Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6043 chữ

Hai năm sau ----

"Ca ca a ca ca, hiến dâng mĩ sắc, muội muội sợ hãi nhảy khỏi giường ..." Nàng thấp giọng hát, một đường đi tới tiền sảnh.

Thủ hạ đang canh giữ ở tiền sảnh, hắn dẩu dẩu môi. "Đỗ lão bản đang ở bên trong."

"Phó Lâm Xuân đâu?" Bận bịu từ sáng sớm đến tận trưa, nàng còn chưa có cơ hội nhìn nam nhân kia.

"Ở trong thư phòng đọc sách. Hắn định ỷ lại vào ngươi phải không? Chờ giải quyết xong Huyết Ưng, Kim Triêu cũng có thể thành thân rồi." Thủ hạ kia cười khẽ.

"Còn lâu, bây giờ tự do hơn nhiều." Hôm nay đặc biệt mệt mỏi, nàng chỉ muốn đi đánh một giấc.

Cứ đến mùa xuân hàng năm, nàng lại một phen đau đầu, lợi nhuận các cửa hàng, khảo sát địa điểm cửa hàng mới, các khoản chi tiêu của Vân gia trang, những chuyện sổ sách vặt vãnh phải làm, muốn chạy trốn cũng không thoát.

Nhưng, sau khi cơ thể nàng trúng Huyết Ưng, được sự ngầm cho phép của Vân gia trang, những trợ thủ của nàng sẽ cùng gánh vác công việc với nàng, để cho nàng cho nhiều cơ hội nghỉ ngơi, hạn chế đến mức tối đa trường hợp bị Huyết Ưng quấy nhiễu.

Nhưng mặc dù cuộc sống của nàng bây giờ trôi qua rất nhanh, nàng cũng chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình, dù sao Phó Lâm Xuân bốn mươi mới thành thân, nàng vẫn có thể tiêu dao như thường. Nàng bước vào tiền sảnh, cười nói:

"Đỗ công tử, có chuyện sao?" Nàng nhìn thấy trong phòng khách còn có một vị thanh niên nữa. "Vị này là?"

"Vị này là đại công tử Hoa gia trang, Hoa Li." Đỗ Liên Chi nói.

Nàng chào hỏi: "Hoa công tử." Lại nhìn Đỗ Liên Chi. "Hai vị tới là?"

"Cũng không có gì, chẳng qua muốn báo cho ngươi biết, Hoa gia trang cũng đã biết hang ổ của Lý cô nương,"

Nàng nâng mi, nhìn Đỗ Liên Chi.

Đỗ Liên Chi dứt khoát nói thẳng:

"Vân gia trang là vì Lý cô nương mới lùng bắt Huyết Ưng đúng không? Ngươi trúng Huyết Ưng, Phó Lâm Xuân vì ngươi mà bán mạng tìm thuốc?"

Con ngươi nàng chớp chuyển, thừa nhận nói: "Đỗ công tử quả thật tin tức nhanh nhạy, Kim Triêu bội phục."

"Người quang minh không nói tiếng lóng, thiếu niên trông bình thường kia là Phó Lâm Xuân dịch dung đúng không? Lý cô nương ngươi trước giờ đều thông minh, hẳn biết Phó Lâm Xuân cùng ngươi ở chung một chỗ, tất cả đều là muốn lợi dụng ngươi, cái cây sinh tài của Vân gia trang!"

Nàng cười ha ha: "Đỗ công tử không phải cũng muốn lợi dụng ta sao? Dù sao cũng đều là lợi dụng, chọn người tuấn tú một chút, luôn luôn vui mắt. Hắn dùng thân thể để đổi, ta dĩ nhiên phải tận tâm tận lực rồi!" Hai năm qua Đỗ Liên Chi luôn nghĩ hết biện pháp, muốn cùng nàng liên hôn, cùng tạo nên một chuỗi cửa hàng xưng bá. Nực cười, Lý Kim Triêu nàng là bảo vật vô giá khiến người khác thật lòng yêu thích, còn phải dựa vào vàng bạc châu báu để đổi nam nhân sao?

"Chẳng lẽ Lý cô nương không sợ hang ổ của ngươi bị tiết lộ ra ngoài?" Đỗ Liên Chi vô tình hay cố ý, ám chỉ Hoa gia trang tùy thời có thể tiết lộ bí mất này.

Gần đây nàng rất dễ mệt mỏi, liền ngồi xuống ghế, nâng cằm nói:

"Đỗ gia thương làm việc khá tốt, cần gì phải kết hợp cùng Hoa gia trang? Vân gia trang cùng ngươi lại không có cừu hận, tại sao phải cướp miếng ăn của họ?" Nàng liếc một cái trên bàn trà.

Ngay cả đãi khách cũng là trà, toàn bộ trong nhà tuyệt không đào ra được một giọt rượu, nàng bị quản thúc rất nghiêm ngặt. Cũng đúng, nàng mà buông xõa, thì những trợ thủ của nàng sẽ thêm phần gánh nặng, hàng năm còn phải đúng giờ đi tảo mộ nàng, thật mệt mỏi a.

"Ta cùng Vân gia trang không có thâm cừu gì, chỉ là cảm thấy ngươi như vậy không đáng giá, ngươi vì Vân gia trang làm trâu làm ngựa, có gì tốt chứ? Nhìn xem, rõ ràng có thể đeo vàng bạc, nhưng ngươi lại biến mình thành bộ dạng như vậy, thật là sai lầm!"

Biến thành như thế nào? Nàng rất thảm sao? "Ta trời sinh tính tình keo kiệt, y phục quá tốt, ngược lại sẽ khó chịu. Đỗ công tử, không phải là ta không cho ngươi cơ hội, nhưng là, ngươi bên trái lôi kéo Bành gia thương nói muốn hạ ta, bên phải lại lôi kéo ta nói muốn hợp tác để Bành gia thương không có cơ hội làm ăn, ngươi nói, ta nên tin cái nào mới phải?"

Sắc mặt Đỗ Liên Chi khẽ biến. "Đây là do người nào đồn đại? Rõ ràng có ý muốn phá sự hợp tác giữa chúng ta."

Khóe miệng nàng khẽ cong, nhắm mắt.

Từ xa, "oành" một tiếng, trong lòng có chút chấn động, mí mắt hơi căng ra. Sấm chớp mùa xuân luôn không dự đoán được, khiến nàng sợ hết hồn hết vía.

Nàng nghe được Hoa công tử kia nói:

"Đỗ công tử, nếu ngươi lôi kéo Lý cô nương, là muốn đánh sụp Vân gia trang, chuyện đó đại khái không cần, Hoa gia trang sẽ không hỗ trợ làm chuyện mờ ám..."

Bên trong bắt đầu trở nên ồn ào, bình thường nàng cũng có hứng thú xem người ta gây gổ, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, nàng thật ra vẫn còn mệt mỏi. Nói tới nàng cũng là theo quy củ mà đến, sau khi trúng Huyết Ưng, bình thường không được uống rượu, thỉnh thoảng có trốn Lan Thanh bọn họ vụng trộm uống một chút, bình thường cũng ngủ rất sớm, thỉnh thoảng nửa đêm không ngủ được liền ép Đại Nữu tỉnh lại, lúc có Phó Lâm Xuân thì ép hắn tỉnh, lúc đó người phía sau sẽ ôm chặt nàng ngủ tiếp, để cho nàng không có cơ hội làm loạn...

Như vậy nếu cẩn thận tính ra, cái thỉnh thoảng này cũng hơi nhiều, nếu không tốt cuối cùng nàng liền mất đi cả cái thỉnh thoảng này.

Nghĩ đến đây, nàng liền muốn khóc thành tiếng. Cái việc muốn một con sâu rượu cai rượu, một con ma cờ bạc từ bỏ đánh bạc, muốn nàng lành mạnh mà sống, nàng không làm được a!

Một tiếng sấm đột nhiên lại vang lên, khiến nàng không kịp đề phòng. Một cỗ lạnh lẽo vọt lên trước ngực, giống như đại lôi đang tập kích vào huyệt Khổng Hải của nàng, như có một cái ngân châm nhỏ, đâm thẳng vào đầu nàng. Cả người nàng lúc lạnh lúc nóng, đầu óc đau nhức không nói lên lời, không kiềm chế được theo bản năng ngừng hô hấp, kìm nén một ngụm khí cuối cùng.

Nàng đau đến không nói nên lời, mơ hồ nghe âm thanh đứt quãng của Đỗ Liên Chi.

"Xuân Hương công tử?" Âm thanh kia giống như cách thiên sơn vạn thủy vọng lại, xa đến mức khiến nàng giật mình.

Phó Lâm Xuân tới sao? Cũng đúng, chỉ cần hắn ở nhà, mưa một chút, bất kể hắn lười như nào, hắn nhất định sẽ xuất hiện trước mặt nàng. Hắn đã nói, nếu thật sự lôi có đánh xuống, cũng phải đánh cả hai.

Nghĩ đến đây, nàng liền an tâm, không nhịn được nhả ngụm khí ra ngoài.

Trong mơ mơ màng màng, nàng đột nhiên cảm giác trời đất một mảnh tĩnh mịch, không có lấy một tiếng hít thở.

-*-

Thấy sắc trời sắp có sấm, Phó Lâm Xuân liền ra khỏi thư phòng, hỏi chỗ của nàng, liền một đường đi đến tiền sảnh.

Có người làm đang dẫn theo một quả phụ xinh đẹp tới.

Phó Lâm Xuân lơ đãng đối mặt nàng, quả phụ kia trợn to mắt, bật thốt lên:

"Xuân Hương công tử? Ngươi có biết Đỗ Liên Chi không? Không đúng, người làm nói chủ tử của họ họ Lý! Ngươi lại ở chỗ này, chẳng lẽ, nơi này là nơi ở của Vân gia trang Kim Triêu?"

Phó Lâm Xuân híp mắt một cái, động tác rất nhanh, đảo mắt đã đến trước mặt nàng ta, ngay lập tức điểm huyệt đạo của nàng, nàng ta kêu thảm thiết: "Đừng giết ta đừng giết ta! Ta nhờ Văn Nhân trang có giải dược, ta cùng Huyết Ưng không quan hệ!"

Nàng kêu một tiếng, khiến hắn dừng động tác. Chỉ cần một động tác nữa, nàng liền tắt thở. Người chết không biết nói chuyện, sẽ không truyền ra tin tức chỗ ở của Kim Triêu.

Người làm kia cũng là người Vân gia trang, liền lên tiếng:

"Quả phụ này là tiểu thương nhân, nói là thấy Đỗ lão bản đi vào nơi này, liền muốn cùng Đỗ lão bản nói chút chuyện làm ăn, ta mới dẫn nàng vào cửa, nàng cũng là Huyết Ưng sao?"

Quả phụ bị tê liệt trên đất sắc mặt tái nhợt. "Ta không phải, không phải! Nhờ có Văn Nhân trang giúp đỡ, ta mới có thể không bị Huyết Ưng giết, làm một tiểu thương nhân bình thường, ta thề, ta thề, nếu như ta đem nơi ở của Kim Toán Bàn nói ra ngoài, ta chết không có chỗ chôn!"

"Vì bảo toàn tính mạng mình mà đi giết người, ngươi nói ta tin được không? Ngày nào đó Huyết Ưng đến tìm ngươi, ngươi sẽ không vì tự vệ mà khai ra nàng sao? Lời thề của ngươi, không có chút ý nghĩa nào." Hắn lạnh lùng nói.

Quả phụ kia chảy nước mắt, ôm lấy bắp đùi hắn, thấp giọng nói: "Xuân Hương công tử, Xuân Hương công tử, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, ta nguyện ý, ta nguyện ý lấy thân báo đáp ...Chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta, bảo vệ ta."

Phó Lâm Xuân nhìn nàng chăm chú, khách khí cười một tiếng: "Tình thế cấp bách, ta không thể không giết ngươi, xin thứ lỗi."

Sắc mặc nàng ảm đạm. "Phó Lâm Xuân, ngươi vì bảo vệ Kim Toán Bàn mà lạm sát người vô tội? Ngươi lại vì Vân gia trang mà đi đến bước này? Ngươi muốn dính máu người vô tội sao?"

Hắn nghe vậy, nghiêng đầu trầm tư. Trong lúc nhất thời, thần sắc xuất hiện nụ cười ôn nhu, thậm chí, còn ngọt ngào.

Khi con ngươi hắn một lần nữa rơi trên mặt nàng, ngọt ngào kia đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt hắn vẫn ôn nhu như cũ, phong thái cao nhã như cũ, nhưng ngón tay thon dài, giật giật, lại mang sát ý tàn nhẫn.

Có một số việc, ta không hề muốn nó biến mất, cũng không cần bất kỳ người nào tới phá hư, chỉ có thể ủy khuất ngươi."

"Đừng giết ta! Ngươi muốn ta làm gì cũng được..."

"Oanh" một tiếng, tiếng sấm nổ ra, không tự chủ được ngước nhìn bạch quang phía chân trời.

"Xuân Hương công tử?" Người làm thấp giọng kêu.

Phó Lâm Xuân nhăn mày, trầm tư một lát, sát khí mơ hồ biến mất, gương mặt hắn trong phút chốc lấy lại dáng vẻ ấm áp vốn có.

"Trông chừng nàng ta. Đến đêm, sai người đưa nàng đến Văn Nhân trang, báo cho Văn Nhân trang chủ, trước khi tổ chức Huyết Ưng hoàn toàn tiêu diệt, không cho phép nàng ta xuất hiện trước mặt bất kỳ người nào." Hắn lại nói: "Đưa dù của ngươi cho ta."

"Phó Lâm Xuân! Phó Lâm Xuân, người sẽ bị trời phạt ----" quả phụ kia kêu lên.

Phó Lâm Xuân không quay đầu lại, trực tiếp bắn hạt dưa tới điểm huyệt câm của nàng.

Đi tới tiền sảnh, đã có mưa phùn, hắn lau hết những giọt nước mưa trên áo bào. Lúc Kim Triêu gặp sấm, sẽ trốn trong ngực hắn, người nàng vốn lạnh, nếu nhiễm lạnh, phân nửa sẽ giống như đứa trẻ làm loạn, đây là kinh nghiệm hắn đúc rút được, hết lần này đến lần khác hắn một chút cũng không có ghét bỏ. Nghĩ đến đây, khóe miệng cong lên, thần sắc nhu hòa bước về phía tiền sảnh.

Trong phòng có Đỗ Liên Chi cùng Hoa gia trang công tử, hắn lơ đãng gật đầu, sau đó rơi trên gương mặt linh hoạt của nàng.

Nhất thời, hắn đình trệ.

"Xuân Hương công tử?" Đỗ Liên Chi kêu lên.

Hắn không chớp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ của nàng. Khuôn mặt an tĩnh không chút huyết sắc, lồng ngực không phập phồng...

Là bộ dạng người chết!

Đột nhiên, từng đợt đau nhức tập kích làn da trên khuôn mặt tuấn tú của hắn, một đợt lại một đợt, khiến hắn không kịp ứng phó.

Hắn vốn tưởng rằng có thể khống chế được bản thân bình tĩnh, vậy mà lần này đánh vào so với năm đó trơ mắt nhìn ngân châm phi vào nàng còn đau hơn gấp nhiều lần.

Không kịp khống chế!

Trong miệng xông lên vị ngọt!

Là máu? Hắn có chút mê muội, vận công điều khí, nhưng phát hiện trước mắt rơi vào một mảng tối tăm. Từ nhỏ đến nay, hắn chưa bao giờ bị tẩu hỏa nhập ma, cũng hiếm khi lâm vào tình cảnh đại bi đại hỉ, nhưng lần này, quá mức đột ngột!

"Xuân Hương công tử?" Ngay cả đại công tử Hoa gia trang cũng phát hiện có điểm không đúng, nhẹ kêu lên.

Trong bóng tối, xuất hiện ảo giác bảy màu, một chút thần trí còn sót lại nhắc nhở hắn không thể đi theo, một khi đi theo hắn sẽ nổi điên, từ đây sẽ sống trong ảo giác...

Bỗng dưng, hắn trở lại cái đêm trừ tịch năm nàng mười lăm tuổi, đệ tử đang chuẩn bị ở tiền viện, hắn vừa từ Cấp cổ các đi ra, liền nghe có người đang cười nói:

"Cữu cữu, ta bắt được ngũ mai đồng bản, dù gì ngươi cũng phải thưởng cho ta mà, chi bằng đừng ở trong trang đón trừ tịch, cùng ta về nhà đi.”

Hắn dừng bước, đứng trong hành lang tối tăm. Hắn nhớ ra rồi, Kim Toán Bàn đầu tháng mười hai đã được lựa chọn, Tam công tử đã xin chỉ thị, lựa ngày đem Kim Toán Bàn vào Cấp cổ các, ghi nhớ bối cảnh gia sản của Kim Toán Bàn hiện tại.

Tam công tử nói: "Không phải lúc trước ngươi nói, năm nay sẽ cùng bằng hữu đón sao?"

"Cùng cữu cữu một chỗ, vẫn tốt mà."

Tam công tử mỉm cười, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía này.

Nàng cũng quay đầu nhìn lại, hai viên vải nhung ở vòng tai đánh vào gò má. "Có ai sao?" Nàng chuyển mắt.

"...Không có." Tam công tử thu hồi tầm mắt, cười nói: "Ta đưa ngươi ra khỏi trang."

"Được a!" Nàng cười he he đi theo Tam công tử rời đi, lúc ra khỏi hành lang dài một lần nữa lại quay lại nhìn hướng hắn đang đứng, trên gương mặt tràn đầy nghi hoặc, xoa xoa huyệt đạo có chút đau sau tai, lầu bầu nói: "Rõ ràng không có ai, cữu cữu gặp quỷ sao?"

"Cái gì quỷ?"

"Không có không có ..."

Tính hắn có hơi tùy tiện, vốn tưởng rằng chuyện đã qua liền cho qua, không ngờ rằng, trí nhớ lại rõ ràng như vậy, hắn lại trở về thời điểm nàng mười tám tuổi, nàng tỏ tình trước mặt mọi người,hắn làm như không thấy....Trừ tịch nàng bị buộc lập lời thề, hắn chỉ đưa mắt nhìn....Nàng trúng Huyết Ưng, hắn ảo não hối hận...Nàng cùng hắn cắn hạt dưa đến nát bét, hắn cười vui vẻ...Da thịt gần gũi cùng nàng đùa bỡn, hắn sinh lòng yêu mến...Vô số ký ước phóng ra, tán loạn trong khoảng không đen tối.

Một góc bóng tối, chỉ còn lại hình ảnh nàng đang nhắm mắt ngồi chống tai đằng kia.

Thật ra thì, Kim Triêu bây giờ có phải đều là ảo giác của hắn? Lúc đó hắn ở Thanh Môn trúng Kỳ Lân cỏ suy nghĩ đến nàng, cũng đã nổi điên cho đến tận bây giờ, hết thảy đều là ảo tưởng của hắn, Lý Kim Triêu thực sự từ trừ tịch năm đó đã không quay đầu lại, hôm nay nàng vẫn ở một nơi nào đó đang bừng bừng sức sống phải không?

Nếu bản tính hắn tùy tiện, bất kể được mất, vì sao bây giờ hắn lại bị tẩu hỏa nhập ma?

Hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình là người thâm tình, nhưng hắn quả thật rất thích Kim Triêu, khi ở bên ngoài theo dõi tung tích Huyết Ưng, hắn không có cắn hạt dưa, ngược lại rất thích ăn đậu đường, bởi vì vậy sẽ khiến cho hắn nhớ lại dáng vẻ tức giận của nàng. Hắn chưa bao giờ dành tâm trí vào ván cờ, mỗi lần nàng đặt một quân cờ trắng, hắn sẽ tự nhiên đặt xuống một quân đen.

Cho đến hôm nay.

Hắn có thể giết một người vô tội, chỉ vì bảo vệ một nữ nhân.

Hắn có thể không giết một người, chỉ vì để cho một nữ nhân không phải chịu nỗi thống khổ khi sấm đánh. Hắn không giết quả phụ kia, có phải ông trời sẽ không dọa Kim Triêu nữa không?

Hắn biết nàng rất tiều tụy, mặc dù bị trúng Huyết Ưng, nhưng nàng tính tình phóng khoáng, không câu nệ, ham chơi, đây mới là nguyên nhân khiến thân thể nàng yếu ớt. Hắn từng âm thầm hỏi Ngũ thúc, Ngũ thúc có bao nhiêu đảm bảo, người trúng Huyết Ưng, chỉ cần hàng năm uống giải dược, thì sẽ không bị đột tử.

Sẽ không bị đột tử!

Không phải là ảo giác!

Đột nhiên trong lúc đó, trong khoảng không xuất hiện một tia sáng, hắn thoát khỏi ma chướng, nhất thời trở lại thực tại. Nàng vẫn ở ngay tại đó, tròng mắt không an phận vẫn như vậy, mặc y phục mùa đông thật dày, không nhìn ra ngực phập phồng.

Hắn không chớp mắt, cất bước lại gần, đi tới trước mặt nàng, si ngốc tìm kiếm một biểu tình dù là nhỏ xíu của nàng.

Ngủ sao? Ngủ sao? Sẽ không đột tử, sẽ không đột tử...

Đột nhiên, nàng giật giật, từ từ mở mắt. Lúc đầu, nàng có chút mê muội, tựa như không biết đang ở đâu. Tiếp theo, trong con ngươi hiện ra bóng dáng hắn, nàng mệt mỏi nói:

"Phó Lâm Xuân?" Nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta vừa rồi, cảm thấy thật yên tĩnh, ngay cả tiếng sấm cũng không thấy, ta còn đang cùng nương ta nói chuyện, chợt nghe thấy ngươi mắng ta, ta mới giật mình tỉnh dậy. Ngươi đang gọi ta sao?"

Hắn vẫn mở to mắt nhìn nàng.

Nàng khép hờ mắt, mệt đến mức không còn sức giơ tay lên che miệng ngáp, cười nói: "Mới vừa rồi ngươi rốt cuộc mắng ta cái gì?"

"...Ta mắng ngươi cái gì?"

Nàng có chút kinh ngạc giọng nói của hắn to bất thường, suy nghĩ một chút, nói:

"Thật giống như đang mắng...Lý Kim Triêu ngươi mà bỏ đi, ta sẽ chết cho ngươi xem, ta bị dọa sợ liền tỉnh lại." Suy nghĩ một chút thật là buồn cười, cái người công phu lười biếng cao cường này, cách cái chết còn mấy thập niên đi.

"Ngươi mà bỏ đi...Ta sẽ chết cho ngươi xem...cho nên, ngươi không được rời đi, không thể đi..."

Âm thanh kia, thật thấp, lập tức nhớ tới, khiến nàng cả người có chút sợ hãi. Tiếng sầm lại nổi lên, khiến nàng kinh ngạc, tiếng sấm ban đầu lớn như vậy sao? Tại sao mới vừa rồi nàng mới tỉnh lại?

Hắn hoảng hốt đưa tay qua, chậm rãi xoa xoa vành tai lành lạnh của nàng.

Nàng di một tiếng: "Sao tay ngươi lại lạnh như vậy?" Nàng ảo giác sao? Còn có chút run rẩy.

"Ta mới đội mưa đi tới, tất nhiên là lạnh." Hắn nhẹ giọng, đem cả người nàng yếu ớt bế lên, ôm vào trong ngực, thật chặt. Bất kể nàng có mê man trong hư ảo, chỉ cần còn sống, hắn sẽ ôm lấy không buông.

Lúc nàng tỉnh lại, đã là nửa đêm. Nàng sờ gối bên cạnh, phát hiện không có người, cảm thấy kỳ lạ.

Bên trong phòng không có ánh nến, nhưng tối nay trăng tròn, ánh trăng theo cánh cửa sổ mở phân nửa chiếu vào, Phó Lâm Xuân dựa vào bình phong cạnh cửa sổ, mái tóc dài rũ xuống, áo ngoài khoác hờ, thờ ơ cắn đậu đường.

Đã trễ thế này, còn chưa ngủ? Thật là hiếm thấy.

"Ngươi nói, một người sau khi tẩu hỏa nhập ma sẽ sống trong thế giới như thế nào?" Giọng nói ôn tồn tự dưng vang lên trong đêm xuân.

Nàng bị sợ cũng không phải là vậy, nếu như không phải sống chung hơn hai năm, quen thuộc thói quen của hắn, nàng còn cho rằng thời khắc này Phó Lâm Xuân đang cùng quỷ nói chuyện.

"Ai tẩu hỏa nhập ma?" Nàng tò mò.

"Ta nói, sau khi tẩu hỏa nhập ma, người này sẽ sống trong đoạn ảo giác vui vẻ nhất cuộc đời mà không biết." Hắn tự hỏi tự trả lời: "Vậy ta, bây giờ là tẩu hỏa nhập ma, hay là ở cuộc sống thực?"

"Dĩ nhiên là cuộc sống thực! Ngươi muốn sống trong ảo giác, thế ta chẳng phải là người giả sao?" Nàng mắng.

Hắn nghe vậy, rốt cuộc quay đầu nhìn nàng, nghiêng đầu trầm tư hồi lâu. Cuối cùng, mới nói:

"Nếu là tẩu hỏa nhập ma ....mà ngươi được sống, ta cũng tình nguyện."

"Phi, rõ ràng còn sống, sao ta lại ở trong ảo giác của ngươi được?" Nàng phải thừa nhận tên khốn này không có bị quỷ nhập. "Ta lạnh quá, ngươi lên giường đi!"

Hắn hạ màn che, hướng nàng đi tới.

Nàng kêu lên: "Cởi giầy, nhớ cởi giầy." Nàng than thở, quỳ ở trên giường, thay hắn cởi áo ngoài. "Ngươi nhớ thay ta cởi áo ngoài, còn mình thì lại lười làm, nào có cái loại đạo lý này...Ngươi nhìn ta làm gì?"

Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt như cũ không rời nàng, liền ngồi ở mép giường.

"Ngươi ngủ trước đi."

Con ngươi nàng xoay tròn, bĩu môi, nói:

"Ngươi muốn xem ta ngủ, cũng được." Nàng chui vào trong chăn, nhắm mắt cười nói: "Ngươi sớm biết Đỗ Liên Chi là mỏ vàng sau lưng Hoa gia trang, đúng không? Vốn là ta không có tình cảm gì, nhưng hôm nay ta mới cảm thấy công tử Hoa gia trang cũng không tệ lắm, coi như có chút phân biệt tốt xấu. Nói không chừng tương lai có thể một mình phụ trách đi."

"Có thể một mình phụ trách không phải rất tốt sao? Tương lai không có Vân gia trang, lịch sử giang hồ vẫn có thể lưu truyền xuống."

Nàng chợt trợn mắt.

"Thế hệ này của chúng ta tài năng không nhiều, có lẽ không tới hai thế hệ nữa, họ Phó, Công Tôn có thể buông tay đi làm chuyện mình thích." hắn một mực nhìn nàng, mỉm cười nói.

Vân gia trang căn bản cố tình đem cái xác cũ tồn tại trăm năm này để cho người ta dựa vào...Nhưng nàng lại có thể hiểu được, bởi vì thỉnh thoảng nàng cũng rất muốn trở lại là Lý Kim Triêu chỉ bán rượu!

"Hai thế hệ, còn khá lâu đây." Nàng cười nói.

"Ít nhất tôn nhi của ta và ngươi có lựa chọn, cái này cũng không sai."

"...Ta ngủ đây." Nàng nhắm mắt giả bộ ngủ, nhưng sắc mặt dần nóng lên.

Nương, cha sẽ cùng ngươi nói những lời này sao? Rất có thể đi, chỉ có cái thiên kim tiểu thư như người mới có thể vui sướng cùng cha chạy trốn. Tôn nhi? Nàng còn chưa nghĩ xa như vậy đâu. Khóe miệng nàng không che giấu được nụ cười, nói:

"Phó Lâm Xuân, ngươi hát ru ta ngủ đi."

"Được."

Khuôn mặt nàng tràn ngập vui vẻ. Giọng hát của hắn khá tốt, chỉ cần không mở mắt nhìn hắn hát nghiêm túc, tuyệt đối là một loại hưởng thụ.

Ban đêm yên tĩnh, tiếng hát ấm áp nhẹ nhàng truyền tới.

"Muội muội a muội muội, ca ca thương, ca ca muốn...sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà, răng còn chưa mọc, cái miệng nhỏ nhắn không có răng khiến người ta yêu thích..."

Nàng đột nhiên mở mắt, nhìn ngón tay hắn đang giơ ra giữa không trung, tựa như muốn dò xét hơi thở của nàng.

"...Phó Lâm Xuân, ta chưa có chết."

"Ta biết, ngươi không chết được." Hắn lên giường, kéo chăn qua, không nằm xuống ngủ, mà cúi đầu hôn nàng.

Nàng giật mình, trực giác ôm cổ hắn. Một đầu tóc đen rơi xuống hai bên nàng, che giấu tầm mắt bên ngoài. Nàng chủ động hôn trả, thử lấy ngọn lửa nhỏ đối kháng ngọn lửa lớn, hôn hôn, thầm kêu không ổn. Bình thường hắn rất tùy ý, nhìn nàng xoay mình đè lên hắn, hắn cũng mặc kệ nàng chơi đùa, nhưng bây giờ nàng thử phản kích, phát hiện hắn lại bất động như núi.

Mẹ nó a! tiểu dương rốt cuộc hóa thành đại dã lang! Lần này thảm rồi!

Nụ hôn nóng bỏng như lửa khiến nàng không cách nào chống đỡ, buộc phải giơ cờ trắng đầu hàng, mười ngón tay thăm dò vào bên trong áo hắn, vuốt ve lồng ngực săn chắc. Ấm áp, thật là ấm áp a .... Thật sự muốn cùng hắn hòa làm một, chiếm giữ ấm áp của hắn.

"Thật tốt, tim ngươi đập vẫn còn ở...." Giọng hắn ôn tồn nói, hôn cổ nàng. "Cổ?"

"Làm đi!" Là người phải đến nơi đến chốn, làm xong chuyện trước, lại nói có được không hả?

Hắn lại hôn mi tâm nàng, cúi đầu nhìn đôi mắt cất giấu lệ quang của nàng, ôn nhu nói:

"Ngươi là nữ nhân đầu tiên của ta."

Nàng ngừng, lại ngừng, ngừng lần ba, ngừng đến khi, đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo lại, nàng thấp giọng nói:

"Ngươi nói sai chăng? Hẳn là, ngươi là nam nhân đầu tiên của ta mới đúng."

"Vậy sao?"

Nàng đỏ mặt, khóe miệng ngậm chứa ý xuân, ôm chặt hắn, nói to:

"Phó Lâm Xuân, ngươi đúng là lười triệt để! Cõi đời này, chỉ có ta mới có thể làm cho ngươi cảm thấy hứng thú, khiến cho ngươi đặt trong lòng, khiến cho ngươi muốn một ngụm ăn sạch ta, đúng không?" Người này đúng là vận cứt chó, rõ ràng lười đến mức đối với nữ nhân không có hứng thú, thế mà hết lần này đến lần khác lại vô tình nhảy vào cuộc sống của nàng, lập tức cắm rễ! Nàng đã nói, ai mà thích nàng liền cắt không đứt mà!

Hắn lau giọt lệ ở khóe mắt nàng, sau đó cúi đầu liếm ngón tay.

"Thế nào là phu thê? Hơn phân nửa, đều giống như chúng ta vậy, trong lòng ta nhiều người, trước kia ta làm ổ ở Vân gia trang, là không có việc gì làm, bây giờ ta làm ổ ở nhà, là bởi vì ở đây có người ta yêu."

Nàng nhìn hắn.

Hắn lại cười khẽ, hôn lên trán nàng, lẩm bẩm nói:

"Ta thích một cô nương, vốn tưởng rằng đôi bên hữu tình, cùng nàng làm bạn đến già, đã đủ hài lòng, cũng chưa từng nghĩ đến việc khác, nhưng không ngờ, hóa ra yêu mến nhất lại có thể giết người, ngươi đúng là cỏ kỳ lân của ta." Hắn dừng một chút, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của nàng, hắn lại mỉm cười: "Kim Triêu, lời này ta nhất định phải nói, nếu không nói, có lẽ ngày nào đó ngươi tiếc nuối, ta cũng sẽ tiếc nuối."

"...Ngươi muốn nói gì?" Giọng nàng có chút khàn.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, cười nói:

"Không có gì quan trọng. Ta chỉ muốn nói với ngươi, Kỳ lân cỏ có thể khiến người sinh ảo giác, cuối cùng là nổi điên. Gốc kỳ lân cỏ này lưu lại trong cơ thể ta càng lâu, tương lai bộc phát càng không lường trước được. Hiện tại nàng mới bầu bạn cùng ta có mấy năm, ta thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma. Đúng ra với bản tính của ta, bị tẩu hỏa nhập ma sẽ rất khó. Nhưng hết lần này đến lần khác, đột nhiên, trong đầu ta nghĩ cứ mê muội như vậy, có phải hay không sẽ tốt hơn?" Hắn im lặng thật lâu, sau đó, khàn giọng cười: "Ngươi nói, đây có phải báo ứng không?"

Nước mắt nàng chảy xuống, lắc đầu một cái, mím môi, ôm lấy hắn, mắng:

"Tên khốn này, sau này ta phải chú ý nhiều hơn mới được! Mẹ nó, dọa ta như vậy! Báo ứng cái gì chứ? Ta mà bị lôi đánh, ngươi cũng không thoát được, ngươi bị báo ứng thành người điên, ta sẽ cùng ngươi trở thành người điên!"

Nàng cũng không quản khi đó nàng là người chết rồi, làm sao cùng hắn điên được! Khốn khiếp! Người này, thật sự tính tình ôn hòa sao? Căn bản chính là giấu bản tính tuyệt tình!

"Được rồi!" Nàng khóc lóc nói: "Ta thề, sau này không có thỉnh thoảng chơi đùa nữa! Ta sẽ chú trọng sức khỏe, sau này mặt đầy nếp nhăn mới đi gặp Diêm vương, vậy ..."

"Sau khi ngươi đầu thai, hãy tới chứng kiến kết cục của ta sau khi ăn cỏ Kỳ lân."

Nàng ngừng khóc.

"..." Mẹ nó, đồ ác độc! Phó Lâm Xuân tính cách tuyệt tình, tuyệt đối là bí mật lớn của Vân gia trang, vẻ ôn hòa đều là mặt nạ. Nàng la lớn: "Ta thề, khi mặt đầy nếp nhăn mới đi gặp Diêm vương, kiếp sau, sẽ trở lại nhìn Phó Lâm Xuân biến thành, biến thành dáng vẻ người điên!" Mẹ nó mẹ nó! Bị ăn chắc rồi!

"Ta yên tâm rồi."

Yên tâm? Đây chính là hắn đã nói "không nói ra trước, cả hai sẽ tiếc nuối"? Đúng! Hắn sẽ không tiếc nuối, bây giờ tiếc nuối sẽ là nàng a! Khốn khiếp! Nào có người độc ác nguyền rủa bản thân mình như thế! Để xem, ngày nào đó nàng bị Diêm vương bắt đi đánh cờ, nàng sẽ phủi mông đi không thèm quay đầu lại...Đều là cái rắm, ai còn quản hắn!

Khó trách buổi chiều lúc ôm nàng về, hắn không nói một câu. Nàng cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì quá mệt liền chìm vào mộng đẹp, lúc nhắm mắt lại, còn thấy hắn xoay người hướng phía ngoài cửa sổ không biết ói cái gì...Hộc máu sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng liền mắng hắn không biết bao nhiêu lần, ôm chặt lấy hắn, càu nhàu vài tiếng, đột nhiên cảm thấy, sau này lôi có đánh, nàng cũng không sợ như vậy. Khóe miệng cong lên, không ngại xấu hổ dời sự chú ý của hắn, hỏi:

"Vậy ca ca bây giờ có muốn tiếp túc không, hay là đi ngủ?"

Lần này, hai chữ "ca ca" mang theo mấy phần tình ý mập mờ.

Con ngươi hắn đen kịt, lại tựa như ngọn lửa bảy màu rực rỡ. Hắn từ từ nói: "Tiếp tục đi."

Nàng vốn cho rằng hắn sẽ nói tùy tiện, nàng liền có thể tự mình tiếp tục, sau đó xoay người đè lên hắn, thế mà hắn lại tung ra đáp án này.

Nàng vội vàng muốn đẩy ngã hắn đoạt lấy quyền làm chủ. Nàng thích cùng hắn chơi đùa như vậy, bình thường hắn đều thuận theo nàng -----

Đẩy, đẩy, đẩy ------

Vẫn bất động a!

Nương uy, oanh liệt hy sinh...Đây là ý thức cuối cùng của nàng.

Một đêm này, nàng vùng vẫy giữa phong ba bão táp giữa biển khơi, vùng vẫy lại vùng vẫy, cho đến khi, không thở nổi, thật vất vả bò lên bờ lại bị người ta kéo xuống biển, cứu mạng a! Nàng thề, nàng đảm bảo sẽ sống đến bảy mươi tám mươi, làm ơn cho nàng lên bờ đi... Nàng một lần nữa chiến đấu với công lực giang hồ rất yếu a...

Nàng nhận thua! Sau này, không dám đem hắn thành búp bê vải đùa bỡn nữa, búp bê vải phản kích rất đáng sợ a!

Bản tính của Phó Lâm Xuân, căn bản không phải ấm áp, cũng không phải tuyệt tình, mà là tiểu nhân mang nặng lòng báo thù đi!

-*-

Mấy năm sau ---

"Kim Triêu!"

Lý Kim Triêu vừa xuống xe, quay đầu nhìn lại, liền kinh ngạc cùng

mừng rỡ.

"Lan Thanh, thật quá trùng hợp! chúng ta cùng nhau về nhà!"

Lan Thanh bước nhanh tới, Đại Nữu ở phía sau kéo chày gỗ chạy theo hắn, cuối cùng Lan Thanh thở dài, quay đầu ôm lấy nàng, cùng hướng nàng đi tới.

Nàng tiến lên đón, cười nói:

"Nói trước, nói trước, ngươi không được phép để Đại Nữu ở đây, một mình chạy đi giúp Ngũ thúc tìm phương pháp điều chế giải dược Huyết Ưng! Ngươi ít nhất phải ở lại đây hai tháng, ngày ngày bồi chúng ta ăn cơm mới được!"

Lan Thanh cười nói: "Từ giờ muốn ta ở lại bao lâu cũng được." Hắn mặc Đại Nữu lôi kéo tóc hắn.

Lý Kim Triêu sửng sốt một chút.

Lan Thanh ôn như nói: "Giải dược, đã điều chế được rồi."

Nàng há hốc mồm.

"Ta cùng Phó Lâm Xuân mang thuốc trở lại, nửa đường gặp Nhạc Quan Vũ. Vừa vặn, để giải trừ Huyết Ưng, cần nội lực thâm hậu, Nhạc môn chủ không nói hai lời, liền nguyện ý hao tổn mấy năm công lực, cùng Phó Lâm Xuân thay phiên giúp ngươi hóa giải dược tính. Chẳng qua là Nhạc môn chủ có chuyện quan trọng dính thân, ta nhất thời đợi không được, liền trở về báo tin cho ngươi trước." Có người tương trợ, tuyệt đối là chuyện tốt với Kim Triêu, khó trách Phó Lâm Xuân nguyện ý kiên nhẫn chờ Nhạc Quan Vũ, phòng ngừa trường hợp nàng ta đổi ý.

Lan Thanh nhìn gương mặt ngây ngô của nàng, không kiềm chế được cười búng trán nàng một cái.

"Sau này, lại là Kim Triêu mạnh như rồng như cọp."

Nàng nghe vậy, vui mừng, vỗ một phát vào bắp đùi, vui vẻ nói:

"Nói đúng! Sau này lại là Lý Kim Triêu sinh long hoạt hổ, hàng đêm múa hát! Bắt đầu từ hôm nay, trong nhà không mua trà nữa, đổi hết thành rượu đi!"

"..."Lan Thanh than thở. Đại cô nương trước mặt, bất kể có hay không trúng Huyết ưng trong người, thật ra thì có khác nhau đâu chứ?

Bạn đang đọc Xuân Hương Thuyết của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.