Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạnh phúc trong suốt.

Phiên bản Dịch · 2190 chữ

Tôi nhớ khi đấy.

Máu chảy hoà trong lửa.

Bốc nghi ngút giữa trời tối đen tuyệt đẹp không sao, không trăng.

Tiếng lửa ti tách nổ, tiếng còi cứu hoả vang ing ỏi, khắp nơi là đống đồ vụn nát bươm còn sót lại sau vụ hỏa hoạn.

Dạ Lam nắm tay dẫn tôi đi giữa biển người đông đúc, hơi ấm áp chuyền từ lòng bàn tay và cả các ngón tay khiến trái tim tôi chậm nhịp.

Đã đi thật xa nơi đấy.

Ở trong lòng anh, nước mắt lẳng lặng rơi ướt đẫm một mảnh áo.

Tất cả chợt chìm lại.

.

Sáng sớm một mảnh yên tĩnh lạ thường.

Ô cửa sáng chói ngập nắng vàng rượi, đẹp mê người.

Bên cạnh giường trống rỗng.

Tôi nâng người ngó bản thân trước bàn trang điểm phía trước.

Hai mắt nhìn cũng không sưng lắm xem ra tối qua đã được chườm đá lạnh.

Tóc tán loạn rơi xuống vai trần.

Tôi ảo não vứt mình xuống giường, nặng nề thở ra.

Dạ Lam mở cửa, lộ ra một khuôn mặt cười rồi chìa ra đĩa đồ ăn sáng đơn giản mà anh làm.

-Mau dậy ăn sáng đi.

-Ừ. Kéo. Lạnh quá! Hôm qua mặc áo ngắn tay.

Nghe tôi nói xong Dạ Lam vội đi lấy quần áo để lại cửa chỏng trơ, tiếng bước chân vội vã của anh khiến tôi khẽ cười.

.

-Trời ạ. Lười thế.

Dạ Lam càu nhàu nhìn tôi chậm chạp đánh răng, hai tay vợt tóc tôi lên khỏi cổ, chải nhẹ nhàng.

Tôi nhổ đám bọt trong miệng ra phản bác.

-Đâu có.

-Không có?

Khoé miệng anh giật giật chế diễu, buộc lọn tóc dài tôi bằng dây chun ở cổ tay.

-À, có chút.

Tôi bĩu môi nhận lấy cái vỗ đầu của anh.

-Mai phải đi rồi. Nhớ quá!

Hốc cổ lộ ra một cái đầu.

Lòng không biết sao lại trở lên yên tĩnh.

-Đi đi. Về sớm.

.

Đi qua các con phố tấp lập ánh đèn chói loá.

Tôi dừng lại ở một cửa hàng mì vằn thắn tương đối đông.

-Ông chủ. Cho tôi một tô mì vằn thắn.

-Có liền!!

Chủ quán cười niềm nở chào đón nhưng không dừng việc nấu mì trên tay.

Tôi cởi áo khoác ngoài ra, ngồi vào chỗ trống, lấy máy ra xem mấy cái video trên mạng.

Độ hai mươi phút sau, một chàng trai trẻ hiền hiền bê một tô mì đến bàn tôi.

-Chúc quý khách ăn ngon miệng!

-Cảm ơn.

Tô mì nóng hổi còn bốc nghi ngút khói, tôi vừa định động đũa thì điện thoại bỗng rung, màn hình hiện hai chữ Cố Từ.

Lau tay bằng giấy ăn, tôi mới cầm lấy máy nhấn nghe.

-Sao rồi?

"Ha ha ha. Miêu miêu. Đúng vậy, ha ha ha."

Giọng nhè nhè say rượu của Cố Hạ vọng ra, ồn ào kinh khủng.

Tôi dứt khoát tắt máy.

Lấy một tí mì bỏ vào miệng cùng với sủi cảo, tôi nhai lấy nhai để.

Cái mùi vị này.

Tôi thỏa mãi cười một tiếng trong lòng.

Cố Từ lại gọi một lần nữa.

Tôi vẫn nhấn nghe nhưng để loa ngoài.

"Lúc nãy, tôi phải đưa Cố Hạ về.."

-Nói trọng tâm đi.

"Cái kia tôi tìm được rồi."

-Ừ.

Tôi rũ mi nhìn đồ ăn nổi chập chừng trên bát, tắt loa ngoài.

"Nghe nói Dạ Lam đi rồi đúng không?"

-Tôi cúp máy đây.

Mì nguội rồi.

"Khoan đã. Cô đang ở đâu?"

.

Bộ dạng anh tuấn tiêu sái bước đến, Cố Từ ngồi xuống phía đối diện, cậu đặt chiếc cặp đen lên ghế thừa, sắc mặt hồng hồng, cả người thoảng mùi rượu thơm.

-Cho thêm một tô mì vằn thắn nữa nhé ông chủ.

-Có liền, có liền.

Tôi lười để ý cậu, húp nước mì còn sót lại trong tô.

-Gọi thêm. Tự trả.

Tôi đặt đũa thật gọn gàng, lấy giấy lau miệng, Cố Từ gãi đầu không đáp lại.

-Nói tiếp đi.

Cậu biết tôi đang muốn nói đến gì, khuôn mặt thập phần nghiêm túc, lôi trong cặp ra một túi giấy và ít ảnh.

.

-Cáo từ.

Cầm áo khoác cùng tệp mà Cố Từ đưa, tôi đứng dậy đặt tiền lên bàn ăn.

-Để tôi đưa cô về.

-Được.

Cố Từ cũng đặt tiền, vội vã lấy đồ đuổi theo.

-Tôi để xe ở kia.

Tôi khẽ ừ một tiếng trong cuống họng, đứng yên tại trước cửa hàng mì.

Tuyết bay lất phất trắng xoá cứ nhẹ nhàng rơi chậm rãi, khác hẳn với dòng xe cộ ồn ào.

Chiếc xe đen bóng loáng đẹp mắt đỗ trước mặt, tôi điềm đĩnh mở cửa ngồi phía ghế sau.

Cố Từ mặt hơi vẽ nụ cười, xe cũng chậm rãi di chuyển.

-Cô thay đổi thật nhiều. Vương Nghị.

Tôi nhìn cậu ta qua gương, mặt bình thản có chút tuỳ ý dựa lên ghế mềm mại.

-Ừ.

Tiếng còi của xe cứu hoả chợt vang ngay lúc đó, inh ỏi cả đoạn đường, lấn áp cả tiếng tôi nói.

-Cô vừa nói gì thế?

Đem ánh mắt mờ mịt của Cố Từ bỏ qua.

Tôi cười khan một tiếng.

-Không. Không có gì cả.

.

"Trong thân thể của anh trai cô có chứa hàm lượng lớn ma tuý."

Tôi nhìn người trước mắt mà "Ừ." một tiếng, cả tâm hồn vốn lơ đãng giờ thả trôi phía con đường rực rỡ, kinh diễm cứ vụt qua trước mắt.

"Cô biết sao?"

Cố Từ sửng sốt đến mức lệch hướng lái, suýt nữa đâm vào một chiếc xe ở làn khác.

"Ừ."

Tôi vẫn thản nhiên.

"Vậy.."

Cậu ta đắn đo, cẩn thận nói, vẻ mặt bối rối.

"Nghĩ linh tinh gì đấy. Chẳng phải anh vừa nói còn gì?"

Ném cho Cố Từ một ánh mắt khinh thường, tôi lại tiếp tục quay về nhiệm vụ ngắm cảnh.

"À, ra vậy.. Tôi cũng tìm thấy một thứ ở hiện trường hôm đó."

Cậu ta nhẹ nhõm nói.

.

Ánh đèn của bàn làm việc hắt lên, sáng rực làm lộ ra từng khúc cắt tinh tế, gọn gàng, hoàn mĩ vô cùng mà nghệ nhân đã chế tác xem ra giá trị không hề nhỏ.

Chẳng qua..

Dạ Lam cũng có một cái như vậy.

.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông.

"Dạ Lam."

-Ừ.

Anh dịu dàng nói, ôn nhu vô cùng, đôi mắt đầy ý cười ẩn hiện sau lớp tóc bù xù trước trán.

"Em yêu anh."

Dạ Lam rũ mi, tay vân vê điện thoại.

Nghe được đoạn cười vọng ra anh mới thở ra.

-Đừng thức nữa. Ngủ đi. 11 giờ rồi đó. Đã bảo bao nhiên lần rồi.

Dạ Lam liếc nhìn đồng hồ treo tường, càm ràm trong điện thoại.

"Vậy, em đi ngủ đây. Ngủ ngon."

-Ngủ ngon. Vương Nghị.

Màn hình điện thoại đen ngòm phản ánh một khuôn mặt yên tĩnh.

.

Tôi mơ màng nhìn thấy Dạ Lam xuất hiện ở trong phòng ngủ, hai mắt có chút nhức.

Độ khoảng vài giây tôi mới xác thực được một chuyện.

Dạ Lam về rồi, trước bốn ngày tận.

Chẳng lẽ vì cuộc gọi điện đêm qua?

Môi tôi hơi mím lại, nhìn anh dọn dẹp đồ đạc bày bừa kinh khủng ở phòng ngủ, tự dưng cảm thấy có chút hạnh phúc.

-Sao về sớm vậy?

Dạ Lam lại gần tôi hôn một cái lên trán rồi khẽ nói "ngủ đi".

Thấy anh không định nói lý do cho bản thân, tôi cũng không hỏi thêm nữa, ngọ nguậy tìm chỗ ngủ thoải mái.

.

Một giờ chiều.

Tôi cảm thấy có chút đói bụng, buổi sáng tôi không có ăn gì nên hiện tại có chút đói lả.

Lê lết thân đến phòng bếp thì phát hiện Dạ Lam đang thần người đứng đó, tay anh cầm chiếc đồng hồ quả quýt trên tay, ngón tay thon dài mân mê hoạ tiết, nhìn từ xa thật sự trông rất mê người.

-Dạ Lam.

-Ừ.

Anh khẽ đáp, khuôn mặt không cảm xúc hơi nghiêng nghiêng.

-Tìm thấy ở đâu vậy?

Đôi mắt anh nhìn tôi, là sợ hãi hay là tức giận tôi không biết nhưng tôi nghĩ anh muốn bắt lấy một tia cảm xúc chột dạ ở tôi hoặc cơ thể tôi, những di chuyển nhỏ nhặt nhất tố cáo tâm lý tôi lúc này.

Tôi đứng đấy thở dài một tiếng.

-Hôm qua, gặp Cố Từ, cậu ta phát hiện nó ở hiện trường lên có đưa cho em.

Thật là bất đắc dĩ phải dấu anh mà, tin đi, tôi bưng khuôn mặt đó đối với Dạ Lam.

-Gặp? Chẳng phải, hôm qua cậu ta đi bar sao? Em..

-Không, em gặp cậu ta ở quán mì vằn thắn của ông chủ Tư đấy, anh nhớ không? Quán gần khu siêu thị ý. Khoan, sao anh biết cậu ta đi bar.

Híp hai mắt lại, tôi nhìn anh.

-Cố Hạ rủ anh, hôm qua.

-Được rồi. Em vốn định nói với anh chuyện cái đồng hồ nhưng sợ anh nghĩ linh tinh lên mới không nói. Ai gia, tốn công rồi.

Cào cào mái tóc lộn xộn, tôi một lần nữa thở dài, đói quá đi.

Bụng tôi kêu một tiếng, nghe rất rõ.

Hai má có chút đỏ lên.

-Anh đi nấu cơm.

Dạ Lam dở khóc dở cười nói, xem ra anh tin tôi.

Mong rằng điều tôi cho là đúng.

-Em muốn ăn đồ nướng!!

Tôi quả quyết đề nghị, ánh mắt trông chờ một cái gật đầu.

Được rồi, vậy thì tin anh lần này đi.

-Được thôi, nhưng em phải ăn một bát cơm.

Dạ Lam nhận lấy một cái hôn của tôi, cười dịu dàng.

Bên ngoài trời trong xanh, đẹp đẽ, đơn giản và rực rỡ.

.

Hoàng hôn vàng rượi.

Mây trắng thả trôi trên bầu trời đủ loại màu sắc rực rỡ, nắng dịu nhẹ rải xuống khuôn mặt tôi hơi thở ấm áp của nó, con đường yên tĩnh chỉ có mỗi mình tôi bước từng bước chậm chạp, giữa những căn nhà quen thuộc vẫn không hề thay đổi trong ký ức.

Hai tay cầm đồ tự dưng nhẹ bẫng.

-Anh sao biết em ở đây?

Có chút luống cuống nhìn bóng dáng cao lớn của anh, đôi mắt anh dịu dàng nhìn tôi cười, không đáp lại.

Hai má ửng hồng, vội vàng giành lại đồ.

-Để em.

-Ngoan. Anh muốn thử xem cảm giác mang đồ cho nữ chính như trong phim là như thế nào.

Tôi bật cười khẽ.

-Ồ. Thật vinh dự khi được làm nữ chính.

-Của anh.

Anh thêm lời rồi nắm lấy tay tôi kéo đi.

Đến khi về nhà, tôi mới hỏi anh câu này.

-Vậy anh cảm thấy thế nào?

Anh ôm eo tôi, vùn đầu vào bụng tôi.

-Anh cảm thấy túi đồ em mang rất nặng.

-Sao không đưa bớt cho em?

Tôi đánh anh một cái.

Đợi một lúc sau mới nghe thấy anh nói.

-Anh đi nấu cơm.

.

Gió đêm lạnh thổi, tất cả mọi thứ trầm lặng, yên tĩnh.

Cậu đưa mắt nhìn suy tư, môi vẫn vẽ nụ cười nhưng ánh mắt lại sâu thẳm.

Đêm nay vẫn vậy, vẫn mãi như vậy, là từ khi nào nhỉ?

Cậu cũng không nhớ nổi, đã quá lâu rồi.

Quá lâu để khiến ta quên yêu một người.

-Cậu hối hận à.

Trốn tránh ánh mắt đó cũng như cảm giác tội lỗi bên trong.

-Không. Sẽ không.

Cậu không có can đảm để thừa nhận sự thực này, sự thực cậu yêu người ấy.

-Cố Hạ. Lần này, tôi muốn buông.

Người kia tóc mái lù xù trước trán, giấu đi một bên mắt, chỉ để một bên chứa ngàn vạn tinh tú đẹp đẽ đến chói mắt.

Cố Hạ đưa cho cậu một ly chứa đầy rượu có màu xanh tuyệt đẹp, cả người đứng thẳng tắp buồn cười, dường như cố gắng nghiêm túc nhất có thể.

-Đúng vậy, phải vậy chứ anh trai.

Vị rượu cay cay làm đầu óc cậu choáng váng, thần trí mơ hồ.

-Cố Hạ, tôi vẫn yêu cô ấy. Tôi vẫn yêu cô ấy! Đúng vậy, tôi yêu, yêu rất nhiều...

Người trước mặt chợt hoá điên, làm gì còn vẻ nho nhã, trưởng thành và lịch sự đâu, chỉ còn một kẻ điên si tình, đang chìm đắm trong cơn khát tình.

-Một ngụm đã say rồi sao?

Cố Hạ khó tin, lẩm bẩm một mình.

Ly rượu rơi mạnh xuống sàn, vỡ tan, rượu tràn lênh láng, chàng trai ấy ngồi bệt xuống đất khuôn mặt đờ đẫn, quần áo lộn xộn, cả người nhếch nhác.

Tôi vẫn không thể nào hiểu được, anh trai, yêu một người sao yêu nhiều đến thế.

Nhưng mà, một ngụm đã say thì thật có chút mất mặt nha.

Cố Hạ ném một cái chăn lên người kia rồi phủi mông đi.

Đêm nay thật dài.

.

Bạn đang đọc Vương vấn cô đơn. của Hán M
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dn7.
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.