Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 57-58

Phiên bản Dịch · 6666 chữ

Chương 57

Dịch : Chị của Mit

Đào Nhạc không biết là mình đã đứng ở đó bao lâu, chỉ cách một cánh cửa, ông chồng yêu quý của cô đang tán tỉnh một cô gái khác, còn cô thì thật bụng mang dạ chửa đứng ngây ngốc ở đây thật đáng thương.

Được, được lắm Tô Dịch Văn, anh giỏi thật!

Đào Nhạc lau mặt, cô thầm mắng mình, khóc thì có được gì, mày đau khổ thì anh ta cũng có thấy đâu, chẳng phải anh ta còn đang vui vẻ**ở bên kia sao!

Bộ dạng này của Đào Nhạc đã gây chú ý cho người phục vụ, có người liền bước đến hỏi cô mấy câu xem cô có cần giúp đỡ gì hay không, Đào Nhạc đành nói qua loa vài câu rồi vội vàng đi vào nhà vệ sinh, bây giờ cô thật sự cần được yên tĩnh một chút.

Khoát nước lên mặt, Đào Nhạc nhìn chính mình trong gương, sắc mặt tiều tụy, chẳng phải người ta mang thai thì phải là cái bộ dạng béo tròn mũm mỉm sao, sao đến phiên cô lại giống như suy dinh dưỡng vậy, cô càng không giống một cô dâu mới kết hôn, ngược lại thật giống một quả phụ. Nghĩ đến đó, nước mắt cô không kiềm được lại rơi xuống, Đào Nhạc hít hít mũi, từ lúc nào mà cô đã trở thành loại người vô dụng thế này, chồng mình đã lạc lối thì cần phải giáo huấn, có muốn cãi vả hay đánh nhau cô cũng theo tới cùng, chứng kiến một màn vừa nãy ngoài đứng ngây ngốc ra cô cũng không biết còn có thể làm được gì nữa.

Không có cầu hôn, không có hôn lễ, cũng chẳng có tuần trăng mật, họ chỉ biến tình yêu trong vòng mấy tháng trở thành cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cuộc sống càng lúc càng nhạt nhẽo, và tràn đầy sự bất an là thứ cô thật sự muốn sao?

Từng giọt nước mắt nóng ấm rơi xuống tay cô, cái cảm giác đau đớn kia lan đến tận xương tủy, Đào Nhạc cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, dường như chiếc nhẫn cưới này cũng chẳng phải là do họ cùng nhau chọn, lúc đó vội vàng đi đăng kí, mấy vấn đề chi tiết thế này ai cũng không chú ý đến, anh chẳng hề hỏi thử cô có thích hay không, cứ cho là cô chịu nhận là được rồi.

Bây giờ suy nghĩ lại, làm cho náo loạn đến mức này, cũng phải trách bản thân cô, đối với hôn nhân, thậm chí là đối với người đàn ông này cũng không thật sự hiểu rõ, bây giờ cô còn có thể đấu tranh gì nữa chứ. Đào Nhạc hít một hơi thật sâu, lau sạch nước mắt, tuy rằng đôi mắt đã sưng lên như quả hạnh, cô cũng cố gắng lấy lại tinh thần, sau đó bước ra khỏi bồn rửa tay.

Bây giờ trong đó Tô Dịch Văn đang vui thú với rượu, những cô gái tiếp rượu đang bắt đầu nhảy múa biểu diễn, ánh đèn chớp tắt, những kiểu uốn éo mềm mại, sự hấp dẫn đầy mê hoặc của bóng tối làm cho những người đàn ông đang ngồi không còn nhịn được nữa, trong mắt tràn đầy dục vọng, ít nhất cũng có vài gã lên phụ họa theo, cảnh này thật sự mà nói thì chính là hoang dâm vô độ. Tô Dịch Văn nhìn theo bóng dáng trước mặt, nơi đáy mắt nhìn không rõ được sự u ám và nặng nề, nếu không phải là bất đắc dĩ thì anh cũng không tham gia vào hành động lần này, nếu như có thể anh thà rằng về nhà với vợ rồi. Cô gái nước ngoài ngồi bên cạnh sớm đã mất hết hứng thú trước sự lạnh nhạt của anh, hai người chỉ giao tiếp với nhau một vài câu, Tô Dịch Văn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp đến thời điểm rồi, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc hết, tuy rằng hiện tại anh đang rất chán ghét hoàn cảnh này, nhưng vừa nghĩ đến có thể kết thúc công việc mà về nhà, trong lòng cũng cảm thấy thật ấm áp, chuyện anh hứa với cô lần này đã có thể thực hiện được rồi.

Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên cửa phòng bật mở, Tô Dịch Văn cứ cho rằng đã bắt đầu hành động rồi, anh nhìn ra cửa, trong phút chốc cũng chẳng thấy có phản ứng gì. Bao gồm cả Tô Dịch Văn, mấy người nam nữ trong phòng đều bị tiếng động nơi cửa dọa ột trận, đều dồn mắt hướng ra cửa, chỉ nhìn thấy một người đang mang thai đứng ở đó. Không sai, người đó chính là Đào Nhạc, Cô nghĩ, đời này cô rất ít khi chịu sự chú ý của nhiều người thế này, trong cuộc tranh tài ba năm trước ở đại học F là một lần, lúc Tô Dịch Văn đi xem mắt là hai, bây giờ ở chỗ này là ba, mà đều có dính đến Tô Dịch Văn cả.

“Tiểu thư cô tìm ai?” Cũng không biết là người nào đã lên tiếng nữa.

Đào Nhạc không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn vào góc kia, ánh mắt chỉ tập trung vào cái người được gọi là chồng của cô, và cô gái tóc vàng đang khoát tay với anh, Tô Dịch Văn kinh ngạc, chắc chắn là cô nhóc hiểu lầm rồi, anh vừa muốn đứng lên đẩy cô gái bên cạnh ra, không ngờ rằng Đào Nhạc đã trực tiếp bước đến rồi. Trong ba giây, không có chút do dự, cũng không phần mở đầu, Đào Nhạc vớ lấy ly rượu trên bàn hất vào mặt cô gái ngoại quốc. Dám dụ dỗ chồng cô thì chỉ có chết!

Đám người kia kinh hãi, gương mặt trang điểm của cô gái ngoại quốc đã bị lem luốt, bộ dạng thật nhếch nhác, còn kêu lên một tiếng God!

Kêu cái con khỉ! Đây là Trung Quốc, bày đặt xài tiếng Anh!

Đào Nhạc căm giận trừng mắt với kẻ tội đồ.

Cô xoay người nhìn thấy Tô Dịch Văn đã đứng dậy đang nói chuyện gì đó, cô khẽ nhếch mép, tạm coi là một nụ cười, cô rút chiếc nhẫn cưới ta khỏi tay, ném vào người anh.

“Bà đây cũng chẳng thấy lạ gì chuyện anh ở cái nơi rác rưởi này chơi đùa cả.” Giọng nói cô lạnh lùng, vô cảm, giống như chuyện chiếc nhẫn chẳng là gì cả, anh và cô là những con người xa lạ. Lần này cô tức giận vậy cũng hay, đã từ lâu rồi cô quên mất cảm giác này, bây giờ Đào Nhạc cô đã được trở về với tính cách xưa. Đào Nhạc xoay người bỏ đi, đây mới là phong cách của Đào Nhạc cô!

Phải, ngay lúc Tô Dịch Văn chưa kịp nói lời nào với Đào Nhạc thì cô đã bỏ đi. Cô chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi nơi đó, nếu còn ở lại thêm một giây có thể cô sẽ mềm lòng, tương lai cô sẽ lại tổn thương lần nữa.

Nhưng mà, cô không thể không thừa nhận lòng cô rất đau, cô không chỉ có một mình mà còn có em bé trong bụng, cuộc sống hiện tại của cô sẽ rối rắm vì chẳng ai có thể giúp đỡ cô. Đào Nhạc thất tha thất thểu đi xuống lầu, cô nghĩ từ nhỏ tới lớn mình chưa bao giờ khóc nhiều như hôm nay, tất cả mọi chuyện đều tại tên bại hoại Tô Dịch Văn!

Cùng lúc đó, từ phía dười lầu có tiếng bước chân đi lên, Đào Nhạc vốn chẳng còn tâm trí để ý tới nữa, cứ lo cắm đầu đi xuống, kết quả là đụng trúng người ta.

“Xin lỗi, cô không —Đào Nhạc?” Tiếng vừa cất lên, Đào Nhạc ngẩng đầu, người trước mặt cô lại là Hàn Húc.

Hàn Húc thấy mừng vì vừa nãy anh đã kịp thời phản ứng, cậu vội vàng đỡ cô lên, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi.

“cô không sao đó chứ, đi cũng không chịu nhìn đường gì cả!” Hàn Húc nắm lấy bả vai cô, nhìn trên nhìn dưới một hồi, thấy chắc chắn là cô không sao mới yên tâm.

Đào Nhạc cả người cũng ra đầy mồ hôi, cô che bụng rồi lắc lắc đầu, “Không sao, tôi còn chưa chết được đâu.”

Hàn Húc thấy sắc mặt cô rất kém, cách nói chuyện cũng rất kì lạ, hơn nữa sao cô lại xuất hiện ở chỗ này…Sau một loạt những kết nối khiến cho Hàn Húc phải nhíu mày, nhưng trước mắt anh không thể tiêu phí thời gian ở đây được, nhìn thấy cả đội hình hùng hậu đang xông lên tới nơi, Hàn Húc suy nghĩ rồi nói, “Bây giờ tôi không tiện nói chuyện với cô. Thế này đi, trước tiên cô cứ đến tiệm cà phê ở đối diện chờ tôi, một lát nữa tôi sẽ đến.” Đào Nhạc gật đầu, mà không chịu lên tiếng, tiếp tục cúi đầu đi xuống phía dưới, chỉ nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng của Hàn Húc.

“Cô nhất định phải đợi tôi đó.”

Đào Nhạc chỉ tạm dừng bước chứ không quay đầu lại, cô không muốn nói ra tâm trạng lúc này của mình với cậu ta, bây giờ cô chỉ muốn yên tĩnh một chút, còn Hàn Húc muốn tìm cô nói chuyện, cô cũng chẳng có hứng thú hay tâm trạng để mà biết. Cứ thế Đào Nhạc ra khỏi ‘Hoa Trung Hoa’. Cô vốn vẫn còn chìm đắm trong buồn khổ, nào ngờ trong chốc lát đã bị tiếng người ồn ào huyên náo ở trước mặt dọa cho giật mình. Vừa nhìn đã thấy trước cửa đầy người, quần chúng vây xem rất đông, ai ai cũng nhướng để nhìn vào bên trong, dễ thấy nhất là dãy mấy chiếc xe công, của tư pháp, công an, thanh tra, tất cả đèn đỏ đều mở, thêm vào đó là tiếng còi xe cảnh sát chói ta.

Đây là cái gì vậy, đang đóng phim hả hay là đã đến năm 2012 rồi?

Đào Nhạc xoay người lại nhìn hộp đêm ‘Hoa Trung Hoa’, hồi nãy đụng phải Hàn Húc cô cũng không mấy để ý, bây giờ nghĩ lại chắc chắn là đã xảy ra vụ án gì lớn rồi, nếu không cũng đâu có nhiều bộ phận cùng lúc ra quân thế này.

Trạng thái hiếu kì của Đào Nhạc chỉ duy trì trong một phút, cô cười bất đắc dĩ. Chuyện này thì liên quan gì đến cô, bọn họ thích bắt ai thì cứ bắt, tốt nhất là đem một mồi lửa thiêu rụi ‘Hoa Trung Hoa’ luôn đi, bớt đi một nơi phá hoại gia đình người ta.

Giống như cô, nói cho hay là gia đình chứ có là cái gì đâu, ngay đến vợ chồng với nhau mà cũng không có chút tin tưởng, như vậy làm sao mà sống được.

Đào Nhạc rất mệt, nhìn xung quanh nhiều người như vậy, cô càng có cảm giác choáng đầu hoa mắt, cả ngày hôm nay cũng chẳng biết làm những gì, chỉ là đi theo dõi, sau đó biết được chồng mình đã đi quá giới hạn, còn phá rối người ta, bây giờ trong lòng cô là một khoảng trống rỗng, bây giờ nhìn gì cũng chỉ thấy mờ nhạt. Cuộc hôn nhân với Tô Dịch Văn có thể đi được bao lâu thật sự cô cũng không thể nắm chắc, bây giờ nhẫn cưới trong tay cô vì tức giận mà cũng đã quăng đi rồi. Dựa theo tính ccách của cô thì chắc chắn cô sẽ không quay lại, đây không còn là chuyện ai sẽ đứng ra nhận sai lầm nữa rồi. Khó khăn lắm cô mới đẩy đám người mà ra được, Đào Nhạc hít lấy bầu không khí trong lành, cô lấy di động ra xem, đã là mười hai giờ đêm rồi, chẳng có lấy một cuộc điện thoại hay tin nhắn nào, mà sau khi bị cô gây náo loạn, Tô Dịch Văn cũng chẳng hề đuổi theo, chắc bây giờ đang phải dỗ dành người đẹp rồi.

Đào Nhạc cười khổ, còn trông đợi cái gì nữa chứ, về thồi, dù sao cái được gọi là nhà của anh và cô, cô cũng sẽ không quay về nữa đâu, bây giờ ngoại trừ nhà ba mẹ ra, cô thật sự không biết phải đi đâu nữa.

Ra khỏi nơi huyên náo kia, đến một chiếc taxi cũng chẳng còn, đến ông trời mà cũng bắt nạt cô mà. Đào Nhạc xót xa suy nghĩ, dựa vào cái gì mà tên cầm thú kia vẫn có thể vui đùa với mấy đưa con gái kia, còn cô thì đứng ở đây mà nhịn đói, nhưng cô có tức giận muốn khóc cũng khóc không được, đau lòng và tuyệt vọng đến cùng cực rồi.

“Đào Nhạc.”

Ở phía xa có người gọi tên cô, cả con đường to lớn trống trải chỉ có âm thanh kia vọng lại.

Đào Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Húc đang mặc cảnh phục chạy qua đây, ánh mắt đang kì vọng lại tiếp tục u ám. Cô còn tưởng rằng đó là…

“Tôi đã bảo cô đợi ở tiệm cà phê mà, làm gì mà đi vội như vậy, cũng may là tôi đến kịp.”Hàn Húc đã đến trước mặt cô, đưa cho cô một cái túi, “Uống một chút sữ nóng tôi mới mua này.”Thấy cô vẫn cúi đầu không phản ứng, Hàn Húc vội vàng mở cái túi lấy sữa ra, “Cô sao vậy, có phải không khỏe ở đâu không?”

Đào Nhạc cầm lấy cái ly, cảm giác ấm áp xuyên qua làn da, nhưng làm sao cũng không thể đến được nơi đáy lòng lạnh lẽo, cô ngập ngừng trong một lúc, rồi mới gọi tên của cậu.

“Hàn Húc…”

“Sao?”

“Thực ra… cậu không cần phải tốt với tôi như vậy, tôi…tôi không cách nào…” Cô không cách nào thích được cậu, cũng không muốn tổn thương cậu.

“Cô nói mấy lời này làm gì chứ!”Hàn Húc hơi tức giận, không phải là vì cái ý mà cô muốn diễn đạt, mà vì cậu nhìn thấy bộ dạng không vui vẻ gì của cô.

“Tôi chỉ là–”

“Chúng ta là anh em mà, tôi đâu có yêu cầu cô báo đáp gì đâu.” Hàn Húc nói tiếp, “Lẽ nào tôi thấy cô đang ở chỗ này mà chịu lạnh lẽo, thay cô mua một ly sữa cũng không được? Hay là cô kết hôn rồi thì chúng ta không còn là bạn nữa?”

Đào Nhạc lắc lắc đầu, “Không phải, ý tôi không phải là như vậy.”

Hàn Húc dứt khoát nói thẳng, “Tôi biết, chồng cô chắc chắn không thích cô và tôi gặp mặt, luôn cho rằng tôi có ý tứ gì khác với cô. Tôi thừa nhận, tôi thích cô, không có gì mà không nói ra được cả!” Đào Nhạc kinh ngạc, ngẩng đầu đối diện với cậu ta, không ngờ rằng cậu lại nói thẳng với cô như thế, mà cũng là lần đầu tiên nhìn Hàn Húc gần như vậy, trong lòng cô càng thêm khó chịu.

“Tôi biết cô đã kết hôn rồi, mức độ nặng nhẹ đương nhiên tôi có thể phân biệt được. Tôi chỉ cảm thấy nếu đã là bạn, thì gặp nhau không cần thiết phải xem nhau như người xa lạ, tôi với cô cũng đâu có phải là kẻ thù!”Hàn Húc nói.

Đào Nhạc định mở miệng, rất lâu sau mới lên tiếng, “Hàn Húc, xin lỗi, tôi…”

“Cô không cần nói xin lỗi với tôi, sau khi biết cô đã kết hôn, tôi đã cắt đứt hết những ý niệm trong đầu, chỉ cần thấy cô sống tốt là được, tôi là một thanh niên trẻ tuổi, còn là một cảnh sát tinh anh cũng đâu đến nỗi phải sống độc thân chứ.”Hàn Húc cười cười, nhưng Đào Nhạc thì vốn đã không thể cười nổi rồi, cô chỉ để tâm cái câu nói ‘chỉ cần cô sống tốt là được’, nhưng cô tự hỏi mình, cái được gọi là tốt rốt cuộc là gì, chồng thì công việc luôn bận rộn, sau đó còn xã giao trên người của phụ nữ, đây được gọi là hôn nhân sao!

Hàn Húc thấy cô lần lữa không nói gì, cúi đầu nhìn, thì thấy nơi khóe mắt cô nuớc mắt bắt đầu rơi, cậu hoảng hốt, “Cô sao vậy, đang yên đang lành mà khóc gì chứ, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Đào Nhạc vẫn lắc đầu như cũ, nhẹ lau nước mắt, “Không sao đâu, tôi chỉ cảm thấy mình thật vô dụng…”

Vẻ mặt Hàn Húc càng trở nên nghiêm túc hơn, cậu nhớ đến chuyện tối nay đã gặp cô ở ‘Hoa Trung Hoa’, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, hơn nữa lúc đó cô còn có chút kì lạ.

“Đào Nhạc…” Hàn Húc bắt lấy vai cô, “Cô hãy nói cho tôi biết, tối nay cô đến ‘Hoa Trung Hoa’ để làm gì?”

Đào Nhạc không muốn trả lời câu hỏi này, bởi vì vừa nhắc đến ba chữ ‘Hoa Trung Hoa’ trong đầu cô sẽ tràn ngập hình ảnh Tô Dịch Văn đang ve vãn con nhỏ kia.

“Hay là cô và chồng đã xảy ra chuyện gì?”Hàn Húc có dự cảm Đào Nhạc bị thế này là vì Tô Dịch Văn, hơn nữa trong đợt hành động vừa rồi, cậu cũng nhìn thấy anh, lúc đó không kịp suy nghĩ kĩ.

Đào Nhạc nghẹn ngào, “Cậu đừng có hỏi nữa…chuyện gì tôi cũng không muốn nói…tôi muốn về nhà…”

Hàn Húc thấy cô kích động, vỗ vai cô, “Vậy thôi, tôi đưa cô về nhà trước, muộn thế này cũng không đón xe được đâu, ngồi xe cảnh sát đi, đúng lúc tôi cũng có lái một chiếc.”Đào Nhạc nhẹ nhàng đồng ý một tiếng, đi về hướng ngược lại cùng Hàn Húc.

Hai người vừa quay lại, đột nhiên phát hiện một người đứng đó không xa, nơi ánh đèn mờ mờ, càng làm nổi bật hình dáng kia, một dáng người cao ốm, còn có một bộ âu phục đen. Đào Nhạc cũng không cần phải đoán đó là ai, bóng dáng của con người này cô chỉ sợ cả đời này cũng không quên được.

Tô Dịch Văn từ trong nơi mờ ảo kia bước ra, vẻ mặt rất phức tạp, đau buồn, phẫn nộ, thất vọng, tìm không được một từ thích hợp nào để miêu tả. Anh chỉ nhìn chăm chăm cô thật lâu, giọng nói nhẹ nhàng gọi cô một tiếng.

“Nhạc Nhạc…”

Chương 58

Dịch & Edit: M2sisters

Đối với sự xuất hiện của Tô Dịch Văn mà nói, Đào Nhạc bị bất ngờ trong mấy giây, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, với cô bây giờ không có gì còn có khả năng đả kích được cô nữa, còn nếu anh muốn cãi nhau thì cô cũng chẳng có chút tâm trạng nào mà cùng cãi.

Tô Dịch Văn đến gần, vẻ mặt anh rất phức tạp, anh không phải là người không biết thể hiện tình cảm, nhưng do tích chất công việc buộc anh không thể biểu lộ cảm xúc, chỉ duy nhất đối với người con gái nhỏ bé này là anh không tài nào che dấu tình cảm trong lòng mình.

“Nhạc Nhạc, em về nhà cùng anh có được không?”Tô Dịch Văn đưa tay ra, giọng nói tràn ngập sự bất lực và mệt mỏi, dường như hai từ ‘được không’ kia chính là đang thỏa hiệp.

Đào Nhạc lùi hai bước, vẻ mặt không có chút biểu hiện gì, giọng nói lạnh lùng, “Cục trưởng Tô, được ngài bỏ dở cuộc vui đích thân đến tìm tôi thật sự chẳng dể gì nha, có cần tôi nên nói hai tiếng ‘cảm ơn’ không?”

Trán Tô Dịch Văn nhăn lại, không để ý đến câu khiêu khích đầy lạnh lùng của cô, “Nhạc Nhạc, em nghe đây, đừng có làm loạn nữa, có chuyện gì chúng ta về nhà nói.”

Đào Nhạc cười một tiếng, càng khiêu khích thì cô sẽ chỉ như một đứa trẻ trong mắt anh ta, lúc nãy trong ‘Hoa Trung Hoa’ cô đã hành động như vậy cũng đã làm mất mặt anh rồi, bây giờ anh còn tìm cô khuyên cô trở về nhà, thực ra anh chính là muốn giáo huấn cô, điều anh quan tâm nhất chính là thể diện.

“Hàn Húc, chúng ta đi thôi.” Đào Nhạc xoay người lại nhẹ nhàng nói.

Lúc này Hàn Húc lại hơi do dự, nên nói là cậu thấy xấu hổ. Chuyện cậu thích Đào Nhạc đúng là sự thật, nhưng người sáng suốt nhìn vào chuyện đang xảy ra sẽ biết ngay là hiểu lầm giữa vợ chồng với nhau. Cậu là người ngoài không tiện nhung tay vào.

Đào Nhạc thấy Hàn Húc vẫn đứng im tại chỗ, “’Cậu không đi sao, vậy tôi đi một mình.”

Hàn Húc cuống quít, đuổi theo bước chân cô, “Hai người có chuyện gì thì hãy nói rõ ràng với nhau, cô cứ thế này —“

“Hàn Húc!” Đào Nhạc nổi giận, quát lớn tên cậu, “Chúng ta có còn là anh em nữa không? Hay là xe cảnh sát của cậu cao sang quý phái, tôi đây không xứng được ngồi?”

“Được, tôi im miệng có được chưa?” Hàn Húc thầm nghĩ, lần này cậu có muốn tránh không xen vào cũng không được rồi.

Sắc mặt Tô Dịch Văn càng u ám, thấy hai người họ cùng đi với nhau, nắm tay anh càng siết chặt, anh không suy nghĩ nhiều, chạy ngay qua đó nắm lấy tay Đào Nhạc ra sức kéo đi hướng ngược lại.

“Anh làm gì vậy, buông tay ra!” Đào Nhạc sống chết giãy dụa, cổ tay bị túm chặt nên rất đau.

“Về nhà với anh!” Tô Dịch Văn đã đến biên giới của cơn giận sắp bùng nổ, anh thật không thể tiếp tục kiên trì hơn.

“Tôi không về! Anh đó, cũng đừng nghĩ sau này tôi sẽ về nữa!”

“Em nói cái gì?” Tô Dịch Văn hỏi hung dữ hỏi lại cô.

Đào Nhạc đẩy anh ra xa, cao giọng nói, “Tôi báo cho anh Tô Dịch Văn biết nhé, anh đừng áp dụng cái kiểu con ông cháu cha nhà anh lên người tôi, anh muốn nuôi bà hai hả? Tôi cũng sẽ nuôi ông hai, cho anh nếm thử mùi vị bị vợ cắm sừng là như thế nào. Muốn tôi về nhà, anh nằm mơ đi!”

Tô Dịch Văn bước một bước thật dài đứng trước mặt cô, giọng cộc cằn, “Ông hai gì hả? Em thử nuôi xem nào!” Nói xong anh liếc nhìn Hàn Húc, hình như mặc định “Ông hai” đây chính là cậu ta.

“Tôi dám đấy!” Đào Nhạc mạnh miệng, “Bà đây bỏ anh xong vẫn có thể sống tốt như thường!”

Mặt Tô Dịch Văn tái xanh, “Em bỏ anh? Em muốn sống với tên nhóc kia hả!”

Hàn Húc vốn chẳng muốn xen vào, nhưng lửa chiến tranh giữa hai người thoáng chốc đã lan đến người cậu, hơn nữa cậu còn bị bắt làm bia đỡ đạn, tâm trạng cũng trở nên khó chịu. Cậu đi đến đứng che trước mặt Đào Nhạc, “Ông anh, uổng công anh sinh ra đã làm kiểm sát viên, bất cứ chuyện gì cũng cần phải có bằng chứng, anh cứ nói càn như vậy còn gì là đàn ông!”

Tô Dịch Văn lườm cậu, giọng lạnh lùng, “Tôi nói chuyện với vợ tôi, không cần cậu chen miệng vào!”

“Hứ, miệng của tôi, tôi cứ nói đấy, liên quan gì đến anh!” Hàn Húc cũng trừng lại Tô Dịch Văn, hai người dường như có chiều hướng sắp cãi nhau to.

“Tôi là chồng cô ấy, tôi có quyền quản lý việc cô ấy ở cùng ai, cậu có ý kiến gì hả!” Tô Dịch Văn tuông ra một tràng lý do.

“À, anh hỏi tôi có ý kiến gì sao?” Hàn Húc nhếch mép, “Anh làm chồng kiểu gì vậy, quản lý vợ mà tưởng quản lý đồ vật hả, đừng có nói đùa!”

“Cậu nói cái gì! Có gan lặp lại!”

“Tôi nói anh chẳng là cái thá gì đó, sao nào!” Vừa dứt lời, Hàn Húc không kịp đề phòng đã dính ngay một đấm, khóe miệng chảy xuống một vệt máu.

Đào Nhạc bị dọa đến há hốc mồm, cô không thể ngờ được Tô Dịch Văn lại có thể ra tay, thấy Hàn Húc quệt vệt máu đi, cậu ta chẳng nói chẳng rằng cũng đáp trả ngay một đấm, phút chốc trở thành cảnh hai người đàn ông đánh nhau tóe lửa, đạo đức võ Taekwondo đều bị bọn họ sớm vứt ra đằng sau.

Có một câu nói, hễ mạnh sẽ thắng.

Lúc này, mặt mũi hai người đều trầy xước, nhếch nhác chẳng ra hình dạng gì, Đào Nhạc là phụ nữ đang mang thai, có muốn cũng không thể tới can ngăn họ.

“Đừng đánh nữa!” Đào Nhạc khó khắn lắm mới kéo được Hàn Húc ra, “Hàn Húc, đừng đánh nữa mà!”

Tên nhóc hiện tại dường như bị chọc cho sôi máu lên, đẩy Đào Nhạc ra sau, xắn tay áo, “Cô đừng lo, bà mẹ nó hôm nay tôi phải đánh tên này một trận mới được!”

Đào Nhạc sống chết kéo lấy Hàn Húc, quát Tô Dịch Văn, “Hôm nay anh bị bệnh hả, không nói gì liền đánh người, tưởng làm cục trưởng là hay lắm sao!”

Tô Dịch Văn mặc kệ mặt mũi, tay chân mình trầy trụa rướm máu, anh nhìn Đào Nhạc chằm chằm, trong đầu cô tất cả đều là sự lo lắng dành cho Hàn Húc, chẳng xem người chồng như anh ra gì, buồn cười chính là mọi chuyện đang xảy ra là do anh gây ra, anh có nói thêm lời nào tình hình lại càng tệ hại hơn.

“Tôi đánh cậu ta em đau lòng sao?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Đúng!” Đào Nhạc không suy nghĩ nhiều liền đáp bừa, dù gì bây giờ cô cũng chẳng còn muốn dính dáng tới anh nữa.

Không gian tĩnh mịch vang vọng chữ “Đúng” của Đào Nhạc, bọn họ không ai nói lời nào, chỉ im lặng nhìn nhau.

Chẳng biết trải qua bao lâu, Đào Nhạc ngoảnh đầu không muốn tiếp tục bị Tô Dịch Văn làm ảnh hưởng, cô nói với Hàn Húc, “Tôi đi trước đây.”

Không đợi Hàn Húc trả lời, Đào Nhạc bước nhanh về phía trước, cô không dám quay lại, trước mặt Tô Dịch Văn cô ra vẻ ngang tàng là vậy, thế mà vừa quay mặt đi nước mắt từ đâu chẳng biết lại tuông ra không ngừng, thì ra người lừa gạt người khác không phải là Tô Dịch Văn, mà chính là Đào Nhạc cô.

Trong lòng Hàn Húc khó chịu, nhưng hiện tại cậu không muốn làm cô phiền lòng, cậu nhìn Tô Dịch Văn, chẳng muốn nói bất cứ lời nào với anh, cậu đuổi theo Đào Nhạc. Bây giờ cậu không thể để Đào Nhạc về nhà một mình, cậu cũng gạt bỏ những lời nói nãy giờ với Tô Dịch Văn, chỉ cảm thấy có lẽ trong chuyện này chắc có hiểu lầm.

“Nhạc Nhạc…”

Giọng Tô Dịch Văn từ phía sau vang lên, khiến cho bước chân Đào Nhạc ngừng lại.

“Chẳng lẽ ngay cả giải thích em cũng không cho anh cơ hội nói sao?” Tô Dịch Văn chỉ hỏi một câu, không tức giận cũng không lộ bất cứ cảm xúc nào khác.

Đào Nhạc gạt nước mắt, từ từ xoay người lại, “Anh không cần giải thích gì cả, cho dù anh có nói cũng là lừa gạt, trên đời này chỉ có một mình tôi ngu ngốc tin lời anh thôi!”

“Sự việc không phải như em nghĩ!”

“Sự việc như thế nào, tôi cũng chẳng còn hứng thú muốn biết.” Đào Nhạc ngừng lại một chút, đè nén cảm xúc trong lòng, “Tôi đang nghĩ…hôn nhân của chúng ta ngay từ đầu có lẽ đã là sai lầm rồi.”

“Nhạc Nhạc…”

Đào Nhạc bình tĩnh nhìn Tô Dịch Văn, “Nếu như anh là một người chồng tốt một người cha tốt, tại sao hôn nhân của chúng ta lại trở nên thế này? Tôi nghĩ mãi vẫn không biết chúng ta đã sai ở điểm nào. Hiện tại tôi đối xử như vậy anh có thể sẽ rất đau lòng, vì vậy… chúng ta bình tĩnh lại một thời gian, tạm thời tôi sẽ không quay về.”

Giây phút đó, Tô Dịch Văn đã không còn cơ hội giữ cô lại, giống lời cô nói, nếu anh là một người cha tốt một người chồng tốt thì tại sao sau khi kết hôn, cô chẳng còn vẻ hạnh phúc, để rồi đến cuối cùng lại náo loạn như hiện tại.

Anh chỉ biết đứng im tại chỗ nhìn cô rời đi, cảm giác này chính là mất mát.

Đào Nhạc không biết cô làm cách nào ngồi lên xe được, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu chỉ toàn những lời vừa nói với Tô Dịch Văn, cô không biết bản thân có phải hối hận hay không, cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ muốn một mình suy nghĩ.

“Đào Nhạc.”

Hàn Húc vừa khởi động xe, gọi cô một tiếng lại chẳng thấy động tĩnh gì, cậu xoay người đang định mở miệng, tầm mắt cậu đã thấy ngay giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, dĩ nhiên cái gì cũng chẳng thể nói nữa.

Đào Nhạc cảm nhận được ánh mắt của Hàn Húc, cô vội vàng chùi mặt, “Gì vậy?”

“Cô không sao chứ?” Hàn Húc lo lắng nhìn cô.

“Tôi không sao, ngược lại là cậu, có muốn đến hiệu thuốc một chút không?” Đào Nhạc chỉ vào vết thương trên mặt cậu hỏi.

Hàn Húc nhìn qua kính chiếu hậu, “Vẫn còn tốt, chưa trầy trụa nhiều lắm.”

Đào Nhạc cúi đầu không biết nên nói gì, cuối cùng một lúc lâu sau mới ấp úng, “Hàn Húc, xin lỗi…”

Hàn Húc sửng sốt, “Tại sao lại xin lỗi tôi, có phải cô đánh tôi đâu.”

“Nhưng cũng là vì tôi…”Đào Nhạc thật thà nói, nếu không phải là cô gặp Hàn Húc, thì khi Tô Dịch Văn xuất hiện cũng sẽ không trở nên náo loạn như vậy.

Hàn Húc hơi xấu hổ, “Chuyện đó, tôi cũng đã ra tay , vậy cô nên mắng tôi mới đúng.”

“Tôi mắng cậu để làm gì, chuyện vốn không phải thành ra như vậy…”

Trong xe im lặng một lúc, Hàn Húc vốn không muốn lại đề cập đến vấn đề này, nhưng nhìn vẻ mặt uất ức của cô lại không nhịn được mà hỏi han, “Cô và anh ta…ý tôi nói là cô với Tô Dịch Văn có cần thiết phải gây gỗ đến mức này không, có gì mà không thể nói cho rõ ràng chứ.”

Đào Nhạc vân vê vạt áo, nhỏ giọng nói, “Hàn Húc, có một số chuyện tôi không biết phải nói thế nào nữa, vấn đề giữa tôi và anh ấy ngay đến bản thân tôi còn chẳng thể hiểu được.”

“Vậy sao lúc nãy cô không hỏi cho rõ ràng?”Hàn Hút ngẫm nghĩ rồi nói, “Thực sự nếu vứt bỏ thành kiến cá nhân tôi với Tô Dịch Văn, thì nói thật, anh ta đối xử với cô cũng tốt lắm.”

Đào Nhạc cười lạnh, “Cái gì mà tốt lắm chứ? Tốt lắm của anh ta chính là vứt tôi trong nhà, còn bản thân mình thì đi phong lưu trăng hoa, dù gì cũng chỉ toàn lừa gạt tôi mà thôi.”

Hàn Húc vừa nghe như vậy, có chút bất ngờ, “Cô không đùa đó chứ?”

“Tôi tận mắt nhìn thấy mà còn giả được sao, nếu không cậu cứ nghĩ thử tối thế này tôi vác bụng bầu đến ‘Hoa Trung Hoa’ làm cái gì chứ!”Đào Nhạc vừa nhớ lại cảnh tượng trong căn phòng vừa nãy, cơn tức lại dâng lên.

Hàn Húc càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, theo như lời Đào Nhạc nói thì hôm nay đến ‘Hoa Trung Hoa’ hoàn toàn là vì theo dõi Tô Dịch Văn, vậy chuyện này có liên quan đến sự việc kia không nhỉ?

“Đào Nhạc, cô tận mắt nhìn thấy Tô Dịch Văn đến Hoa Trung Hoa sao?”Hàn Húc muốn xác định.

“Không những là tận mắt, tôi còn làm loạn một trận, cái con nhỏ chết tiệt kia đáng lẽ phải cho ăn một cái tát nữa mới được!”Nói một hồi Đào Nhạc càng xung hơn, đại khái là toàn những lời mắng người.

Hàn Húc vội vàng thắng xe, dọa Đào Nhạc sợ phải thốt thành tiếng.

“Đang yên đang lành cậu dừng xe lại làm gì.”

Hàn Húc xoay người lại, vẻ mặt chưa khi nào nghiêm túc đến thế, cậu nhìn Đào Nhạc, do dự không biết có nên nói một chút về tình huống đó hay không.

Đào Nhạc thấy cậu ngập ngừng, “Cậu sao vậy, có phải có điều gì muốn nói phải không?”

“Thực ra…”Hàn Húc đang ra sức đấu tranh tư tưởng.

“Thực ra?”

“Tối hôm nay tôi cũng đến Hoa Trung Hoa…”

“Tôi biết, chúng ta đã chạm mặt nhau, vậy thì làm sao?”

“Không chỉ có tôi, mà còn có đội cảnh sát, người của viện kiểm sát, tổ thanh tra cũng đi…đương nhiên cũng có cục chống tham nhũng.”Hàn Húc nói xong liền nhìn Đào Nhạc, thực sự không thể nhìn rõ trên mặt có biểu hiện gì, cậu dừng một chút rồi nói tiếp, “Lần này chúng tôi cùng phối hợp hành động, phía trên tỉnh cũng cực kì xem trọng nên mới điều động nhiều bộ phận như vậy, chuyện này vốn không thể nói cho người ngoài biết, nhưng nó lại có liên quan đến Tô Dịch Văn, nên tôi muốn nói cho cô hiểu rõ.”

Đào Nhạc có một dự cảm không tốt, cô vội vã hỏi một câu, “Tô Dịch Văn có sao không, có phải anh ấy gây ra chuyện gì không?”Suy cho cùng thì Tô Dịch Văn cũng vẫn là vấn đề cô quan tâm nhất.

“Không, không, cô đừng nghĩ lung tung.”Hàn Húc vội phủ định, rồi giải thích, “Thực ra Hoa Trung Hoa không phải là một hộp đêm tầm thường, bên trong nó có rất nhiều hoạt động phi pháp, chắc là cô cũng đã nhìn thấy có rất nhiều cô gái ngoại quốc chứ. Chúng tôi đã điều tra rất lâu, chúng tôi đã phát hiện ra thế lực đứng sau nó không chỉ có xã hội đen, mà còn có người trong chính phủ nữa, nhờ điều tra như vậy chúng tôi mới phát hiện vụ án này đã không còn là một vụ án về tổ chức mua bán dâm hay buôn lậu đơn thuần nữa…”

“Ý của cậu là còn có sự tham dự của những ông lớn sao?”Đào Nhạc cẩn thận hỏi.

Hàn Húc gật đầu, “Chính là như vậy, chỉ là lúc đó chúng tôi không có chứng cứ, mà mấy người làm trong chính phủ kia cũng không đích thân đến Hoa Trung Hoa, mà chỉ đứng sau thao túng thôi.”

“Vậy Tô Dịch Văn đến đó để làm gì, anh ta–”Chính bản thân Đào Nhạc cũng không muốn hỏi tiếp nữa, cô nhớ đến thân phận của anh là cục trưởng cục chống tham nhũng, lẽ nào cũng là đi điều tra án?

Quả nhiên những gì Hàn Húc nói tiếp đã giải thích tất cả.

“Tuy rằng Tô Dịch Văn là cục trưởng, thân phận cũng không cần thiết phải che dấu, cũng có thể nói là anh ta nằm vùng, nếu như anh ta không đóng giả như một kẻ bại hoại, vậy thì ông chủ của Hoa Trung Hoa cũng sẽ không buông lỏng cảnh giác, thậm chí bọn họ còn muốn dựa hơi Tô Dịch Văn, bởi vì nếu có cục chống tham nhũng làm hậu thuẫn, thì trong tương lai họ muốn làm gì cũng chẳng ai quản được nữa. Mấy bộ phận chúng tôi đã bố trí cả rồi, chỉ cần chờ bọn họ tập trung lại đông đủ, đến đúng thời điểm sẽ một mẻ hốt gọn!”

Chuyện này xem như Đào Nhạc đã hiểu, cô nhớ tới chuyện tối nay xuất hiện nhiều xe công như vậy, lúc đó thì không để ý, bây giờ nghĩ lại thì chắc chắn là vì vụ án này. Mà cô còn xông vào đó gây náo loạn, chắc chắn Tô Dịch Văn sẽ bị bọn họ dè chừng, mà tính mạng anh có thể bị nguy hiểm, còn cô thì chỉ biết gây rối mà không lường trước hậu quả.

“Nhưng tại sao cứ phải là Tô Dịch Văn!”Đào Nhạc không biết nên giận bản thân hay là giận người nào đó nữa.

Hàn Húc do dự một chút, “Tôi cũng không tường tận cho lắm, nhưng nghe đội trưởng của tôi nói, chuyện chọn người này đã được tuyển lựa rất lâu, nếu chọn một người quá bình thường thì bọn chúng sẽ không tin tưởng, lời nói cũng không có trọng lượng, cho nên Tô Dịch Văn đã tự mình tiến cử, mà nghe nói mức chỉ tiêu mà người tiền nhiệm trước đây của Tô Dịch Văn ở cục chống tham nhũng làm được cũng rất tệ, anh ta làm như vậy chắc là cũng để dễ báo cáo với cấp trên.”

Hay thật, anh vốn chẳng phải là số làm cục trưởng, mà chỉ là một kẻ đầy tớ làm việc không ngừng thôi!

Đào Nhạc đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, chân tướng rõ ràng, theo lý mà nói thì có lẽ trong lòng phải tiêu tan hết buồn giận mới đúng, quả thật giữa bọn họ không có kẻ thứ ba, không có ngoại tình, không có thay lòng đổi dạ. Nhưng tâm trạng vui vẻ sao lại mau chóng lắng xuống vậy, mà trong lòng càng thêm nặng nề hơn.

Nếu như giữa bọn họ chỉ là hiểu lầm thì nói rõ là xong…nhưng cơ bản chính là sự tin tưởng giữa vợ chồng.

Không chỉ có Tô Dịch Văn nói dối cô, cho dù là lời nói dối có thiện ý, còn cô nữa chứ? Cô là vợ mà cũng không có sự tin tưởng nơi anh. Luôn luôn hoài nghi, đến cuối cùng cả hai đều không chịu thẳng thắng với nhau, khiến ối quan hệ trở nên căng thẳng đến mức này.

Hàn Húc thấy cô không nói lời nào, liền hỏi, bây giờ cô cũng đã biết hết rồi, vậy… về nhà thôi, ý của tôi là đi tìm anh ta đó.”

Đào Nhạc hạ kính xe xuống, mặc cho gió lạnh thổi vào trong, cô nhìn ra bên ngoài, nhẹ nhàng nói một câu, “Về nhà thôi, nhà của tôi ấy…”

Bạn đang đọc Xin chào, kiểm sát viên của Tô Thích
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.