Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỉnh dậy liền thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 1008 chữ

Thừa tướng phủ ---

Lạc Băng Băng từ từ tỉnh dậy, vươn vai, đôi mắt đẹp khẽ chớp chớp, sau đó lại dụi mắt một lần, rồi lại dụi mắt lần hai, cái đầu nhỏ của cô xoay ngược xoay lui, cuối cùng cô mở miệng hét to lên: "O my got! Chuyện gì vậy nèeeeeeeeeeeeeeeeeee???"

Hôm nay trời đẹp, quang đãng, bầu trời không một gợn mây, trong xanh biết bao, Thượng Quan Hiển ưu nhã ngồi thưởng thức trà với đại phu nhân bỗng giật mình đến muốn rớt tim khi nghe thấy tiếng hét của Lạc Băng Băng, ông tức tốc cùng đám người hầu chạy đến chỗ phát ra tiếng hét chói tai kia

"Chi Chi, con sao vậy?" Thượng Quan Hiển ngồi xuống giường nắm tay Lạc Băng Băng

Lạc Băng Băng chớp chớp mắt nhìn ông ta, sau đó nhìn về phía đám người đang nhìn mình chằm chằm, cô mờ mịt hỏi: "Chi Chi là ai? Ông là ai? Mấy người là ai?"

Cô vừa dứt lời, một người phụ nữ liền ôm chặt cô: "Chi Chi, con sao vậy sao lại không nhớ chúng ta được chứ..."

"Người đâu, gọi đại phu nhanh lên!" Thượng Quan Hiển lớn tiếng ra lệnh, lập tức đám người hầu nhanh chân đi gọi đại phu

Lạc Băng Băng hốt hoảng nhìn quần áo của mình và của bọn họ rồi nghe cách xưng hô của đám người kia liền ngẩn ra! Cái gì mà lão gia? Cái gì mà đại phu?

Không lâu sau, một vị đại phu liền chạy tới, Thượng Quan Hiển lập tức kêu ông ta khám cho Lạc Băng Băng, vị đại phu kia liền bắt mạch cho cô rồi bảo: "Bẩm thừa tướng, mạch tượng của nhị tiểu thư ổn định, không có bất kỳ chỗ nào nguy hiểm cả!"

"Vậy tại sao con gái của ta không nhớ gì cả?" Người phụ nữ kia tức tốc hỏi

Vị đại phu kia cúi đầu nói: "Bẩm đại phu nhân, trên người tiểu thư không có bất kỳ vết thương nào, nhất là ở đầu thì lại càng không có vết thương, còn lí do đại tiểu thư bị mất trí nhớ thì thần cũng không thể đoán ra!"

Lạc Băng Băng đứng dậy, bực mình nói: "Im hết đi! Các người là ai, tại sao ta lại mặc cái bộ trang phục quỷ quái gì thế này? Ta nói cho các người biết, ta là Lạc Băng Băng, không phải là cô gái tên Chi Chi gì đó! Chấm hết! Không bàn cãi gì nữa! Bây giờ các người nói đi, đây là đâu, muốn bao nhiêu tiền cứ nói, 1 tỷ? 10 tỷ? 100 tỷ? gọi điện thoại tới trụ sở Lạc thị, ba của ta sẽ đáp ứng tất cả các yêu cầu của các người!"

Đến lượt mọi người ngây ngốc, Thượng Quan Hiển nói: "Con nói gì vậy? Lạc Băng Băng là ai thì cha không biết nhưng con là Thượng Quan Thanh Chi, con gái của ta và là nhị tiểu thư của Thượng Quan thừa tướng phủ này, sao ngay cả bản thân con cũng không nhớ thế hả?"

Lạc Băng Băng há to miệng, cô nghĩ tới một chuyện kinh khủng!

Chẳng lẽ mình xuyên không sao?

Không thể nào! Tối qua mình còn nằm ngủ trong chăn ấm đệm êm ở hiện đại mà sao bây giờ lại....

"Các người cút hết ra ngoài cho ta, cút hết ra ngoài nhanh lên!" Lạc Băng Băng mất bình tĩnh hét lớn, cô ném gối về phía mọi người

Mọi người trong phòng vội vàng chạy ra ngoài, tiện thể đóng luôn cửa phòng lại

Lạc Băng Băng chờ cho mọi người đi khỏi, cô nhìn xung quanh phòng, vội vàng tìm gương, ngay sau đó cô thấy một chiếc gương đồng ngay trên bàn trang điểm liền chụp lấy, sau khi thấy rõ diện mạo của người trong gương, cô ngạc nhiên khi thấy gương mặt của cái thân thể này rất giống cô, giống như hai giọt nước

Lạc Băng Băng suy sụp ngồi xuống đất

Sao lại có thể như vậy?

Mình là Lạc Băng Băng mà! Sao có thể là Thượng Quan Thanh Chi cơ chứ?

Từng hồi ức về ba mẹ, bạn bè ở thời hiện đại liền ùa về, bất giác cô liền khóc: "Ba ơi, mẹ ơi, sao con lại ở đây được chứ! Xin Chúa, xin Người hãy đưa con về nhà đi!"

"Tiểu thư..." Giọng nói của một nữ tử vang lên

Lạc Băng Băng rưng rưng nước mắt ngước nhìn cô gái vừa gọi mình kia, chỉ thấy cô gái đó mặt mũi thanh tú, đáng yêu nhưng mà trên gương mặt của cô ta lại buồn thảm mà nhìn cô

"Ta đã bảo các người đi đi rồi mà!" Lạc Băng Băng nói

Nữ tử kia vẫn không nhúc nhích: "Tiểu thư, nô tì không đi, tuy là bây giờ người không nhớ mọi người, lại càng không nhớ nô tì, nhưng mà nô tì vẫn sẽ mãi theo người, trung thành với người! Tiểu thư, nô tì có lời muốn nói, nếu như tiểu thư bây giờ không nhớ gì hết thì nô tì sẽ nói những điều mà tiểu thư không biết cho người, tiểu thư người yên tâm đi, người đừng buồn nữa..."

Lạc Băng Băng sau khi nghe những lời kia liền ngừng khóc, cô gái kia liền chủ động ôm cô, cô cảm thấy rất ấm áp, cô lập tức suy nghĩ lại, xuyên không thì sao chứ, không sao cả, coi như là một chuyến trải nghiệm đi, mình là nhị tiểu như của Thượng Quan thừa tướng phủ, cứ coi như đây là nhà mà sống, việc gì phải lo ngại!

Lạc Băng Băng hít sâu một hơi, được, bây giờ mình chính là Thượng Quan Thanh Chi, mình vẫn phải tiếp tục sống, không thể nào để lãng phí của trời như vậy được!

Bạn đang đọc Vương phi khuynh thành sáng tác bởi LoveShinran

Truyện Vương phi khuynh thành tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LoveShinran
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.