Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

BỊ SẮP ĐẶT

Phiên bản Dịch · 1176 chữ

Lee Yoo Ra cực kì thân thiết kéo tay Lee Sung Min, chầm chậm bước khỏi đại đường, sau đó hai người hướng về phía hoa viên sau phủ mà đi, trong ánh mắt của những người không biết gì, họ nhìn rất giống huynh muội tình thâm.

Chỉ có Lee Sung Min tự mình biết, người nữ nhân kéo tay cậu trong thâm tâm đang có chủ ý xấu.

Rất nhanh hai người đã đến hoa viên, bởi vì phủ thái tử đang mở yến tiệc, cho nên, hoa viên rất tĩnh mịch, hạ nhân trong phủ lưu lại nơi đây cũng ít đi.

Diễn kịch là điểm mạnh của một chuyên gia đàm phán như Lee Sung Min, nhưng mà cậu bây giờ không có tâm trạng diễn kịch trước mặt nữ nhân này, hơn nữa, cậu lại không phải là Lee Sung Min ngốc nghếch, càng không cần nghe người nữ nhân thâm độc này nói tình cảm huynh muội gì!

Một người ngay cả ca ca mình cũng giết hại thì còn tình cảm huynh muội?

Cho nên, đến nơi không người, Lee Sung Min liền hất bỏ tay Lee Yoo Ra, nói: “Được rồi, ngươi có gì cứ nói! Đứng tiếp tục nói gì tình cảm huynh muội với ta!”

Đối diện với phản ứng của Lee Sung Min, Lee Yoo Ra trước tiên là khẽ sửng sốt, sau đó lại giả vờ không hiểu nhìn Lee Sung Min nói: “Ca ca, người nói gì vậy? Muội muội chỉ vì nhớ ca nên muốn cùng ca ra đây hàn huyên thôi mà!”

Lee Sung Min cười lạnh một tiếng, không chút để tâm lật tẩy lời nói dối của Lee Yoo Ra, giễu cợt nói: “Ngươi nhớ ta? Ngươi chắc là đang nghĩ, sao ta vẫn chưa chết? Một nữ nhân vì địa vị và quyền lực, ngay cả thân ca ca của mình cũng hạ độc thủ, ngươi nói ngươi nhớ ta, quan tâm ta, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Hay là ngươi bây giờ còn tưởng ta còn là tên ngốc kia?”

Bị Lee Sung Min lật tẩy, Lee Yoo Ra cũng không tiếp tục giả vờ, ả cười lạnh một tiếng, nhìn Lee Sung Min nói: “Xem ra, ta không thể không tin, ngươi đúng là đã khỏi! Nếu không, tên ngốc trước kia, làm sao lại nói ra được những lời này? Lee Sung Min, quả là ta đã xem thường ngươi!”

Lee Sung Min cười nhẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm Lee Yoo Ra, nói: “Ngươi ngay cả một tên ngốc cũng không bỏ qua, tâm ngươi thật là hiểm độc!”

Ánh mắt Lee Yoo Ra thoáng qua tia hận ý, đột nhiên cười nói: “Hiểm độc? Lee Sung Min, là ngươi ép ta, ngươi không thể trách ai được! Nếu như không phải ngươi giả điên giả dại, phụ thân sao lại phối ngươi cho thái tử gia? Một con ngốc như ngươi, dựa vào gì mà trở thành một thái tử phi cao cao tại thượng? Vị trí thái tử phi, vốn dĩ là của Lee Yoo Ra ta! Phụ thân thiên vị cho nên mới đoạt đi tất cả của ta!”

Nói tới đây, Lee Yoo Ra ngừng lại, đột nhiên khuôn mặt nhăn lại, ánh mắt lộ tia oán hận nói không nên lời, hét: “Ta vốn nghĩ ngươi là tên ngốc, khi ấy không giết ngươi, giờ ngươi sao lại hồi phục chứ?”

Lee Sung Min mở to mắt, không dám tin Lee Yoo Ra đầy mặt oán hận, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, cậu thật không dám tin, trên thế gian lại có nữ nhân thâm độc như vậy, vì muốn đạt được quyền lợi, không tiếc giết hại thân ca ca của mình, thậm chí còn hỏi tội ca ca mình sao không tiếp tục điên dại.

Lee Sung Min không có cách nào hình dung cơn giận trong người, cậu phẫn nộ nhìn Lee Yoo Ra, tức giận nói: “Cậu ta là ca ca của ngươi, sao ngươi có thể nói ra những lời như vậy? Con người ngươi quả là vô nhân tính!”

Lee Sung Min trong cơn phẫn nộ, Lee Sung Min quên mất thân phận bây giờ của mình, cậu chỉ muốn đòi lại công đạo thay cho Lee Sung Min bị chết oan kia.

May thay, Lee Yoo Ra đang cực kì đố kị, không lưu tâm đến Lee Sung Min nói chữ ‘cậu ta’ chứ không ‘ta’.

Ả đối với sự phẫn nộ tri vấn của Lee Sung Min, căn bản không để trong mắt, ả chỉ cười lạnh, nói: “Ca ca? Trước giờ ta không xem một đứa ngốc như ngươi là ca ca của ta! Ngươi chỉ là nghiệt chủng của mụ đàn bà kia! Bởi vì ngươi, phụ thân luôn bảo vệ ngươi, cái gì tốt cũng đều cho ngươi, còn ta? Bao năm nay, ta được cái gì? Ngươi chỉ là một con ngốc, dựa vào gì mà hơn ta? Mẫu thân nói không sai, hôm đại hôn, ta đáng ra nên để người giết chết ngươi! Giữ lại mạng của ngươi, thật đúng là tai họa!”

Lee Sung Min không còn nhịn được nữa, đi nhanh một bước về trước, giơ tay tát Lee Yoo Ra một bạt tay, tức giận nói: “Nữ nhân thâm độc ích kỉ như ngươi căn bản không đáng làm huynh muội với người khác!”

Lee Sung Min còn tưởng Lee Yoo Ra sẽ đánh trả, nhưng không ngờ, Lee Yoo Ra chỉ hét lên một tiếng, tông mạnh về phía hòn non bộ, sau đó ngã xuống đất.

Bởi vì trán đụng phải hòn non bộ, bị rách da, nên vài tia máu nhỏ chảy ra.

Lee Sung Min nhìn Lee Yoo Ra cả mặt đầy máu khẽ sửng sốt, cậu chỉ tát ả một bạt tay, vốn không dùng toàn lực, cũng không đẩy ngã ả, mà cho dù cậu có đẩy, ả cũng không thể ngã về hướng hòn non bộ?

Tuy nhiên, Lee Sung Min chưa kịp suy nghĩ gì, sau lưng đã truyền lại một âm thanh phẫn nộ: “Lee Sung Min, ngươi làm gì vậy?”

Tiếp đó, Lee Sung Min chỉ cảm thấy có một bóng người thoáng qua, trên mặt bị tát một bạt tay, và cậu vì đứng không vững, đầu đụng phải hòn non bộ.

Lee Sung Min cố gắng chịu đựng nỗi đau trên trán truyền lạ, mở to mắt, nhìn thấy Lee Yoo Ra bị một bạch y thân ảnh ôm lấy, bắt đầu từng chút từng chút mất dần ý thức.

Và người ôm lấy Lee Yoo Ra không phải là ai khác chính là Jo Kyu Hyun, sau khi Lee Yoo Ra và Lee Sung Min rời khỏi, hắn không an tâm,bởi vì hắn biết Lee Sung Min biết chút võ công, cho nên, hắn mượn lí do ra ngoài, nhưng không ngờ, đến đây lại thấy cảnh Lee Sung Min đánh Lee Yoo Ra.

Bạn đang đọc Vương Phi Của Bạo Vương của Nhược Nhi Phi Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.