Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Ám Triền Thân

Tiểu thuyết gốc · 2597 chữ

Tám giờ tối, ngày 30/08/1997.

Hắc Báo, Đặng Lâm cùng với sáu tên đàn em của Hắc Báo lái hai chiếc Mercedes-Benz E60 AMG 1995 đi đến nhà Ngô Lão.

Nhà Ngô lão ở là một căn biệt thự trên đường Lý Thường Kiệt đoạn đối diện Nhà thi đấu Phú Thọ quận 10. Khuôn viên trước nhà trồng nhiều cây cảnh, trên bờ rào bằng sắt là rất nhiều hoa Tigon nở rộ. Giữa vườn có một gốc cây Lộc Vừng khá to vừa đẹp vừa có thể che mát ban ngày.

Sau khi khách sáo chào hỏi vài câu và gửi ít quà tặng cho Ngô Lão ở bên ngoài cửa, cả ba người mới bước vào nhà.

Bên trong nhà, toàn bộ nội thất đều được làm bằng các loại gỗ sưa (đen, đỏ) và gỗ mun rất đẹp và sang trọng.

Ngô Lão ngồi trên ghế sofa, trên bàn trà là một bình trà Hoàng Sơn Mau Phong và ba ly trà. Bình thường ông ta chỉ lấy ra đãi những người có địa vị cực cao trong xã hội. Nhưng hôm nay ngồi đối diện là hai người Hắc Báo và Đặng Lâm.

Phải biết để có được loại trà này ông ta phải bỏ ra không ít công sức, tiền bạc và quan hệ mới mua được từ tận tỉnh An Huy, Trung Quốc về. Mà số lượng cũng không nhiều.

Hoàng sơn mao phong sinh trưởng trên núi Hoàng Sơn, tỉnh An Huy, Trung Quốc, khi thành trà có bề ngoài nhỏ non dẹt gấp khúc, nhiều lông nhọn như mũi kiếm, màu sắc trơn nhẵn bóng loáng, mùi vị thuần ngọt, hương tươi giữ lâu. Hoàng Sơn mao phong chia làm bốn cấp: Hoàng Sơn mao phong loại đặc biệt cùng loại một, loại hai, loại ba. Loại đặc biệt làm nên danhh trà. Hoàng Sơn mao phong loại đặc biệt một lá non; loại một, một lá non và một lá kế; loại hai, một lá thứ hai cùng lá thứ ba; loại ba, gồm lá non, lá kế và lá thứ ba.

Ngô Lão hớp một ngụm trà xong mới đưa tay ra nói:”Lâm, mời cậu dùng trà! Cháu Thành mời dùng trà”

“Cám ơn Ngô Lão!”

“Cám ơn Chú Ngô”

Hắc Báo cầm ly trà lên uống một hớp. Đặng Lâm cầm lên vừa ngửi một hơi liền giật mình. “Trà ngon. Ngô Lão nếu con đoán không nhần hẳn đây là Hoàng Sơn Mao Phong đúng không? Thứ này thật sự rất quý trọng, Ngô Lão có lòng rồi!” – Đặng Lâm không ngờ Ngô Lão lại coi trọng hai người mình và Hắc Báo như vậy. Kiếp trước Đặng Lâm cũng có nếm qua loại trà này vài lần. Sau khi pha lá trà màu vàng nhạt, no tròn thành đóa hoa. Uống một hớp nước trà vào miệng phải nói là rất thơm ngon, mùi thơm ngát lâu dài, màu sắc nước trà trong suốt, mùi vị tươi, đậm đà, ngọt lành.

Sau này Toả Thiên Trận giải khai, loại trà này lại đưa lên một tầm cao hơn, trở thành linh trà có tác dụng nâng cao tu vi. Một ly Hoàng Sơn Mao Phong bằng cả một tháng tu luyện. Hỏi mấy ai không thèm khát, huống hồ lại còn là cực phẩm trà ngon.

Ngô Lão và Hắc Báo thật sự chấn kinh rồi. Hắc Báo tuy cũng là người giàu có trong tay nắm khối tài sản gần ngàn tỷ đồng. Nhưng chủ yếu là dồn tiền kinh doanh, nên phương diện trà này không hiểu. Nhưng cũng biết sơ qua về loại trà tiền tỷ này. Nên cũng trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Đặng Lâm rồi lại nhìn Ngô Lão không nói được một lời.

Ngô Lão cũng kinh ngạc, nhưng cũng rất nhanh ông ta bình tĩnh lại khách sáo cười nói:”Không ngờ Đặng Lâm cậu còn hiểu trà đạo, ngửi một hơi liền nhận ra.Thật sự làm cho ông già này mở rộng tầm mắt. Cậu nói không sai, đây là Hoàng Sơn Mao Phong, là loại trà mà ta có được cách đây không lâu. Đặng Lâm cậu không chê là tốt rồi”

“Con nào dám. Lần này con qua đây thật ra là có chuyện muốn nhờ. Mong Ngô Lão hỗ trợ cho con thuê lò rèn của Ngô Lão vài ngày. Giá tiền thuê Ngô Lão cứ nói 1 tiếng là được” – Đặng Lâm nói.

Không trả lời Đặng Lâm ngay mà Ngô Lão hỏi lại:”Cậu thuê lò rèn của ta để làm gì? Có thể nói hay không?”

“Cũng không có việc gì không thể nói. Chả là con muốn rèn vài món vũ khí, nhưng mà xung quanh toàn tiệm rèn dao, kéo nhỏ theo kiểu hộ gia đình. Quá nhỏ lại không kín kẽ. Con sợ gặp phiền phức nên mong Ngô Lão giúp đỡ. Làm xong việc con nhất định có hậu lễ gửi tặng Ngô Lão” – Đặng Lâm hết sức chân thành nói.

“Thật ra xưởng rèn vũ khí đó của ta bây giờ đã tặng cho đứa cháu gái của ta rồi. Nếu Đặng Lâm cậu muốn thuê thì để ta gọi nó tạm dừng công việc bên đó vài ngày để cho tiểu huynh đẹ mượn. Còn về tiền thuê và hậu lễ thì không cần. Chỉ cần khi nào cậu gặp lại sư phụ có thể cho lão già ta bái kiến bái lần, ta có việc cần sư phụ của cậu giúp đỡ” – Ngô Lão đáp ứng hỗ trợ nói với Đặng Lâm. Vừa nghe đến đây nó đúng là có chút chột dạ, nó làm gì có sư phụ mà gặp. Bất đắc dĩ, nó mới hỏi dò.

“Ngô Lão có thể nói ra người nhờ sư phụ con giúp đỡ việc gì không?”

Thì ra là vợ của Ngô Lão cũng là người luyện cổ võ. Nhưng hơn mười năm trước bị người ám toán đến nay không tỉnh lại. Biết sư phụ nó có thể là người trong ẩn môn tu vi Thiên Cảnh nên muốn cầu may một chuyến.

“Ngô Lão, có thể dẫn con qua xem vợ ông một chuyến. Nếu có thể chữa trị thì con sẽ giúp người điều trị không cần nhờ sư phụ con. Y thuật của con cũng không thua gì sư phụ con đâu” – Đặng Lâm nói làm cho Ngô Lão có chút không tin tưởng. Nhưng hôm nay có quá nhiều điều khó tin mà Ngô Lão chứng kiến được trên người nó, dù sao cũng chỉ là đi qua dòm một cái nên ông ta cũng liền đồng ý.

Cả đám người đi lên lầu hai. Có một cụ bà tuổi chừng sáu mươi đang nằm trên giường. Có hai cô gái hơn hai mươi tuổi, một cô mặc đồ y tá và cô mặc quần jean áo thun đen đang chăm sóc ở bên cạnh. Vừa vào phòng Ngô Lão đã ra lệnh cho ý tá ra ngoài chờ. Gọi cô gái áo đen lại đứng cạnh mình và Hắc Báo để cho Đặng Lâm đi vào xem bệnh cho cụ bà bên kia.

Đặng Lâm đi đến đặt tay lên mạch của bà cụ, sau đó triển khai thần thức quét qua cơ thể bà cụ. Một lúc sau, nó sắc mặt hơi đổi. Cái này không phải bệnh, cũng không phải chấn thương mà là trúng bùa pháp của người khác. Loại bùa pháp này kiếp trước nó từng gặp qua vài lần. Đây là Mộng Ám Triền Thân, là một loại bùa ngãi cực kì tàn độc. Nó không giết chết người bị trúng mà bám vào cơ thể khiến cho người ta không thể tỉnh dậy. Trong hôn mê là những cơn ác mộng kéo dài mãi không có lối thoát. Nó gặm nhấm đi linh hồn của người bị trúng loại bùa ngãi này. Nếu không cứu trị sớm thì thời gian sau cho dù có người phá giải thì người bị trúng bùa ngãi này cũng trở nên vô hồn hoặc điên điên khùng khùng.

Quay đầu nhìn Ngô Lão, gương mặt non nớt của Đặng Lâm có chút trầm trọng xuống:

“Ngô Lão, ông và vợ ông có thâm thù đại hận gì với người là dân tộc Thái không?”

Ngô Lão không hiểu hỏi lại Đặng Lâm:”Đặng Lâm cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu đã nhìn ra được thứ gì rồi?”.

“Vợ ông bị trúng bùa ngãi của dân tộc Thái gọi là Mộng Ám Triền Thân”- Đặng Lâm đứng dậy nhìn Ngô Lão nói.

“Bùa ngãi ? Mộng Ám Triền Thân là cái khỉ gì? Nhóc con, đừng ăn nói hàm hồ. Tin hay không ta ném ngươi ra ngoài. Thời đại nào rồi con đi tin ba cái mê tín dị đoan đó. Ông nội mau đuổi thằng nhóc này đi đi, đừng để nó ở đây ăn nói bừa bãi” – Cô gái áo đen đứng một bên không nhìn được thét vào mặt nó.

“Yến, con im miệng. Không được vô lễ với Đặng Lâm” – Ngô Lão vội vã răn dạy cô gái rồi quay sang nói với nó – “Là cháu gái của ta còn nhỏ không hiểu chuyện mong Lâm tiểu huynh đệ không trách”

‘Còn nhỏ, hơn hai mươi tuổi mà vẫn còn nhỏ? Là ta mới con nhỏ có được không?’ Buồn bực trong lòng nhưng vì có việc phải nhờ vả Ngô Lão nên nó xua tay như ông cụ non nói:”Trẻ con không hiểu chuyện con cũng không chấp nhất. Ngô Lão, ông yên tâm”

Cô gái còn định cãi nhưng bị Ngô Lão trợn mắt một cái liền im lặng. Nhưng trong lòng cô ta nghĩ gì thì chỉ có cô ta mới biết.

Ngô Lão thì tiếp tục suy nghĩ câu hỏi ban nãy của Đặng Lâm. Hắc Báo đứng một bên im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

“Chú Ngô! Hơn hai mươi năm trước có một thanh niên xuống Sài Gòn lập nghiệp. Sau năm năm thì mở được một quán bar bên quận 1. Chú có nhớ năm đó, vì nơi đó buôn lậu ma tuý số lượng rất lớn nên bị cảnh sát phát hiện và truy quét không. Người thanh niên chủ quán Bar đó là người dân tộc, rất có thể là dân tộc Thái mà Đặng Lâm nói đên”

Nghe Hắc Báo nói Ngô Lão mới bừng tỉnh nhớ lại chuyện lúc đó. Đúng thật là năm đó là ông ta và bà xã dẫn đội đi càn quét quán Bar AGN đó. Tất cả đều đã bắt hết, còn tên đầu sỏ chỉ bị Ngô Lão đánh trọng thương nhưng đã nhanh chân chạy mất. Nhiều năm như vậy vẫn không có chút tin tức của hắn. Trong tư liệu thì hắn ta quả thật là người dân tộc, nhưng già rồi nên ông ta thật sự không nhớ rõ là dân tộc nào.

“Chắc cháu Thành nói đúng. Ta không nhớ rõ hắn là người dân tộc nào, nhưng năm đó ta dẫn đội đánh úp quán bar AGN thì đã để hắn chạy thoát. Đến này vẫn không bắt được. Chẳng lẽ bùa ngãi Ám Mộng Triền Thân là do người này vì báo thù mà đã gieo trên người vợ ta”

‘Thì ra Ngô Lão là cảnh sát, có lẽ chức vụ không nhỏ. Hèn gì lúc nãy triển khai thần thức liền phát hiện trước và sau nhà có bốn người bảo vệ canh gác có mạng theo súng' Đặng Lâm thầm nghĩ.

“Lâm tiểu huynh đệ, nếu cậu đã biết loại bùa ngãi này vậy cậu có cách giải không? Nếu cậu có thể chữa khỏi cho vợ tôi, tôi có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu” – Ngô Lão chờ mong hỏi dò. Đặng Lâm chậm rãi nói

“Phá giải thì con có cách nhưng có điều...”

“Có điều gì cậu cứ nói...” – Ngô Lão gấp gáp

Lúc này cô gái tên Yến lại không nhịn được xen mồm:”Muốn tiền chứ gì? Không nghĩ đến, mới bé tí tuổi đã biết lừa người gạt tiền. Không biết cha mẹ ngươi dạy dỗ ngươi như thế nào nữa!”

“Cô không nói không ai bảo cô câm đâu. Nếu không phải có việc nhờ Ngô Lão trợ giúp, cô nghĩ tôi rãnh rỗi đi chọc vào cái mớ phiền phức này à? Cô có bị ngu không?” – Đặng Lâm có chút không nhịn được quát lớn.

Mà ngay lúc này, bộp một cái tát vô mặt cô gái. Ngô Lão thu lại tay mình hét lên: “Mau xin lỗi Đặng Lâm...”

“Ông nội, người đánh con. Vì một người ngoài lừa gạt tiền nhà của chúng ta mà đánh con... con ghét ông...” – Cô gái uỷ khuất khóc lên như mưa rồi bỏ chạy đi mất.

“Đặng Lâm, ta thay mặt nó xin lỗi cậu. Mong cậu bỏ qua, mong cậu giúp vợ chồng ông lão này. Xin cậu giúp đỡ...” – Ngô Lão lúc nãy mắt cũng đỏ lên run run nói

Đặng Lâm cũng cảm động tình cảm vợ chồng Ngô Lão, mặc dù bực tức cô gái kia nhưng cũng không giận cá chém thớt. Nó mới giải thích cho Ngô Lão về loại bùa ngãi này. Cho nên bây giờ có giải thì cũng không cứu được vợ Ngô Lão.

“Vậy không còn cách nào sao Đặng Lâm?”- Nghe xong lời Đặng Lâm, ông ta nhưng héo mòn thêm chục năm nhìn nó như nhìn cọng rơm cứu mạng.

“Có thì cũng có hai cách có thể cữu chữa cho vợ của Ngô Lão” – Ngô Lão càng gấp gáp hỏi “Cách gì?”.

“Cách thứ nhất là chờ mười ba năm nữa, sư phụ của con đột phá mới có thể chữa trị cho vợ Ngô Lão”.

“Vậy cách còn lại là ...”.

“Một cách còn lại là phải tìm được Long Tâm Thảo hoặc Dưỡng Hồn Thảo, cho người bệnh sử dụng trước khi giải bùa ngãi. Như vậy mới chữa trị tâm thần bị tổn thương do Mộng Ám Triền Thân gây ra. Nhưng để tìm được hai loại này quả thật khó như mò kim đáy biển”

Nghe đến đó Ngô Lão yên lặng ngồi xuống giường, cầm tay vợ nói: ”Không phải là còn có cách cứu chữa sao. Tôi nhất định sẽ tìm được thuốc sớm cứu bà tỉnh dậy. Nếu như không tìm được thì tôi cũng rán sống đến mười ba năm sau để gặp bà một lần sau cuối”- Sau đó ông ta nhìn Đặng Lâm và Hắc Báo nói: ”Hôm nay, ta cảm ơn hai người các ngươi đã cho ta thêm chút hy vọng. Mong Đặng Lâm cậu cho ta biết hai loại dược liệu đó như thế nào để ta sai người đi tìm thử xem. Còn về lò rèn, ngày mai ta sẽ cho người dẫn cậu qua đó. Hôm nay, ta hơi mệt nên không tiễn được hai người, mong hai người thông cảm cho ta.”

Nghe Ngô Lão trục khách, Đặng Lâm mới ra ngoài xin cô y tá giấy bút. Viết thông tin và hình vẽ hai loại Long Tâm Thảo cùng Dưỡng Hồn Thảo lên trên giấy giao lại cho cô y tá. Dặn cô ta đem đưa cho ông ta rồi cùng Hắc Báo rời đi.

Hết Chương – còn tiếp

Bạn đang đọc Xích Quỷ Truyền Thừa sáng tác bởi bachtieuminh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachtieuminh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.