Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 1784 chữ

Cuối cùng thì cơn bão mang tên điểm chuẩn cũng đổ bộ xuống toàn bộ học sinh 12. Các trường Đại học Cao đẳng lần lượt công bố điểm chuẩn trên các trang tra cứu điểm. Hàng loạt trang facebook cũng tham gia vào cơn bão, cập nhật điểm chuẩn nhanh nhất cho những sĩ tử đang ngồi hóng hớt kia.

Và Phương đương nhiên không ngoại lệ!

Vẫn tình hình tương tự như cách đây hơn một tuần. Cô ngồi chắc như dính sáp trước màn hình máy tính, ngón tay không ngừng nhấn nút F5. “Dược, rút cuộc thì bao giờ thím mới chịu có điểm chuẩn cho tôi?”

Phải công nhận một điều rằng, điểm chuẩn không khiến Phương mất nhiều lần refresh như điểm thi. Chỉ mất một buổi sáng nhấn lia lịa phím F5, cuối cùng thì cũng thấy trong danh sách những trường có điểm chuẩn có tên Đại học Dược Hà Nội.

Không làm nhiều thủ tục rườm rà như lần trước, Phương nhanh chóng nhấp vào đường link dẫn đến con số thần thánh. Đôi mắt mở to hứng trọn con số có hai chữ số đỏ chót nổi bật trên màn hình đập vào mặt.

27!

Hai mươi bảy!

Ngón tay cô run run trượt khỏi màn hình máy tính. Cái gì vậy, con số đó ở đâu ra vậy? 27 là thế nào? Sao lại là 27?

Cô không tin vào mắt mình, ngón tay lại tiếp tục tìm đến phím F5.

Refresh.

Dòng chữ điểm chuẩn của trường Đại học Dược Hà Nội vẫn nằm im không dịch chuyển. Cô không nhìn nhầm, cũng không nhấn nhầm vào điểm chuẩn trường nào cả. Vậy là 27, là hai mươi bảy thật rồi.

Khóe miệng Phương hơi giật rồi tự động cười. Một nụ cười thật kỳ lạ.

Người ta nói với nhau rằng người ta khi buồn thì hãy tìm một ai đó tâm sự và khóc thật to. Khóc càng to, chút gì đó trong lòng sẽ tự nhiên vơi hẳn.

Nhưng cô thì sao, có thể làm gì nữa ngoài cười chứ?

Người ta tìm bạn thân để tâm sự, cô không có.

Người ta tâm sự với ai đó rồi mới khóc thật to, cô thì còn đầy những đau đớn trong lòng. Sao có thể thoải mái mà khóc thật to, mà buông xuôi? Cảm giác của cô bây giờ chỉ có thể miêu tả bằng hai từ: “trống rỗng”.

Từ lớp 1 đến lớp 12, Phương luôn là niềm tự hào của bố mẹ. Cô chưa bao giờ giành vị trí đứng đầu, nhưng cũng chưa bao giờ rớt khỏi top 5. Cô không quá thông minh, nhưng luôn luôn là một học sinh chăm chỉ. Thời gian rục rịch làm hồ sơ thi Đại học, trong lúc các bạn còn phân vân chọn giữa trường này trường kia thì Phương đã biết chắc chắn mình thi trường gì - Đại học Dược Hà Nội, ngôi trường cổ kính nhưng danh tiếng ấy. Cô sẽ trở thành một dược sĩ, hoàn thành ước mơ từ hồi còn bé xíu của mình. Nộp hồ sơ, thay vì nộp vài trường thấp để đề phòng, Phương vẫn chỉ nộp duy nhất một cái. Nhưng bố mẹ tin cô, thầy cô tin cô, tất cả bạn bè đều tin cô làm được.

Trái tim bên trong lồng ngực như có sợi dây vô hình nào đó thắt chặt lại. Khuôn mặt cô lạnh tanh không rơi nổi một giọt nước mắt nào.

Bức bối, khó chịu quá!

Con người ta muốn khóc để vơi đi những nỗi đau trong lòng, còn cô, muốn khóc nhưng nước mắt không thể rơi nổi, nỗi đau cứ thế dồn nén lại thắt chặt cả linh hồn yếu đuối bên trong.

Con xin lỗi bố mẹ, con đã làm bố mẹ thất vọng rồi …

~oOo~

Mẹ đem lên tầng một bát cháo thịt băm, gõ nhẹ mấy tiếng vào cánh cửa gỗ im lìm. Bên trong vẫn lặng.

Phương im lặng trong phòng không lên tiếng, cả ngày nay cô chưa ăn uống gì. Mặc kệ bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn không dứt, cô vẫn ngồi nguyên trước màn hình máy tính, khuôn mặt lạnh tanh dán chặt vào dòng chữ điểm chuẩn cũng không có chút xê dịch. Hình như mọi giác quan của cô tê liệt cả rồi, cô không còn thấy, không còn nghe, không còn cảm nhận được tiếng nước mắt rơi của người phụ nữ đang đứng bên ngoài kia.

Mẹ không còn gõ cửa nữa, bàn tay bà đã bắt đầu đỏ lên vì gõ quá nhiều lần vào cánh cửa gỗ mà bên trong vẫn không có dấu hiệu trả lời. Đằng sau bà, bàn tay to lớn của bố đặt lên vai bà khe khẽ.

- Mẹ nó … về phòng nghỉ trước đi.

Bà không nói gì, chỉ lặng lẽ đi xuống cầu thang. Những giọt nước mắt vẫn bướng bỉnh thi nhau rơi ra khỏi khóe mắt đã có những nếp nhăn vì suy nghĩ. Đợi bà đi khuất, ông bố tiếp tục gõ cửa, nhưng nhịp gõ nhanh hơn, mạnh hơn, và giọng nói của ông cũng vô tình lạnh lẽo.

- Mày có còn là một đứa con không hả Phương? Mày có biết cả ngày mày chỉ đóng cửa ở trong phòng im lặng như thế, mẹ mày đã lo đến thế nào không?

Không có dấu hiệu trả lời nào từ bên trong. Ông thở dài chán nản. Rút cuộc đứa con gái ông bây giờ muốn nghe gì, muốn biết gì mới chịu đứng lên? Nghĩ đến người vợ đang ốm yếu mệt mỏi, ông không dừng lại được cơn tức giận. Nếu cô nghe ông, nếu cô thi vào một trường kinh tế để về nối nghiệp gia đình, giờ cô đã không thế này.

- Đã nói mày hãy thi một trường kinh tế, nếu vậy có phải là mọi chuyện đã tốt đẹp hơn không? Mày sẽ không trượt, cũng không phải lo lắng ra trường sẽ làm gì, mẹ mày cũng không khổ, không lo lắng cho mày đến bạc cả tóc nữa.

Vẫn không có dấu hiệu nào khác ngoài sự im lặng. Ông không còn chịu nổi sự u ám đến rợn người này nữa, căn nhà ông không phải là nhỏ để có thể chỉ có mình tiếng ông cũng khiến cho cả căn nhà bớt trống vắng. Lần này ông hét lên, bàn tay đập cửa dữ dội hơn.

- Mày có tự đứng lên được không Phương? Hay là đang tự chôn cho mình một cái hố mà nhảy vào đó. Mày muốn bố mẹ mày cùng nhảy vào và lấp luôn một thể hả?

Cạch!

Tiếng mở khóa cửa vang lên từ bên trong, ông bố thở phào nhẹ nhõm. Cánh cửa gỗ dần hé mở, đứa con gái duy nhất của ông cũng xuất hiện, khuôn mặt gày gò, xanh xao.

Ông nhìn thấy hình bóng mình trong đôi mắt cô con gái, độc ác, tàn nhẫn. Hình ảnh đó lưu lại trong vài giây rồi vụt qua. Cô lao xuống cầu thang chạy vội vã, không có điểm đến, không có cái đích.

~oOo~

Lời bố nói như con dao sắc cứa vào trái tim cô từng vết, từng vết. Khóc hết nước mắt, Phương tự cười chính bản thân mình.

Đứng lên đi, không có ai vực mình dậy nữa đâu! Tự mình phải đứng lên mà đối mặt thôi.

Cô bắt đầu bước, con đường về nhà mờ mờ ảo ảo trong đêm. Một bóng hình lảo đảo bước loạng choạng về phía ngược lại. Cô không nhìn rõ người đối diện, chỉ thấy khóe môi anh chợt nhếch lên, bàn chân bước trật một nhịp và tấm thân nặng nề phủ chụp lên người cô.

Bên lề đường vắng giữa đêm Hà Nội. Cô nhận ra cái thứ chết tiệt đang dè lên người mình, là một kẻ say rượu!

Cô bực mình, khó khăn đẩy cục nợ đó xuống lòng đường. Còn chưa kịp đứng dậy, bàn tay con trai mạnh mẽ đã nắm chặt lấy tay cô, khuôn miệng mấp máy những câu nói không rõ ràng cho lắm.

- Em về rồi đúng không Thảo? Em đã về rồi đúng không?

Phương không quan tâm đến câu chuyện của kẻ say đang nắm chặt tay mình. Cô dùng hết can đảm hất tay hắn ra, bật dậy vội bỏ chạy.

Kẻ say tìm mọi cách gượng dậy, ôm chầm lấy cô từ phía sau, chụp vào cổ cô một thứ gì đó khiến cô phát sợ. Giọng nói anh ta u ám.

- Em về để lấy thứ này đúng không? Anh trả lại cho em nhé!

- Ơ cái tên điên này!!!

Phương dùng hết sức mình đẩy kẻ say ra. Kẻ say vừa ngã xuống lòng đường bất chợt im lặng không động đậy, khóe môi cũng không còn mấp máy nói nhảm nằm bất động giữa lòng đường.

Phương hơi chạnh lòng, có lẽ nào cô đã hại chết anh ta?!

Vội vã quay người lại cúi đầu lay lay kẻ say, cả người cô run lên, giọng nói cũng có phần hỗn loạn.

- Anh ơi anh có sao không vậy?

- Cậu chủ, dừng xe!

Tiếng còi xe và đèn pha sáng trưng làm cho Phương giật mình lùi lại. Trên xe tiến xuống ba người đàn ông mặc áo vest đen đang bước lại gần phía cô. Hai người khiêng kẻ say vào xe, người còn lại cúi rạp đầu trước mặt cô vẻ cung kính.

- Cảm ơn cô đã cứu cậu chủ!

Nói rồi, không đợi Phương kịp có ý kiến. Người đàn ông quay đầu vội vã lên xe, ra lệnh cho xe đi khỏi.

Xe lăn bánh, con đường lại rộng và vắng giữa đêm. Gió đêm làm Phương sởn gai ốc, cô ngơ người, chuyện kinh hoàng này giống như một giấc mơ. Vô thức, cô tìm cảm giác chạy một mạch về nhà, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ. Học, cô sẽ học đại học, cô sẽ học nguyện vọng hai, và cô, chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục ước mơ của mình.

Đêm lạnh, cánh cổng trắng còn đang mở toang và đèn trong phòng khách vẫn còn sáng. Mẹ đang vùi đầu khóc bên vai bố, vừa thấy cô vội vã chạy lại bên cô. Hơi ấm từ mẹ truyền sang khiến đôi mắt cô lại cay xè. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt già nua của bố.

- Bố. Con muốn học nguyện vọng hai.

Bạn đang đọc Windy Sky sáng tác bởi Dilmat_chanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dilmat_chanh
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.