức. Ngày hôm đó, sát thủ Huyết Ưng cách nàng quá gần, đến cả ta cũng hoài nghi, một khắc sau nàng có thể sẽ chết trước mặt hắn, huống chi là bản thân nàng? Ta tính tình lơ đãng, vốn tưởng rằng nếu thiên ý trêu ngươi, từ đây sẽ làm người dưng nước lã, bảo vệ nàng bình an, cho nên liền ép nàng thề, nhận nàng là muội muội, không ngờ cuối cùng nàng vẫn trúng Huyết Ưng..."

Tam công tử nhẹ giọng nói: "Điều này cũng không thể trách ngươi, chuyện của ngươi cùng Kim Triêu, chỉ có ta biết. Bây giờ, ngươi có đủ năng lực bảo vệ nàng, ngươi lại thích nàng, chuyện này, đối với Kim Triêu tuyệt đối là chuyện tốt. Ngũ đệ đang không ngừng thử nghiệm cỏ Kỳ lân ngươi mang về, nhiều nhất năm năm, nhất định có thể tìm ra giải dược chân chính!"

Phó Lâm Xuân vẫn đang nhìn chằm chằm vào một trang kia, đột nhiên nói:

"Tam thúc, ngươi nói nếu ngày nào đó, nàng vào cánh cửa này, nhìn thấy đoạn sự thật này, có phải lại đau một lần nữa?"

Tam công tử há mồm muốn nói, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

"Ta gần đây thường suy nghĩ một chuyện. Vân gia trang ghi sử, hiển nhiên sẽ ghi lại chân tướng, để đời sau hiểu, nhưng, nếu vì vậy mà người hiện tại tổn thương, thì lưu truyền đời sau còn ý nghĩa gì chứ?"

Tam công tử sửng sốt.

Phó Lâm Xuân cười một tiếng, để lại cuốn sách lên kệ, sau đó hướng Tam công tử.

"Sau này ta cũng nên gọi ngươi hai tiếng cữu cữu."

"Kim Triêu nghe được khẳng định không tự nhiên." Tam công tử cười nói.

"Ta thích nhìn nàng không tự nhiên." mong đợi kia mang theo sủng ái cùng thích thú, hắn lại nói: "Cữu cữu cùng ta đi đón trừ tịch trước thôi, ngày mai, ta muốn sớm trở về, muốn tận mắt nhìn nàng ăn giải dược."

Phó Lâm Xuân thổi tắt nến, sau đó cùng Tam công tử đi ra khỏi Cấp cổ các.

Trong lúc đóng lại cánh cửa tầng thứ hai Cấp cổ các, Phó Lâm Xuân đột nhiên bắn một thứ từ trong ống tay áo, sau đó chắp tay rời đi không quay đầu lại.

"Ba" một tiếng, ánh nến lần nữa sáng lên, đồng thời, giá cắm nến đổ xuống, rơi trên sách.

Ngọn lửa bám lấy cuốn sách, nhanh chóng bùng lên.

"Cháy?" Ăn được một nửa giải dược, thiếu chút nữa phun ra ngoài. Nàng khó tin nhìn Tam công tử: "Cữu cữu nói, cái đó ...Chủ tử Vân gia trang Xuân Hương công tử, phóng hỏa đốt Cấp cổ các?"

Tam công tử nhìn nàng ăn xong, mới nói:

"Không, ta không nói vậy. Theo kết quả điều tra của ta cùng các sổ tự công tử, trước đó vài ngày Hoa gia trang có tới mượn sách, nhưng bị cự tuyệt, cho nên đối phương sinh lòng oán hận, nửa đêm liền lẻn vào đốt Cấp cổ các. Dĩ nhiên, bởi vì không có chứng cứ, nên chuyện này cứ thế cho qua."

"Mẹ nó, với ta mà còn nói dối?"

Tam công tử trừng nàng một cái.

Nàng lập tức im miệng, lại không nhịn được hỏi: "Hắn đốt ... Ta nói là, Hoa gia trang đốt sách gì?"

"Đốt hơn hai chục ngàn sách, còn đang tính toán lại mức độ thiệt hại. Xuân Hương cũng nói, không cần quá mệt nhọc, không tu sửa lại cũng không sao... Trong đó có một quyển, là ghi lại chuyện của ngươi cùng Xuân Hương."

"Ta cùng Phó Lâm Xuân?"

Tam công tử uyển chuyển nói: "Một năm kia ngươi ở Vân gia trang cùng đón trừ tịch, có người nhìn thấy ngươi thề."

Nàng giật mình, trực giác nhớ lại cái đêm gió rét thấu xương đó, mang theo tâm tình tuyệt vọng, huyệt khổng hải lại từng trận đau nhức, nàng gượng cười: "Ta không biết chuyện này cũng bị ghi lại ... Ghi lại cho nhiều người xem như vậy."

Hắn đốt Cấp cổ các, người này ... không phải cái gì cũng nói tốt cho người khác sao? Hay là, bản tính hắn cũng có một mặt nào đó tuyệt tình.

Tam công tử thấy sắc mặt nàng khác thường, liền nói sang chuyện khác:

"Hiếm có cơ hội cùng ngươi tán gẫu, muốn biết chuyện của Xuân Hương không?"

"Muốn!" Nàng quả nhiên mắc câu! Đôi mắt nhỏ dài vô cùng nghiêm túc tập trung trên người cữu cữu này.

Thấy nàng tò mò, hắn cười nói:

"Ta chọn trúng ngươi, là bởi vì ngươi xảo trá linh hoạt giống như con rắn vậy, mặc dù cùng những Kim Toán Bàn của Vân gia trang trước kia không giống nhau, nhưng ta chính là muốn xem dưới sự bảo vệ của ngươi, Vân gia trang có thể duy trì tốt đến mức nào? Nhàn Vân nhìn trúng Xuân Hương, là vì hắn không có tham vọng, không có cố chấp, cho dù trong lòng không ham muốn trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, cũng chưa từng muốn độc bá giang hồ; nhưng, Xuân Hương có một lợi thế, cho dù chưa từng thấy qua người nào đó trên giang hồ, nhưng chỉ cần trong sách sử có ghi thông tin về họ, khi Xuân Hương gặp họ, nhất định nhận ra được. Tỷ như Yêu thần lan thanh bên cạnh ngươi, lần đầu tiên hắn đã nhận ra."

Nàng trợn to mắt, mắng: "Thật là con mẹ nó thần kỳ!"

Tam công tử lại nhìn nàng, tỏ ý không đồng tình.

Con ngươi nàng linh động, làm cái mặt quỷ.

Tam công tử lắc đầu than thở, nói:

"Xuân Hương đối với bất kỳ chuyện gì đều mang một thái độ có cũng được mà không có cũng không sao, luôn coi là không trọng yếu, cho dù làm được lão tử cũng không để ý, ta nghĩ ngươi cũng cần chú ý, Hoa gia trang mấy lần đoạt mất cơ hội, Xuân Hương căn bản cũng không coi vào đâu. Hắn chỉ quan tâm, giữ được Vân gia trang là đủ rồi."

"Ta biết. Người khác cố trèo lên cao, hắn thì chẳng thấy quan tâm, hơn nữa hắn lúc ngủ cũng thích để nguyên y phục, cũng không rõ là thú vui hay là lười cởi, không có chuyện gì liền coi mật thất của ta là hang ổ của hắn, mẹ nó, lại còn muốn hát tiểu khúc, hai chữ "muội muội" kia phát ra từ miệng hắn, khiến cả người ta sợ hãi. Đáng hận nhất chính là hắn thích tóc ta hơn là mặt ta, mỗi lần có sấm chớp hắn liền thổi tiêu trấn an ta, nhưng tiếng ấm dừng lại hắn liền ngủ luôn. Cữu cữu, ngươi nói, Phó Lâm Xuân ở Vân gia trang có phải cũng như vậy không?" Nàng lầu bầu, khóe miệng có chút không cam lòng.

"Cái này ... Chưa từng nghe qua hắn leo lên giường của ai, việc hắn thích ở nhà các đệ tử trong trang cũng đã biết, hai năm trước, Nhị công tử uống say đi nhầm vào phòng hắn, khi đó Xuân Hương đang xem nhàn thư, Nhị công tử cứ như vậy mặt mày hớn hở say bét nằm trên giường Xuân Hương, Xuân Hương hắn ---"

"Như thế nào?" Nàng tò mò. Liệu có bò lên giường đem Nhị công tử thành cái gối ôm? Hay là, trên giường hắn có một cái gối ôm bị Nhị công tử cướp mất?

"Xuân Hương đem Nhị công tử cùng cả chăn đệm ném ra ngoài."

"...Cữu cữu có cùng hắn chơi cờ không?"

"Hắn đánh cờ có thể mất cả một ngày, không ai muốn bồi hắn." Tam công tử vừa nghĩ tới liền nhức đầu.

"Hắc..." Nàng rốt cuộc không che giấu được, liền cười ha hả, cuối cùng, từ cười nhỏ dần dần trở thành cười nhẹ. Nàng nhướng mắt nhìn Tam công tử, có chút nũng nịu: "Cữu cữu!"

Tam công tử nhìn tinh thần phấn chấn của nàng, lại không ngập ngừng như trước kia.

Nàng cười xấu xa: "Cữu cữu! Cữu cữu!" Gọi tới đây, âm thanh cực lớn, vui sướng hướng hắn hô to: "Cữu cữu, ta đã bao giờ nói , ta rất cao hứng khi có cữu cữu chưa?"

Sắc mặt Tam công tử khẽ nhu hòa, coi nàng như đứa trẻ mà xoa xoa đầu. "Ta vẫn biết. Ngươi chưa nói qua, nhưng là, ngươi vẫn luôn dùng hành động để biểu đạt."

Nàng cười ha ha, nói:

"Cữu cữu, một thương nhân thông minh, là biết lấy nhỏ thắng lớn, cái gì nên bỏ thì bỏ, cái gì nên giữ thì giữ, có phải không? Cho dù phải dùng cách thức âm hiểm xảo trá, cũng phải giành tới tay!" Ngừng một lát, nàng ôn nhu nói: "Thương nhân thông minh này, biết tự mình muốn làm cái gì."

Phó Lâm Xuân bước vào sân.

Im ắng.

Sau tết nguyên tiêu, Kim Triêu ở trong thành, ban đêm có hội đèn. Nàng thích tham gia náo nhiệt, hội đèn, hội chùa, chỉ cần đường phố náo nhiệt, nàng đều sẽ tham gia, tối nay hẳn cũng không ngoại lệ...

"Cữu Cữu!" Một giọng nói mang chút say xỉn vang lên.

Phó Lâm Xuân theo âm thanh đi tới. Trong đình một cô nương y phục đỏ thẫm dáng vẻ hớn hở, hắn nhớ, lúc sáng nàng mặc không phải vậy, một đôi bảo nhi này, hắn suy nghĩ, rồi sau đó khẽ mỉm cười, phủi phủi y bào, tiến vào lương đình.

Đang là canh một, trăng tròn ấm áp, bên trong đình vẫn treo dạ đăng, có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nàng đã đỏ ửng, đang ôm bầu rượu uống. Chân mày hắn khẽ nhíu, lại nhìn bàn cờ đang chơi một nửa.

"Cữu cữu, ngươi ngồi đi!" nàng hướng hắn cười.

Hắn ngồi xuống bên người nàng, muốn bắt lấy bầu rượu, nàng bẹp bẹp miệng, lầm bầm:

"Chỉ lần này, chỉ lần này thôi, nếu không ngươi thay ta uống." Nàng chơi xấu đưa tới trước mặt hắn.

Hắn nhận lấy, không chút nghĩ ngợi liền uống cạn. Sau đó, hắn lấy tay xoa xoa gò má đỏ ửng của nàng, lại đem hai tay lạnh giá của nàng ủ ấm trong lòng bàn tay.

Nàng cười xấu xa, thấp giọng nói:

"Cữu cữu, ta đang mơ. Đúng không? Có phải trúng Huyết Ưng, sẽ sinh ảo giác? Sau khi ta trúng Huyết Ưng, Phó Lâm Xuân đối với ta tốt lắm!"

"Đây không phải là mơ." Phó Lâm Xuân ôn nhu nói, thấy nàng càng lúc càng dựa sát vào, không kiềm chế được nhìn hai mắt nàng thật lâu.

Nàng hì hì cười, có chút ngây ngô hỏi:

"Cữu cữu nói không phải mơ thì là không phải mơ..." Nàng hí mắt, nhìn hắn. "Phó Lâm Xuân?"

"Ừ?" Hắn chờ.

"Ngươi nói xem, ngươi ở Văn Nhân trang một tháng, cùng cái giang hồ nữ hiệp gì đó ...chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì sao?"

Phó Lâm Xuân nhìn nàng. Từ khoảng cách gần, hắn nhìn thấy đồng tử nàng in rõ ánh trăng, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nàng, nàng vốn đã nhắm mắt lại, bắt đầu đáp lại, đột nhiên trợn trừng mắt, liên tục lui về phía sau, lẩm bẩm:

"Ta đang nằm mơ sao? Cữu cữu ngươi không được hôn bậy bạ! Bị Phó Lâm Xuân phát hiện, hắn nhất định sẽ giết ngươi!" Miệng có chút rát, giống như bị lửa hun qua, khiến đầu óc nàng vừa rõ ràng lại vừa hỗn loạn.

Hắn không nghĩ nàng lại ngộ nhận hắn thành người khác, nói:

"Ta một mực chờ ngươi mở miệng hỏi, ngươi cuối cùng cũng hỏi. Ta luôn chỉ thích ăn đồ ăn ngon trong chén của mình, trong chén người khác có gì, ta cũng không chút hứng thú."

Lông mi nàng run run, ánh mắt bối rối, thấp giọng nói:

"Vốn trong chén ngươi cũng không có đồ ăn, ngươi lại muốn đồ ăn ngon, cũng có thể đi."

"Ta vất vả lắm mới đem được đồ ăn hợp khẩu vị vào trong chén, đồ ăn này lại bướng bỉnh chạy loạn, ta không cầm đũa đè nàng, nàng sẽ lại nhảy khỏi chén tiêu dao, ta còn dư sức đâu mà để ý xem trong chén người khác có gì?"

Không biết có phải men rượu bừng lên không mà đôi tai nàng đỏ bừng, cả người giống như phát hỏa, nàng nhìn bàn cờ một chút, lại nhìn hắn đang bao lấy đôi tay nàng, từ từ rủ mắt, nhỏ giọng nói:

"Cữu cữu, ta hát cho ngươi nghe một bài được không?"

Hắn yên lặng một hồi, ôn nhu nói: "Chỉ cần ngươi chịu hát ra lời trong lòng, ta đều muốn nghe."

Nàng nhìn chằm chằm tay hắn, nhẹ giọng hát:

"Ca ca a ca ca, từng cầm một cây đao, chém vào ngực ta ...Cữu cữu, thật ra ta không sợ lôi đánh chết, cũng không cảm thấy ta làm gì sai, Phó Lâm Xuân càng không làm gì sai, ta chỉ là luôn nghĩ tới ngày đó. Hắn là trời, ta là đất, trời đất lấy đâu ra cơ hội yêu nhau?" Âm thanh nàng hơi khàn, đá rơi chiếc giầy, để lộ đôi chân trần giẫm lên ghế đá.

"Ta uống một ngụm rượu, có được không?" nàng muốn rút tay ra, nhưng một lúc sau mới phát hiện, bàn tay hắn không phải để sửa ấm cho nàng, mà là để nàng không cầm lấy được rượu uống. Nàng đau khổ, lại nghiêng đầu cười, ánh mắt lờ đờ nhìn bàn cờ, thở dài: "Lúc nhỏ ta sinh sống nơi phố phường, lời thề, tùy tùy tiện tiện, cho tới bây giờ đều không coi là thật. Trừ tịch ngày đó, ta lấy toàn bộ tâm ý ra thề, nếu như ta lại thích Phó Lâm Xuân một lần nữa, ta nhất định bị thiên lôi đánh, ông trời tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế với ta! Bây giờ ta vẫn không ngăn được cùng hắn ở một chỗ...Hắc hắc, cữu cữu, khi nào ông trời sẽ đánh ta?" Nàng nửa tỉnh nửa say, chơi đùa ngón chân một chút.

"Nếu ông trời đánh ngươi, thì hãy đánh cả ta luôn đi." Phó Lâm Xuân từng câu từng chữ, chậm rãi nói.

Nàng chợt ngẩng đầu.

Phó Lâm Xuân không chớp mắt, bình tĩnh nói:

"Lời đã nói ra, ta không có cách nào thu hồi lại, nhưng nếu lôi muốn đánh ngươi, thì phải đánh ta trước."

Nàng nghe vậy, nước mắt ào ạt rơi.

"Khốn khiếp! Cữu cữu, ngươi cũng đã nhìn ra, phải không? Mỗi lần hắn nằm sau lưng ta, còn không biết xấu hổ ôm ta, lần đầu tiên ta còn nghĩ có phải hắn nghĩ ta rất tùy tiện, sau đó ta mới hiểu hắn ở sau lưng ta, lôi có muốn đánh vào, nhất định sẽ đánh hắn trước. Ngươi nói hắn có phải quá phận không? lại chơi âm chiêu với ta!" Nàng rút tay ra, hắn vẫn nắm chặt không buông. Nàng mắng một tiếng, nói: "Ngươi không buông tay, ta làm sao lau nước mắt?"

"Ta vừa thả ra, ngươi sẽ lấy rượu uống, sao ta có thể buông tay?"

"...Con mẹ nó, ta tìm nam nhân tới quản ta làm gì?"

"Ta lại thích một cô nương tới quản ta."

Mặt nàng hồng hồng, không biết do say rượu hay do lời nói của hắn, nàng hàm hồ nói:

"Cây đao kia, ta không muốn rút! Bất kể ta không xứng hay xứng với ngươi, bây giờ ngươi cùng ta một chỗ, ngày nào đó, ta không thích ngươi nữa, ta liền rời đi."

"Ta tính tình lơ đãng, ngươi phải chiếu cố nhiều một chút."

Nàng trừng mắt, "Cữu cữu, ngươi cười cao hứng như thế làm gì?" Cười giống như đóa hoa xuân rực rỡ!

Khuôn mặt Phó Lâm Xuân như nước mùa xuân, cười lên vô cùng thoải mái. "Nếu ngươi đem toàn bộ chuyện trong lòng thổ lộ hết, điều đó cho thấy ngươi muốn quên đi quá khứ không vui, ta đã đợi rất lâu. Dĩ nhiên vô cùng vui vẻ."

".." Luôn cảm thấy nàng có chút lép vế, con ngươi chớp chuyển, giọng nói mang theo chút say: "Cữu cữu, ngươi buông ta ra đi, chúng ta đánh cờ."

Phó Lâm Xuân nhìn nàng bê bàn cờ, đang muốn chạy vào trong phòng, nhưng nhìn đôi chân trần của nàng, hắn lập tức bế nàng lên, để cho nàng thoải mái ôm bàn cờ.

Nàng dùng vai mở cánh cửa, hì hì cười: "Cữu cữu, bên ngoài trời lạnh, vào trong ngồi đi."

"Ngươi để cữu cữu cùng ngươi vào phòng?"

"...Đại Nữu, bên ngoài trời lạnh, vào phòng ta dạy ngươi đánh cờ."

"Được." Phó Lâm Xuân nhìn nàng thật sâu, sau đó chậm rãi đóng cánh cửa.

Trong thành đường phố tập nập, năm nào bầu không khí cũng náo nhiệt như vậy, đến nỗi nàng ở trong hang ổ -------

Nàng uống quá nhiều rượu. Rõ ràng trước mặt ván cờ rất bình thường, nhưng nàng lại hồ hồ đồ đồ mỗi bước đều sai!

Nàng gãi gãi mặt, liếc thấy hắn đang mỉm cười. Cái mỉm cười này, rõ ràng là hắn nắm chắc phần thắng, nàng sao có thể thua? Vì vậy, nàng nắm lấy năm quân cờ trắng.

Phó Lâm Xuân ngước nhìn nàng: "Hử?"

Năm quân cờ toàn bộ rơi vào trong cái yếm của nàng. Nàng mặt mày vô lại, lẩm bẩm:

"Chơi trò vô lại, ta rất thành thạo." Vốn muốn thắng hắn một chút, nàng liền triển âm chiêu, nhưng rõ ràng, nàng say rượu hỏng chuyện! Nếu lần này nàng thực sự bại dưới tay Phó Lâm Xuân, cả đời nàng sẽ không thể tha thứ cho mình!

Nàng lảo đảo nhào tới giường, cũng may Phó Lâm Xuân kịp thời đỡ lấy nàng, nàng nhanh tay lẹ mắt, cứng rắn ôm lấy hắn, khiến cả hai cùng nhào xuống giường.

Mặc dù, nàng có chút hoài nghi là hắn cố tình ngã xuống, nhưng, bất kể là thế, nàng vẫn tiếp tục tiến hành kế hoạch. Nàng thử mấy lần, cố đem màn che hạ xuống, nhưng từ đầu đến cuối đều vồ hụt.

Cuối cùng, vẫn là nam nhân kia, vượt qua nàng, giúp nàng hạ xuống.

"Hạ xuống sẽ tốt hơn sao?" hắn chậm rãi nói: "Kim Triêu, lần sau đừng uống nhiều như vậy, rất hại sức khỏe."

Nàng không để ý tới lời hắn, xoay người nhào tới.

"Ngươi phải lấy quân cờ trắng ra!"

"Được."

"Ngươi cái gì cũng nói được, nếu như Nhạc Quan Vũ bảo ngươi lấy, ngươi có phải hay không cũng làm theo... đợi đã, đợi đã, không đúng! Đừng lấy!" Nàng lập tức móc quân cờ ra, đổi lại nhét vào trong người hắn, hắn cũng rất phối hợp mặc kệ động tác của nàng. Nàng toét miệng cười: "Đổi lại để ta lấy! Ta lấy mới vui!" Mười ngòn tay duỗi ra, bắt đầu sờ soạn tìm kiếm.

"Được." Âm thanh kia như đang cố kìm nén.

"Ngươi...Tại sao lại đè ta?"

" Là ngươi lăn xuống giường, Kim Triêu, ngươi muốn đè ta?"

"Đúng! Ta phải đem ngươi thành cái búp bê để đùa bỡn!" Lời vừa mớt dứt, nàng phát hiện cả người liền bị bắt trở lại trên người hắn. Nàng nháy mắt mấy cái, đạn lên nòng, mở hết hỏa lực! Phó Lâm Xuân là một đoàn hỏa diệm, nàng không sợ, nàng định thi triển mị thái của Lan Thanh, cùng hắn tranh tài cao thấp.

"Hương Hương, sao ngươi lại đẩy ta ra?" Nàng có chút bốc hỏa.

"...Kim Triêu, ngươi lại lăn xuống giường."

Nàng vừa leo về ... thì lại bị bắt trở lại trên người hắn, nàng có chút giận, bắt đầu kéo y phục hắn, lục tìm mấy quân cờ trắng trong áo hắn.

Nàng lầm bầm: "Ta trước kia không có say như vậy ..." Cờ trắng đâu? Cờ trắng đâu rồi?

"Đó là do thể chất ngươi thay đổi ... Toàn thân ngươi hẳn đều lạnh đi." Âm thanh mang chút yêu thương.

"Tại sao ngươi biết ta lạnh?" Nàng sờ da thịt hắn, thật ấm áp.

"...Ngươi cũng cởi y phục mình, sao lại không lạnh chứ?" Hắn than thở, hai cánh tay ôm lấy thân hình lạnh giá của nàng.

"Hương Hương, ta tìm được rồi! Một viên ...Hai viên ..."Còn gì nữa không còn gì nữa không? Không đúng, nàng tìm quân cờ làm gì? Phải thi triển yêu mị đại pháp mới đúng a!

"Kim Triêu...Hắn khản giọng, đồng thời tháo thắt lưng hết sức vui vẻ." Cái cô nương này định cùng hắn mang tiếng xấu cả đời, mới có thể mượn rượu thêm can đảm, ý đồ thực hiện hành động không thích đáng.

Hắn tất nhiên không có vấn đề ... Thậm chí có chút hoan nghênh, chẳng qua là ----

Hắn thở dài, lại đem nàng từ trên giường bắt trở lại trên người, vuốt mái tóc dài nhạt màu của nàng, cố gắng khắc chế rung động, trịnh trọng cảnh cáo:

"Ngươi còn dám lăn xuống lần nữa, ta liền mặc kệ ai là búp bê vải, thức ăn trong chén ta, ta muốn tự mình động thủ."

Có lẽ những lời này nàng đã nghe lọt tai, con sói trong lòng nàng được phóng thích, nhào tới dùng sức cắn xe nam nhân này, sau đó hài lòng nuốt vào.

Bạn đang đọc Xuân Hương Thuyết của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.