Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình Yêu thời niên thiếu của Giang Vận

Phiên bản Dịch · 1961 chữ

Thành phố băng, đường sắt, nhà gỗ...

Bên ngoài, trời đang mưa nhỏ, nhịp điệu tiếng xào xạc vang vảng, Vương Hạo đang nằm trên một chiếc giường gỗ, ngẩng lên bắt chéo hai chân và đang trò chuyện cùng những người bạn cũ,

' Hạo ca, tốt nghiệp nhiều năm rồi, cũng nên tụ họp đi chứ, lớp trưởng tổ chức hội họp bạn học, thầy cô cũng đến, cậu cũng đến đi chứ.'

' Tớ thật sự không đi được, công việc bận gần chết, hôm sau còn phải đi một chuyến đến Nam Á, bàn về chuyện đưa một đống sản phẩm ra thị trường, không thể đi.'

'Biết cậu là ông chủ lớn, trong các bạn học, thân với cậu nhất, đến để bọn họ mở mang tầm mắt đi chứ, Giang Vận đến rồi.'

'Cô ấy đến rồi...? .... số mấy?.. đợi tớ!'

Đặt điện thoại xuống, Vương Hạo mang hộp giày ở đầu giường xuống mở ra, bên trong là một mớ tiền lẻ 10 đồng, gộp lại với nhau cũng không đủ 200 đồng, đây cũng không đủ rồi

' Hạo ca có thể đừng khoe mẽ như vậy không, ngoài trời mưa thì to, bên trong thì mưa nhỏ, cơm ăn cũng không vô,còn chuyện bàn về hạng mục đưa ra thị trường ở Đông Nam Á, thế chẳng phải quá khoe khoang rồi sao, mặt tớ cũng đỏ lên hết rồi.' Nhị Bạng đang gặm bánh bao đang ăn cải bẹ ngốc nghếch nói.

'Hiểu cái rắm, lúc đầu ở trường có bao nhiều là người theo đuổi Giang Vận, cuối cùng bị tớ giành được,bao nhiêu người ngưỡng mộ, ghen ghét đố kị, hận thù..nếu như để tất cả mấy người đó biết bộ dạng như * * * của tớ bây giờ, sẽ khiến cho họ cười chết mất. Nhị Bạng trong túi còn tiền không.'

' có tiền để cả gia đình cậu gặm màn thầu??? Nhị Bạng này không bao giờ khoe khoang, nhưng một khi đã có tiền thì đều đâu tiên đó là mua xi măng hồ dán để xây lại những chỗ bị rỉ mưa, không cần phải dùng đến bồn để hứng.' Nhị Pang nhìn vào cái bồn nơi bị nước lắp đầy, chủ động đem đi đổ.

Vương Hạo thở dài một cái

'Làm gì? Muốn đi à?' Nhị Pang liếc mắt hỏi

Vương Hạo không lên tiếng, từ trong bóp lấy ra tấm ảnh của Giang Vận, đây là hai người chúng tớ chụp ảnh chung trong những lúc lên lớp, rất trong sáng, chân thành.

'Từ lúc sau tốt nghiệp cô ấy đã đi nước ngoài, chúng tớ mất liên lạc, nói thật lòng là rất muốn gặp lại cô ấy.'

'Đừng ngốc vậy nữa, cậu tốt nhât là đừng nên tin vào lời nói sau khi tốt nhiệp quay về hai người bọn cậu sẽ kết hôn của cô ta nữa, lúc nói với cậu lời đó nghe qua thì cũng có vẻ trưởng thành, cũng là do cậu ngốc, thiếu tiền mượn nọ nuôi cô ta đi học, giờ thì tốt rồi, ra nước ngoài một cái là không liên lạc, cậu còn nhớ nhung làm gì, loại con gái như vậy không có cũng được.

' cậu nếu không nói chuyện đàng hoàng thì sẽ càm ràm, cái đập này sẽ khiến cho cậu bớt nói nhảm lại! cần phải có nhiều sự kích thích hơn tớ mới ra tay được, cút đi đồ con nghé.'

' tớ là người vậy đó, chính là kẻ hèn đi nói xấu người khác, gừ, cho cậu' một khắc sau, NhịBạng cầm hai đồng quăng cho Vương Hạo ' lấy trộm của ba tớ đó, đến lúc ba tớ đánh tớ cậu giúp kéo lại, ngăn cản.

' Anh em tốt, đợi sau này tớ được kiếm tiền rồi, nhất định cho cậu bay!' Vương hạo không ngừng cảm động

' Đầu tiên là mua xi măng sửa lại những chỗ bị rỉ nước đi! '

Vương Hạo là một thanh niên có địa vị rất thấp, cha mẹ mất sớm, chỉ còn một căn phòng cũ, khiến cậu ấy không đến mức lưu lạc đầu đường xó chợ.

Cha mẹ lúc lâm thời đã trồng hàng nghìn mẫu lúa, ngày ngày đều gặp phải mưa lớn, tất cả đều bị ngập, nợ ngân hàng và bạn thân số tiền hơn 100 vạn, không đủ khả năng chi trả, họ đã nhảy sông tự sát.

Vương Hạo nửa đường bỏ học, một bên đi làm đền bù bồi thường khoảng nợ của cha mẹ, một bên kiếm tiền nuôi Giang Vận đi học.

Còn nhớ rất rõ lúc Vương Hạo 16 tuổi, ở cổng trường, dùng khuôn mặt chứa non nớt và ngang ngược của cậu nói với Giang Vận: ' em học giỏi hơn anh, anh nuôi em học, em cứ học thật tốt, trong hai chúng ta một người có tiền đồ là được rồi, anh có thể bị người khác coi thường, nhưng em không thể bị bất cứ người nào xem thường được!!'

Vẫn còn nhớ Vương Hạo lúc ấy, dựa vào đôi tay của bản thân kiếm những đồng tiền chân chính, chỉ cần việc làm không nguy hiểm thì nhất định sẽ sống chết mà làm, ai cũng có thể xem thường cậu, chỉ cần Giang Vận không xem thường cậu là được.

Giang Vận là đứa con trưởng thành trong gia đình mồ côi mẹ, lúc cô còn nhỏ mẹ cô đã mất sớm, cha là người nuôi lớn cô, năm cô học năm 3 cao trung, cha cô vì xảy ra sự cố bên ngoài nên đã bỏ chạy, chỉ còn một mình cô mất dần phương hướng, ý nghĩ bỏ học xuất hiện. Nếu như không có Vương Hạo, cô thật sự không biết phải làm gì nữa.

Giang Vận ba năm đều là học sinh giỏi của trường, thành tích học tập luôn nổi danh ở trong lớp,chính vì điều đó khiến cô nếu vì vấn đề tiền bạc mà vứt bỏ việc học thì có phần đáng tiếc.

Vương Hạo đã đảm nhận một cách dứt khoát và kiên quyết cái trách nhiệm vào mình, cậu đi học nghề một tháng kiến được 1 nghìn 5, bản thân chỉ giữ lại 100 đồng phí sinh hoạt, phần còn lại đều đưa cho Giang Vận dùng. Bớt ăn, dùng tiết kiệm cuối cũng cũng nuôi đượng Giang Vận tốt nghiệp đại học và được cử đi học ở nước ngoài, bởi vì được bảo bọc quá kĩ càng nên có một thời gian mọi không không biết Giang Vận người gái này đã tan biết, dường như đã bốc hơi khỏi cuộc sống này.

Lần này điềm tĩnh nghe nói Giang Vận quay lại, khiến cho Vương Hạo kích động không ngừng, trái tim ngày đêm mong nhớ Giang Vận đã sớm ngừng đập nay đã hoạt động trở lại !!

Vương Hạo kích động đến độ một đêm không chợp mắt, không quản có chuyện gì xảy ra, chỉ muốn hỏi vì sao đột nhiên lại tan biến như thế.

Ngày tiếp theo, mưa ngớt, trên trời xuất hiện cầu vồng, ông mặt trời cũng đẹp đẽ hơn, tâm tình sảng khoái

Vương Hạo dùng 1 nghìn đồng để thuê hai bộ vest, một bộ cho bản thân, một bộ cho Nhị Bạng, mướn một chiếc xe santana màu trắng, dùng 100 đồng để đổ xăng, mua một cái hộp Yuxi, phần còn thừa để sau khi kết thúc họp lớp cùng bạn học, cậu cùng Nhị Bạng đi về nhà.

' nhớ rồi chứ, tớ là ông chủ của tập đoàn Vương Thị kinh doanh thời trang quần áo, cậu là tài xế của tớ, gần đây chúng ta đang bàn về hạng mục 3 nghìn vạn, vạn nhất đừng để lộ.' ở cổng nhà hàng, Vương Hạo đeo mắt kính râm, đứng nghiêng dựa vào bên cạnh cánh cửa của chiến xe santana dặn dò Nhị Bạng.

' yên tâm đi, Hạo ca mấy năm nay, mỗi lần cậu khoe khoang, tớ đều phối hợp với cậu đến mức không chê vào đâu được đó sao, đôi hợp tác vàng, quyết liệt tuyệt thế chính là tớ và cậu.Nhị Bạng đắc ý dương dương tự đắc nói, sau đó nhanh chóng làm vẻ mặt đau khổ nói :'Tớ có thể cùng cậu đi vào ăn một chút không, lấy trộm tiền của ba tớ rồi, tớ không dám về nhà, từ đêm hôm qua đến trưa nay một miếng cũng chưa ăn nữa.'

Nói tốt như lúc ăn là được rồi, nhịn một chút đi, kết thúc tớ dẫn cậu đi ăn lẩu cay.

Không lâu sau đó, trong phòng ăn bạn học ngày càng nhiều, mọi người đã lâu không gặp, cùng nhâu chào hỏi hàn huyên.

'chả trách có thể ôm được người đẹp trở về, cũng không cần phải đi học, đó là một loại cảm giác dung sướng như tiên, thật ngưỡng mộ, nhưng cậu làm sao có thể lái chiếc santana, có điều kiện vậy thì nên lái chiếc Mercedes-Benz car.'

' Haha, Tớ thích' cười thờ ơ

Vương Hạo làm cho mọi người mật đi tự nhiên, đứng dậy chỉnh cổ áo lại, ngồi ngay ngắn, đến việc gắp thức ăn cũng không được tự nhiên vì lo sợ sẽ làm dơ bộ vest thuê

Mắt nhìn cái đồng hồ fake hiệu rolex trên cổ tay, ánh mắt luôn hướng về phía cửa, đợi cô ấy xuất hiện, tâm tình rất căng thẳng

'Giang Vận đến rồi'

Đột nhiên,một âm thanh đầy kích thích vang lên

'oh oh,Nữ thần của chúng ta đên rồi'

'cô lại ngày càng xinh đẹp'

'ơ, cùng đến với lớp trưởng sao?'

' Bọn họ không phải là ở cùng nhau chứ? nghe nói lớp trưởng luôn theo đuổi Giang Vận a?'

' Hạo ca, cậu cùng Vận tiểu thư không phải là ở cùng nhau sao?'

Chớp mắt, bầy người đã bắt đầu líu ríu, có người thì hướng ra cửa, có người thì hướng vào Vương Hạo, ai cũng biết Vương Hạo và Giang Vận là một đôi, về sau có tin đồn hai người họ chia tay, đến hôm muốn xem thử coi loại tin đồn đó có phải là thật không

Lúc đầu, Vương Hạo nghe tin Giang Vận đến trong lòng kích động không ngừng, hơi thở gấp gáp, đứng ngồi không yên, đôi tay thẹm chí không biết buông thõng

Vì sao lại hồi hộp? rõ ràng lúc đầu ở cùng nhau thì không có gì để nói, thậm chí có thể ở trước mặt cô ấy không còn những lời nói dối gánh vác, thế mà đến hôm nay lại căng thẳng đến mức tay đổ cả mồ hôi...

Lúc mà Vương Hạo nhìn thấy Giang Vận cùng với lớp trưởng cùng đến, trong tim hồi hộp một hồi, căng như sét đánh.

Tần Chí Kiệt, là lớp trưởng của bọn họ, điều kiện gia đình rất tốt,sau khi tốt nghiệp đại học được cử đi học ở ngân hàng nội bộ, trở thành tổng giám đốc, có thể nói còn trẻ mà lại có rất nhiều tiền, thời đi học đã từng điên cuồng theo đuổi Giang Vận

Vương Hạo thời đó vẫn còn là một tiểu bá vương, chuyên đi trêu chọc, lại thêm Giang Vận là một cô gái truyền thống, khiến cho Tần Chí Kiệt căn bản không có một nửa cơ hội.

Nhưng hôm nay, Giang Vận biến mất mấy năm lại xuất hiện lúc này, liên lạc đầu tiên không phải anh mà lại là Tần Chí Kiệt.

Bạn đang đọc Vượt trội của Hoang Đường Kính

Truyện Vượt trội tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ltruc2104
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.