Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỹ Nữ Tuyệt Sắc

Tiểu thuyết gốc · 2312 chữ

Sau khi mọi người ngồi ngay ngắn xung quanh một cái bàn tròn. Đặng Lâm cùng với tám người muốn tỷ thí cũng đã đi vào giữa sân.

Duyên mập đứng dậy nói:”Bây giờ có chín người, vậy thì bốc thăm chia cặp ra đấu. Ai còn đứng đến cuối cùng là người thắng cuộc”.

“Không cần phiền phức như vậy. Tất cả tám người cùng lên đi, để tiết kiệm chút thời gian của tôi”- Gương mặt non nớt nhưng lại đầy tự tin Đặng Lâm hết sức bá đạo nói. Lúc này, Long Ca cũng nói thêm vào:”Nhanh lên một chút, bắt đầu đi”.

Duyên mập cười khổ nói:”Như vậy theo Long Ca nói. Một mình Đặng Lâm đối chiến tất cả mọi người. Nghe hiệu lệnh của ta khi nào đếm đến ba là bắt đầu”.

Tám người nhìn nhau thầm quyết định cho tên nhóc trước mắt một trận, rồi tám người sẽ chia nhóm ra đấu sau.

“Một”

"Hai"

“Ba! Bắt đầu”

Duyên mập vừa nói xong chữ bắt đầu thì tám người kia cũng vèo vèo bay ra xa hơn chục thước. Không ai nhìn ra được Đặng Lâm xuất chiêu như thế nào, thì cuộc chiến cũng đã kết thúc.

Tên Duyên mập là người trong kỳ môn, có chút môn đạo nên nhìn ra được Đặng Lâm không bình thường. Nhưng cho dù biết nó rất mạnh, nhưng hắn cũng không ngờ khủng bố đến trình độ này. Mặt co giật liên tục, Duyên mập thét lên:”Đặng Lâm thắng!!!”

Duyên Mập thì còn đỡ, chứ đám người Nhân Ròm, Trịnh Quang Tuấn thì há hốc mồm như có thể nhét cả quả trứng gà vào trong. Nghe được Duyên mập hét lên mới tỉnh hồn trở lại. Tiếng nuốt nước bọt òn ọt vang lên liên hồi.

Duy chỉ có Long Ca và cô gái đặt cho Đặng Lâm thắng là còn bình thường. Mà lúc này, Đặng Lâm cũng nhìn về phía cô nàng. Cô nàng này là tu tiên giả. Phải! Đích xác là tu tiên giả mặc dù tu vi Luyện Khí Sơ Kì tầng hai so với Đặng Lâm không tính vào đâu. Nhưng lúc này nó đang sử dụng ẩn nặng thuật, ẩn đi bớt khí tức bản thân chỉ còn là Luyện Khí Sơ Kì tầng bốn. Cho nên liền bị cô nàng này cảm nhận được linh lực ba động.

Trong thời điểm này lại xuất hiện một tu tiên giả ở đây làm Đặng Lâm hơi kinh ngạc. Nó phát hiện ra cô gái cũng là dò lúc nãy, trong lúc tra xét thực lực tám người kia, vô tình quét thần thức qua trên người cô gái.

Lúc này cô nàng cũng nhìn nó mỉm cười. ‘Tu tiên giả thì sao, cho ta thêm chút thời gian chuẩn bị thì khi Toả Thiên Trận giải khải trên Trái Đất này không ai có thể địch'.

Đặng Lâm cũng cười đáp lại, sau đó đi đến đám người.

Long Ca thì cho người đi đỡ tám người kia dậy. Do Đặng Lâm không dùng linh lực mà chỉ dùng một chút sức lực của thân thể cùng thân pháp Du Long Bộ để tấn công đám người cho nên cũng không ai bị thương nặng, chỉ xây xát ngoài da.

Nó ngồi xuống 1 cái ghế trống nói:”Anh mập, tiền đặt cược và tiền đánh thắng của em anh cứ đưa trước cho Long Ca nha, em sẽ lấy từ ảnh sau”.

Tổng cộng tiền đặt cược ba tỷ năm trăm triệu. Người thắng nhận hai mươi phần trăm là bảy trăm triệu. Đặng Lâm đặt cược bảy trăm triệu được nhận năm trăm sáu mươi triệu. Tổng cộng đánh ván này nó nhận được một tỷ hai trăm sáu mươi triệu đồng.

Long Ca được bốn trăm triệu đồng. Cô gái tu tiên kia thì được hai trăm bốn mươi triệu đồng. Và kiếm nhiều nhất dĩ nhiên là tên Duyên Mập, kiếm lời một tỷ sáu trăm triệu đồng.

“Đặng Lâm, cậu thật lợi hại nha. Cậu luyện võ công gì vậy?” – Mọi người quay xung quanh Đặng Lâm hỏi đủ thứ chuyện nào là học võ gì, học được bao lâu rồi, có nhận để tử không,.. nó qua loa trả lời rồi chuồng đi nhà vệ sinh.

Lúc này, cũng có một bóng người ngay phía sau lưng nó đi đến nhà vệ sinh.

“Chị này, chị thật là xinh đẹp. Chị tên gì vậy? Có thể nói cho em biết không?” – Đặng Lâm quay lại chào cô gái. Cô gái chính là cô gái tu tiên trong nhóm người.

“Chị tên Thiên Trang. Cậu bé, em thật biết ăn nói nha!” – Cô gái cười tươi đáp lời nó. Cô gái tên Trần Thị Thiên Trang, mười tám tuổi, cao một mét sáu mươi tám, gương mặt cực kì xinh đẹp thoát tục, có thể dùng ‘Băng Thanh Ngọc Khiết’ để hình dung. Có thể nói Thiên Trang là xinh đẹp nhất mà Đặng Lâm từng được gặp. ‘Nhưng mà cái tên này nghe rất quen tai. Đã từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng bất chợt nó lại không nhớ được’.

Thấy vẻ mặt trầm tư trên gương mặt non nớt của Đặng Lâm trông rất đáng yêu. Cô không nhịn được sờ sờ một cái . Đặng Lâm liền giật mình lùi lại:”Chị...Chị muốn làm gì?”.

“Em thật đáng yêu nha, chị chỉ muốn sờ mặt em một cái. Không cần khẩn trương nha” – Cô cười nói, nụ cười này làm nó mềm nhũn.

“Cho chị sờ một cái thôi, có được không em trai?” – Cô dùng cặp mắt long lanh mong chờ nhìn nó.

“Có thể. Nhưng mà chị cũng phải cho em sờ lại. Như vậy mới công bằng”- Đặng Lâm đàng hoàng dõng dạt nói, nhưng tim nó cũng đập thình thịnh liên hồi. Thật là xinh đẹp một cái hồng nhan ngoạ thuỷ.

“Vậy cũng được. Nhưng phải để chị sờ trước nha!” – cô suy nghĩ xong nói.

“Vậy chúng ta ra chổ kia ngồi đi chị” – Vừa nói nó vừa chỉ vào một ghế đá ở gần đó.

Hai người vừa ngồi xuống 1 chỗ, cô liền nói: “Vậy chị bắt đầu đây” – sau đó hai tay sờ sờ vuốt vuốt trên khuôn mặt thanh tú của nó. Một lúc lâu sau, nó ngăn lại mới không nỡ mà rời tay. “Được rồi, tới em đó”.

Nghe được cô nói, mặt nó đỏ bừng, tim đập như trống chầu, áp sát lại gần cô. Hai tay hơi run run đặt lên khuôn mặt như dương chi bạch ngọc của cô. Vừa chạm vào một cái, như muôn ngàn luồng điện đánh vào người làm nó tê dại. Cảm giác mềm mại, sướng không sao tả nổi. Nó liền rụt tay về, liên tục lắc đầu mặc niệm thanh tâm quyết. Nếu không nó sợ mình sẽ trầm mê vào trong cái cảm giác đó.

Đứng dậy, Đặng Lâm không nói một lời chạy vù vào nhà vệ sinh. ‘Không được, đạo tâm quá yếu ớt. Cứ như thế này sớm muộn cũng tẩu hoả nhập mà. Sau này phải kiềm chế lại mới được, nếu không là chết người đó’. Tự trấn an bản thân một lúc sau Đặng Lâm mới bước ra.

Lúc này, khuôn mặt hơi lo lắng đứng ở bên ngoài. Vừa thấy nó cô liền hỏi: ”Em có sao không Lâm?”.

Nó vô sỉ nhìn cô rồi trả lời:”Tí nữa thì em bị chị hại chết rồi. Chị làm sao bồi thường cho em đây?”.

Cô không hiểu hỏi:”Làm sao chị lại hại chết em? Chị đâu có làm gì em đâu? Chỉ sờ một cái làm sao chết được chứ?”.

Đặng Lâm giơ cái gương mặt thanh tú non nớt của mình ra, uỷ khuất nói:”Tại chị xinh đẹp quá làm em dục hoả công tâm. Tí nữa là tẩu hoả nhập ma rồi. Chị cũng biết hậu quả của tẩu hoả nhập ma mà đúng không?”.

“Tẩu ..tẩu ... tẩu hoả nhập ma... Sao có thể?”- Thiên Trang lắp bắp kinh hãi. Nàng dĩ nhiên biết hậu quả của tẩu hoả nhập ma. “Nhưng mà không đúng nha. Em mới bao nhiêu tuổi? Làm sao dục hoả công tâm? ... Dục hoả công tâm? ... AAAAAA ... Em ... Em ... Em là có ý đồ xấu với chị?”

Cô bây giờ hiểu ra. Thằng nhóc trước mắt không có đáng yêu như vẻ bề ngoài của nó. Mà nó là một tên háo sắc. Cô liền lui mấy bước không dám tới gần nó nữa.

Thấy dáng vẻ này nó không khỏi buồn cười trêu chọc:”Chị này! Dù gì thì em cũng mém chết vì chị. Chị tính đền bù sao đây?”

“Nhưng ... Nhưng đó là tại vì em suy nghĩ bậy bạ chứ bộ tên nhóc xấu xa này!” – Thiên Trang tức giậm chân. Nàng từ nhỏ là con cưng trong nhà, được bao bọc che chở, có khi nào gặp phải vô sỉ như Đặng Lâm bao giờ đâu. Nên nàng không biết làm sao ứng phó tình cảnh trước mắt. “Vậy em muốn thế nào mới chịu hả? Tên nhóc xấu xa.”

“Được rồi. Em chỉ chọc chị thôi. Em không sao? Mình ra ngoài với mọi người đi chị” – Đặng Lâm thấy nàng khẩn trương nên không trêu chọc nàng nữa.

Đồng ý một tiếng, hai người cùng đi ra ngoài. Dĩ nhiên là đi cách nhau tận hai mét nha. Thiên Trang bây giờ đã có bóng ma, làm sao dám đi gần nó nữa cơ chứ.

Vừa ra đến bên ngoài, Đặng Lâm liền nói:”Long Ca và mọi người ở lại chơi vui vẻ nha. Em hơi mệt, em xin phép về trước. Tạm biệt mọi người”.

Chào hỏi xong mọi người, nó được tài xế của Long Ca đưa về một căn nhà trọ mà nó nhờ Long Ca thu xếp từ trước. Căn phòng trọ nằm trong một hẻm nhỏ trên đường Cô Giang, quận 1. Phòng trọ nằm trong một căn nhà ba tầng (gồm một trệt, tầng một và tầng hai). Nhà xây cách đây khá lâu và mang phong cách từ thời Pháp thuộc. Mặc dù vậy nhưng vẫn còn rất đẹp và sạch sẽ. Phòng có một giường ngủ lớn, một tủ quần áo. Cả hai đều được làm bằng chất liệu gỗ, rất đẹp. Ngoài ra còn có một máy điều hoà, và một tủ lạnh trong phòng. Trong nhà, mỗi tầng lầu có một phòng bếp và hai nhà vệ sinh dùng chung.

Đặng Lâm cũng khá hài lòng ở đây. So với phòng trọ mà kiếp trước nó ở lúc học cao đẳng thì tốt hơn quá nhiều rồi. Phòng của nó là một căn phòng trên tầng một ở gần với phía cầu thang, cách nhà bếp và WC xa nhất.

Tuy bây giờ tu vi Đặng Lâm đã là Trúc Cơ Sơ Kì và có trực giác là có cái gì là lạ ở đây. Nhưng mà nhiều ngày như vậy không ngủ không nghỉ Đặng Lâm cũng có chút mệt mỏi. Đóng cửa phòng xong , nó liền bò lên giường ngủ thiếp đi. Dù sao, bây giờ uy hiếp được nó cũng không có nhiều.

Buổi tối, tiếng chuông điện thoại làm Đặng Lâm tỉnh giấc. Dòm qua thì ra là ông cụ Đào Quang Minh gọi đến. Bởi vì ông nội nó là liệt sĩ, cho nên đối với người trong quân đội rất có thiện cảm.

“A lô, con nghe”

“Lâm à. Giờ con đang ở đâu đó? Tối mai, ông cho người đến đón con nha?” – Ông cụ Đào Quang Minh vui vẻ hỏi Đặng Lâm.

“Ông nói cho con cái địa chỉ đi ông. Tối mai con tự đi qua được rồi không cần phiền phức cho ông”

“Vậy được rồi, nếu không biết đường đi thì nhớ gọi ông cho người đi đón nha. Ngày mai con qua XX trong hẻm 20 đường Cộng Hoà, Phường 12, quận Tân Bình nha. Tới nói thì gọi báo cho ông nha”

“Dạ. Con biết rồi. Ngày mai gặp lại ông!”

Sau khi tạm biệt ông cụ, Đặng Lâm cũng không còn buồn ngủ nữa. Nó đem đan dược Bổ Linh Đan cho vào miệng và dùng linh thạch bày tụ linh trận bắt đầu tu luyện. Mặc dù bày tụ linh trận cũng không tụ được bao nhiêu linh khí trong thời điểm này. Nhưng mà thịt muỗi thì cũng là thịt, tích tiểu thành đại. Tu luyện là phải nắm bắt lấy từng chút một, không thể quá lãng phí được.

Đúng mười hai giờ đêm, Đặng Lâm trong lúc tu luyện lại bị một tiếng thét kinh hãi của một cô gái cắt ngang. Buồn bực trong lòng, nó mở thần thức ra kiểm tra xung quanh toà nhà.

Thần thức vừa đảo qua toà nhà, sân thượng của toà nhà thì có một thiếu nữ đang mặc đồ ngủ đang bò dưới đất. Vừa bò vừa khóc lại vừa la to: ”Ma quỷ! Ngươi đừng tới đây..huhu.. Ngươi biến đi cho ta” – Cô ta dùng sức ném chiếc dép của mình về phía ngoài.

Mà phía ngoài lúc này là một người nam thanh niên, máu me khắp người, gương mặt dữ tợn. Giữa bụng nam thanh niên là một lỗ thủng to tướng có thể nhìn xuyên qua từ trước ra sau. Trên tay nam thanh niên đang cầm một cái thanh xà beng dài một mét hai. Thanh niên cả người lơ lửng trên không trung cách nền xi măng một mét, hai mắt thì đỏ hue đang nhìn chòng chọc cô gái.

Hết Chương-Còn tiếp

Bạn đang đọc Xích Quỷ Truyền Thừa sáng tác bởi bachtieuminh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachtieuminh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.