Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6374 chữ

“ Lan Thanh công tử, ngươi suy nghĩ xong chưa?”

Nàng mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng nữ tử đang hỏi.

“…Việc này…” Phó Lâm Xuân trầm ngâm một lát: “Cũng không phải là không thể…”

Nàng mở trừng mắt, lại phát hiện trước mắt một mảng hắc ám. Run sợ nửa ngày, mới phát hiện Phó Lâm Xuân đang dùng tay che mắt nàng lại. Nàng thử ngẩng đầu, lại bị hắn ngăn lại.

“ Thật vậy sao? Vậy thì quá tốt….” Ngữ khí có phần thất vọng. “ Chỉ cần ngươi chịu…Chịu cùng sư phụ ta…Thê nhi ngươi tự nhiên sẽ được thả….”

“ Vậy đa tạ cô nương.” Hắn lãnh đạm nói: “Ta muốn nói lời từ biệt với thê nhi.”

Cửa mật thất chậm chạp khép lại.

Âm thanh ấm áp vang lên: “Nhóc con đừng đụng nữa, dì Kim Triêu của ngươi có tật đau đầu, không thể lại chịu đau nữa.”

Tâm nàng nhảy dựng, sau đó, lòng bàn tay dịch chuyển khỏi mắt nàng, nàng nhìn Đại Nữu đang ghé trên người, đang có ý dời khỏi thân thể nàng, mà Phó Lâm Xuân đang tựa ở thành giường, hồng bào hòa lẫn vào mành lụa….

Nàng lau lau mặt, nhíu mày ngồi dậy. “Con mẹ nó, cùng lắm thì cùng các nàng liều mạng, ngươi bán thân cái gì chứ?”

“ Ừ…” Hắn không quan tâm, khóe miệng khẽ cong. “Cũng không tính bán thân, lại nói, loại sự tình này, nữ nhân tính ra có hại hơn.”

Nàng trừng mắt.

Hắn cười nhẹ: “Ta vẫn luôn không để tâm, cái này… muốn qua loa cũng rất nhanh thôi.”

“…Phó Lâm Xuân, ngươi là đang giỡn với ta sao?” đây là đang chê cười nàng? Nàng hoài nghi: “Không phải ngươi có võ công sao? Nếu như một đường giết thẳng ra ngoài, không phải dễ dàng hơn nhiều à?”

Hắn nhướng mày. “Cũng vậy.” Nhìn nàng, lại nhìn nàng ôm Đại Nữu, như có điều suy nghĩ: “Muốn dẫn hai người ra ngoài, cũng có thể, nhưng sẽ nguy hiểm.” Dù có một phân nguy hiểm, hắn cũng không nguyện ý.

Nàng hoài nghi. Gặp nguy hiểm? Ai? Đại Nữu? Nàng? Từ khi hắn biết nàng trúng Huyết Ưng, thái độ hắn thay đổi hẳn, khiến nàng…khiến nàng có chút hiểu lầm.

Ha, nàng chính là cái tiểu dân phố phường Lý Kim Triêu, con người tao nhã như Phó Lâm Xuân đối với nàng có hứng thú mới là gặp quỷ.

Nàng thấy hắn muốn xuống giường, liền kéo tay áo hắn, mắng:

“ Ngươi không cần phải làm thế.”

Hắn quay đầu lại, mục quang rơi trên tay nàng, nhẹ nhàng phẩy một cái, đem tay nàng buông ra. Hắn cười nói:

“ Chuyện nhỏ thôi.”

Chuyện nhỏ? Cái màn Lan Thanh dùng sắc giết người kia vẫn còn hiện rõ trong đầu nàng. Chuyện như vậy cũng coi là nhỏ sao? Nếu như hai bên lưỡng tình tương duyệt, nàng sẽ không ngăn cản, bởi vì là Phó Lâm Xuân lựa chọn, nhưng hiện tại….

“ Đao đâu? Đưa cho ta. Cùng nhau xuông ra ngoài!”

Phó Lâm Xuân cười ha ha, thần sắc hơi nhu hòa, đứng cạnh giường, ngăn không cho nàng xuống giường.

Hắn trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, thấy nàng có phần không hiểu, mặt đầy nghi hoặc, hắn mới chậm chạp nói:

“ Ngươi hiện tại với bộ dáng mười mấy tuổi, không khác là bao, chỉ là tiều tụy không ít.”

Đôi mắt nhỏ dài hơi dao động. Thời điểm nàng còn trẻ, Phó Lâm Xuân từng chú ý nàng sao?

Hắn nhất thời ngẩn người, tâm trí như đang ở nơi nào, hắn nói:

“Hồi nhỏ ta có một người bạn, nàng tuổi cũng nhỏ, lần đầu tiên nàng xuất hiện lúc ta đang ngẩn người, Vân gia trang đến đến đi đi không ít người, không nghĩ tới nàng có thể chịu được kỳ nghệ của ta.” Bờ môi cong lên nhớ lại. “ Nàng đến thường lúc ta đang đọc sách, nhưng vẫn có thể phát giác sự hiệu hữu của nàng, nói đến đây, cũng thật ngoài dự liệu, sau đó có một năm, có người xấu trà trộn vào Vân gia trang, mục tiêu là ta, ta tự cao cho rằng công phu không kém, nào biết vẫn là trở tay không kịp, khi đó ta còn quá trẻ, công lực tuy có nhưng lại quá tự tin, ba cây ngân châm đều nhằm tử huyệt nàng, ta cản được hai, cây thứ ba bị lệch, bắn vào huyệt khống hải của nàng.”

Nàng đang xoa đầu, chợt dừng lại.

“ Ngân châm hầu như đã được lấy hết ra. May mắn chỉ tổn thương một ít ký ức của nàng. Nàng mất đi đoạn ký ức kia, chính là về ta, đại phu nói, não người rất kỳ lạ, khó mà giải thích được nguyên nhân. Ta có chút tiếc nuối, nhưng mọi chuyện sẽ qua, chỉ cần nàng sống tốt, quên mất ta cũng không sao. Địa vị nàng đặc thù, để tránh người xấu đả thương người, tốt nhất là hai bên không nhận thức nhau, cho đến khi người xấu biến mất hoàn toàn, có lẽ đến lúc đó, nàng đã sớm xây dựng gia đình, hai ta như trước có thể dùng quan hệ bằng hữu tương giao, ngồi ở lương đình tiếp tục ván cờ chưa hoàn thành đó.”

“…Bằng hữu đó…là nam hay nữ?” Nàng nghi hoặc

Phó Lâm Xuân cúi mắt cười, “Tất nhiên là nam.”

Nàng nghe vậy, không khỏi thởi phào, lại nghe hắn nói:

“ Hôm nay, ta, nội công so với năm đó đã có sự vượt bậc, nhưng gặp phải tình huống này, vẫn như trước không dám mạo hiểm. Kim Triêu?”

“ Cái gì?” nàng căng thẳng

“Ngươi nói, sau khi việc này chấm dứt, hai ta còn có cơ hội phát triển không?”

Nàng run lên, tiếp đó cười ha hả: “Ca ca nói gì vậy, cái gì mà phát triển hay không? Ta không phải muội muội huynh sao? Huynh muội muốn phát triển tình cảm, là chuyện đương nhiên a.”

“Vậy sao?”

Con ngươi xoay chuyển, không nhìn hắn, thẳng đến khi cửa hầm đóng lại, nàng mới giật mình nhảy xuống, bật hô: “Đừng đi!”

Người đã đi mất!

Nàng nhảy xuống giường, dùng sức đập vào cửa. “Vương bát đản! Mở cửa nói rõ cho ta! Đừng đi a tên khốn kia!” Có lầm không a! Rõ ràng chính hắn khiến nàng luôn phải trốn chạy khỏi thiên lôi không phải sao? Phát triển? Phát triển con mẹ nó! Nàng thấp kém như vậy, cặn bã như vậy, cùng người tao nhã như hắn xứng sao?

Trước kia nàng không dám yêu, là vì không biết bản thân có vấn đề gì, Lý Kim Triêu nàng tự tin lại vui vẻ, cuộc sống luôn sôi động như điểu nhi, thẳng cho đến đêm hôm đó.

Đêm giao thừa, điểu nhi ngã xuống đất, nàng mới phát hiện ra, nguyên lai có một số người, nàng không bao giờ với tới được!

Có người đập vào chân nàng, cúi người xuống, thấy Đại Nữu đang cố đụng vào nàng như muốn nói: Bạn hữu, bạn hữu, có ta ở đây!

Nước mắt lập tức rơi lã chã, nàng ngồi xuống ôm lấy Đại Nữu, mắng:

“Khốn khiếp, Đại Nữu, ngươi có ghét ta, ta cũng sẽ mặt dày bắt ngươi nói thích ta, ngươi với ta chính là cùng tầng lớp a…Hắn và ta lại không phải, hắn nhất định là nhìn ta không vừa mắt, muốn hại ta bị lôi đánh…” Lau nước mắt, hít hít mũi, toàn bộ đều xả lên người Đại Nữu…Nàng suy nghĩ một trận, nghĩ tới người bạn cũ hắn nói.

Thật hay giả? Nàng sờ huyệt khổng hải đang phát đau. Không phải vậy chứ? Nàng hoàn toàn không nhớ trước năm mười bảy tuổi có gặp qua hắn? nàng chỉ nhớ năm mười lăm tuổi, có hôm nàng tỉnh dậy, cữu cữu bọn họ đều thở phào nhẹ nhóm, còn mắng nàng không được uống rượu quá mức, thiếu chút nữa đi tây thiên, nàng không nhớ đã cùng ai liều chết uống rượu, cố nghĩ thì đầu lại đau như sắp nứt, mấy ngày đó đầu như bị ngâm nước, đi bộ trên đường cũng có thể đâm vào gian hàng người ta.

Sau đó mọi chuyện lại trở về như bình thường, cho đến một năm trước giao thừa, nàng đã thề nếu thích hắn sẽ bị thiên lôi đánh chết, sau đó, chỉ cần trời mưa giông sấm sét, đầu nàng liền đau nhức không chịu nổi.

Coi như là báo ứng! Đây chính là báo ứng do nàng không triệt để cắt đứt tình cảm với hắn.

Bạn cũ của hắn?

Không, không thể là nàng được, hoặc là nói, hắn ở trên người nàng nhìn thấy hình ảnh người bạn cũ mà thôi.

Nàng cuộn tay áo lên, chuẩn bị tìm chốt mở cửa hầm. Khốn khiếp, nàng mặc kệ trước kia Phó Lâm Xuân có từng qua thanh lâu hay không, nhưng trước mắt nàng, thấy hắn bị bức phải hoan lạc với nữ nhân kia, nàng không để yên được?

“ Đáng ghét!” nàng đá một cước vào cánh cửa.

Cánh cửa chợt mở ra.

Nàng theo đà bay ra ngoài.

Bước chân tập tễnh.

Dẫn đường là một nữ tử giang hồ, nghe âm thanh, nàng liền biết chính là cái nữ tử trước đó mê luyến Phó Lâm Xuân.

Lan Thanh ôm Đại Nữu đi phía sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng.

Một cước kia, vừa vặn đạp phải Lan Thanh, hắn tránh sáng phải cực nhanh, hại nàng nằm sấp trên mặt đất.

“ Bọn ta nửa đường gặp nàng ta, nói là yêu thần Lan Thanh thỉnh nàng thông báo lại, tới dẫn ngươi cùng Đại Nữu đi.” Lan Thanh nói: “Lần này làm liên lụy ngươi rồi.”

Đại Nữu đụng vào đầu vai hắn, nhắc nhở nàng cũng là người bị liên lụy.

“ Không chỉ liên lụy ta a…” Nàng lầu bầu, thấp giọng hỏi: “Hắn thế nào rồi?”

Lan Thanh khẽ đổi sắc, thấp giọng nói: “Ta nghe nói. Chủ nhân nơi này luyện công phu tà khí, mới năm mươi tuổi, so với lão bà tử không khác biệt lắm, đang cần…Yêu thần lan thanh trợ giúp.”

Con ngươi nhỏ dài run rẩy. “Năm mươi tuổi…”

“Ân.” Lan Thanh lùi đến bên người nàng, dùng khẩu hình nói: “Chỉ cần Kim Triêu nói một câu, ta sẽ thừa nhận mình là Lan Thanh, đổi chỗ cho Phó Lâm Xuân, dù sao loại chuyện này ta cũng không phải chưa từng làm.”

Đại Nữu sờ miệng hắn, nghi hoặc sao miệng hắn không có phát ra âm thanh.

Lý Kim Triêu ngẩn người, liền lắc đầu. “Nào có chuyện như vậy! Ngươi không được làm bậy!”

Lan Thanh nhìn nàng ,thần sắc khẽ nhu hòa, vô thanh nói:

“Ngươi đối với bằng hữu, thật coi trọng. Kim Triêu, ngươi biết hoàn cảnh của ta không?

Nàng gật gật đầu.

“Không nghĩ ta có vấn đề sao?”

“…Ta chỉ thấy ngươi nuôi Đại Nữu thành heo thần rất là quỷ dị.”

Lan Thanh cười ha hả, đem mặt Đại Nữu đè lên vai mình, để tránh nàng lại tức giận đụng Kim Triêu. Nữ tử phía trước quay đầu lại nhìn bọn họ, Lan Thanh khách khí cười một tiếng, hoàn toàn khiến người ngoài nhìn vào không thấy được một tia mị thái. Đến khi nữ tử kia tiếp tục dẫn đường, hắn liền tiếp tục nói:

“Bí công gì chứ, đều là giả thôi, lời đồn đãi giang hồ không thể tin được. Người ta muốn một bước lên trời, lại không biết, trên trời thực ra không có gì cả, còn chẳng bằng cùng ngươi, thành thành thực thực sống trong thành.” Hắn lại nhìn nàng, nói: “Trong lòng người không bỏ được Phó Lâm Xuân?”

“…Hắn cứu ta, ta đối với hắn luôn không rời được.”

“Kim Triêu, phải tin vào bản thân. Chỉ cần cùng ngươi sống chung ít ngày, không thể không thích ngươi được. Lời thề thốt kia, đừng coi là thật…”

“Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghiêm túc thề thốt như vậy.” Nàng nhẹ giọng nói

Lan Thanh dừng bước, biết nàng nghiêm túc. Chính là bởi vì có tình cảm nên mới nghiêm túc, mới sợ hãi bị sấm sét đánh xuống như vậy. Hắn vượt qua nàng, nhìn con đường dài sau lưng nàng, nàng sửng sốt một chút, cũng nhìn lại, chẳng qua là một con đường tối om thôi mà, nào có ai đâu.

“Lúc ta tới đón ngươi, nghe các nàng nói, Phó Lâm Xuân chính là từ nơi này đi gặp cung chủ. Hắn hy sinh thân mình như vậy, ta cùng Đại Nữu nhất định ghi nhớ.”

Đồng tử nàng xoay chuyển, lại nhìn Đại Nữu, cuối cùng chống lại ánh mắt hắn.

“ Lan Thanh, ngươi đưa Đại Nữu trở về đi.” Nàng quyết định

“ Muốn mượn đao không?”

“Mẹ nó, ngươi nhìn ta giống cao thủ sao?” Nàng vỗ ngực, phất tay một cái, quyết tâm hành hiệp trượng nghĩa tiến vào con đường dài.

Lan Thanh lắc đầu một cái, ở bên tai Đại Nữu thấp giọng nói:

“ Đại Nữu, cha không cần ngươi tương lai phát đạt khôn khéo, chỉ cần ngươi, có được một nửa lòng tốt của Kim Triêu là được rồi.”

Khóc sẽ không khóc quá lâu, cười liền cười vui sướng, coi trọng mỗi một người xung quanh, nguyện ý đưa tay giúp đỡ, cho nên, mỗi người bọn hắn đều cam tâm tình nguyện lấy sức lực bồi đáp.

Một chút tự tin của nàng đều bị Phó Lâm Xuân dập tắt, nhưng không sao cả, từ từ sẽ phục hồi lại, đây chính là điều hắn bội phục nhất.

Nhưng mà, có phải nàng gặp Phó Lâm Xuân liền trở nên đần độn? Nếu quả thật có nguy hiểm, hắn có thể trơ mắt nhìn nàng chịu chết sao? Hắn như vậy còn được coi là bằng hữu sao?

Nền gạch đen xì, ngay cả ngọn đèn cũng không có. Nàng cũng không sợ, sờ ngọc trâm trên đầu, chắc chắn cây trâm này có thể đả thương người, nàng cởi áo khoác xuống, vứt xuống đất, nàng nghĩ như vậy sẽ tiện đánh nhau hơn.

Nàng không phải cao thủ giang hồ, cũng không muốn giết người, nhưng nếu bắt buộc phải đánh, nàng sẽ không né tránh, trước kia nàng ở thị tỉnh cũng đánh nhau không ít lần, chính là sau khi dính vào Huyết Ưng liền có điểm phiền toái, thỉnh thoảng không có sức lực.

Nắm tay nàng nắm chặt lại buông lỏng, lại nắm chặt, không muốn nghĩ Phó Lâm Xuân đang làm gì, quản hắn làm gì, chỉ cần hắn có một chút không cam lòng, nàng sẽ hết sức tương trợ, đây chính là nghĩa khí.

Phía trước có ánh sáng yếu ớt, nàng nhìn thấy một cánh cửa khắc hình đại bàng rất tinh xảo, bên bệ cửa có vắt một bộ hồng bào, nàng có chút sửng sốt, vội vàng bước nhanh đến nhặt lên.

Đúng là áo của Phó Lâm Xuân!

Sắc mặt chợt trắng bệch, tim đập mạnh, nội tâm phẫn nộ, cũng có phần không cam lòng. Khẽ mắng mấy tiếng, tim cảm thấy rất đau. Một người thanh cao như vậy...

Nàng vỗ nhẹ mặt, kiềm chế bản thân, suy nghĩ một hồi, không muốn hồng bào bị vất nơi này liền mặc tạm lên người, dùng sức buộc chặt, khiến nó đỡ vướng víu. Nàng có thể mang hồng bào này đi, tất sẽ mang được Phó Lâm Xuân đi, nàng âm thầm đưa tay vào trong ngực, đảm bảo đồ cất bên trong vẫn còn.

Ống tay trái hồng bào nặng trĩu, nàng hơi nghi hoặc, đưa tay sờ thử. Trong túi không phải hạt dưa sao? Chần chờ một chút, hình dáng vật trong túi kia, có chút quen thuộc...Nàng dứt khoát mặt dày thò vào trong túi lôi ra.

Bông tai của nàng!

Bông tai làm từ sợi chỉ thêu, chính là cái mà đêm giao thừa đó nàng dùng sức gỡ ra, hy vọng có người nhìn thấy tới cứu mạng.

Ở chỗ của Phó Lâm Xuân? Lúc đó tại sao không đưa nàng? Tại sao hắn không nói vì nhìn thấy nó mới tới cứu người?

Nàng có chút mất bình tĩnh, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.

Cuối cùng tay trái nàng nắm chặt, tay phải mở ra, nhìn hồi lâu. Tay trái năm chặt, cái gì cũng không cầm được, tay phải mở ra có thể cầm bất kỳ thứ gì, thế nhưng thứ đó chưa chắc đã nguyện ý bị nàng nắm giữ.

Lòng nàng như lửa đốt. Năm đó lúc nàng thề, lòng cũng đau, nhưng bây giờ, lòng nàng lại trống rỗng, nếu như Phó Lâm Xuân có thể bình an trở lại ,nàng, nàng có phải có thể...

"Ngươi..."

Nàng nhanh chóng quay đầu, Phó Doãn đang đứng sau lưng nàng.

"Sao ngươi lại ở đây?" Nàng thấp giọng hỏi.

Phó Doãn ngẩn ra. "Ta nhận được thông báo, tới chờ Xuân Hương công tử."

"Hắn đang ở bên trong?"

"Ừ..."

"Ngươi không đi giúp hắn?"

"..Ta không thể giúp, chuyện này chỉ có một mình Xuân Hương công tử mới làm được, ngươi không phải cùng Lan Thanh đi rồi sao?"

"Ta tới giúp người."

"Giúp Xuân Hương?" Phó Doãn nghi ngờ. "Ngươi có thể làm gì?"

Nàng có thể làm gì? Nàng cái gì cũng không thể làm! Nàng nguyện ý cùng cao thủ giang hồ đánh nhau một trận dù biết sẽ bị hạ trong chớp mắt, nàng nguyện ý táng gia bại sản để đổi Phó Lâm Xuân trở về, nhưng cao thủ giang hồ nguyện ý đổi sao? Trong cơn nóng giận, nàng đem hai bông tai đang đeo tháo ra, ném xuống đất.

Một lần nữa đem bông tai lấy từ trong túi áo Phó Lâm Xuân kia đeo lên tai trái. "Khốn khiếp, ta chỉ có thể chính là như này thôi!"

"...Nhìn cũng không tệ." Phó Doãn chỉ có thể đáp như vậy. Thân là sổ tự Đại công tử, mấy năm nay hắn mới thực sự trở lại Vân gia trang, nhưng hắn phát hiện, người của Vân gia trang đều có bệnh, một số ít có tật xấu không thể hiểu nổi. Hắn không nghĩ chủ tử thứ ba của Vân gia trang cũng bị như vậy.

"Nếu hắn trải qua việc kia, vừa bước ra liền thấy ta mang cái bông tai này, liền biết tâm ý của ta! Không cần quan tâm hắn gặp phải chuyện gì, tâm tình sẽ rất tốt!" Nàng lớn tiếng nói.

" Ta nghĩ, cũng không nhanh như vậy..."

"Cũng tốt! Hắn vào bao lâu rồi?" Nàng cuốn tay áo, lộ ra cánh tay gầy gò.

"Lúc ta tới, hắn đã đi vào được nửa giờ."

Nàng suy nghĩ một trận, gật đầu. "Tốt, cùng nhau tiến vào, không, ngươi vẫn nên ở bên ngoài chờ." Nam tử luôn để ý thể diện, huống chi Phó Lâm Xuân lại là chủ tử. Nàng nghĩ nghĩ, muốn cởi hồng bào xuống giao cho Phó Doãn nhưng lại thấy nàng sớm đã vứt ngoại bào trên đường, liền phất tay một cái, muốn hắn chờ ở đây, tự mình tiến vào bên trong.

Nàng vừa tiến vào, phát hiện ngoài phòng có ánh nến nhưng rõ ràng, bên trong không có chút âm u. Gặp quỷ, người ở bên trong, nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng không có, xảy ra chuyện gì? Hay là, Phó Lâm Xuân giả dạng dáng vẻ tiên nhân, đối phương bận quỳ lạy, không hạ thủ được?

"Cô nương từ đâu đến, dám tự ý xông vào?" Sau lưng nàng truyền đến âm thanh lạnh lẽo.

Lý Kim Triêu mặt không đổi sắc, quay đầu nhìn lại, đè trái tim đang đập dồn dập.

Trong góc phòng, một vị phu nhân che mặt đang ngồi trên ghế. Mẹ nó, mới vừa rồi rõ ràng không thấy người, nữ nhân này là người hay ma? Lý Kim Triêu cười ha hả một tiếng. Nhắm mắt lại, ôm quyền nói:

"Tại hạ Lý Kim Triêu...Tiểu thư thật là làm ta giật mình. Xin hỏi, tướng công nhà ta cùng cung chủ, ừ...ở bên trong?"

"Tướng công nhà ngươi là ai?"

"Yêu thần Lan Thanh." Nàng đáp: "Ta vừa rồi mới biết nguyên nhân lão bà tử chủ nhân nơi này muốn cùng Lan Thanh hoan lạc, là để khôi phục thanh xuân mỹ mạo!"

"Lão bà tử?" Âm thanh kia lạnh lùng.

"Đúng vậy." Nàng không có phát giác sát khí của nữ nhân này, thở dài tiếp tục nói: "Nghe nói lão thái bà luyện công bị tẩu hỏa, giờ đây mặt đầy nếp nhăn. Ta rất là đồng tình, nhưng nếu cùng Lan nam hoan nữ ái mà có trở nên xinh đẹp thì há chẳng phải ta đã là một mỹ nhân? Ngươi xem, khóe mắt ta cũng đã thấy nếp nhăn rồi!" Nàng than thở, lấy việc trước kia ăn uống vui đùa thỏa thích, đêm không ngủ, ngày không dậy nổi, cộng thêm trong cơ thể có Huyết Ưng, có sắc đẹp mẹ kế, cũng một đi không trở lại.

"Biện pháp gì cũng nên thử một lần, cũng không thua thiệt. Bao nhiêu người muốn cùng yêu thần Lan Thanh một đêm xuân phong, chủ tử nhà ta coi như là may mắn." Người đàn bà kia lạnh lùng nói.

"Chính là!" Lý Kim Triêu không ngừng được nhìn xung quanh, hết lần này đến lần khác vẫn không có chút âm thanh. Nàng nói: "Nguyên nhân chính là vì biện pháp gì cũng nên thử một lần, ta mới đặc biệt tới đây, cùng nàng ta dùng vật đổi người."

" Dùng vật đổi người? Ngươi muốn dùng thứ gì để đổi?"

" Tất nhiên là đồ tốt! Có thể lấy lại thanh xuân, kéo dài tuổi thọ... Không gạt ngươi, vốn ta định tương lai không làm việc được nữa, liền dựa vào cái này kiếm cơm, hưởng phúc đến chết, bây giờ gặp chuyện, đành phải lấy ra đổi tướng công về."

"Ngươi lấy ra xem một chút."

Lý Kim Triêu quay đầu nhìn nàng, hì hì cười một tiếng: "Cô nương mỹ mạo, cần gì phải dùng tới phương thuốc này?"

"Ta che mặt ngươi làm sao biết mỹ mạo? Nếu ta nói, ta chính là cái lão thái bà năm mươi tuổi kia thì sao?"

Nàng than thở, không nhịn được: "Ngươi tròn mắt hoa đào, chiếc trán bóng loáng, ở đâu ra nếp nhăn? Đừng nói bậy." Nàng nhảy tới trước một bước, đang muốn đi vào bên trong, nhưng phát hiện mình không tự chủ được cứ lùi về sau.

Cao tử nương! Loại cao thủ này, nàng căn bản không đánh được đi!

Ngọc thủ lướt trên mặt, buộc nàng quay đầu đối diện khuôn mặt kia. Nữ tử gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra dung mạo thật.

Lý Kim Triêu trợn mắt há mồm, rất muốn tát nàng ta một cái. Một cái Thanh môn còn có thể thăng thiên, một nữ tử vì muốn xinh đẹp có thể cưỡng chế nam tử thân mật cùng mình, giang hồ rốt cuộc là cái dạng gì a?

"Bị hù rồi?"

"Phi! Ngươi thế này mà cũng kêu là lão bà tử năm mươi tuổi mặt đầy nếp nhăn? Giỏi lắm mới ba mươi, cái này cũng kêu lão thái? Khiến ta kích động sao?" Nàng đập bàn, ngay trước mặt nàng, đưa tay vào trong áo.

Nử tử nhìn nàng trong áo móc ra một toa thuốc.

" Ta không có giả bộ! Rõ ràng là một mỹ nhân, có gì mà ngại? Cung chủ tiên tử, ngươi đã nghe nói tới Nhàn Vân công tử chưa?" Lý Kim Triêu hoàn toàn hóa thân thành con buôn đường phố, hơn nữa còn là loại lưỡi xán hoa sen.

"Tất nhiên có nghe qua." Nàng cười nói, tựa hồ thật cao hứng Lý Kim Triêu gọi nàng như vậy.

"Nghe qua là tốt! Nghe nói lão nhân gia hắn năm nay ít nhất năm mươi trở lên, nhưng bề ngoài chỉ như ba mươi, chính là do hắn biết cách dưỡng sinh, ta mấy tháng trước vì cứu người mà trúng độc, Nhàn Vân công tử cùng Ngũ công tử đặc biệt đưa ta một toa thuốc ngàn vàng khó mua, để sau này ta không có khả năng kiếm sống được nữa liền có thể lấy phương thuốc này đi khắp thiên hạ!"

Nàng đã đào tạo một Kim Toán Bàn rất tốt, chờ Phó Lâm Xuân cùng Công Tôn Hiển nghỉ dưỡng, nàng cũng lui ẩn, đến lúc đó nàng liền lấy chiêu bài Nhàn Vân công tử, đi khắp nơi bán toa thuốc này, còn không sợ về già không kiếm được miếng cơm? Hết lòng đàm phán: "Nếu ngươi chịu thả Lan Thanh, phương thuốc này sẽ cho ngươi, sau này ta tuyệt đối không bán, tương lai hơn trăm tuổi vẫn xinh đẹp như hoa, thiên hạ chỉ có một mình ngươi, chính là cung chủ tiên tử, như thế nào? Lan Thanh đã bị ta rèn luyện thành không phải ta thì không được, người ngoài hắn đều không lên được, cung chủ tiên tử chẳng lẽ không phải vì vậy mới ngồi bên ngoài khổ sở nghĩ đối sách sao?"

"Là vậy sao?" Nữ tử tựa tiếu phi tiếu nói, muốn đưa tay lấy phương thuốc kia, Lý Kim Triêu lập tức nắm chặt.

"Ta tin cung chủ, phương thuốc này ngươi có thể lấy đi trước, nhưng Lan Thanh phải trả lại cho ta, đừng giữ hắn nữa?" Nàng vô cùng sảng khoái nói.

"Ta còn chưa biết phương thuốc của ngươi có thật hay không..."

" Chắc chắn là thật. Ngũ thúc ta sau khi lui ẩn, dồn tâm trí viết dưỡng đạo sinh, hai năm trước hắn đã sử dụng hết kiến thức năm mươi năm hành nghề, viết ra một toa thuốc, ta uống qua mấy lần, phu nhân nên biết, rất công hiệu."

Lý Kim Triêu nghe vậy, lập tức quay đầu, tốc độ nhanh đến mức thiếu chút nữa là cảnh còn người mất. Phó Lâm Xuân cả người lam bào, mái tóc buộc lên, hết sức đơn giản sạch sẽ...Không giống như vừa mới bị....

Phó Lâm Xuân khẽ mỉm cười, từ phòng trong đi ra, liếc Kim Triêu một chút, rồi giao cho phu nhân một tờ giấy.

"Trong này, là nội công tâm pháp Xuân Hương ngày thường tu luyện, chỉ cần phu nhân dựa vào đây tu luyện, kết hợp phương thuốc Lý cô nương đưa, muốn khôi phục vẻ mặt năm mười bảy mười tám tuổi rất dễ dàng."

Cung chủ nhìn hắn, cười nói: "Xuân Hương công tử kế tục Nhàn Vân công tử, nội công tâm pháp cũng là Nhàn vân truyền thụ, ngươi cứ như vậy tùy tiện đưa ta, không sợ ngày sau..."

Lý Kim Triêu nghe nàng gọi Xuân Hương, mà không phải Lan Thanh, mắt trợn tròn, nửa ngày mới nhớ Phó Doãn đang chờ ở cửa, rõ ràng là lấy danh nghĩa Xuân hương tới đón! Mẹ nó!

"Nếu có thể giúp ích cho phu nhân, nội công tâm pháp này có tính là gì?"

"Ngươi thật sự đã sử dụng qua phương thuốc này?" Nàng tỉ mỉ quan sát diện mạo như ngọc của hắn.

"Dĩ nhiên, Xuân Hương chưa bao giờ gạt người."

Không gạt người mới gặp quỷ! Lý Kim Triêu thầm mắng.

Cung chủ đọc nhanh như gió, xem hết toàn bộ công pháp, rồi lại mở toa thuốc, cười nói:

"Ta vốn đối với năng lực yêu thần Lan Thanh có hoài nghi, nhưng nếu có thể bắt được hắn, thử một lần cũng không sao, nhưng hôm nay có Xuân Hương đảm bảo, thanh xuân của ta, chắc hẳn trong thời gian ngắn có thể lấy lại. Nhàn Vân công tử hắn..."

"Chỉ cần phu nhân nguyện ý, Xuân Hương nguyện mời phu nhân lên đảo ở mấy tháng."

Cung chủ cười vui vẻ, phảng phất nụ cười thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Lý Kim Triêu tự thấy nàng bây giờ đã không còn cái nụ cười đó nữa, có thể thấy, vị phu nhân này lúc trước hẳn đúng là năm mươi nhưng bề ngoài chỉ mười bảy mười tám tuổi, hôm nay luyện công tẩu hỏa, liền biến thành bộ dạng tiều tụy hơn ba mươi!

Cung chủ đột nhiên hướng nàng nhìn: "Cái nàng muốn đổi, là yêu thần Lan Thanh a!"

"Ta ở trong mắt nàng, chính là giống như yêu thần Lan Thanh, đúng là như vậy."Phó Lâm Xuân mỉm cười.

Lý Kim Triêu thẳng thắn nói: "Quả thật như vậy. Cung chủ tiên tử nếu cần bột ngọc trai hoặc dược liệu dưỡng nhan, cứ tới tìm Kim Triêu ta, Kim Triêu ta bất luận việc gì cũng sẽ đáp ứng." Sau sự việc Thanh Môn, nàng có thể chắc chắn, giang hồ thật ra rất nghèo, không có tiền, nhưng lại giống như Vân gia trang, mỗi ngày đạp phá hàng trăm khổng tước trân châu cũng không nhăn một xíu chân mày, sướng a.

Cung chủ kia quả nhiên mặt mày hớn hở. "Đã như vậy, ta liền nhận ân tình này. Kim Triêu cô nương chắc lòng như lửa đốt, ngay cả bông tai cũng chỉ đeo một bên, liền vội tới cứu người."

Phó Lâm Xuân nghe vậy, liếc nhìn trên tai nàng, liền ngẩn người. Trong mắt đen như thu thủy, khoảnh khắc kinh ngạc trào ra, kinh ngạc xen lẫn tình ý, sau đó, rất nhanh chóng thu hồi, như chưa từng phát sinh.

Nàng liếc nhìn hướng khác, không muốn thừa nhận mình thấy.

Cung chủ cười nói: "Kim Triêu cô nương có thể đi trước, nhưng Xuân Hương cần lưu lại chỗ này mấy ngày."

"Đó là tất nhiên, Xuân hương còn phải ở lại đây hỗ trợ, để phu nhân thuận lợi luyện tâm pháp." Hắn nói.

Cung chủ đứng dậy, nhìn Lý Kim Triêu một cái, đột nhiên nói:

"Thật đáng tiếc a, nếu ngươi không phải đệ tử Nhàn Vân công tử, vậy ta với ngươi..."

"Xuân Hương cũng lấy làm tiếc." Hắn thở dài nói.

Nàng bật cười, nói:

"Lý Kim Triêu sao? tiểu gian thị tỉnh, giang hồ nghĩa khí, cô nương quá nhân từ, sẽ không che giấu được nhược điểm, vừa lý trí là thừa tình cảm, xúc động lại có mấy phần tài trí, trọng tình trọng nghĩa, dù là ngươi trong nhà gặp phải chuyện gì, chỉ cần nàng coi là người của mình, có là người xấu nàng cũng hết lòng che đậy. Xuân Hương công tử, ta cùng nàng nói mấy lời, cũng có thể miễng cưỡng cảm nhận được lời ngươi nói."

Lại cười một tiếng: "Các ngươi trò truyện một chút, ta ở nơi này, không hoan nghênh nhà mình có nữ tử khác, muộn rồi đưa nàng trở về thôi."

"Đa tạ phu nhân."

Lý Kim Triêu đợi nàng ra khỏi phòng, lầu bầu nói: "Nàng ta nói cái gì chứ?"

Phó Lâm Xuân cười: "Cái nàng ta đọc là một đoạn bí mật mà ta cất giữ đằng sau tầng thứ ba cấp cổ các Vân gia trang. Nơi này không hoan nghênh nữ tử khác, ngay cả hồng bào của ta cũng có mùi nữ tử, mới phải cởi bên ngoài. Mặc dù ngươi bị bắt tới, nhưng, chỉ cần nàng mất hứng, ngươi cũng sẽ biến mất khỏi thế gian."

"Vậy ngươi tặng nàng nội công tâm pháp..."

"Coi như là tặng, có thể rèn luyện hay không lại dựa vào tư chất. Nếu như nàng thật sự có thể luyện đến tầng cao nhất, khi đó, nàng cũng sẽ không còn trên giang hồ." Thấy nàng khó hiểu, hắn cười: "Có thể luyện đến tầng cao nhất, chính là một người mê võ nghệ. Một người mê võ nghệ, cả đời chỉ biết luyện võ, làm sao lại tới gây sóng gió?"

Lý Kim Triêu nắm chặt tay, suy nghĩ: Nắm chặt liền cái gì cũng không cầm được...Nàng nhìn hắn, thấp giọng hỏi:

"Lúc ngươi tới, là nhắm vào thân phận Lan Thanh?"

"Không hẳn." Hắn cười, nhìn chằm chằm bông tai nàng, thanh âm khẽ nhu hòa: "Xem xét tình huống. Ta trước đó không hề biết nàng ta có nể mặt hay không? Hết thảy đều nhờ danh tiếng Nhàn Vân công tử trên giang hồ, lúc này mới để lại cho ta chút mặt mũi."

Nói cách khác, nếu tình hình không tốt, Phó Lâm Xuân vẫn sẽ tiếp tục giả mạo yêu thần Lan Thanh? Hắn làm việc quá mức tùy ý, nàng biết vậy, nhưng không biết lại là kiểu xem tình hình mà làm.

Không thể bác bỏ, nàng quả thật âm thầm thở phào.

Đột nhiên, bàn tay chạm lên bông tai của nàng, hắn hơi cúi đầu, tựa hồ xác nhận độ chân thực.

"Ta không ngờ ngươi sẽ tới." Lúc ở bên trong viết nội công tâm pháp, quả thật là kinh ngạc không dứt.

"Ca ca gặp nạn, muội muội tất nhiên sẽ nỗ lực." Nàng cố ý nói.

Hắn chợt ngừng hô hấp. Tròng mắt đen đối mặt với nàng. Hồi lâu, hắn mới khàn khàn nói:

"Ta không biết ngươi coi nặng lời thế đó như vậy. Ta vẫn nghĩ rằng, để cho ngươi cách xa Vân gia trang, chờ đến khi Huyết Ưng bị tiêu diệt, có lẽ còn có cơ hội..."

Cơ hội gì, hắn không nói. Là uống rượu mừng sao? Hay là chơi cờ? Nàng cũng không biết, nhưng nàng chắc chắn, trước đó hắn không tính giả mạo yêu thần Lan Thanh, là bởi vì lúc muốn tránh sấm sét, nàng lại không phải ngốc cô nương không có tri giác, như thế nào không biết chứ?

Nàng không phải con rùa rụt cổ, lúc nàng cho là hắn bị ép buộc phải ôm ấp nữ tử khác, nội tâm nàng đã quyết định. Khẽ cắn răng, lớn tiếng hỏi:

"Phó Lâm Xuân, ngươi thích ta không?"

"Phó Lâm Xuân chính là thích ngươi."

Câu trả lời không chút do dự, làm nàng giật mình, không chỉ run run mà còn đau tim. Một bên là mây, một bên là bùn, ngày hôm đó, nàng đã biết. Nhưng là, không dám đi về phía trước, nàng vĩnh viễn không biết nàng có thể nắm giữ được gì. Nàng chớp mắt, cắn răng chống lại ánh nhìn của hắn.

"Ta hay sợ sấm sét." Sấm sét kia, làm cho nàng nhớ tới khoảng cách giữa bọn họ.

"Vậy ta đem mười năm tuổi thọ cho ngươi."

Nàng trợn mắt nhìn hắn.

Hắn bình tĩnh nhưng âm thanh ấm áp: "Người Phó gia đều qua bốn mươi mới cưới, trước bốn mươi, tất cả cuộc sống của ta đều cho ngươi, coi như ta bồi tội. Nếu mười năm sau, ngươi vẫn sợ sấm sét, ta liền xuất gia làm hoàng thượng, ngày đêm cầu lão thiên không đánh sấm sét xuống nữa."

Nàng mở to mắt. Đây đúng là sự thật, tương lai hắn chỉ có mình nàng? Phó Lâm Xuân khi nào thì buồn nôn như vậy? Hay là, hắn nhìn thấu nàng là cái chủ nhân do dự không quyết đoán? Bởi vì hai người kém nhau quá nhiều, một người cao nhã, một người thấp kém, cuối cùng khó bảo đảm không sinh ra chán ghét lẫn nhau.

"Nói không chừng, là ngươi không chịu nổi tính tình của ta, đến lúc đó ta dây dưa lấy ngươi không buông." Hắn cười, đột nhiên hôn lên bông tai nàng.

Nàng toàn thân cứng ngắc.

Hắn nhàn nhàn cười nói, không có tiến thêm một bước. "Ta mang ngươi ra ngoài, muốn tận mắt thấy ngươi an toàn." Trước kia làm bộ không quen nhau, cho là có thể khiến nàng an toàn, vậy mà nàng vẫn không tránh khỏi Huyết Ưng, còn không bằng, do hắn bảo vệ. Bây giờ Phó Lâm Xuân, đã không còn là thanh niên không đỡ được ngân châm thứ ba kia nữa rồi.

"Hồng bào ngươi cứ mặc, trở về nghĩ tới ta một chút cũng không tệ." Phó Lâm Xuân mỉm cười.

Nàng nhất thời đỏ mặt. Nàng nếu muốn ngươi, chẳng qua là, chẳng qua là....Khốn khiếp, pháo hoa bảy màu trên trời rơi xuống tay nàng, nàng vừa mong lại vừa sợ, mong hắn đến gần, lại sợ mình không xứng.

Thẳng đến ngày thứ ba, lúc nàng đang trở về nhà, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, kéo màn xe, hướng về phía xa tức miệng mắng to:

"Con mẹ nó, Phó Lâm Xuân, ngươi đùa bỡn ta! Ngươi cho ta mười năm, vậy mười năm của ta thì như thế nào? Cũng chẳng phải sẽ lãng phí trên người ngươi à? Cái này mà kêu là bồi tội ạ? Khốn khiếp!" Đồ lừa gạt.

Xa phu Lan Thanh lắc đầu một cái, than thở không ngừng. Ngồi bên cạnh hắn, Đại Nữu đung đưa đôi chân mập mạp, quay đầu nhìn nàng một cái ,sau đó bò vào trong xe đụng Kim Triêu, ý nói "Bằng hữu, ta cũng cho ngươi mười năm, đừng nóng giận."

"Đại Nữu, ta bị ngươi đụng ra phía ngoài rồi! Lan Thanh, dừng xe! Cứu mạng--------"

Bạn đang đọc Xuân Hương Thuyết của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.