Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vĩ thanh

Phiên bản Dịch · 3677 chữ

Ba năm sau ----

Tại thành Vân gia trang cư ngụ.

Thời gian đếm ngược đến thời điểm trừ tịch, trên đường phố người đến người đi, bên trong một thương lâu trong thành, lại là một mảnh yên tĩnh.

Lý Kim Triêu hiện tại, khóe mắt đã có chút nếp nhăn, lúc quay đầu nhìn lại, mang theo khí tức phố phường, màu da khỏe mạnh, tính tình có lúc cùng hài tử không khác là bao, cùng Đại Nữu làm trò vô lại, thậm chí vô lại cả với nam nhân bên gối nàng, cực kỳ không biết xấu hổ, nhưng giờ phút này, cả người nàng một thân y phục sạch sẽ, chắp tay đi theo Đỗ Liên Chi lên lầu hai.

"Ở ngay bên trong." Đỗ Liên Chi nói.

Nàng gật đầu một cái, tiến vào trong căn phòng đặc biệt. Căn phòng đặc biệt không một bóng người. Nàng nghe Đỗ Liên Chi kinh ngạc nói:

"Còn chưa tới ...Cũng đúng, là chúng ta đợi Bành lão bản, mới là phải phép."

Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, đi tới trước cửa sổ, nhìn đường phố náo nhiệt, sau đó chọn một chiếc ghế gần cửa sổ ngồi xuống.

"Lần này, gặp gỡ ba bên, hy vọng có kết quả tốt." Đỗ Liên Chi lẩm bẩm.

Nàng đùa nghịch đồng tiền đeo bên hông, cười nói: "Tất nhiên sẽ có kết quả tốt. Ngươi tốn bao công sức trên giang hồ, sớm muộn cũng xong đời, muốn từ giang hồ kiếm lợi không đơn giản, còn không bằng trở lại môi trường quen thuộc."

"Lý cô nương không phải cũng lăn lộn trong giang hồ, toàn lực chống đỡ Vân gia trang sao?"

"Nhưng là, ta ở trong đó rất khoái trá, không vui thì ta đã sớm chạy, huống chi bây giờ còn có nam nhân ta thích ở..." Nói đến đây, chợt có người gõ cửa.

Một tên tiểu bộc mang trà đi vào.

"Mời dùng." Tiểu bộc rất kiêu ngạo nói: "Điểm tâm đều là thứ Xuân Hương công tử thích ăn."

Đỗ Liên Chi kinh ngạc.

"Trà là đồ Bành lão bản thích uống." Một cẩm y thanh niên từ ngoài cửa đi vào.

"Bành lão bản!" Đỗ Liên Chi tiến lên tiếp đón.

Thanh nhiên cười nói: "Đỗ lão bản không ngại nếm thử một chút, mỗi một lão bản đến thương lâu, đều sẽ mang một ít trở về. Đỗ lão bản có chút hứng thú, có thể tiến lên Kim Hương lầu, Kim Hương lầu có thực đơn mỗi tháng của Vân gia trang, để cho ngươi có thể hưởng thụ hết thảy phong cách ăn uống của Vân gia trang.

"Vân gia trang?"

"Vân gia trang tạo ra xu hướng, tất nhiên cơ hội làm ăn vô cùng tốt, Hoa gia trang có năng lực không thua kém, ta cũng chỉ so sánh mà làm theo thôi." Thanh niên cười, đi tới cạnh nàng lại nói: "Uống một chút trà đi, Lý cô nương, trà, là loại Bành lão bản thích uống."

Mắt nàng sáng lên, ực ực một hơi cạn sạch.

Đỗ Liên Chi sát ngôn quan sắc, có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi ra miệng. Chỉ nói:

"Lần này gặp mặt, là ta cùng Lý cô nương cùng hẹn Bành lão bản, từng bộ phận hợp tác hỗ trợ lẫn nhau, nếu như ba bên đều đồng ý, Bành lão bản nhất định sẽ có chỗ tốt..."

"Được."

Đỗ Liên Chi sững người, từ từ nhìn về phía Lý Kim Triêu, mới vừa rồi là nàng trả lời...

Thanh niên cười nói:

"Đỗ lão bản, thật ra thì sau khi Đỗ lão về cõi tiên, chúng ta đã muốn thâu tóm Đỗ thương gia, ngươi nóng vội mưu cầu hảo tâm, chỉ muốn thoát khỏi gánh nặng, đáng tiếc, nhãn giới có chút...Mấy năm nay ta vẫn luôn quan sát ngươi, ngươi quá nóng nảy, bỏ vào Hoa gia trang quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy, núi vàng núi bạc cũng sẽ tiêu tan, lần này hai phe hợp tác, ngươi chỉ cần an phận một chút, ta dám cam đoan, tương lai trong giang hồ Đỗ gia thương sẽ có một chỗ đứng."

"Hai phe?" Hắn chần chờ.

Lý Kim Triêu cười xấu xa hai tiếng, nói:

"Đỗ công tử, ngươi cho là sau lưng Vân gia trang chỉ với một vài việc buôn bán có tiếng tăm, là có thể tiêu hoài không hết sao? Thay vì cố sinh một đứa con trai không có đầu óc kinh doanh đen tối, chẳng bằng qua tay ta, còn có thể giữ lại một chút. Lần tới, ngươi có đi đến sòng bạc của Bành gia, ta sẽ sai người tiếp đón tử tế."

Đỗ Liên Chi trợn mắt nhìn nàng.

"Ta quên nói, mẹ ta họ Bành." Nàng cười nói

Ánh mắt Đỗ Liên Chi dừng trên năm tấm tiền đồng bên hông nàng, lại chuyển qua thanh niên vẫn cho là Bành lão bản.

Trên cổ tay thanh niên kia có buộc một sợi dây màu vàng, trên đó có bốn tấm tiền đồng nhỏ.

Thanh niên này, cùng Lý Kim Triêu là người một nhà!

-*-

Vừa rời khỏi thương lâu, nàng hết nhìn đông lại nhìn tây. Rất lâu chưa quay trở lại, Kim Hương lầu chú trọng mặn và cay, nàng nhất định phải quay lại chốn cũ!

Nếu Vân gia trang có lòng muốn Hoa gia trang lớn mạnh, nàng sẽ không để Đỗ Liên Chi hủy diệt Hoa gia trang. Chi tiết hợp tác với Đỗ Liên Chi, nàng liền giao cho nhị Bành lão bản, hiện tại nàng ....Nuốt nước bọt, trong bụng đều là nước trà, nhất định phải đi Kim Hương lầu một chuyến.

Chính vào lúc đang nghĩ như vậy, đột nhiên trên đường có tiếng kêu sợ hãi, một tia sáng chiếu giọi vào mắt, nàng sợ hết hồn, trực giác lấy hộ uyển để che, nhiệt độ quét qua nàng, đập vào thân cây đại thụ gần đó.

"Mẹ nó!" Nàng kêu to, cả người nhảy ra xa. "Là tiểu xú đầu nhà nào không có lương tâm, lại nghịch cầu lửa..." Không đúng, con nít chủ yếu chỉ thích chơi cầu tuyết, người muốn nghịch cầu lửa chỉ có Tam thái tử Na Tra kia!

Nàng định thần nhìn lại, đám người vội vã tập trung một chỗ trên đường. Nàng không che giấu được tò mò, chen mình vào nhìn bát quái.

Trong đám người, có người lẩm bẩm:

"Nhìn lực đạo cầu lửa này, lớn nhỏ, cũng biết là của Hoàng Sơn tam hiệp. Không, hiện tại gọi là Tam cẩu."

Nàng chăm chú nhìn, người đang nói chính là đại công tử Hoa gia trang. Hoa gia trang rốt cuộc cũng biết xuất quỷ nhập thần.

"Tam cẩu?" Nàng hỏi.

Đại công tử Hoa gia trang kia cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói:

"Theo những gì nghe được, hai tháng trước Hoàng Sơn tam hiệp chính tay chém kẻ địch. Ăn miếng trả miếng, vốn là chuyện giang hồ thường tình, nhưng hết lần này đến lần khác Tam hiệp ngay cả ba mươi sáu miệng người nhà vô tội cũng giết, thây xác không còn nguyên vẹn. Xuân Hương công tử trực tiếp đem Hoàng Sơn hiệp đổi thành Tam cẩu. Hơn ba mươi năm qua, giang hồ có quy định bất thành văn, cừu hận có lớn thế nào đi nữa cũng không thể liên lụy đến người nhà, nói tới, đây chính là quy định Vân gia trang một tay thúc đẩy.

"Phó Lâm Xuân?" Tam cẩu la hét, khiến mọi người trốn ở góc phải che hết lỗ tai.

"Phó mỗ không phải đang ở đây sao?" Âm thanh của Phó Lâm Xuân từ xa tới tựa như sóng nước lăn tăn, róc rách chảy.

Đôi mắt nhỏ của Lý Kim Triêu nhất thời mở to, xoa xoa mắt nhìn thật cẩn thận. Rõ ràng chính là Phó Lâm Xuân đang nhàn nhã ở đầu đường tản bộ, sao trong nháy mắt đã đến giữa đường phố?

Cả người hắn y phục mùa đông mới, chắp tay đứng đó, phong thái tiêu sai làm cho người khác thèm thuồng. Nàng chùi chùi khóe miệng, rõ ràng đã nhìn quen, nhưng vẫn dễ dàng bị mê hoặc, đáng ghét.

Hoàng Sơn tam hiệp giận dữ nói:

"Khá lắm Phó Lâm Xuân! Ngươi không phân biệt phải trái, dùng danh nghĩa Xuân Hương công tử, hủy đi danh dự ba người chúng ta, Vân gia trang căn bản không nói chuyện công bằng! Ngươi không đốt cuốn sách kia, hôm nay chúng ta Hoàng Sơn tam hiệp tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!"

"Sau khi thiêu hủy thì sao?" Phó Lâm Xuân ôn hòa hỏi.

" Sau khi thiêu hủy tất nhiên phải viết lại. Giết người đền mạng là đạo lý bất di bất dịch, cha nợ con trả là điều dĩ nhiên, nếu như ngày đó bọn chúng không hợp lực phản kháng, chúng ta cần gì phải ..." những tiếng xì xì xầm xầm, thao thao bất tuyệt nổi lên.

"Lão thiên a, bọn họ đang thuyết thư sao?" Nhị công tử chạy như điên đến bên người Phó Lâm Xuân nói nhỏ: "Loại chuyện điên đảo thị phi này, chúng ta làm sao có thể viết được?"

"Được a! Lão Bát, đem sách ác nhân giang hồ tới." Phó Lâm Xuân mỉm cười nó.

Sổ tự công tử Vân gia trang cơ hồ đều đến đông đủ, chúng vị công tử trợn mắt nhìn hắn, Bát công tử lại cố gắng nhìn ánh mắt Phó Lâm Xuân, trao đổi một chút.

Phó Lâm Xuân hiền lành dễ thân cận bên trong trang công nhận là sự thật, nhưng không nghĩ sẽ đối với Tam cẩu dễ thân cận đến mức này chứ?

"Không chỉ phải tiêu hủy sách ác nhân giang hồ kia, còn phải đem chúng ta viết vào sách hiệp nhân giang hồ." Hoàng Sơn

tam hiệp mừng rỡ.

"Chuyện nhỏ."

"Còn nữa, chúng ta rõ ràng là Hoàng Sơn tam hiệp, ai đổi thành Tam cẩu?" Hoàng Sơn tam hiệp được voi đòi tiên.

"Ừ..."Phó Lâm Xuân quay đầu hỏi: "Là ai đổi thành Tam cẩu?"

Các sổ tự công tử đồng loạt trợn mắt nhìn Phó Lâm Xuân. Sẽ là ai đổi chứ? Có thể tùy tiện sửa bậy danh hiệu người khác chỉ có một, người kia còn hỏi lại bọn họ là ai đổi!

"Nếu như hôm nay không làm rõ phải trái, Vân gia trang làm sáo có thể đặt chân trên giang hồ? Phó Lâm Xuân, ngươi phải nhận lỗi!"

"Thật xin lỗi, là Phó Mỗ dạy dỗ không nghiêm, lão Bát còn không mau đi lấy?"

"Vân gia trang luôn luôn nổi tiếng là công chính..." Làm sao có thể dễ nói chuyện như vậy?

"Các ngươi đều nói là sự thật rõ ràng, liền theo ghi chép của các ngươi."

"Ngươi thề? Sau khi đem chân tướng chúng ta nói viết vào sách, vĩnh viễn không thay đổi?"

Phó Lâm Xuân khẽ mỉm cười, nụ cười kia làm người ta như tắm trong gió xuân. Đôi mắt tuấn tú khẽ liếc, rơi vào trong đám người, rồi sau đó một mực dừng trên người nàng.

Lý Kim Triêu khẽ giật mình. Mẹ nó, Lý Kim Triêu nàng mới vào thành, hắn đã có thể phát hiện ra nàng?

"Xuân Hương công tử?" Hoàng Sơn tam hiệp kêu lên.

Phó Lâm Xuân từ tốn nói: "Ta thề, nếu như đổi một chữ, liền bị thiên lôi đánh."

Lý Kim Triêu nghe vậy, sững người. Nam nhân này, có phải thề thốt quá tùy tiện không?

"Phó Lâm Xuân, ngươi tưởng chúng ta là trẻ lên ba dễ gạt! Chúng ta nói cái gì ngươi liền đồng ý cái gì? Tuyệt đối là giả!" Lúc nói xong câu cuối, một tên Hoàng Sơn cẩu kích động rút cung ra.

Trong nháy mắt, cung bị gãy.

Lý Kim Triêu phát hiện nàng cùng mọi người đang làm cùng một động tác ----Dùng sức rụi mắt.

Cung quả thật đã gãy, hơn nữa Tam cẩu nằm tê liệt trên mặt đất không nhúc nhích, Phó Lâm Xuân đứng cạnh Tam cẩu, phủi áo choàng, lại cười nói:

"Áo mới này, không thể dính máu." Chờ đến khi trình diễn đủ rồi mới dính, tương đối thỏa đáng. Nhưng lời này hắn không thể nói ra miệng. "Phó Doãn, tới xử lý ba người này."

"Xin hỏi ... Xử lý như thế nào?" Phó Doãn khiêm tốn thỉnh giáo.

"Đừng để bọn chúng tới ầm ĩ lần nữa là được." Phó Lâm Xuân tùy ý nói.

"Đợi đã, đợi đã!" Hoàng Sơn tam cẩu cho dù chết, cũng muốn bảo vệ danh tiếng. "Phó Lâm Xuân, vô luận thế nào, mới vừa rồi ngươi đã thề..."

Phó Lâm Xuân cái tên mặt trắng đó làm bộ giật mình, nói: "Aiz, ta đã thề cái gì?"

"Nếu như ngươi không sửa lại sách giang hồ, sẽ bị thiên lôi đánh!"

Phó Lâm Xuân dừng lại một chút, từ từ ngẩng đầu nhìn trời xanh, cười nói:

"Thời tiết hôm nay không tệ." Dứt lời, không để ý tới bọn chúng nữa.

"Phó Lâm Xuân, ngươi còn muốn mặt mũi hay không? Ngươi đã thề, ai cũng nghe thấy, hôm nay ngươi vi phạm lời thề, căn bản không xứng với cái danh công tử của Vân gia trang!" Hoàng sơn tam cẩu nói.

Phó Lâm Xuân không đau không nhột, hoàn toàn coi thường.

Cằm nàng như muốn rớt, nhưng là, nàng lại muốn cười. Nàng đùa nghịch mái tóc có chút nhạt màu, tóc nàng vốn đen tuyền, sau khi trúng Huyết Ưng, trong một đêm sức khỏe liền thay đổi, hiện tại tuy Huyết Ưng không còn trong cơ thể nàng, nhưng màu tóc vẫn không quay về được ban đầu, tuy nhiên, nam nhân kia vẫn yêu thích là được.

Con ngươi nàng bắt đầu không an phận khẽ đảo qua lại, rồi sau đó, sảng khoái cười trộm, hướng Phó Lâm Xuân chậm rãi bước tới.

Phó Lâm Xuân quay lưng về phía nàng, cho nên hắn không có nhìn thấy nàng đang đi theo hắn, mà sổ tự công tử cùng một số dân chúng, lại đồng thời dừng động tác.

"Ca ca a ca ca, có nguyện ý cùng muội muội tay trong tay, cả cuộc đời, tương thân tương ái, hôn hôn môi, sờ sờ ngực..."

Bỗng dưng, Phó Lâm Xuân dừng bước. Nàng cũng dừng bước theo.

Hắn từ từ xoay người, liếc về phía nàng.

Nàng cười hắc hắc hai tiếng, đi tới trước mặt hắn.

Hắn nâng mắt.

Thật quá đáng, mới có mấy tuổi hay là một tên tiểu mặt trắng, ngay cả nếp nhăn cũng không có. Nếu như không phải buổi tối thường xuyên có cơ hội nghiệm thân, xác nhận nam nhân này thật sự là nam nhân, nàng thật sự sẽ cho rằng là yêu ma quỷ quái ở đâu tới. Đầu năm nay tổ chức Huyết Ưng đã hoàn toàn bị tiêu diệt, Vân gia trang trong tối ngoài sáng tác động không ít. Năm nay, nàng cuối cùng cũng có thể xuất hiện quang minh chính đại, có thể cùng Phó Lâm Xuân không dịch dung ngay trước mặt mọi người nói chuyện. "Cái này ... như thế nào lại tốt như vậy chứ?"

"Ừ?" Hắn mỉm cười nói.

"Trừ tịch năm nay ta định phân thành hai nửa, một cùng lão nhân gia bọn họ, nửa kia, không biết đi đâu mới tốt? Đêm trừ tịch, đêm đẹp thật khó khăn a!"

Nụ cười hắn không thay đổi, nhưng trong đáy mắt xuất hiện dục vọng mỏng manh. Nàng giật mình, quyết định ngay tại ban ngày ban mặt khiêu chiến giới hạn của Phó Lâm Xuân, bởi vì lúc biển khơi nổi sóng rất đáng sợ, nàng lại không thể bò được lên bờ, chỉ có thể khóc thất thanh cầu xin tha thứ.

"Nếu như ngươi không ngại, vậy thì tới Vân gia trang đón trừ tịch đi. Ngươi đã hơn tám năm chưa từng trở lại Vân gia trang đón trừ tịch, bên trong thay đổi rất nhiều." Hắn ôn nhu nói.

"Ta nên dùng thân phận gì để ở tại Vân gia trang đón trừ tịch đây?" Con ngươi nàng khẽ chuyển, cười xấu xa.

Đúng vậy, cần dùng thân phận gì? Trừ tịch tại Vân gia trang từ trước tới nay toàn là người trong nhà, người ngoài cơ hồ rất ít tham gia, sổ tự công tử không chớp mắt chờ câu trả lời của Xuân Hương, thậm chí, Bát công tử trực tiếp đá văng Tam cẩu, ngồi xổm dưới đất viết lách. Đại công tử Hoa gia trang nhìn thấy, cũng vội vàng mượn giấy bút, ngay tại chỗ múa bút. Tuyệt đối không thua Vân gia trang!

"Ừ...Thân phận gì được nhỉ?" Hắn nghiêng đầu suy nghĩ như không có chuyện gì xảy ra.

Phi, người này thật giỏi làm bộ làm tịch! Nàng hiện tại chính là báo thù! Mùa xuân hàng năm, Phó Lâm Xuân gặp xuân thì hương, hại cái người bên gối như nàng, mỗi ngày đều tỏa mùi hương, thật quá mất thể diện. Mùa xuân, là ác mộng của nàng! Hết lần này tới lần khác hương thơm trên người hắn khiến nàng không dễ nhức đầu, hại nàng mỗi tối đều bị hắn ôm như gối ôm... Khóe miệng nàng khẽ cười, nói:

"Nghe nói tổ huấn Phó gia bốn mươi tuổi mới thành thân, ngươi mới có hai, ba mươi năm, không gấp không gấp."

"Tổ huấn gì? Ta không nhớ." Mặt hắn đầy vô tội.

Ánh mắt nàng khẽ trợn, cũng biết người này căn bản không có đem chuyện này để trong lòng. Hiện tại nàng rất vui vẻ, cuộc sống tự do, mặc dù hương hương lão yêu trong nhà thường dùng hành động cao nhã để đùa bỡn vô lại, nhưng nàng nghĩ, cả đời Lý Kim Triêu nàng đã coi như là tận hứng, thành hôn hay không cũng được, chẳng qua thỉnh thoảng nhớ tới nương nàng sau khi thành thân quá mức vất vả, nàng lại thấy mấy năm nay nhàn nhã thật tốt.

Hắn đưa tay vuốt ve bông tai mười năm không đổi của nàng. "Lúc thành thân cũng đeo bông tai này đi." Hắn đột nhiên nói.

"Được..." Đáp quá nhanh, nàng trừng mắt nhìn hắn, đánh cuộc! "Phó Lâm Xuân, ngươi có dám ngay lúc này hôn ta không?"

"Dám a." Hắn cúi đầu xuống, kề sát miệng nàng, ngọn lửa lập tức nổi lên.

Nàng nhảy về sau một bước, tránh nụ hôn sâu của hắn. May mà thoát được, nếu thật sự bị ngọn lửa chiếm lấy, nàng cũng không cần mặt mũi. Cả con đường một mảnh tĩnh mịch, nàng cố giữ bình tĩnh, quyết định lùi trước rồi nói sau.

Nàng cười rạng rỡ: "Buổi tối ta sẽ ghé qua trang, bây giờ ta ...đi gặp một cố nhân."

"Không bằng mời đối phương cùng tới trang đi. Mùa đông hay có giông tố, vừa có giông tố ngươi rõ ràng sợ hãi như thế nào, lại muốn chạy tới chỗ ta, ta làm sao có thể để muội muội một mình bên ngoài?" Phó Lâm Xuân mặt mũi như xuân, cười khoái trá.

"..."Mẹ nó, nhìn thấu nàng muốn đi Kim Hương lầu ăn no rượu say? Nàng không kịp nói gì, liền bị hắn ôm lấy eo, nhìn có vẻ thân mật, nhưng thực chất là bị kéo đi.

Những người từng chứng kiến cảnh tượng năm đó Lý Kim Triêu tỏ tình bị cự tuyệt, toàn bộ như tượng gỗ, không một ai nói lời nào.

Sổ tự công tử, vùi đầu ghi chép.

Phó Lâm Xuân, danh hiệu Xuân Hương công tử, tuổi ngoài bốn mươi mới thành thân. Ngày thành thân là mùa đông trừ tịch, thê tử Lý Kim Triêu dùng kiệu tám người khiêng rước vào Vân gia trang. Lý Kim Triêu, ở trong thành bán rượu, tính cách vui vẻ, nữ tử một đời kiệt xuất, Phó Lâm Xuân không kìm được động tâm, theo đuổi khổ cực hơn mười năm, khiến ông trời cảm động, kết thành giai ngẫu.

Ngày đó giông tố không ngừng, chắc chắn là ông trời chúc mừng.

--------Xuân Hương tình sử ; Vân gia trang biên soạn.

Phó Lâm Xuân, danh hiệu Xuân Hương công tử, tuổi ngoài bốn mươi mới thành thân. Thê tử Lý Kim Triêu lấy kiệu lớn tám người khiêng rước vào Vân gia trang, ngày đó, rất nhiều người nghi ngời là người của Lý Kim Triêu từ khắp nơi tiến vào trong thành. Lý Kim Triêu, mỗ thương lão bản, thích nuôi dưỡng nam sắc, Phó Lâm Xuân chính là một trong số đó, sau chuyện này Lý Kim Triêu chủ động cầu hôn, ý đồ đoạt quyền Vân gia trang, Phó Lâm Xuân sai lầm coi như trân bảo, Vân gia trang lâm nguy.

-------Xuân Hương công tử tình sử ; Hoa gia trang biên soạn.

"Lý Kim Triêu, rốt cuộc có thân phận gì?" Có người đồng thời đọc qua sách của Vân gia trang cùng Hoa gia trang, đối với những lời viết ra này tương đối hoang mang. Trước kia chỉ cần tin Vân gia trang là tốt rồi, bây giờ nên tin ai?

"Lý Kim Triêu, tất nhiên là nữ tử bán rượu, quyển của Vân gia trang này, là quyển do Xuân Hương công tử viết, mới cất vào Cấp cổ các tầng thứ hai, còn chưa đủ chân thực sao?" Có người đáp như vậy. Giang hồ sử, không ngừng ghi chép lại.

Toàn hoàn thư

Bạn đang đọc Xuân Hương Thuyết của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.