Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2497 chữ

Đêm nguyên tiêu mười lăm tháng giêng, trong cung tổ chức hoa đăng yến. Nơi nơi đèn đuốc rực rỡ, hoan thanh tiếu ngữ, nhất phái hỉ lạc chi tướng. ( ý nói mọi người cười nói vui vẻ, tấp nập)

Thân là phu nhân thế tử Trấn Bắc Vương Phủ, Tô Cấm tự nhiên cũng dự tiệc, bất quá lúc này nàng cũng không ở trong điện cùng mọi người ngắm đèn, giải đố mà đứng nấp sau cây cối không xa đình hóng gió nghe động tĩnh.

“ Mỗi năm tết Thượng Nguyên, Kim Ngô không cấm đêm, không biết cung yến sau khi kết thúc, thế tử có hay không có chuyện khác phải làm? Nếu không có …. Nghe nói thành Đông Vạn đêm nay sẽ thắp muôn vàn đèn dầu, cảnh sắc tuyệt đẹp, Yên Nhi vẫn muốn đi xem thử … Thế Tử liệu có hứng thú đi?”

Người đang nói chuyện là một thiếu nữ mười lăm, mười sáu, dáng người thướt tha, mặt mày ngượng nghịu, một thân váy xanh , thướt tha như hải đường ngày xuân sấn đến bên nàng.

Đây là đường muội của Tô Cấm, Tô Yên, con vợ lẽ nhị phòng Quảng An Bá Phủ. Đối diện với nàng là một dáng người cao, gầy, khí chất thoát tục, chỉ lướt qua cũng thấy cao quý vô cùng, không phải ai khác, chính là Tô Cấm đã thành thân được ba năm, thê tử của thế tử Trấn Bắc Vương – Việt Dung.

Nàng kia là đường muội của nàng, thế mà ở đêm nguyên tiêu “ Đính Ước Đêm” này lại liếc mắt đưa tình với phu quân của nàng. Tô Cấm híp híp mắt, này thật là nửa điểm cũng không để đường tỷ là nàng này vào mắt a.

Bất quá việc Tô yến ái mộ Việt Dung nàng cũng biết từ trước, thật ra lúc này nàng cũng không cảm thấy khiếp sợ, mà chỉ là ghê tởm vô cùng, thật sự không biết cái gì gọi là liêm sỉ.

“ Cung yến sau khi kết thúc, ta muốn bồi phu nhân về nhà chơi cờ, tam cô nương vẫn là tìm người khác bồi đi.” Cũng may, đối với mỹ nhân mời mọc, Việt Dung cũng không để ý, lãnh đạm cự tuyệt liền xoay người rời đi.

Tô Cấm hoàn hồn, ánh mắt lãnh lẽo đã dần biến mất.

Nàng là phu nhân thế tử đoan chính như ngọc, là chính nhân quân tử, mới không thèm bận tâm cái thứ không biết xấu hổ này.

“ Thế tử!” Tô Yến đột ngột đưa tay ngăn lại, hình tượng ngượng ngùng, xấu hổ giờ biến thành hấp tấp, vội vàng, “ Thế tử thật sự không rõ tâm ý của Yến Nhi sao? Yên Nhi đối với ngài …”

“ Tam cô nương,” Việt Dung nghiêng đầu tránh nàng ta, “ Ta là đường tỷ phu của ngươi, ngươi làm vậy thì ngươi để đường tỷ ngươi ở chỗ nào?”

“Đường tỷ phu” ba chữ đâm thẳng đến trọng điểm, hiên nhiên động vào nỗi đau của nàng ta.

“ Ta … ta biết là không nên làm như vậy, chính là thế tử , Yến Nhi … thật sự không khống chế được tâm mình! Ta cũng từng nhiều lần tự nói với bản thân là không thể làm như vậy, nhưng ta chính là thích ngài! Chính là không buông bỏ được ngài! Bây giờ ta phải làm sao đây!” ( Edit : Làm sao thì kệ cha mày, liên quan đéo gì đến chồng của chị tao ( - -))

Tô Yến nói xong liền khóc, nước mặt rơi như mưa, giống như giọt sương đọng lại trên cánh hoa, không hề chật vật mà đem lại một cảm giác nhu nhược đáng thương, ( Edit: Ầy,sợ nhất mấy kiểu này) “Yến Nhi tự biết thân phận hèn mọn, không dám đòi danh phận gì, chỉ mong có thể ở bên cạnh làm bạn với thế tử, dù có làm chó mèo, chỉ cần ngày nào cũng nhìn thấy thế tử, ta cũng cam tâm …”

Nàng nước mắt rưng rưng, giọng cành nhỏ dần, thoạt nhìn si tình lại đáng thương, thật sự làm người khác đau lòng, nhưng mà Tô Cấm chỉ cảm thấy ngứa tay. ( Edit: Em cx thấy ngứa tay chị à ( ^ ^))

A miêu a cẩu cái gì, thích làm súc sinh như vậy thì trực tiếp đi làm súc sinh đi, còn làm người làm gì! Lại thấy Tô Yến nói nói lại còn vươn móng heo muốn ôm Việt Dung, Tô Cấm nheo mắt, định lao ra ngoài.

Nhưng mà …

Không được, không thể dọa thế tử gia được.

Tuy rằng tính tính nàng thô bạo, nhưng ở trước mặt phu quân nhà mình từ trước đến nay luôn giữ một hình tượng ôn nhu như nước, đoan trang hiền thục, vậy là Thế tử phu nhân đè nắm tay đang ngo ngoe rục rịch của mình lại, tránh làm nên việc gì kinh hồn.

“ Đa tạ Tam cô nương hậu ái, nhưng ta chỉ cần một mình phu nhân nhà ta là đủ rồi.” Việt Dung lui về phía sau một bước né tranh tay của Tô Yến, lãnh đạm mà không mất phong độ nói, “ Chuyện đêm nay ta sẽ coi như không có chuyện gì phát sinh, cáo từ.”

“ Thế tử.”

Nghĩ đến chính bản thân mình dáng người tuyệt mĩ dám thổ lộ như vậy, hắn lại không nửa điểm dao động, Tô Yến cắn môi không dám tin, một lát sau lại nức nở, quay đầu hướng hồ hoa sen mà chạy đi, bộ dáng thương tâm muốn chết, không bằng chết cho xong việc. ( Edit: Ồ hố, chết đi ( ^ ^))

Hiện giờ trời giá rét, trong ao còn chẳng thấy một bông sen nào, Tô Cấm thấy nàng ta vọt tới bên cạnh ao, sau không do dự nhảy xuống, tức thì lạnh mặt.

Hiển nhiên là nàng ta biết Việt Dung thiện tâm, chắc chắn sẽ thấy chết mà không cứu,nàng ta muốn mượn cơ hội này buộc hắn xuống nước, lại lấy cớ gì ma “ Tiếp xúc da thị thân mật, tổn hại thanh danh”, lấy lí do ăn vạ phu quân nàng.

Quả thực đúng là đê tiện, vô sỉ, hạ lưu! ( nói thật chứ kế nàng năm nào cũng có, tháng nào cũng diễn ra, ngán đến tận cổ !)

Tô Cấm mắng to trong lòng, rốt cuộc không nhịn được liền từ sau cây xông ra Xí, còn khôn phải xuống vớt ngư yêu sao, nàng tới nha!

Vì bảo vệ trong sạch của phu quân nhà nàng, nàng chạy cực nhanh, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, cái nàng kia tuy tính tình cao lãnh, không tính chuyện yêu đương kia, nhưng tâm địa lương thiện, con kiến cũng không dám giết, thật là …

Cơ mà phu quân nàng cũng chạy.

Không phải hướng Tô Yên bên kia mà là hướng bên nàng mà chạy, bên kia vẫn còn léo nhéo giọng nha hoàn kêu to : “ Mọi người mau tới!! Có người rơi xuống nước!!”

Tô Cấm tuyệt nhiên không nghĩ đến trường hợp này : “ …..??!!”

Nàng có phải bị xúc động nên hồ đồ, nhìn thấy ảo giác không?

Quá mức khiếp sợ, nàng quên dừng bước, liền thẳng tắp dơ đầu đón Việt Dung. Việt Dung cũng không nghĩ đến đằng sau cây cối lại có người, cũng đang chạy đến …

Uỳnh!

Hai ngươi trực tiếp đâm thẳng vào nhau, từng người vội lui về sau hai bước.

… Phi! Cái tên chết tiệt nào đi đường không có mắt?

Lần này đâm không có nhẹ, Việt Dung đưa tay xoa ngực đau, ánh mắt nhịn không được mà mang theo giận dữ, chính là không nghĩ đến vừa ngẩng đầu lại thấy một thân hình dịu dành như nước, gương mặt thanh nhã như hoa lan.

“ Phu… Phu nhân?!” Chính là Việt Dung âm thầm sửng sốt, nhưng thần sắc nháy cái đã khôi phục lại như cũ, âm thanh cũng trở nên mềm nhẹ, “ Nàng như thế nào lại ở chỗ này?”

Tô Cẩm vẫn còn ngây ngốc, nào để ý đến biến hóa của hắn.

“ Thiếp thân cảm thấy hơi nóng, mới ra đây hóng gió …” Nàng theo thói quen đáp lại, sau một lúc mới hoàn hồn, ánh mắt cổ quái nhìn hắn, “ Thế tử mới vừa rồi …”

“ Nàng đều đã đấy?” Việt Dung âm thầm kêu không ổn, tuy nhiên trên mặt vẫn vẻ thong dong , ôn hòa trấn an nói : “ Vi phu cũng cảm thấy có chút nóng, liền đi ra ngoài một chút, ai ngờ lại vô tình gặp Tam cô nương….. nàng yên tâm, chuyện đêm nay ta sẽ coi như chưa có chuyện gì phát sinh.:

Tô Yến là người nhà mẹ đẻ nàng, làm ra chuyện như vậy, không chỉ đánh một bạt tai vào mặt nàng mà còn liên lụy đến cả thanh danh cô nương Quảng An Bá phủ, Tô Cấm âm thầm nắm chặt tay, sắc mặt hổ thẹn nói : “ Tiểu cô nương không hiểu chuyện, để thế tử chê cười rồi.”

“ Chúng ta là phu tê, hà tất phải khách khí như vậy.” Lúc này không xa truyền đến những tiếng bước chân lộn xộn, hiển nhiên vừa rồi tiếng hét chói tai có tác dụng. Việt Dung ho nhẹ, mặt lộ vẻ xấu hổ mà giải thích: “ Vi phu không thể xuống nước cứu nàng, cũng không thể để người khác biết ta cũng ở chỗ này, chỉ sợ sẽ làm hỏng thanh danh của tam cô nương. Chỉ là mạng người quan trọng, ta lại rời đi như vậy nên vừa nãy … có dọa sợ phu nhân không?”

Chẳng lẽ lại không dọa nàng sợ hãi, Tô Cấm hoàn hồn, ngượng ngùng nói : “ Thiếp thân chỉ là không nghĩ tới thế tử sẽ làm vậy … ta còn tưởng ngài sẽ xuống nước cứu nàng.:

“Thực sự như vậy không ổn chút nào.” Việt Dung bất đắc dĩ cười, bộ dáng vẫn như cũ ôn nhã, cao quý.

Tô Cấm nhìn hắn, như thế nào vừa rồi còn giảng đạo nữ nhân với nàng ta, quay ngoắt một cái lại chạy không thấy tăm hơi, chỉ là nguyên do của hắn cũng quá hợp lí đi ……

Áp xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, Tô Cấm liếc về phía Tô Yến vừa được cứu lên bờ, bỗng nhiên trên đầu “ Ầm” một tiếng.

Nàng hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên liền thấy một đạo tia chớp màu tím cắt ngang qua bầu trời tối như mực, thẳng tắp hướng hai người đánh xuống.

“QQ!!!”

Tô Cấm sợ ngây người, không nghĩ ngợi gì liền hướng thẳng về phía nam nhân “ Da thịt non mềm, tay trói gà không chặt” nhà mình mà chạy.

Việt Dung sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng ôm lấy phu nhân “ kiều kiểu nhu nhu, yếu đuối mỏng manh” đang nhào tới nhà mình.

Cùng với một tiếng sấm vang rung chuyển trời đất, hai người lại lần nữa đụng đầu vào nhau, mắt thấy sao trời liền ngã bệt xuống đất. ( edit : Ô hô hô, có kịch hay để xem! ( ^ ^))

“……..”

Một trận im lặng qua đi, cả người bốc khói, tóc dựng thẳng đứng, há miệng thở dốc, phun ra một ngụm khí đen : “ Phu nhân nàng … nàng không sao chứ?”

“ Thiếp thân …. Không có việc gì ….” Tiếp tục là một khối than đen tên Tố Cẩm lên tiếng, ho sằng sặc hai tiếng, suy yếu nói : “ Thế tử thì sao?”

“Ta ổn …..” , Việt Dung bỗng khựng lại.

Lời còn chưa nói xong, Việt Dung liền thấy trước mắt tối sầm lại, ngã xuống đất lần hai.

Tô Cấm cả kinh, muốn nói cái gì liền một trận quay cuồng trời đất.

Hoảng hốt quá đọ, hai phu thê đồng thời mất đi ý thức.

Tô Cấm chưa bao giờ trải qua cảm giác nghẹn tỉnh.

Bỗng thấy … hạ thân, không biết vì sao lại thấy ngạnh ngạnh trướng trướng, hơn nữa còn có cảm giác cái mông cũng muốn động.

Không thể giải thích vì sao lại khó chịu như vậy, thực sự quỷ dị a, Tô Cấm nâng mí mắt, theo bản năng chống giường ngồi dậy, ai ngờ vừa mới động, liền đụng phải một cánh tay ấm áp.

Nàng đầu tiên bị kinh ngạc một chút, liền nhớ ra Việt Dung dạo gần đây cũng không có rời đi, mới thả lỏng lại.

“ Thế tử?” Nàng mơ mơ màng màng kêu một tiếng, định nói cái gì lại ngây ngẩn cả người.

Cái giọng này hình như có chút không đúng.

Bên kia chưa phản ứng gì, bên này có một bóng người xoay lại : “ Ừm … tỉnh rồi?”

Cái giọng sao lạ ghê, quan trọng chính là ….

Giọng nữ?!

Tô Cấm bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn vào đối tượng nằm cạnh dường như vô cùng quen thuộc.

Mặt thuôn, mày liễu, mi dài, còn cái miệng kia có chút quen mắt…..

Này không phải là nàng hằng ngày ngắm mình trong gương sao?!

Không thể nào diễn tả được cảm giác kinh khủng lướt qua người Tô Cấm, nàng đột nhiên cúi đầu, thấy một cánh tay xương khớp rõ rang cùng bàn tay vừa to vừa thon.

Đây không phải tay nàng, …. Rồi sờ bộ ngực phẳng đét, Con mẹ nó!?

Tô Cấm trừng mắt, cả người cứng lại.

Nàng cho rằng chính mình đang nằm mơ, bên cạnh người nọ cũng run run mở mắt.

“ Ngươi --------”

Tô Cấm đờ đẫn nhìn “ một ngươi kia mở miệng” liền hoảng sợ, bịp kín miệng chính mình, quay đầu nhắm mắt lại.

Nàng tin tưởng nàng phải ngủ thêm chốc lát.

Việt Dung cúi đầu nhìn ngực của chính mình đang mọc ra hai cái “ bánh bao”, trong lòng cũng nghĩ như vậy.

Nhưng nhắm mở mắt cả nửa ngày, “ Bánh Bao” trước ngực hắn cũng không có biến mất, hắn nuốt nước miếng, run rẩy đưa tay xuống sờ mó …. ( Cái tay cái tay, đánh chết cái tay >< )

Mềm mềm.

“ !!!!”

Đại não cuối cùng không chịu nổi đả kích, Việt Dung nhịn rốt cuộc không được liền xốc chăn lên , hướng cái gương trên bàn không xa mà phóng tới.

Tác giả có lời muốn nói: Đợi lâu, đợi lâu, ta đã về rồi! Mở hố 50 cái tiểu bao lì xì may mắn!

*

Bạn đang đọc VƯƠNG PHỦ HỖ XUYÊN HÀNG NGÀY của Hoa Lí Tầm Hoan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LanTangzee
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 150

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.