Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 3

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Nắng xuyên từng giọt qua hàng cây trước cổng, tạo thành một lối vào thẳng tắp, mát rượi mà thơ mộng của mùa thu.

Đại học Quốc gia Hà Nội.

Đại học Kinh tế.

Phương ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng đồ sộ mang tên Đại học Kinh tế. Cờ và băng rôn khẩu hiệu treo lũ lượt để chào mừng tân sinh viên.

Cô nhếch mép, khuôn miệng vẽ thành nụ cười nhạt nhẽo. Kinh tế ư? Điều gì thú vị ở kinh tế khiến cho ba mẹ đều muốn cô vươn tới? Là một chỗ đứng trong xã hội hay là vì tiền bạc có thể kiếm được nhiều hơn? Tiền của nhà cô còn chưa đủ hay sao?

Bàn chân vẫn đứng nguyên một chỗ, đôi mắt di chuyển từ dãy nhà cao tầng sang hàng cây cao lớn tỏa những bóng mát to đùng xuống sân. Đột nhiên, bóng một cô gái nhỏ trên tay đang ôm một cục lông màu trắng, đôi mắt mở to, bàn chân khua loạn xạ, loay hoay rơi vào tầm mắt cô.

- Này, này!

Tiếng cô gái yếu ớt với gọi từ bên trên xuống khi thấy ánh mắt Phương vừa chạm đến. Phương nhíu mày nhìn cho rõ cô bạn đang vắt vẻo trên cành cây kia, ngước mắt tò mò.

- Bạn có thể đỡ dùm mình chú mèo này chứ? Nó bị mắc kẹt.

Mèo ư??? Cô ta có biết là chính cô ta đang bị mắc kẹt trên cây không vậy? Vì lý do gì mà cô ta lại cố gắng đưa con mèo đó xuống trong khi con mèo đó biết cách trèo lên thì chắc chắn phải tìm được cách nhảy xuống. Việc mà cô ta đang làm quả thực ngu ngốc hết cỡ!

Phương chần chừ, đôi mắt vẫn u ám đậm chất ngu-thì-chết-chứ-tội-tình-gì nhìn về phía cô bạn kì quặc cùng cái cục lông màu trắng đáng ghét. Ngược lại với Phương, cô bạn kia vẫn không ngừng chớp đôi mắt tròn, ôm cục lông nhìn nó vẻ cầu cứu. Phương chán nản gật đầu, từ từ giơ hai bàn tay đỡ cục lông rồi thả nó xuống đất. Cô bạn cũng tự mình trượt xuống khỏi tán cây đi đến gần Phương. Đôi mắt tỏ vẻ cảm kích.

- Cảm ơn nhé. Không có cậu tớ cũng không biết làm sao nữa. Tớ là Cẩm Thương, mọi người gọi tớ là Kẹo, còn cậu?

- Phương!

- Ừa, cậu lạnh lùng nhỉ!

Hử? Cái gì? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, sống 18 năm trên đời chưa từng có ai nói Phương lạnh lùng cả. Bạn bè trong lớp cũng hay trêu trọc, nói cô là kiểu con gái chả biết giữ ý, đi học người chưa thấy mà đã thấy miệng đến trước mở cửa rồi. Ấy vậy mà cô gái đứng trước mặt cô đây lại đang hết sức chú tâm đến cục lông nhỏ đáng ghét và phán một câu xanh rờn: lạnh lùng.

Phương hắng giọng tiến gần hơn đến chỗ cô bạn tên Thương kì lạ, ngón tay chỉ trỏ cục lông đang nằm trên tay cô.

-Tôi không thể ưa nổi cái loài động vật này!

Thương giương đôi mắt ngạc nhiên lên nhìn cô bạn mới. Chưa bao giờ cô thấy một cô gái nào giống cô bạn này. Hình như đối với con gái, mèo vẫn luôn là loài động vật đáng yêu nhất, đôi mắt xoe tròn long lanh lúc nào cũng mở to, và cái đầu xù bông cứ dụi dụi cù vào bàn tay cô thích thú. Thế nên cứ mỗi lần nhìn thấy chú mèo nào dễ thương là cô lại muốn bế về nuôi. Hẳn là Phương chưa nuôi mèo bao giờ nên mới chưa thấy được vẻ đáng yêu của chúng.

Bất chợt Thương cười toe, hàm răng đều và trắng lộ dần ra dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười ấy sao mà trong sáng và hồn nhiên đến thế. Phương không nói gì, chỉ đứng im và nhìn cô gái đang ở trước mặt mình. Bỗng tờ giấy nhập học đang cầm trên tay bị giật phắt, cô còn chưa kịp định hình được chuyện gì vừa xảy ra thì cô bạn mới đã chăm chú đọc đọc rồi vội vã nhìn đồng hồ.

- Cậu hôm nay mới nhập học sao? Cậu học nguyện vọng hai à? Vậy phải nhanh một chút, sắp muộn rồi!

Chẳng cần giải thích gì cho Phương, cô bạn tên Thương hồn nhiên nắm chặt tay cô kéo đi nhanh chóng. Phương bất giác chạy theo cô bạn ngốc nghếch đó, trong lòng cảm giác có chút gì đó ấm áp, quen thuộc. Sau sự việc vừa mói xảy ra thì cô thừa biết cô bạn này ngốc nghếch đến mức nào mà không hiểu tại sao cô vẫn chạy theo không một chút suy nghĩ. Trong đầu lóe lên câu hỏi, nhỡ đâu cô ấy lại đưa mình đi đâu và làm một việc gì đó ngu xuẩn như thế thì sao? Nhưng suy nghĩ ấy dần dần bị dập tắt, trước mặt là khán phòng lớn đang đặt những bàn tiếp nhận hồ sơ. Thương lại nhiệt tình đến mức thừa thãi bắt cô đứng im, giọng nói nhanh nhẹn gấp gáp:

- Phù! Mệt quá! Cậu đứng đây nhá tớ vào lấy số cho!

Không cần nghe câu trả lời của Phương, dáng người nhỏ bé của Thương đã nhanh chóng hòa vào dòng người đang cố gắng len lỏi vào bên trong, vì ai cũng muốn nhanh chóng làm xong thủ tục để thoát khỏi chốn đông đúc này.

Phương bất lực, tìm cho mình một chỗ thích hợp và ngồi xuống chờ cô gái ngốc nghếch kia ra.

Cô ngước đôi mắt trong veo ngắm nhìn ngôi trường này, thực sự thì nó chẳng có ấn tượng gì với cô cả vì cô vào đây chỉ do nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến bạn bè, thầy cô chứ cái gọi là đam mê hay nhẹ hơn là thích thì chỉ dừng lại ở con số không.

Cô không biết sau ngày hôm nay cô sẽ học tập như thế nào. Cô ghét tất cả những gì liên quan đến kinh tế! Cho dù sau này cô vẫn có ý định thi lại, vẫn quyết định theo đuổi ước mơ cua mình nhưng liệu với việc ngày nào cũng phải đối mặt với 2 chữ Kinh Tế to oạch trước khi vào trường thì cô có đủ can đảm để theo học không?

Đang hỗn độn với mớ suy nghĩ của mình bỗng cô bạn gái kia chạy đến dúi vào tay cô một mảnh giấy nho nhỏ:

- Số 116 này. Hy vọng chúng ta cùng lớp, tớ học lớp QH-2013-E-QTKD 1

- Ừ.

Phương đáp lại cô bạn một cách thờ ơ. Trên khuôn mặt Thương có chút gì đó thoáng buồn, cô cúi đầu tiện chân đá viên sỏi trước mặt lên phía trước rồi quay lại mỉm cười với Phương,

- Thôi vào đi, chắc sắp đến lượt cậu rồi đấy.

Phương đứng dậy, nắm chặt lấy tờ giấy trong tay, khuôn mặt lạnh tanh bước về phía trước, không quan tâm rằng từ nãy đến giờ cô không phải chỉ đứng một mình. Trước giờ cô không phải là người lạnh lùng, nếu như là cô của nhiều ngày trước, có lẽ cũng đang vui vẻ, vô tư như thế. Nhưng cô của hôm nay, trong trường hợp này liệu có thể vui được không?

- Chờ tớ với, cậu đi nhanh thế!

Thương nhanh chóng chạy lên đi ngang bằng với cô, cứ líu lo liên hồi như một con chim chích chòe.Ngược lại hoàn toàn với sự nhiệt tình của Thương, cô chỉ ậm ừ mấy từ ngắn gọn cho qua chuyện. Trong đáy mắt Thương thoáng một tia thất vọng, cô chán nản không nói thêm gì nữa và cuối cùng thì việc nhập học cũng diễn ra nhanh chóng trong sự im lặng.

- Phù..uuu!! Cuối cùng cũng xong rồi. Hehe, không ngờ tớ với cậu lại học cùng lớp, thật là có duyên.

- Ừ.

- Cậu có muốn đi tham quan trường một vòng không? Trường mình nhiều chỗ hay lắm!

- Không, tôi không hứng thú.

- Đi đi mà, nhất định cậu sẽ thích!

Cô chần chừ, nhưng nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô bạn đang rất mong chờ mình đồng ý, cô không nỡ từ chối.

- Ừ, nhưng một lát thôi nhé!

Thương ngạc nhiên mở to đôi mắt đen láy ra nhìn Phương. Đây là câu nói thân thiện nhất của người bạn mới mà cô được nghe trong ngày, cô vui sướng nắm tay Phương bước đi vòng vòng. Phương vẫn im lặng nhưng cô bạn thì cứ ríu ra ríu rít.

Bước đến cây cầu bắc ngang hồ nước dẫn vào khoa Pháp, bóng cây rủ xuống mát rượi khiến Phương chú ý. Cô bạn bên cạnh dường như phát hiện ra điều bất thường đó, vội vã lôi điện thoại ra trước mặt cô, cười toe.

- Tớ với cậu chụp một cái ảnh kỷ niệm nhé.

- Không! - Phương dứt khoát trả lời.

- Một kiểu thôi - ánh mắt ngây thơ ngước lên nhìn Phương vẻ mong đợi.

- Tớ không thích chụp ảnh!

Thương xụ mặt xuống, hai chân đang day day viên đá dưới chân, bàn tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

- Tại sao những hành động của cậu lại ngu ngốc hơn cả loài động vật thế?

Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, phá vỡ không gian im lặng của cả hai, Thương tò mò kéo tay cô tiến lại gần nơi phát ra âm thanh đó.

- Oa! Đẹp trai quá!

Trước mắt Thương là 2 chàng trai đang đứng đối diện nhau, khuôn mặt một người đỏ lừ, hằn rõ từng đường gân, khuôn miệng không ngừng tuôn ra những lời cay độc còn người kia chỉ biết đứng im và chấp nhận. Trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ “Tại sao một người đẹp trai như vậy lại có thể phát ra những lời nói xấu xa đến như thế cơ chứ?”

- Thôi! Đi! Chuyện không liên quan đến mình, xem thế là đủ rồi.

- Ở lại xem có chuyện gì thôi mà!

Bước chân Phương ngừng lại, cô quay phắt người ném tia nhìn tức giận về phía cô bạn mới. Giọng nói đã lạnh lùng lại thêm chút tức giận, âm điệu cũng trở nên to và rõ hơn.

- Cậu có biết người Việt Nam rất xấu xa không? Khi thấy điều bất bình, họ chỉ biết đứng lại xem và coi đó như một trò vui chứ không bao giờ nghĩ đến việc tìm cách ngăn điều đó lại?

Có lẽ Phương không nghĩ giọng nói của cô có sức thu hút đến thế. Nội dung trong câu nói lại càng thu hút những kẻ liên quan đặc biệt là hai anh chàng kia.

Chàng trai đang ra rả thốt ra những lời “vàng ngọc” của một tên côn đồ bỗng nhiên ngừng lại. Anh lia ánh nhìn tức giận về phía Phương, đôi mắt chuyển dần sang trạng thái thích thú. Trước mắt anh, một cô gái tóc buộc cao vổng, khuôn mặt tròn bị che lấp bởi cặp kính cận dày và to. Cô không quá đặc biệt, thậm chí còn hơi mũm mĩm. Chỉ duy nhất có giọng nói, giọng nói của cô hình như mang theo chút gì đó lạnh lùng, tàn nhẫn và đang vô cùng khó chịu.

Anh bước thẳng về phía cô gái đang giận dữ chỉ trích bạn mình, giọng nói của anh cắt ngang có phần hào hứng.

- Vậy trong trường hợp lúc này của cô, cô định sẽ làm gì?

Bạn đang đọc Windy Sky sáng tác bởi Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.