Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2017 chữ

Bị sét đánh rồi trao đổi thân thể gì đó, nghe nói thật sự không thể tưởng tượng được, từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra Tê Lộ cùng Diệp Phong không dám tin tưởng nhưng cũng không dám không tin.

Bởi vì…….

“ Ngươi khi còn bé bị chó cắn qua …… cho nên không sợ độc trùng mãnh thú, duy chỉ sợ lão cẩu.” Nhìn ánh mắt không dấu vết lướt qua mông mình, ẩn ẩn chưa hết ý của “ Tô Cấm”, Diệp Phong ngẩn người, sắc mặt bỗng đỏ lên, cũng chỉ có thế tử nhà hắn mới biết ….

Cho nên, trao đổi thân thể gì gì đó là thật?

“ Tê Lộ cũng không uống rượu, tửu lượng ngươi kém, dễ say, mỗi lần say lại ca hát điên cuồng.” Quang trọng là giọng hát ngũ âm không có đủ, nghe rất kinh dị, quạ đen lên tiếng còn thấy nhục thay.

Tê Lộ : “………..”

Sự thật phơi bày trước mắt, không thể không tin, Diệp Phong cùng Tê Lộ đối diện nhau, rốt cục cũng bình tĩnh lại.

“ Nhưng chuyện này thật sự rất quái dị, nếu không vẫn là thỉnh thái y đến xem đi ….” Tê Lộ nhìn Tô Cấm rồi lại nhìn sang Việt Dung, trong lòng âm thầm lo lắng.

Diệp Phong cũng liên tục gật đầu.

“ Không cần, Diệp thái y cũng nhìn không ra, mời thái y khác chỉ sợ đáp án cũng giống nhau, chuyện này vẫn nên đến Thanh Vân sơn hỏi sư phụ ta thì hơn. Chỉ là trước mắt chúng ta vô lực, chưa thể xuất phát được ….. như vậy đi, ta trước viết một phong thư cho sư phụ, xem hắn nói thế nào.” Việt Dung ôn tồn nói, Diệp Phong liền mang bút mực tới, viết một phong thư giao cho hắn.

Diệp Phong cầm thư đi ra ngoài tìm bồ câu, Tê Lộ xác định hai người đã trao đổi thân xác, những mặt khác hoàn toàn không có vấn đề, cũng thoáng yên lòng, đi ra ngoài dọn thức ăn đem đến.

Tô Cấm nhẹ nhàng thở ra, thần sắc kính cẩn đứng dậy : “ Thế tử, để thiếp giúp ngài thay quần áo.”

Hai người như thế này ở chung, Việt Dung cảm thấy cũng không có gì không ổn, chỉ là thấy mặt mình đưa ra cái biểu này này, cảm giác thật là ….

“ Vi phu …. Đi tịnh phòng một chút.”

Tuyệt nhiên Tô Cấm không có nghĩ tới, “………….”

“ Phu nhân yên tâm, vi phu, khụ, sẽ không loạn.” Thấy khuôn mặt nàng bỗng nhiên đỏ bừng, Việt Dung cũng xấu hổ theo, bất quá vẫn giả vờ ho nhẹ trấn an.

Con người có ba cái gấp, đây là điều bọn họ chắc chắn sẽ phải đối mặt, quan trọng chính là, nhịn lâu như vậy thực sự hắn sắp không chịu được.

Tô Cấm mặt càng đỏ hơn.

Đỏ không phải vì ngượng ngùng, hai người thành hôn cũng đã ba năm, đến em bé cũng sinh rồi, còn cái gì không thể loạn. Chủ yếu là nàng cũng buồn, nhưng nào có dám động tay động chân khinh nhờn thân thể hắn. Trong lòng nàng, Việt Dung luôn là người không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng tựa tiên nhân---- chỉ cần ăn uống, không có cần đi vệ sinh!!

Kết quả, hắn lại dùng thân thể nàng đi nhà xí…..

Tô Cấm thực sự không dám nghĩ cái cảnh tượng đó sẽ như thế nào, nhưng nàng cũng không thể bảo hắn nhịn được, vì vậy chỉ có thể áp xuống trong lòng cái cảm giác thốn thốn, gian nan thổi khí từ nỗ mùi cất tiếng “ Ừm”

“ ……. Ta đi đây.” Việt Dung thực sự không có nhịn được nữa, không nói thêm gì liền nhanh chóng bước đi tìm tịnh phòng, sau đó cởi bở xiêm y, thật cẩn thận ngồi vào cái bô. ( chết mẹ, cười rụng rốn!!)

Cảm giác thật sự là ……

Hoảng sợ cùng xấu hổ qua đi, lại để lại một cảm giác tò mò, tiểu tử không thể nào nhịn xuống, đáng khinh mà cúi đầu xuống. sau một hồi, trong đầu không biết xoẹt qua hình ảnh nào đó, mặt hắn bỗng đỏ , nhanh như tia chớp kéo quần lên.

Từ từ …..

Rõ ràng đã tiểu xong, vì cái gì quần cảm thấy ươn ướt?

Mới vừa đi hai bước Việt Dung đã thấy chỗ không đúng, liền ngẩn người, sắc mặt biến đổi, tức phụ này của hắn ….. không phải bị đái dắt chứ? ( ^ ^)


So với Việt Dung, Tô Cấm đi nhà xí lại dễ dàng hơn nhiều ------ hướng cái bô thượng ngồi xuống, lại đem cái vật kia áp xuống, cũng không sai biệt lắm.

Bất quá …..

Nó giống như không hiểu vì sao mình lại ngạnh.

Nhơ tới lúc vừa mới tỉnh lại, chính nó hình trụ, kình thiên, nhịn đến mức khó chịu, Tô Cấm đỏ ửng mặt âm thầm nói : Làm nam nhân cũng không hẳn dễ dàng a, lúc sinh hoạt vợ chồng luôn phải làm cái động tác mệt chết khiếp không nói, lại không có việc gì mang chính mình nghẹn tỉnh.

Thật không bằng thiến xừ nó đi. ( Á đù, chị mà làm thật anh ý biết, a ý giết)

Bất quả cũng chỉ là chửi thầm, nàng cũng không dám chạm nhiều vào thân thể Việt Dung, bằng không lại mang cảm giác tội đồ, khinh bạc hắn.

“ Thế tử, phu nhân, ăn chút cháo lót bụng đi, Diệp thái y nói các người vừa tỉnh nên ăn mấy đồ thanh đạm trước.” Tê Lộ đã hầu hạ Việt Dung súc miệng, rửa mặt, lúc này đang đứng phân thức ăn cho hai người.

Tô Cấm rửa tay sạch sẽ, đi qua ngồi bên cạnh Việt Dung.

“ Ngươi ……”

Sắc mặt hắn có chút phức tạp, Tô Cấm chịu đựng sự mất tự nhiên trong lòng, nhỏ giọng lên tiếng : “ Thế tử?”

Việt Dung giật giật khóe miệng : “……… Không có gì, ăn cơm đi, phu nhân ăn nhiều một chút, thân thể mau chóng khỏe.”

Cô nương da mặt mỏng, lại là chuyện riêng tư, nàng nhất định ngượng ngùng, thôi tùy ý vậy…. Nhưng thân thể cũng khỏe mạnh, cũng không phải là chuyện gì lớn, dù sao hiện tại ở trong thân thể cũng là hắn, hắn sẽ giúp nàng tìm cách điều trị.

Tô Cấm không biết hắn suy nghĩ cái gì, nghe vậy cũng chỉ chớp măt ----- thân thể nàng thật sự tốt à nha. Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn đang quan tâm chính mình, cũng chỉ ôn nhu cười, gắp một miếng đồ ăn vào chén hắn : “Phu quân cũng ăn nhiều một chút.”

Đại đa số thời gian nàng đều gọi hắn là thế tử, chỉ khi hai người lén ở chung, không khí tương đối thân mặt, nàng mới gọi hắn là phu quân.

Việt Dung cũng rất thích như vậy, rốt cuộc tức phụ của hắn lớn lên giọng càng ngọt, chẳng qua …..

Nhìn chính mình sinh ra chính là trắng nõn, quá mức tuấn tú, không đủ uy vũ, Việt Dung hí mắt, cảm thấy gương mặt này tương đối chói mắt.

Đàn bà chit chit, chính là như vậy! ( ông Dung này hơi bị tự kỷ tí, ý ông là đàn bà xứt đầu mẻ trán vì ổng đẹp đấy)

------ gương mặt tuần mỹ như họa, nội tâm lại cương ngạnh như đại hảo hán, Thế tử chịu đựng sự ghét bỏ với chính tức phụ nhà mình, mỉm cười nói : “ Không cần hầu hạ ta, chính ngươi ăn đi, hiện tại ngươi mới là ta.”

Tô Cấm ngẩn người, thu hồi chiếc đũa : “ Là ….”

“ Nam nữ tư thế không giống nhau, động tác, thói quen cũng có chút bất đồng, chúng ta vẫn nên chú ý một chút.” Việt Dung ôn nhu nhắc nhở nói --- hắn không nghĩ chính mình lại lắm lời như mấy bà thím ngoài đường.

Tô Cấm tự nhiên sẽ đáp ứng --- nàng cũng không nghĩ vất vả giả trang thục nữ nhiều năm như vậy. ( há há cơ hội đã đến)

Hai người tâm tư khác nhau nhưng lại cùng hướng nhau cười, cùng nhau ăn cháo.


“ Phu nhân, tiểu thiếu gia đã tỉnh, đòi muốn gặp ngài! Hôm qua ngài cùng Thế tử hôn mê, thiếu gia không tìm thấy mẫu thân, khóc rất lâu, ngài mau đi ôm hắn một cái!” Mới uống non nửa chén cháo, nha hoàn đã ôm một tiểu oa nhi đang khóc nhè chạy tới.

Tiểu oa nhi ước chừng hơn một tuổi, mặt phấn như ngọc, cực kỳ khả ái, đấy là tiểu nhi tử của Tô Cấm cùng Việt Dung, nhũ danh Phúc Sinh, đại danh Việt Minh Trấn Bắc tiểu công tử.

Tiểu yêu dính dính. Tô Cấm nở nụ cười, buông chén sứ trong tay, quay đầu tiếp nhận , vô tình kêu “Lương” béo nhi tử.

“ Lương! Lạnh!”Tiểu gia hỏa ghét bỏ đẩy mặt nàng ra, liều mạng đưa cánh tay béo hướng về phía Việt Dung, trên người còn phát ra tiếng ủy khuất rất đáng yêu, giống như đang nói: Ta không có cần cái tên người xấu không quen này, ta muốn mẫu thân.

Tô Cấm : “ ………”

Chỉ thay đổi cái thân thể thôi mà liền không nhận ra nàng, Tiểu tử vô lương tâm.

Trong khoảng thời gian ăn tết dạy dỗ hắn nhiều ngày như vậy, kết quả béo nhi tử này một chút cũng không nhận ra hắn, Việt Dung thật có chút buồn bực. Bất quá nghĩ lại chính mình hằng năm không ở nhà, thực ra cũng không tránh khỏi được sự tình, hắn bất đắc dĩ nhưng cũng không hề thấy mất mát, chỉ hướng Tô Cấm vươn tay : “ Ta đây.”

Hắn tuy tính tình đạm mạc ( nhạt toẹt ý mà), một lòng tu tiên,đối với nhi tử vẫn là thân thiết, nếu thường xuyên ở nhà, cũng sẽ tới ôm hắn. chỉ là đa phần, béo nhãi con này đều sợ người lại, không cho hắn ôm.

Tô Cấm thấy nhi tử giãy giụa đến lợi hại, cũng không cường bạo ôm hắn nữa, liền đưa chân ngắn đầu nhỏ để vào lòng Việt Dung.

Tiếu Phúc Sinh tức khắc không có ủy khuất nữa, thân mật mà ôm cổ “ mẫu thân”, tiểu thịt béo không ngừng hướng cổ hắn, trong miệng ê ê a a không hiểu đang nói cái gì.

Việt Dung nhìn như rất thong dong nhưng thực ra lại vụng về nâng mông nhỏ của hắn, nghĩ đến mấy ngày kế tiếp, hắn có thể thừa dịp cơ hội này mà cùng tiểu gia hỏa bồi dưỡng tình cảm, ngày thường cũng không có thấy được người, chỉ có thể dựa vào bức họa mà sinh tình cha con.

“ Phú Sinh, kêu cha đi.” Hắn cười dụ dỗ.

Cha?

Tiểu Phúc Sinh oai oai đầu nhỏ, một lát sau lại cười khanh khách hai tiếng, liền cắn một ngụm trên mặt hắn.

Đột nhiên bị cắn không có phòng ngừa, nước miếng đầy mặt, Việt Dung: “…….”

Bình tĩnh, bĩnh tĩnh, chỉ là nhãi con thôi.

Hắn tươi cười lau nước miếng trên mặt, định nói cái gì, trước ngực tự nhiên tê rần.

Hắn theo bản năng cúi xuống, liền thấy béo nhi tử nhà mình không biết từ khi nào đã cúi xuống trước ngực hắn, chính là dùng sức cắn địa phương nào đó.

Việt Dung : “ !!!!!!”

“ Y nha nha!!” Bú nửa ngày cũng không thấy ra thứ gì, Tiểu Phúc Sinh mất hứng, hắn đói chết rồi!

Hoan đại nhân nói : Ngày mai thấy nha !!!

Bạn đang đọc VƯƠNG PHỦ HỖ XUYÊN HÀNG NGÀY của Hoa Lí Tầm Hoan

Truyện VƯƠNG PHỦ HỖ XUYÊN HÀNG NGÀY tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.