Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chốn xưa và vết nứt niềm ảo giác.

Phiên bản Dịch · 1832 chữ

Cậu chôn sâu khuôn mặt vào đầu gối, nước mắt rơi một đường dài ấm nóng chua chát. Tay chân cậu lạnh ngắt buốt cóng, trời vẫn mưa không dứt, dòng người ồn ào qua lại vẫn không ngừng, tấp lập, huyên náo, bọt nước trắng xóa nhảy múa trên đường mỗi khi có những chiếc xe nối nhau đi qua.

Một lúc sau, cậu ngơ ngẩn nhìn thời gian trôi như cậu đã quên mất việc phải khóc nức nở, quên mất cái mệt mỏi bóp nghẹn trái tim cậu khi nãy, quên đi cái lạnh cóng ngấm dần vào trong người. Cậu trông giống một đứa ngốc nhếch nhác đến thảm hại cứ an tĩnh ngồi bệt xuống bên lề đường giữa trời nặng cơn mưa.

-Cậu không sao, chứ?

Một cô bé với mái tóc đen tuyền, xinh xắn, nở nụ cười ngốc ngốc, trên tay cầm một chiếc ô nhỏ trong suốt, mặt non nớt tinh tế chăm chú nhìn cậu.

Cậu ngẩn người, hoảng hốt rồi bằng một cách nào đó cậu mỉm cười, mắt ướt ướt cong lại, chống hai tay xuống mặt đường đầy nước, ngửa mặt đối diện với bầu trời xám xịt mây đen, chân duỗi thẳng ra, cậu cảm thấy như vậy thật tốt đẹp.

-Nhiều chuyện quá đó.

Miễn cưỡng đứng dậy, cậu khẽ nói, cô bé kia ngoan ngoãn gật đầu, chốc chốc lén nhìn bộ dạng ướt nhẹt từ đầu đến cuối của cậu, sợ sệt, siết chặt lấy cán ô.

-Dì lại mắng cậu à.

Hồi lâu vẫn chưa thấy cậu nói gì cô bé bạo gan lại gần khua khua tay, phát hiện cậu không vui, cô bé cúi gằm mặt hứng chịu cái lườm của cậu.

-Đi về đi.

Cậu bất đắc dĩ nói.

-Vậy, tớ về, trước.

Dứt lời cô bé kia vội vã chạy đi không hề chú ý việc chân váy theo bước chân đã ướt nhẹp bùn đất. Cậu nhìn qua làn mưa dày đặc đến khi bóng dáng đấy khuất bóng mới lặng lẽ bước đi, bước đến nơi lòng người nổi cơn dông.

.

Cố Từ nhăn mi, hai mắt nhắm lại, đầu cậu đau nhức như bị đập một nhát búa, dạ dày khó chịu buồn nôn, cả người uể oải không còn sức lực.

Trời sáng trắng rồi.

Cậu mơ màng nhớ lại giấc mơ đó, đúng vậy cậu chính là cậu nhóc đó, còn Vương Nghị là cô bé kia. Ký ức đấy đã rất lâu rồi, lâu đến mức nó đã trở nên mơ hồ và xa lạ.

.

Tiếng nhạc du dương vang khắp phòng, cô thò tay ra khỏi chăn với đại giữa không trung, Dạ Lam bất đắc dĩ lấy điện thoại gần đấy đưa cho cô, thở dài.

-Ai vậy?

Giọng ngái ngủ đều đều phát ra.

"Tôi, Cố Từ đây."

Đầu óc chưa thanh tỉnh của cô vẫn chưa nhận dạng người gọi đầu bên kia, ngây ngốc hỏi lại.

-Ai cơ?

"Cố Từ."

Cố Từ lặp lại lần nữa, không hề có điểm mất kiên nhẫn với cô.

-Ừ. Có chuyện gì không?

Vương Nghị mệt mỏi vực người lên, cào tóc, Dạ Lam nhìn qua cô, tay ngừng lại công việc dang dở, cười một cái, lại gần giúp cô buộc tóc, chải đầu.

"Trưa nay có thể gặp tôi được không?"

Nghĩ nghĩ, tính tính, cô nói.

-Được. Ở đâu?

Cố Từ không nhanh không chậm đáp.

"Quán.. Biết đường không? Ở.. Nếu không có thể đi theo đường.. ra đường.. là đến, nó gần đấy đi một hai nhà, bên trái. Vẫn nghe chứ?"

Vương Nghị trầm mặc tiêu hóa lượng kiến thức khổng lồ, Dạ Lam tò mò nhìn cô.

-Vẫn nghe, tạm biệt.

Đến khi cô đã tắt máy Dạ Lam mới lơ đãng hỏi.

-Ai đấy?

Tay vẫn chăm chỉ buộc gọn tóc cô, sắc mặt hòa nhã, ôn nhu.

-À, bạn học cũ, Cậu ấy có việc muốn nhờ em.

Cô vứt chiếc điện thoại đi nghiêng ngả ngồi trên giường, cầm lấy cốc nước lọc trên bàn làm việc của Dạ lam uống một hơi.

-Việc gì vậy? Anh có thể giúp được không?

Dạ Lam quay lại ghế làm việc nhẹ nhàng hỏi.

-Không cần đâu. Anh cứ làm việc đi vậy là được rồi.

Lại gần anh ôm một cái, bĩu môi.

-Công việc của anh ngập đầu rồi đấy. Còn đòi giúp.

Cô trêu chọc, cuốn lấy lọn tóc anh, xoay tròn đến khi không còn dáng vẻ ban đầu mới dừng lại.

-Đi ăn sáng đi.

Quả thật, lời của cô nói cũng không phải sai, công việc của anh đã vốn bận bịu mà vì cô phải dồn lại thành đống đầy, chứ anh lấy đâu ra nhiều thời gian bên cô như vậy mấy ngày nay.

Còn chẳng phải đêm hôm đấy gọi điện làm anh phiền não vậy vì sự khác thường của cô.

Nếu thật sự là anh.

Cô, phải làm gì đây?

Vương Nghị sắc mặt nhợt nhạt, thấp thỏm sợ hãi nhìn ánh mắt của anh qua tấm kính máy tính mờ mờ hiện bóng anh.

-Em có thể lấy cho anh cốc nước được không?

Dạ Lam bất chợt nói, nhận lấy tia chột dạ ở cô.

-Được. Em đi lấy đây.

Anh vẻ mặt yên tĩnh, cứng nhắc.

.

Tiếng còi xe inh ỏi phát ra từ những ô tô con dài dằng dẵng đang đợi toán ngưởi làm rơi đồ dùng tràn lan ở vạch sơn trắng sang đường nhặt đồ.

Trước mặt cô chiếc xe tải trọng tải nặng nề chợt dừng lại, một âm thanh chói tai vang lên, chiếc xe tải đó không có dừng, nó vẫn chạy, theo quán tính đâm thẳng đến lề đường.

Thời gian bỗng ngừng lại, hai mắt cô mở to, cổ họng nghẹn lại, chân tay cứng đờ nặng trĩu, đầu óc ngơ ngẩn, cô đứng đấy nhìn chiếc xe tải chậm rãi nghiêng dần.

-Rầm!

Tiếng rơi mạnh mẽ như muốn đâm thủng màng nhĩ của cô, máu tanh ấm nóng phun thẳng lên quần áo gọn gàng tươm tất, cô vẫn đứng đấy, chơ mắt nhìn hai mẹ con thịt nát xương tan, ánh mắt hoảng sợ lúc đó thật ám ảnh.

Cả người cô run rẩy dữ dội, mềm nhũn ngã xuống đất lạnh, âm thanh hỗn lộn xung quanh không lọt vào tai cô được bởi cô không thể nghe thấy được gì nữa, khoảng khắc đấy lại tái hiện lại một lần nữa.

Khung cảnh nhòe đi, mờ dần và tối hẳn.

.

Cô choàng tỉnh, người đầm đìa mồ hôi dinh dính, nhớp nháp.

Đây không phải phòng cô.

Không phải phòng cô.

Vương Nghị chạy vội đến cánh cửa ra vào.

Mở ra, mau mở ra!

Sao không được?!

Sao không mở ra được!

-Có ai không?!

Cô gào lên, điên cuồng như mất trí, nước mắt ẩm ướt rơi tí tách xuống sàn nhà, giao động đến đáy lòng gợn sóng trở lên yên tĩnh.

-Đừng gào thét nữa, phiền chết đi được.

-Ai!

Vị thiếu niên chậm chạp bước đến, bộ quân áo da nâu quần trắng rộng thùng thình, dáng người cao gầy mảnh khảnh, đầu đội mũ nâu có quai như mũ cao bồi, giọng nhẹ, trong nhưng đầy âm biếng nhác.

-Hừ.

Mặt cô trắng dã, tái đi.

Vị thiếu niên ghét bỏ nhìn, ngoắc ngoắc ngón tay dài trắng nõn, một loạt người phía sau khỏe mạnh đi vào.

Sau đó trực tiếp lôi cô đi.

Chẳng hiểu sao khi họ đến gần cô lại cảm thấy buồn ngủ ghê gớm, mi mắt nặng trĩu cô chìm vào giấc ngủ.

.

Văn kiện từng cái từng cái lộn xộn rơi xuống, cô bé thích thú nhìn người đàn ông đang phát điên kia, tay vỗ tay vang dội.

-Cô vẫn còn chơi trò đấy à.

Cửa êm ru mở ra, người đàn ông khỏe mạnh bước vào, áo vest đen cứng lộ ra cơ thịt săn chắc, mái tóc trắng xóa dài che lấp một phần đôi mắt màu xanh dương, má bên trái có hình xăm màu xanh dương tối màu hình thù quái dị gần như phá hỏng cả một khuôn mặt.

-Hừ. Tự, ngươi thì biết gì.

Cô bé bực bội bật dậy gào om sòm, người kia hừ một tiếng ngồi xuống ghế sofa.

-Hai người thôi đi. Ồn chết. Di, cô đưa cho tôi tập tài liệu lúc nãy tôi bảo đi.

Người phụ nữ kia bước vào, nhăn mày, tiếng va chạm nền đất của giày cao gót phát ra rời rạc đến quỷ dị, người xức nước hoa nồng đậm, áo đỏ tươi bó sát, tóc ngắn xoăn lọn to, trang điểm rất đậm.

-Đi ra đi.

Cô bé vội ngậm miệng mặt biếng sắc nhỏ nhẹ đáp rồi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Đợi cô bé bước ra khỏi phòng, người phụ nữ kia mới khẽ nhếch khóe môi, dáng thẳng tắp, cao ngạo, mặt hướng về phía cửa sổ đã kéo rèm một nửa.

-Tự.

Người đàn ông kia kính cẩn đứng lên.

-Đã xong chưa?

Người phụ nữ mân mê nét chỉ trên tấm rèm, tỉ mỉ chăm chú.

Nói xong căn phòng trở lên yên tĩnh.

Tự nét mặt thận trọng nói.

-Dựa vào kết quả thu được, tôi thấy không khả thi lắm về..

Người kia đã ngắt lời.

-Tôi đã biết. Đi ra đi.

.

Đầu cô ong ong đau nhức, cả người mềm nhũn, mờ mịt nhìn phía trước.

Đây là.

Xương người.

Là xương người.

Cô run rẩy co người thành một cục ở góc tường, bám chặt lấy đầu.

Chuyện gì đây, chuyện gì đây, tại sao lại xảy ra với cô.

-Nghị. Cậu không sao chứ?

Là ai?

Là ai vậy?

.

-Cậu tỉnh rồi à.

Một đầu tóc đen ngắn.

-Cậu là?

Cô căng thẳng lùi dần về phía sau, cảnh giác nhìn người đối diện.

-Cậu quên tôi rồi à.

Người đó đứng dậy, cười cười, mắt có phần buồn bã, tóc mái mượt mà trước trán có phần quá mắt hơi lay động theo từng động tác nhỏ nhất, ánh nắng hoàng hôn hắt từ ô cửa sổ rộng mở bỗng chốc chỉ làm nền cho người này.

Cô ngẩn người.

-Tôi, Trần Tạ đây.

Trần Tạ, Trần Tạ, cái tên này.

Vốn chết rồi mà, vốn đã chết vì tai nạn giao thông năm năm trước, chết vì cô.

Đúng vậy, người chết đáng lẽ ra phải là cô, phải là cô, người phải chết vì tai nạn giao thông năm năm trước vốn dĩ phải là cô.

Cô đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng.

-Cậu chưa chết?

Trần Tạ cười cười.

-Đúng vậy. Tôi vẫn còn sống.

Cô chạy lại òa khóc, nước mắt dàn dụa, cậu ấy chỉ ôm cô lẳng lặng, không nói gì, ánh mắt phức tạp.

.

Bạn đang đọc Vương vấn cô đơn. của Hán M
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dn7.
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.