Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NỖI BUỒN

Phiên bản Dịch · 5683 chữ

Tối đến cái lạnh bắt đầu bao trùm toàn bộ thành phố. Đối với người bản xứ thì cái lạnh chỉ đến thật sự khi trong lòng chợt nhận ra chỉ có một mình. Đối với Lãm và các bạn thì cái lạnh còn xa lạ với họ. Đêm đầu họ ngủ không được vì trăn trở và thao thức vì cái lạnh. Nước nóng chỉ làm ấm áp trong một khoảng nào đó mà thôi. Đêm nay Lãm đã thật sự quen với cái lạnh rồi nhưng Lãm vẫn chưa ngủ được. Sự kiện hôm nay khiến Lãm không tin vào mắt mình. Một cô gái rất giống với Yến năm nào. Một cô gái vẫn mang một nét thơ ngây mà Yến đã có. Tất cả như một giấc mộng nhưng lại có thật và Lãm đã gặp được. Lãm buồn lòng và không nói gì cả. Lãm lại nhìn lên bầu trời le lói. Bầu trời xám đen và không một ánh sao trên trời. Lãm muốn cầu nguyện nhưng không có ánh sao thì làm sao mang hi vọng của Lãm đi được. Linh từ từ đi lại và ôm lấy Lãm từ phía sau. Lãm vẫn không động đậy gì. Lãm đang suy nghĩ nhiều chuyện liên quan đến cô gái mà Lãm đã gặp hồi chiều. Lãm thỏ thẻ:

- Linh! Liệu trên đời có chuyện trùng hợp không? Có ai mà giống như đúc khi sinh ra không?

Linh thỏ thẻ và không nói. Dường như Linh muốn tận hưởng giây phút cùng kề vai Lãm và tâm sự. Có thể đó là niềm hi vọng của Linh từ lâu rồi nhưng chưa có dịp mà thôi. Lãm e ngại rồi quay sang Linh nói:

- Liệu tất cả có thể quay lại từ đầu không? Lãm không hiểu điều con gái suy nghĩ nên thường làm họ đau lòng, nhưng liệu Lãm có thể cùng Linh đi trên cánh đồng hoa nữa không? Có thể cùng Linh dạo trên bờ biển nữa không?

Linh cười:

- Vậy khi chúng ta quay lại cảnh ngày xưa thì Lãm có cảm giác gì?

Lãm lắc đầu và không nói. Lãm chỉ sợ làm Linh thất vọng mà thôi. Tất cả đã qua thì muốn làm lại cũng không phải là một chuyện tức thời. Thà là Yến nói với Lãm là cắt đứt quan hệ thì Lãm không bị dày vò như thế. Chỉ vì ra đi mà không có lời từ biệt khiến trong lòng Lãm đè nén hai năm trời. Nên làm sao Lãm có thể đến với Linh được chứ. Lãm nói xong bèn đi vào nhà, vẻ mặt Linh buồn rõ rệt. Cô lặng im nhìn ra ngoài.

Lãm vào phòng khách bất chợt thấy Thuỷ, Lãm liền chạy lại ôm cô ta. Thuỷ quá hoảng hốt liền tán cho Lãm một cái khiến anh chàng một phen té ngửa. Mọi người nghe tiếng ồn bèn chạy ra ngoài xem có chuyện gì. Thuỷ liền kể cho Long nghe chuyện Lãm làm vậy, Long tức giận đập Lãm một cái nữa khiến Lãm văng vào ghế salon. Lãm cười thật lớn khiến mọi người trở nên lo lắng mặc dù còn giận Lãm về chuyện vừa rồi. Lãm vừa cười vừa nói:

- Mọi người có biết hồi chiều Lãm đã làm gì không? Lãm chạy lại ôm một cô gái…. Kết quả là cô gái chỉ thẹn thùn và chỉ khẽ nói: Sao lại ôm em như thế!

Long bèn nhìn Lãm bằng một ánh mắt giết người:

- Thế thì có liên quan gì đến việc Lãm xúc phạm người yêu mình chứ!

Lãm nhìn Thủy và tỏ ra xin lỗi:

- Xin lỗi Thuỷ, Lãm chỉ muốn thử thôi, nhưng hơi quá đáng một chút,… thành thật là xin lỗi. Dù là người quen khi bất ngờ ôm chầm lấy như thế mà còn bị tán huống hồ gì người ngoài.

Lãm bèn lặng im một lúc. Lãm thì thầm:

- Hồi chiều… Lãm đã gặp một người có khuôn mặt giống hệt Yến… Lãm tưởng là Yến nên ôm cô ta… nhưng không ngờ là không phải… cô ta chỉ thẹn thùng một lúc mà thôi…

Lúc này Long mới hiểu ý Lãm khiến Long một phen hết hồn. Nếu mà Lãm lầm bậy là Lãm bị Long cho no đòn rồi. Sau khi Lãm nói ra sự việc. Mọi người không tin là sự thật bèn thống nhất ý kiến ngày mai đến gặp cô ta để hỏi rõ chuyện. Nếu là không phải cũng không sao vì họ lại gặp một người có khuôn mặt giống Yến thì cũng mãn nguyện một phần nào. Lãm nhìn bé Thảo đang liếc mắt nhìn mình. Lãm chỉ cười và lại gần bên nó mà vuốt ve ra vẻ rất quí nó. Bé Thảo cười hạnh phúc vì được sự quan tâm của Lãm. Mọi người đều nhìn thấy được Lãm quí bé Thảo rất nhiều. Có khi còn hơn cả em ruột của mình. Bỗng điện thoại anh Dũng reo lên làm không khí yên lặng mất đi. Anh bình tĩnh ngồi nghe và khuôn mặt cười tươi rạng rỡ. Anh không kiềm được niềm vui của mình:

- Mấy anh em ở Sài Gòn đã tìm được kho hàng nhập lậu của bọn chúng rồi. Và họ đang thẩm vấn những đàn em của thầy Nhân đấy, lần này thầy Nhân hết đời rồi… ha ha..

Nghe nói thế mọi người hoan hô mừng rỡ. Họ không ngờ lại sớm tìm được manh mối đến thế. Lãm cười và vỗ vai anh Dũng:

- Vậy là chúng ta có thể tóm được ông thầy Nhân rồi phải không anh Dũng?

Anh Dũng lắc đầu và nói:

- Chuyện đó thì chưa được! Để thẩm vấn bọn chúng và xem chứng cớ có hợp không thì mới bắt ông ta được. Không sao đâu!

Lãm cười và nhìn anh Dũng với một khuôn mặt vui cười:

- Chứng cớ thì em có đấy! Nhưng phải kết hợp lại với anh thì mới có thể khiến ông thầy ngồi tù được. Em đã nắm giữ được những tư liệu về thu nhập của ông thầy, nếu xem là bằng chứng thì coi bộ cũng gây khó xử cho ông ta à nghe!

Mọi người đều mừng rỡ và hầu như không còn buồn ngủ nữa. Họ bắt đầu nhập một bữa tiệc ăn mừng vì thắng lớn. Họ đã có thể bắt thầy ra vành móng ngựa được rồi. Họ đang chờ ngày đó mau đến. Nhất là Linh, người căm ghét thầy nhiều nhất nhưng đã gẫn gũi ông ta trong một thời gian khá dài. Và đương nhiên là cô vô cùng đau khổ nhưng những điều đó anh chàng vô tình Lãm vẫn chưa hiểu được gì. Lãm vẫn cho rằng chuyện đã qua thì không thể nào làm lại từ đầu được nữa. Bởi vì thứ cảm giác thân quen đã thật sự không còn, mãi mãi là không còn.

Cùng lúc ấy, tại một khách sạn cách chỗ nghĩ của Lãm khoảng chừng ba cây số. Thầy Nhân cũng nhận được tin từ đàn em của mình. Trong nhóm đàn em của thầy chỉ có một người thoát được và thông báo cho thầy hay tin để lo liệu. Kho hàng đã bị cảnh sát kiểm soát và đang điều tra những người có liên quan. Nếu bọn chúng khai cung thì coi như thầy khó lòng thoát khỏi vành móng ngựa. Thầy Nhân ngồi xuống giường mình và tỏ ra mệt mỏi. Dường như ông không chấp nhận được một thông tin vừa nhận. Một tin khiến thầy không thể nào tin được. Những hành động của ông làm luôn bí mật và không hề có sơ hở nào vậy mà có người đã điều tra ra được kho hàng mà bao năm ông đã hoạt động chưa hề bị kiểm soát. Thầy Nhân chợt hiểu ra người luôn điều tra mình thì chỉ có một người mà thôi. Đó là thằng học trò ngoan của thầy năm xưa, là thằng Lãm chứ không ai hết. Ông gào lên và tức giận. Ông căm thù thằng Lãm vì chính nó đã làm ông mất đi niềm hi vọng năm xưa về người con gái hoàn mỹ trong lòng thầy. Ông lặng lẽ nhìn ra màn đêm thăm thẳm. Ông thì thầm:

- Cuối cùng thì màn đêm vẫn ngự trị, nó vẫn che kính được thế gian này! Có chết thì cùng chết nhé! Hãy đợi đấy con nhỏ có khuôn mặt giống Yến. Tao sẽ cho mày biết cảm giác mà tao gánh chịu năm xưa…

Sáng hôm sau đợi đến khi mặt trời lên mọi người mới bắt đầu đến nhà My tìm cô gái giống Yến. Lãm hi vọng sẽ gặp mặt để hỏi kỹ hơn về gia thế và thần phận của cô ta. Mọi người đều lo lắng cho cô ta. Nếu cô ta không phải là Yến thì cũng có thể sẽ nguy đến tính mạng mình cũng không chừng. Bởi vì khi đến bước đường cùng thì con người ta thường làm liều và có thể sẽ nguy hiểm vô cùng.

Lãm đứng trước cửa nhà và nhìn vào bên trong và không thấy dấu hiệu gì. Lãm từ từ bước vào nhà, những người trong gia đình đều đã đi làm việc cả chỉ có cha và mẹ My mà thôi. Lúc đó My cũng từ lầu hai xuống và mừng rỡ khi gặp Lãm. Cô ta nhìn Lãm bằng một ánh mắt thân thiện khiến các bạn Lãm nghi ngờ về mối quan hệ hai người. Lãm bèn cằm tay My và hỏi My với một giọng hấp tấp:

- Cô gái hôm qua đi với em đâu rồi, tụi bạn anh muốn gặp cô ta để hỏi chuyện?

My nhìn Lãm và lắc đầu:

- Chị Lê đi rồi! Chị theo một người thân về nhà rồi, chị ấy mừng khi đi cùng ông ta!

Lãm nhìn My với một giọng đầy ngạc nhiên:

- Thế chị ta không phải là chị em sao?

Lãm hỏi và ngờ vực bản thân mình và câu hỏi. Lãm bắt đầu lo lắng và không còn đứng vững được nữa. My nhìn anh Lãm rồi trả lời:

- Chị ấy không phải làchị ruột em! Hơn hai năm trước bác hai em đi kiểm tra khu rừng để xuất gỗ sang nước ngoài và vô tình gặp được chị ấy nằm bên bìa rừng. Chị ấy phải nằm viện đến bốn tháng mấy mới có khả năng hồi phục lại. Sau đó bác em cho cô ấy ở nhờ nhà em, chị ấy dễ thương lắm nên em rất thích, chị ấy không có tên nên em đặt theo từ đầu tiên chị ấy gọi khi tỉnh dậy…

Nói đến đây My liền đưa ra một tấm hình về Yến và nói:

- Vừa rồi có một người đưa tấm hình này và dẫn chị Lê đi về Sài Gòn rồi, không ngờ quê chị tận ở Sài Gòn…

Lãm như ngã xuống vì biết được tin này. Lãm cho rằng mình đang đối đầu với một giấc mơ mà hơn hai năm qua Lãm thầm ao ước. Cuộc sống hai năm qua Yến đã sống ở nơi này và Lãm đã gặp lại được, có khi còn ôm chầm lấy cô ấy. Chỉ vì nhất thời thất vọng mà Lãm đã không chịu hỏi kỹ người con gái này. Lãm cảm thấy mình đã thiếu sót đi. Nếu người đến đón Yến đi không phải là ông nội Yến thì chỉ có một mình thầy Nhân mà thôi. Lãm chỉ sợ ông thầy sẽ phát điên lên mà giết đi cô ấy như đã từng hại gia đình Linh và cả Lãm. Lãm bình tĩnh lại và vịnh vai My và nhỏ nhẹ nói:

- Cám ơn em đã đối xử tốt với Lê, khi giải quyết xong anh sẽ đến thăm em và gia đình và xin hậu tạ…

My nhìn Lãm và cằm lấy tay Lãm. cô nói:

- Gia đình em thế này ra còn không hết thì cần gì hậu tạ, chỉ cần anh cho em bên cạnh là vui rồi.

Những người bạn Lãm nghe cô bé nói và khiều nhau và nói về Lãm. Long nói:

- Lãm lại rơi vào ma trận rồi anh em ơi! Anh chàng này có số đào hoa thì phải?

Lãm nhìn mọi người và cười. Sau đó Lãm bắt đầu cùng mọi người trở về thành phố. Có thể đến chiều Lãm mới đặt chân về về nhà được. chiếc xe phải băng qua nhiều ngọn đèo cao chất ngất, những ngọn đèo mang một ý nghĩa từ xa xưa. Vượt đèo để băng qua những chướng ngại vật và tìm về mục đích duy nhất. Đó là sự thành công, nhưng đối với Lãm hiện tại chỉ là tìm được Yến mà thôi. Mọi người rất lo lắng cho Yến vì chỉ e sợ thầy Nhân bắt Yến đi và hãm hại gia đình cô gái tội nghiệp thì biết làm gì. Anh Dũng ngồi sau không còn ngủ mà rất tĩnh táo, anh vịnh vai Lãm an ủi:

- Đừng lo, nếu chúng ta chiều mới đến nhà thì ông ta cũng vậy thôi, để đến Sài Gòn thì chỉ có một con đường duy nhất là qua những con đèo khúc khuỷu. Chúng ta có nhiều thời gian tìm kiếm mà. Vả lại cảnh sát hình sự đã có bằng chứng do chúng ta cung cấp rồi, và có lẽ đang truy lùng ông ta, hãy yên tâm đi!

Lãm gật đầu và nhìn về phía trước, lúc này họ chỉ mới ra khỏi cánh cổng chào mà thôi. Còn rất lâu mới đến được mục đích của mình. Ngồi bên cạnh vẫn là cô nàng Linh đáng thương nhìn Lãm với một ánh mắt buồn, Linh không nói ra. Nếu nói ra có thể làm Lãm buồn thì lại tội nghiệp cho Lãm. Linh bồn chồn và lo lắng cho cuộc đụng đầu sắp tới. Linh chỉ sợ Lãm sẽ nguy hiểm đến tính mạng mình. Linh đã tiếp xúc với ông ta lâu hơn Lãm nên biết rất rõ con người đó. Ông ta sẽ tìm Lãm để mà giải quyết nợ nần một thể. Một con người luôn coi trọng sự trả thù thì sẽ không thể tha cho Lãm được. Tim cô đập rất mạnh và bồn chồn không nguôi. Mọi chuyện rồi sẽ như thế nào. Tất cả sẽ có thể cùng người bạn thanh mai ngày xưa làm lại từ đâu hay nhìn Lãm và Yến bên nhau trọn vẹn. Linh chỉ nghĩ thôi mà Linh không sao nói ra lời, chỉ để nước mắt biểu lộ tình cảm của mình mà thôi, nhưng anh chàng vẫn lẳng lặng không nhìn sang Linh một lần. Giọt nước mắt cũng không thể nhắn với Lãm được lời nào. Hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Buổi chiều hôm ấy. Ông nội Yến đang ngồi trên chiếc xe lăn và nhìn ra ngoài vườn như mọi ngày. Bất ngờ thầy Nhân đạp cửa vào và tỏ ra rất hung hăng. Thầy Nhân đi tới đi lui vẫn không nói lời nào. Ông nội Yến nhìn người mà năm xưa cháu mình giới thiệu và thỏ thẻ:

- Anh lại gây cho tôi rắc rồi gì nữa chứ! chẳng lẽ tôi ngồi trên chiếc xe này anh cũng không bỏ qua cho tôi à!

Thầy Nhân cười và nhìn ông ta bằng một cách ngang ngược. Thầy nói:

- Ông có biết vì sao ông ra nông nỗi này không?

Ông nội Yến nhìn một ông thầy tội nghiệp sống trong u mê và không thực tế. Ông nói:

- Chỉ vì chuyện tôi cản trở anh mà anh lại làm vậy à! Thật là một kẻ vô cùng ngốc đấy! Anh chỉ nghĩ rằng bản thân mình là một người bất hạnh luôn bị người khác làm cho đau lòng nên mới thành ra thế này, tôi nói đúng không, thầy Nhân?

Thầy Nhân cười và nói nhỏ vào tai ông ta:

- Ông không cần nghĩ nhiều thế đâu! Con Yến đã lọt vào tay tôi rồi, hãy lo tìm một cái quan tài mà đặt nó vào đi!

Nghe vậy ông đỏ mặt nhìn thầy và thở rất nặng nhọc. Ông chỉ vào mặt thầy và tức giận:

- Nếu anh đụng đến cháu tôi thì anh không yên đâu!

Thầy Nhân cười:

- Lần trước tôi đã đụng rồi sao ông không dám làm gì tôi! Ha ha…. Hãy chuẩn bị toàn bộ giấy tờ công ty và đưa cho tôi. Nếu không thì hãy nhận xác cháu mình đi nhé!

Nói xong anh liền đưa cho ông một tờ đơn chuyển nhượng tài sản. Ông không do dự và ký ngay lập tức. Ông chỉ nghĩ đến cháu mình là quan trọng nhất. Tài sản thì có là gì khi tuổi già không còn người thân nương tựa. Ông cười lớn lên nhìn thầy Nhân thất vọng:

- Ha ha… thầy có được những thứ mà mình muốn vậy thầy cảm thấy vui không? Có vui không hả? Riêng tôi thì hiện tại tôi rất hạnh phúc vì cháu tôi vẫn còn sống! Đó là một tin mừng mà tôi đã nhiều năm không tìm lại được…

Sau khi đạt được những gì mình hi vọng thầy Nhân vội phóng nhanh ra ngoài và cười khoái trí. Ông ta hi vọng sau khi có được tài sản thì sẽ chuồn ra nước ngoài một thời gian rồi tính sau. Nhưng chưa giải quyết được Lãm thì ông ta không bào giờ vui lên được. Ông đi được không bao lầu thì nhóm người của Lãm và Linh chạy đến. Họ cũng vừa đặt chân về không đầy năm phút liền đến nhà ông nội Yến để tìm hiểu. Cái mà Lãm và Linh thấy đầu tiên là một ông lão đang chảy nước mắt và không nói gì. Vẻ mặt tội nghiệp của ông hiện ra khiến mọi người cảm thấy đáng thương cho một người lớn tuổi lại chịu cảnh như thế này. Linh lại gần vịnh vai và an ủi ông ta:

- Ông hãy an tâm đi, tụi con sẽ đem cháu ông về mà…

Ông quay sang nhìn những người bạn của Yến mà vui lòng nhưng ông vẫn không cầm được mắt của mình. Ông nhớ đến cháu Yến của mình và thương nó lắm. Nhưng ông không hề ân hận về chuyện lúc trước cưu mang Linh và nhận Linh làm vợ mình và mạng một tai tiếng. Chỉ vì muốn che mắt gã thầy mất tính người mà ông phải làm việc này. Ông vẫn không ân hận khi đã đem Linh về nhà mình dù là sự việc đến nông nỗi này. Ông nhìn anh chàng Lãm và thổ lộ:

- Con là Lãm phải không? Hãy đến gần đây! Con bé Yến đã bị thầy Nhân bắt đi rồi. Hãy gáng gìn giữ nó nhé. Ông chỉ có nó là người thân duy nhất mà thôi.

Linh nghe những lời ông lão đang nói mà nghẹn ngào. Trong lòng Linh đang hỗn loạn những ý nghĩ nào đấy. Linh buồn vì Lãm chẳng hề nhớ gì về Linh nữa. Linh không muốn khóc lúc này vì sợ mọi người biết được trong lòng mình đang nghĩ gì. Ông nội Yến nhìn Linh và nói:

- Thầy Nhân đã ép ông ký giấy chuyển nhượng, và ông đã ký nhưng anh ta đã trễ một bước rồi. Ông đã lập di chúc và có chính quyền chứng thì giấy chuyển nhượng cũng vô tác dụng mà thôi. Ông đã dành toàn bộ tài sản này cho con để làm nguôi một phần nào nỗi khốn khổ của con… Ông biết rất rõ những gì con đang suy nghĩ, những tâm sự con đã nói cho một ông lão nghe thì đương nhiên ông lão phải biết kia chứ! Hãy đừng buồn con ạ!

Linh nghe những lời nói của người đã cứu mình mà lại tốt đến thế. Linh không sao cầm được nước mắt. Chính bản thân Linh đã muốn khóc từ lâu rồi. Khi nghe ông nói càng làm cho Linh không thể kiềm chế được nữa. Nước mắt Linh rơi xuống như nước chảy để mà cố quên đi tất cả sự chịu đựng của mình. Khung cảnh như khép kính lại chỉ còn một mình Linh ôm ông mà khóc nức nở. Lãm nhìn thấy mà không thể nào nói lên lời nào. Mọi người xung quanh chỉ đứng nhìn mà không sao thốt ra được. Nếu muốn nói thì biết dùng lời nào mà cảm thông đây. Linh vẫn khóc để nỗi buồn lần lượt qua đi.

Lãm đứng bên bờ sông và chờ đợi một người. Lãm biết chắc thầy Nhân sẽ tìm mình để giải quyết món nợ nào đấy, một món nợ mà chính thầy tự tạo ra và đỗ lỗi cho người khác. Lãm biết sớm muộn gì cũng phải giải quyết mà thôi. Lúc còn làm việc, thầy Nhân đã hướng dẫn và đào tạo Lãm thành một ca sĩ, Lãm không hiểu lí do gì mà ông ta lại làm thế. Có thể là ông ta muốn thu lợi từ phía Lãm nên mới hướng dẫn Lãm và chỉ dạy Lãm rất nhiều. Khi đó thầy Nhân không hề than phiền gì mà chỉ cố tình đưa Lãm vào những thế bí khiến Lãm phải khó xử. Rồi Lãm cũng vượt qua được những ngày tháng đó. Khi đó ông ta chỉ la rầy Lãm một lúc mà thôi. Tình thầy trò trong năm cuối cấp ba chỉ vỏn vẹn có vài tháng ngắn ngủi thì thầy đã bị sa thải. Tình thầy trò chỉ một lúc nào đấy đã bị đứt gãy chỉ vì một thứ tình cảm vốn không có thật trong lòng một người thầy. Lãm ngồi xuống và dựa vào những chắn song quanh bờ sông. Lãm cảm thấy mệt mỏi và muốn kết thúc chuyện này sớm để mà niềm vui thật sự mang đến trong lòng mọi người. Những người bạn của Lãm cũng phải chạy khắp nơi tình kiếm tin tức về Yến, một người con gái đã không còn nhớ gì nhiều về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Chỉ nhắc đến Yến thôi thì trong lòng Lãm lại rộn ràng và muốn nhảy xuống sông cho nguôi đi sự cắn rứt bản thân mình. Ở cách đó không xa, một người con gái nào đó cũng luôn trông chờ Lãm và hi vọng chàng Lãm ngày nào sẽ trở lại. Cô quan sát tâm trạng của Lãm và không nói gì bởi vì cô đứng nép vào một vách tường thì Lãm không tài nào thấy được. Cô thì thầm:

- Mọi chuyện sẽ như thế nào đây!

Bỗng một anh chàng có diện mạo lêu lổng từ từ lại gần Lãm. Lãm làm thinh và đứng phất dậy. Lãm nhìn anh ta rồi cười:

- Cuối cùng thì anh cũng đến à!

Hắn cười đưa ngón giữa lên rồi nói:

- Mày hãy lấy tờ này rồi đi nhanh! Ông chủ tao đang đợi mày đấy!

Lãm cầm tờ giấy và mở ra xem nội dung lá thư. Dòng chữ ngay ngắn của một ông thầy: “ Mày hãy đến nhận xác con Yến ở bến tàu tối nay đi, lúc chín giờ đêm! Có đuôi theo mày thì đừng trách tao ác nhé!”. Lãm đưa cho hắn tờ năm trăm ngàn rồi cười:

- Cám ơn anh nhé! Tôi đã đợi thầy ấy rất lâu rồi.

Anh chàng láo cá nhìn thấy thì sáng con mắt lên. Lãm nhìn ra mặt nước và mỉm cười hạnh phúc. Dường như Lãm đã mong muốn điều này xảy ra lâu rồi. Có thể là Lãm muốn không còn nỗi buồn vây quẩn nữa. Linh nhìn vẻ mặt hớn hở của Lãm và ngạc nhiên, cô đã quan sát Lãm rất lâu rồi. Cô sợ Lãm sẽ xảy ra chuyện nên âm thầm theo bước chân Lãm mà Lãm không hề hay biết. Bởi vì Lãm đã chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm những chuyện khác nữa. Lãm thì thầm:

- Chỉ vì bản thân mình mà những người mình quen đau khổ, vậy thì kết thúc ở đây cho rồi. Yến ơi, Linh ơi! Lãm rất có lỗi với hai người nhiều lắm. Lãm không còn cách nào lựa chọn cả. Lãm chỉ có một con đường đi mà thôi.

Bầu trời cứ từ từ mang đi những đám mây xanh và cứ thế trôi đi. Không hiểu những đám mây đó sẽ bay về đến phương nào. Không hiểu chừng nào màu xanh hi vọng là mãi mãi. Lãm cứ đứng bên dòng sông một mình cho đến khi mọi vật bắt đầu thay đổi. Đèn đường cứ từ từ sáng lên cho biết màn đêm đã đến. Cuộc hẹn cũng gần đến và lòng con người khi đó cũng bắt đầu hoang mang và hồi hộp. Lãm cảm thấy tim mình đập mạnh và không sao kiềm chế được. Trong lòng bồn chồn và một cảm giác chia lìa sắp diễn ra.

Lãm đặt chân vào kho hàng mà thầy Nhân đã hẹn ở cảng. Kho hàng mà nơi thầy Nhân đã dùng dể nhập lậu những hàng hoá đồi truỵ, những hoá mà bản thân thầy biết chắc là vô cùng mạo hiểm nhưng ông đã làm và đã bị phát hiện. Lãm nhìn không khí xung quanh có điều gì đó hơi lặng lẽ. Anh sáng chiếu vào không sáng nhiều lắm, có thể là không nhìn thấy rõ khuôn mặt của những người xung quanh được. Lãm gọi:

- Có ai không?

Chẳng có tiếng nói gì cả. Lãm càng đi vào sâu kho hàng, Lãm bước qua một ngã rẽ và sững sờ khi thấy Yến ở đó. Vẻ mặt Yến rất bình thường và không chút sợ hãi. Trên tay cô chỉ có cằm hai giọt nước mắt pha lê. Lãm nhìn kỹ lại khuôn mặt Yến, khuôn mặt hiền lành và xinh đẹp ngày nào vẫn không thay đổi. Lãm đã sơ suất khi không nhìn kỹ Yến lần ở Đà Lạt, đó là lỗi có Lãm. Thầy Nhân nhìn vẻ mặt của Lãm mà cười:

- Mày hãy nhìn con Yến xem, nó ngu chưa kìa. Nó không biết mình đang trong hoàn cảnh nào. Nó tưởng tao là người thân của nó nên không chút sợ hãi gì cả, mày thấy không? ha ha….

Lãm từ từ đi lại Yến. bọn đàn em của thầy liền dùng những ống tuýp đánh Lãm tới tấp, Lãm vẫn từ từ đi lại Yến cho đến khi không còn sức nữa thì thầy mới cho dừng lại. Những đàn em được lệnh bèn đi ra ngoài chỉ còn lại ba người. Thầy Nhân móc một cây súng ra và thì thầm:

- Mày có biết vì sao tao căm thù mày không? Chính mày đã đánh mất hi vọng tồn tại của tao. Ngày xưa tao là một sinh viên bình thường, rất bình thường và chỉ tập trung vào những quyển sách vô tri đến độ người ta gọi tao là mọt sách. Tao không buồn phiền gì cả, bởi vì học thì phải học cho ra trò. Đến khi tao có được một người bạn thân thì người đó lại chết đi chỉ vì một phút nhất thời nông nỗi. Chính mày đã khiến tao phải mất đi tất cả…

Lãm nghe câu chuyện mà Linh đã kể. Lãm hiểu được câu chuyện bèn nhìn thầy và nói:

- Chỉ vì thầy không bao giờ chịu từ bỏ những cái đã mất khiến thầy phải trở nên như thế này mà thôi. Ngày xưa nếu như thầy không cố tình theo đuổi Linh và không làm những chuyện đó thì đâu có đến nỗi này chứ! Còn chuyện người yêu quí của thầy chỉ là một câu chuyện buồn nên cho vào quên lãng để mà đối diện với thực tế đi chứ!

Thầy Nhân nhìn đâm đâm vào Lãm và tỏ ra luyến tiếc:

- Đến bây giờ mày vẫn gọi tao là thầy cơ à!

Lãm gắng gượng:

- Một ngày làm thầy thì suốt đời vẫn là thầy! Câu nói này học sinh nào mà không thuộc kia chứ! Cho dù thầy có làm biết bao chuyện xấu thì thầy vẫn là thầy mà thôi. Thầy không thể biến thành một con người khác được.

Lãm bò lại gần bên Yến rồi cằm lấy giọt nước mắt pha lê trong tay cô ấy. Lãm cằm tay Yến và thì thầm:

- Đến giờ thì Lãm đã hiểu ý nghĩa của giọt nước mắt pha lê rồi! Lãm đã hiểu rồi. Cho dù không ở gần nhau nhưng người ta vẫn cảm thấy hạnh phúc, cho dù là xa nhau người ta vẫn không bao giờ quên được một hình ảnh mà ta yêu quí. Đó chính là một tình yêu thật sự. Lãm không hối hận gì cả, tuyệt đối không hối hận.

Lãm đặt bàn tay Yến vào khuôn mặt mình rồi khóc. Lãm nhìn giọt nước mắt pha lê đang lấp lánh rồi mĩm cười một lần nữa:

- Yến, xin lỗi!

Nói rồi Lãm đứng dậy nhìn thầy Nhân lần sau cùng và cười:

- Em rất tiếc cho thầy là suốt đời vẫn chưa hiểu được tình yêu thật sự là như thế nào! Hãy cho em đi đi và đừng hại cô gái đã không còn kí ức này!

Lãm nhắm mắt lại và không còn nghĩ ngợi điều gì nữa. Lãm chỉ chờ một phát súng của thầy là đưa Lãm đi ngay. Lãm vẫn nghe tiếng cười của một người thầy đã đến lúc tuyệt vọng nhất. Thầy chỉa súng về phía Lãm rồi mỉm cười:

- Vĩnh biệt nhé! Anh chàng ngu ngốc!

Yến ngồi bên cạnh chỉ nghe một tiếng súng nổ rất lớn. Một tiếng súng rất lớn cứ như muốn cướp di một sinh mạng con người. Lãm từ từ mở mắt ra. Lãm sững sờ nhìn về phía trước, Lãm như không còn biết được mình đã làm gì. Lãm khẽ gọi:

- Linh!

Lãm nhìn Linh từ từ ngã xuống, Lãm không còn biết phải làm gì để nói ra lời lẽ nào nữa. Miệng Lãm cứng như đã bị đóng băng và nước mắt như được hâm nóng trở lại rồi rơi xuống. Lãm khóc không ra tiếng. Lãm chạy lại người con gái mà đã sống với mình từ nhỏ đến lớn. Lãm nhìn dòng máu tươi từ người cô ấy chảy ra và không nói được lời nào. Linh thều thào như rất mệt mỏi:

- Em … không còn hối hận nữa! Chết vì anh Lãm là một điều hạnh phúc nhất trên đời.

Nàng từ từ nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Giọt nước mắt cô ấy cứ thế mà chảy ra. Thầy Nhân buông súng xuống vì không ngờ chính mình đã cướp đi mạng sống cô học trò của mình. Chính bản thân thầy đã không gìn giữ được người mình yêu nên đâm đầu vào việc oán hận những người xung quanh. Thầy gào lên kêu tên người yêu năm xưa của mình rồi cằm cây súng trong tay và định kết thúc cuộc đời mình. Lãm nhìn thầy và giận dữ:

- Thầy cũng định trốn tránh tất cả ư! Phải chăng chỉ có cách này thầy mới thật sự cảm thấy hạnh phúc…

Đúng lúc đó thì những người cảnh sát cũng kéo nhau mà đến. Vẻ mặt thầy như không còn hồn xác nào nữa. Thầy dường như đã hối hận và chỉ biết căm hận bản thân vô tình vô nghĩa. Thầy đã khóc một lần khi nhìn thấy người học trò đang nằm xuống đất. Còn Yến vẫn chỉ nhìn hai người không quen biết ôm nhau mà khóc. Trước mặt Yến xuất hiện một bàn tay trìu mến của một anh chàng. Vẻ mặt chàng cười và chứa đầy thân thiện. Yến bèn đưa tay và với lấy anh chàng hiền lành ấy. Yến như dần nhớ lại được khuôn mặt của Lãm. Yến mỉm cười:

- Anh Lãm là người dễ mến nhất! Anh Lãm sẽ không bao giờ bỏ rơi Yến phải không?

Lãm chỉ vịnh vai Yến rồi không nói gì. Lãm ôm lấy người Linh và đi ra khỏi kho hàng. Trước mặt Lãm hiện lên những hình ảnh quen thuộc ngày nào. Tất cả đã kết thúc chỉ vì lòng oán hận và nỗi tuyệt vọng của một con người. Lãm mỉm cười nhìn khuôn mặt Linh đang ngủ, khuôn mặt ngời lên một ánh sáng. Lãm cười:

- Giờ Lãm sẽ đưa Linh về nơi ta hò hẹn!

Khung cảnh vẫn không có gì thay đổi, nó vẫn chỉ là một màu đen. Một màu đen của cuộc đời con người. Lãm nhìn lên bầu trời le lói những vầng sáng nhỏ nhoi nhưng khôn tận. Ở nơi đó có một người con gái đang nhìn Lãm và cầu chúc cho Lãm nhiều điều tốt đẹp. Một người sẵn sàng hi sinh mạnh sống mình vì người mình yêu thương. Rồi Lãm lại nhìn thấy những vì sao sáng nhất. Đó là những vì sao sẽ mang giấc mơ con người đến tương lai. Một tương lai tốt đẹp hơn. Rạng rỡ hơn.

END

Bạn đang đọc Xa Xôi Đôi Đường của Bá Tánh Bình Dân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.