Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 3746 chữ

“Anh cần nói chuyện với em, Gabriella.”

Gabriella rời mắt khỏi cuốn sách cô đang đọc ngước nhìn anh, ngạc nhiên thấy Rufus đã lặng lẽ vào phòng cô từ lúc nào mà cô không hay.

Một việc không thường xuyên xảy ra, vì hai tuần vừa rồi cô đã luôn luôn biết chính xác anh ở đâu trong nhà mỗi khi anh về và tránh không đến gần.

Đấy là lý do tại sao, khi cô biết Rufus định xuống nhà tối nay, cô đã trốn biệt trong phòng cô đọc sách.

Cô ngước nhìn anh lạnh lùng, quyết tâm không bị quyến rũ bởi vẻ đẹp trai ngạo nghễ của anh. Thậm cả khi tim cô bắt đầu đập loạn lên vì sự xuất hiện của anh, và toàn bộ cơ thể cô nóng lên hưởng ứng.

“Anh đang làm gì trong phòng em thế?” cô hỏi. “Em nghĩ chúng ta đã thoả thuận là em sẽ tới gặp anh khi em muốn mà. Và anh thấy đấy, em không muốn.” cô cứng rắn nói thêm.

Biết Rufus ham muốn nhục dục nhiều đến mức nào, cô đã rất ngạc nhiênhay là thất vọng?khi anh giữ lời hứa. Nhiều đêm cô xuýt phát điên lên vì thất vọng khi nằm trên giường, biết anh chỉ ở bên kia hành lang, và cô gần như bị cám dỗ đến với anh để anh cho cô điều cô cần, để được chìm đắm trong niềm đam mê nóng bỏng làm cho cô không thể nghĩ được gì khác ngoài Rufus, và niềm vui sướng anh mang đến cho cô trong khi cô cũng làm anh vui sướng.

Nhưng cô đã không. Biết Rufus có ý định ly hôn với cô ngay khi gặp cơ hội đầu tiên là đủ làm nguội lạnh mọi ham muốn.

“Anh thấy rồi.” Rufus dài giọng khi bước hẳn vào trong phòng, đóng cửa lại đằng sau anh.

Tín hiệu báo động loé trong đầu Gabriell, hơi thở của cô tự dưng trở nên ngắt quãng vì hồi hộp, hai má cô đỏ bừng khi cô nhìn theo dáng đi nhẹ nhàng như con báo săn mồi của anh bước ngang tấm thảm nơi cô ngồi. Hai đỉnh nhọn của cô bất giác cương cứng lại dưới làn vải áo thể thao cô mặc trong nhà, và sức nóng giữa hai đùi cô làm cô thấy tư thế cô đang ngồi thật bất tiện.

Trời ơi, cô đã nóng lên và sẵn sàng chỉ vì nhìn anh!

Nếu như anh chạm vào cô…

Rufus cố gắng không để sự đói khát anh cảm thấy với Gabriella hiện lên trong mắt anh khi anh nhìn xuống cô, như uống vào sắc đẹp gợi cảm của cô, bầu ngực kiêu hãnh vểnh cao của cô căng lên dưới áo, cặp chân dài bất tận bó trong quần chỉ cao vừa đến hông.

Hai bàn tay anh nắm chặt lại hai bên cạnh sườn khi anh nhận thức được nỗi khao khát xé toạc quần áo cô ra, hôn lên từng inch trên cơ thể cô, thưởng thức hai trái tuyết lê trong lúc chạm vào cô và vuốt ve cô tới khi cô run kên vì khoái cảm làm cô thật ướt và thèm khát anh.

Như anh thèm khát cô.

Nhưng anh đã sai khi cho rằng mọi chuyện giữa họ không thể tồi tệ hơn nữa. Hai tuần rồi không được trò chuyện với Gabriella, và bị cô tránh mặt anh bất cứ khi nào có thể thật là một cơn ác mộng. Gabriella ra khỏi phòng ngay nếu anh bước vào, hầu như không ăn ở nhàhầu như không ăn gì đến gầy tọp cả ngườivà hầu hết các buổi tối nếu cô không đi đâu thì cô giam mình trong phòng, hoàn toàn khép chặt với anh và với bất cứ cố gắng nào của anh để nhìn và nói với cô.

Giống tối nay.

Và Rufus không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Anh ham muốn người phụ nữ này đến đau đớn. Anh không thể ăn, không thể ngủ, và ý nghĩ có một đêm nữa với cô cuồng nhiệt trong vòng tay anh trở nên không thể chịu đựng nổi. Không thể chấp nhận nổi.

Thế là anh phải tới với cô, biết thể nào cô cũng nói không với anh, nhưng anh không thể ở xa cô lâu hơn nữa. Anh muốn, cần Gabriella đến mức anh sẽ phát điên nếu anh không có cô.

Rufus trông cũng chẳng hạnh phúc như cô vậy, Gabriella buồn rầu nhận ra, sự căng thẳng trong cuộc sống chung làm cho anh cũng có vẻ khổ sở giống cô.

Cô gượng gạo cưỡng lại ánh mắt mãnh liệt của anh khi anh không thôi nhìn cô, biết rằng cô đã gầy đi nhiều trong hai tuần qua, vẻ bề ngoài của cô trông thật tồi tệ, xương gò má nhô cao, quần áo của cô trở nên rộng lùng thùng trên người cô.

“Em nhìn có vẻ mệt mỏi đấy, Gabriella.” Rufus cau mày. “Điều hành nhà hàng có quá sức em không?”

Mặt cô sáng lên khi anh nhắc đến nhà hàng, niềm tự hào và niềm vui của cô, hài lòng vì có chủ đề trung lập để nói đến. Gabriella là một trong số những người thành công ngay từ bước đầu, một số khách hàng đầu tiên của cô đã quay lại thường xuyên chỉ sau hai tuần khai trương, và giới thiệu nhà hàng cho bạn họ cùng đến. Đấy là điều mà cô luôn hy vọng, và nó làm cô quên đi nỗi buồn của mình mỗi khi nghĩ đến nó.

“Không sao,” cô quả quyết với anh, dường như khi nhắc đến nó thì cô lại trở lại là con người đầy nhiệt huyết lúc trước. “Anh nên đến thử một lần xem,’ cô trêu chọc thêm. “Hầu hết mọi người ở Gresham đều đến đấy rồi!”

“Anh biết.” Anh gật đầu, hơi mỉm cười. “Phòng ăn của nhân viên hầu như trống rỗng từ khi em mở cửa hàng. Em thật tốt bụng đã nhận lại những nhân viên cũ,” anh nói thêm vẻ hài lòng.

Ngay khi cô biết bốn nhân viên nữ của cửa hàng cafeteria cũ đang làm việc ở những gian hàng khác của Rufus, cô đã vui mừng cho họ cơ hội về làm lại công việc cũ của họ. Ba người trong số đó đã quay về, trong khi người còn lại đang làm việc cho quầy mỹ phẩm không muốn rời bỏ công việc hiện tại của mình.

Nhưng Rufus có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô nghĩ tới những phụ nữ đó.

“Tại sao lại không?” Cô nói vẻ đề phòng, cô biết Rufus tin rằng cô đang hứa hão với những người phụ nữ đó khả năng mất việc của họ như lần trước sẽ không lặp lại với cô.

Rufus thở dài, anh biết cô lại hiểu nhầm anh nữa. Anh có vẻ không có khả năng diễn đạt đúng bất cứ việc gì một khi nó liên quan tới Gabriella.

“Gabriella, anh đang khen em chứ anh không chỉ trích gì em.” Anh chán ngán .

Gabriella nhìn anh dò xét một lúc. “Ồ,’ cuối cùng cô thì thầm ngượng nghịu.

Rufus cười buồn bã. “Holly nói nó rất thích những buổi tập cưỡi ngựa,”

Holly nói với anh nhiều hơn thế, nhưng anh chắc chắn Gabriella sẽ không muốn nghe kể bây giờ Holly đã vui sướng chấp nhận mẹ kế của nó, và còn nhắc anh phải “giữ Cô Gabriella làm vợ”.

Nhận thức được anh đang tự mình bước quá nhanh, và Gabriella rõ ràng không chấp nhận được anh tới gần cô, nên đó không phải là điều anh muốn nghe.

Gabriella, anh biết, không thể chờ đến khi hôn nhân kết thúc, không thể chờ đến khi đá được anh ra khỏi cuộc đời cô.

“Con bé cưỡi ngựa rất tốt.” Gabriella gật đầu đáp lại anh. “Bản năng thiên phú, Gemma dạy nó ở trường đua nói vậy.” Cô mỉm cười.

Rufus gật đầu lòng rối bời, cố nghĩ ra chuyện khác để tiếp tục nói với cô vì anh muốn được ở gần cô thêm chút nữa. Nếu không thể làm gì khác thì ít nhất anh cũng có thể được nhìn ngắm cô.

“Toby vẫn đang ở Mỹ” anh đột nhiên lên tiếng, ngay lập tức biết là sai lầm đã nhắc đến chuyện này khi anh nhìn thấy nụ cười của Gabriella nhạt đi và ánh mắt cô một lần nữa trở nên đề phòng. “Quên điều anh vừa nói đi,” anh khẽ nói, lắc đầu tự chán nản với chính mình. “Mẹ kiếp, anh đến đây vìvì__”

“Đúng vậy, Rufus, tại sao anh lại vào phòng em mà không được mời?” Gabriella cứng rắn hỏi anh. “Để lăng nhục em nữa à? Để hỏi xem em có nghe tin gì của Toby không à? Em không biết gì hết. Và cũng không muốn biết!” Cô giận dữ nói thêm, đứng dậy. “Hay có lẽ anh muốn lăng nhục mẹ em thêm nữa? Anh có hai phút để làm thế đấy!” mắt cô đỏ lên vì giận . “Nói đi, Rufus, Em thực sự muốn biết anh có ý định làm gì ở đây!”

Rufus hít vào đau khổ, nhức nhối vì sự phòng thủ cô dựng lên để đáp lại những gì anh đã từng đối xử với cô, biết anh chẳng làm được gì hơn ngoại trừ anh phải phơi bày chính anh cho cô.

Anh nhắm mắt một lúc rồi mở ra cố gắng ép không để mình tức giận trước cơn giận của cô như anh vẫn làm thế. “Em thực sự muốn biết anh đang làm gì ở đây à?” hơi thở anh cũng khàn lại như giọng anh.

“Em đang rất nóng lòng đây!” cô trả lời châm biếm. “Em rất tò mò muốn biết lời buộc tội tiếp theo của anh là gì!”

Rufus biết anh đáng bị như vậy. Thậm chí còn hơn nữa. Nhưng sự đau đớn, sự thiết tha của anh với Gabriella, sự cần thiết phải có cô đã vượt quá khả năng kiểm soát của anh. Quả là khó khăn cho anh chấp nhận được chính mình, nói chi đến Gabriella.

Nhưng nếu anh không muốn chìm trong đau khổ 5 tháng tới, thì anh phải thử thôi.

“Không có lời buộc tội nào hết, Gabriella,” anh thở dài nói với cô. “Chỉ là sự thú nhận trung thực rằng anh muốn em, thèm khát em, và anh phát điên lên khi không có khả năng ở nơi nào đó gần sát em!”

Gabriella nhìn chằm chằm vào anh, không biết làm gì khác vì quá sốc.

Rufus ham muốn cô. Rufus thèm khát cô.

Như cô ham muốn anh. Như cô thèm khát anh.

Nhưng cô sẽ không bao giờ thú nhận điều đó với anh, Cô thà là giam mình trong phòng trong 5 tháng tới còn hơn thú nhận với anh điều đó. Vậy mà Rufus đã vừa nói rồi.

Nhưng ham muốn và thèm khát thì có đủ không?

Đó là tất cả những gì Rufus có thể cho cô à? Và mặc dù cô muốn nhiều hơn, thì sự thật vẫn là sự thật, sự ham muốn và thèm khát anh cũng đang làm cô mất trí.

“Đấy là điều anh muốn nói, Gabriella.” Anh nhăn nhó rầu rĩ khi nhìn thấy nét mặt cô. “Chỉ cần__thỉnh thoảng xuống ăn tối, được không? Anh sẽ không đòi hỏi gì nhiều hơn, chỉ cần em không tránh mặt anh như mấy hôm vừa rồi. Thế có quá nhiều không…?” Anh e ngại hỏi.

Và anh rất đúng khi cảm thấy cần phải e ngại sau những điều anh đã nói với cô. Không bao giờ, Gabriella lại có thể tưởng tượng anh sẽ thú nhận anh muốn cô theo cách này. Làm cô nhận ra, có lẽ, bằng cách quyến rũ cô lên giường với anh_hoặc tương tự là điều cô chờ đợi anh sẽ làm trong hai tuần vừa rồi! _nhưng không phải là nói thẳng với cô thế này.

“Sự trừng phạt công bằng ?” Anh thở dài khi cô không đáp lại. “Anh đành phải để em quay lại với quyển sách của em thôi.” Anh gật đầu hiểu biết trước khi quay gót đi nhanh ra khỏi phòng, khép chặt cửa sau lưng anh.

Để cô quay lại với quyển sách của cô…” Sau khi anh nói anh ham muốn cô?

Anh đang đùa à?

Làm sao cô có thể nghĩ về việc gì khác, tập trung vào việc gì khác sau khi Rufus đã nói với cô điều đó?

Thay vào đó cô đi đi lại lại trong phòng với trận chiến trong lòng.

Không gì có thể thay đổi vì sự thừa nhận của Rufus. Không gì cả. Anh vẫn nghĩ cô và mẹ cô là những kẻ đaò mỏ, chỉ chạy theo tiền của James , cả hai mẹ con. Anh vẫn không tin cô trong vấn đề Toby__mặc dù thật là lạ lùng khi anh vẫn cố liên lạc với người em họ của anh. Cuối cùng, quan trọng nhất, anh đã đề nghị David Brewster chuẩn bị giấy tờ sẵn sàng để ly hôn với cô…

Nhưng đấy là do họ sẽ ở riêng trong 5 tháng.

Điều đó đã được viết trong bản thoả thuận khi họ làm đám cưới, với sự nhất trí của cả hai người bọn họ, vậy tại sao cô lại nổi giận khi Rufus chuẩn bị trước cho cuộc ly hôn?

Vì nó làm cô đau, đấy là lý do tại sao. Vì cô vẫn còn yêu anh. Vì bây giờ khi cô đã sống với anh, cô không thể chịu đựng được việc nghĩ về việc họ sẽ chia tay, và cô sẽ lại một mình sau khi ly hôn.

Và sự cô đơn đó đã hiện hữu ở đây, lúc này, và ngăn cách cô với Rufus vì chính cô, cô đã từ chối chấp nhận ham muốn nhục thể của chính cô với anh, và nó chỉ mang lại cho cô buồn khổ mà thôi. Và, nếu cô hiểu đúng anh, thì Rufus đã nói, trong 5 tháng tới, anh có thể là của cô bất cứ khi nào và bất cứ lúc nào cô muốn anh, Thay vì làm mình đau khổ vì từ chối chính mình, cô có thể hưởng thụ tất cả những đam mê nóng bỏng mà cô biết Rufus sẽ mang lại cho cô.

5 tháng là đủ cho cả đời cô.

Cô đáng có được nó, đúng không?

Cô còn run sợ nỗi gì nữa? Cô đã là một phụ nữ hai mươi ba tuổi, nhận thức rõ điều cô muốn và cần.không còn là một nữ sinh mười tám tuổi khờ dại ,và Rufus chỉ ở cách cô bên kia hành lang, chờ lời mời mọc mà cô đã ngu xuẩn từ chối không cho anh suốt hai tuần qua.

Cô có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi sen trong phòng tắm bên cạnh khi cô bước vào phòng ngủ của Rufus, cởi quần áo quăng luôn xuống sàn khi cô bước ngang phòng ngủ trên đôi chân trần, áo cô rơi ngay cạnh cửa, chiếc quần thể thao rơi ở gần giường, quần nhỏ bằng lụa rơi sát cửa phòng tắm khi cô lặng lẽ bước vào, tiếng nước chảy mạnh làm át tiếng bước chân cô.

Cô có thể thấy hình dáng cơ thể Rufus qua làn hơi nước phía trong ngăn tắm đứng, săn chắc và đầy cơ bắp, mái tóc vàng ướt đẫm bóng lên bị vuốt ngược về phía sau khi anh ngẩng đầu hứng dòng nước đang xối xuống từ vòi sen.

Cánh cửa trượt êm không gây một tiếng động nào khi cô bước vào đứng bên cạnh anh, nhìn ngắm anh, say sưa thưởng thức vẻ đẹp đàn ông của anh, thân mình anh gầy hơn cô nhớ, nhưng rám nắng và đầy cơ bắp, bề rộng của vai anh vồng lên đầy sức mạnh.

Gabriella luồn tay qua anh với lấy chai dầu tắm, đổ một ít ra lòng bàn tay rồi đặt trở lại lên giá, xoa dầu trong lòng bàn tay cho đến khi nó nổi bọt mới bắt đầu chà xát lên hai vai và lưng anh.

Nếu sự hiện diện của Gabriella ở đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của anh, nếu đây chỉ là một giấc mơ thì anh mãi mãi không muốn thức dậy.

Anh nhắm mắt lại khi dòng nước ấm từ vòi sen tiếp tục đổ như thác lên người họ, chìm đắm trong cơn mê kỳ diệu khi hai bàn tay cô lướt dọc xương sống anh xuống dưới mông, gồng mình lên vì căng thẳng khi cô tiếp tục vuốt xuống nữa dọc theo chiều dài đùi anh, và hoàn toàn bị khuấy động khi cô vòng tay chạm vào anh.

“Quay lại đi anh,” cô khàn khàn mời mọc.

Anh quay người lại, vẫn không mở mắt, rên lên trầm trầm từ trong cuống họng khi anh nhận ra không phải hai bàn tay Gabriella đang vuốt ve anh như anh chờ đợi mà là cái ấm áp của đôi môi và miệng cô khi cô đón anh vào trong cô.

Trời đất…!

Bây giờ anh mới dám nhìn xuống cô, nhìn mái tóc đen rối tung của cô ướt sũng đổ xuống lưng cô, mắt cô như tím hơn khi cô ngước nhìn anh rồi một lần nữa cô lại đưa anh vào nơi ấm áp của miệng cô.

Hai tay anh luồn vào mái tóc dày mượt của cô, kéo cô lại gần anh; anh chưa bao giờ biết đến niềm thích thú như thế này trước đây. Nó xoắn lấy anh, nâng anh lên, dâng tràn trong anh, và những ngón tay anh nắm lấy tóc cô đẩy cô ra xa khi anh biết anh đã gần chạm đến điểm mà anh không có khả năng quay lại.

“Giờ đến em,” anh thở khàn khàn, kéo cô đứng lên khi anh hôn lên mắt cô, rồi má cô, miệng cô, cái cần cổ thanh mảnh của cô và đỉnh cao nhất trên ngực cô, Tiếng rên thích thú của Gabriella cho anh biết cô thích anh hôn cô.

Cô trơn mượt và ướt, thân hình mảnh dẻ của cô cong lên khi anh quỳ xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng lách qua những lọn nhỏ xoăn xoăn để tìm đến nơi nhạy cảm nhất của cô. Gabriellla run rẩy tựa vaò anh khi lưỡi anh mơn trớn, vuốt ve rồi mở hai chân ra cho phép anh vào trong cô.

Hai bàn tay cô bám chặt vào vai anh khi cô bắt đầu co thắt quanh những ngón tay anh, nhưng Rufus vân tiếp tục đùa giỡn với cô bằng lưỡi anh, đưa cô lên đỉnh cho tới khi cô yếu ớt đổ sụm vào anh.

Rufus đứng thẳng dậy, khẩn thiết muốn ở trong cô ngay lúc này, muốn có sức nóng của cô quanh anh, bao phủ anh, đưa anh đến điểm mà cô vừa chạm tới.

Gabriella mở to mắt khi cô cảm thấy Rufus nâng cô lên, cánh tay đỡ đùi cô khi cô choàng hai chân quanh hông anh. Hai bàn tay anh ôm lấy cô khi vật cứng của anh từ từ trượt vào trong cô và cô ôm chặt anh, mỗi cú thúc của thân mình anh làm cơ thể cô run lên hưởng ứng, niềm khoái cảm dâng cao khi những cú thúc của anh trở nên mạnh mẽ và rồi anh bùng nổ.

Và anh cũng đưa Gabriella bùng nổ cùng anh, cô thét lên gọi tên Rufus khi cô rùng mình lên đỉnh một lần nữa, những bắp cơ bên trong cô xiết chặt như muốn làm cơn khoái cảm không bao giờ chấm dứt.

Rufus dựa trán anh vào người cô, thở sâu. “Em thật là tuyệt, Gabriella Maria Lucia Gresham,” Anh thốt lên nhức nhối.

Gabriella bật cười khàn khàn vì hài lòng. “Anh mới thật là tuyệt diệu, Rufus James Gresham.”

Rufus ngẩng đầu lên nhìn vào mặt cô, mắt cô long lanh tím, hai má đỏ bừng, đôi môi cô sưng mọng lên vì những cái hôn của anh. “Anh không dám hỏi cái gì đã làm em đổi ý.” Anh lắc đầu. “Mà chỉ dám cảm ơn Chúa đã làm em thay đổi!”

Cô nhìn anh và mỉm cười thanh thản và thích thú.

Rufus toét miệng cười lại rồi tắt vòi hoa sen trước khi mang cô trở lại phòng ngủ, mỉm cười nữa khi anh nhìn thấy quần áo cô rải rác khắp phòng.

“Chúng ta sẽ làm ướt giường mất,” cô phản đối.

“Anh không mong em thực tế như vậy sau việc mà chúng ta vừa làm!” Anh đùa giỡn mắng cô.

Thực tế là điều cuối cùng cô có thể cảm nhận! “Em đang nghĩ về anh,”

Rufus lắc đầu. “Anh hạnh phúc vì có em như thế này,’ giọng anh khàn khàn qủa quyết.

Anh nằm cạnh cô trên giường, đầu anh vùi vào hõm cổ mượt mà êm ái của Gabriella. Thở sâu, anh biết anh vừa có trong tay một điều kỳ diệu mà anh chưa bao giờ tưởng tượng được trước đây, với bất ký người phụ nữ nào, và anh vẫn muốn cô, muốn cô nhiều hơn nữa.

Rất nhanh, rất nhanh anh sẽ có cô nữa.

Và nữa.

Và nữa.

Anh biết anh sẽ không bao giờ có thể cảm thấy đủ với Gabriella, và niềm ham muốn cô, muốn trở thành một phần của cô, đã ở trong máu anh. Và anh biết nó sẽ luôn ở đó.

Cũng như Gabriella cũng luôn là một phần của anh…

Gabriella thức dậy sau giấc ngủ say.

Thoả mãn.

Và một mình.

Chỗ anh trên giường cạnh cô vẫn còn hơi ấm của Rufus, nhưng anh không còn ở đấy nữa.

Thay vào đó chỉ là mảnh giấy trắng đặt trên gối với chữ anh, “Gabriella yêu dấu của anh, Anh đi gặp Toby, Anh của em, Rufus”…

Bạn đang đọc Wife By Contract, Mistress By Demand của Carole Mortimer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.