Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Tà Hồn Phi Phách Tán

Phiên bản Dịch · 2249 chữ

Đây là câu trả lời của hắn, ý của hắn là “ta không hận ngươi nữa, nhưng ta cũng sẽ không vì trả ơn cứu mạng của ngươi mà thích ngươi”.

Mặc dù có chút vô tình, nhưng lại khiến cho nam nhân kia cảm thấy mĩ mãn, người hắn yêu thương đã không còn hận hắn nữa, như vậy là tốt rồi, như vậy hắn cũng yên tâm nhắm mắt.

Tường Vi hoảng hốt nâng hắn dậy, ngồi trên mặt đất, chính mình dùng một tay để chống đỡ thân thể của hắn, một tay đem thần lực không ngừng độ lại cho hắn.

“Ngươi không thể làm như vậy, nếu còn tiếp tục hắn sẽ chết nhanh hơn!”

Nguyệt thần thấy vậy vội vàng ngăn cản, khi Tường Vi tức giận ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới mở miệng giải thích: “Nếu như ta đoán không sai, thần lực của hắn đã dời đến trên người ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã nhập ma, thần lực đã bị ma khí làm ô nhiễm, không còn thuần khiết, nếu ngươi cứ truyền thần lực đang nhiễm ma khí vào người hắn sẽ chỉ càng khiến hắn bị vỡ mạch máu mà chết.”

Lời của hắn, không chỉ có Tường Vi đã nhập ma sợ ngây người, mà còn có Nhật thần cũng kinh ngạc.

“Ngươi nói cái gì? Thiên Tà vì sao lại đưa thần lực của mình cho nữ nhân này? Vậy hiện tại hắn chẳng phải là...”

Nhật thần bởi vì quá mức chấn kinh, nói chuyện cũng trở nên lộn xộn, đại não của hắn vẫn đang còn hỗn loạn, có chút không tiếp thu được sự thật này.

Trái ngược với Nhật thần đang bàng hoàng, Nguyệt thần sắc mặt ngưng trọng gật đầu, trên mặt cũng là không đành lòng, tuy bọn hắn không rõ ràng lắm tình hình cụ thể, nhưng cũng mơ hồ đoán được chuyện này không phải là do Thiên Tà tình nguyện, đối với một nam nhân tự phụ như hắn, mất đi thần lực quả thật so với muốn mạng của hắn còn khó hơn.

Nhưng vì sao cuối cùng hắn vẫn kiên trì sống? Nghĩ tới đây, bọn hắn không khỏi nhìn về phía Dạ Khuynh Thành đang nắm tay hai đứa nhóc, nhất thời liền sáng tỏ, thì ra là vậy.

“Tiểu nữ van cầu hai vị đại thần, van cầu các ngươi cứu hắn, chỉ cần các ngươi cứu hắn, muốn ta làm cái gì ta cũng nguyện ý.”

Tường Vi toàn thân đã ma hóa giờ phút này quỳ gối trước mặt Nguyệt thần và Nhật thần, đáy mắt mang theo khẩn cầu, giờ phút này nàng ta, trừ bỏ hình dáng bên ngoài, đâu còn nửa bộ dáng ma hóa lúc trước, nghiễm nhiên là một cô gái si tình nguyện ý trả giá vì cứu người mình yêu, khiến người ta không đành lòng.

“Trong lục giới, ngoại trừ hậu nhân của Nữ Oa và bản thân hắn ra, không ai có khả năng giết được hắn, bởi vì hắn có thần thể bất tử bất diệt, ngay cả khi hắn mất đi thần lực, hắn cũng không chết được, nhưng mà vấn đề là ngươi đã xuất thủ khiến hắn bị thương, mà ngươi lại là người đã đoạt đi thần lực của hắn, công kích của ngươi, tương đương với chính hắn dùng thần lực của mình tự công kích chính mình, cái này không khác gì tự sát, chưa kể ngươi đã nhập ma, thần lực tinh khiết của hắn đã ma khí của ngươi làm ô nhiễm, cứ như vậy...”

Nói tới đây, Nguyệt thần có chút không nói được nữa, nhìn người đã từng là đồng bạn kiêm đối thủ ngày xưa giờ đây đang hấp hối, trong lòng hắn cũng rất khó chịu.

“Cứ như vậy sẽ như thế nào?”

Tường Vi vội vàng hỏi.

“Hết cách cứu chữa.”

Một câu ngắn ngủn nhưng lại khiến người người cảm thấy thập phần tiếc hận, đường đường là một trong ba vị thần quyền năng chưởng quản sinh tử của lục giới, hiện giờ lại gặp phải kết cục tan thành mây khói, mà hết thảy đều do hắn đã yêu một nam nhân mà không được hồi đáp.

Vốn là làm cho người ta khinh thường đoạn tụ, nhưng chuyện phát sinh trên người hắn lại khiến người ta không thể cười nổi, không chỉ như vậy, bọn hắn còn cảm thấy đáng tiếc, hai nam tử tuyệt mỹ như vậy, kỳ thực cũng rất xứng, tiếc rằng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, tóm lại, một chữ tình, đã khiến không ít người chịu khổ. (tui k kỳ thị đam mỹ n rất tiếc đây là ngôn tình =.=)

“Phụ thân, thúc thúc xinh đẹp kia thật đáng thương, hắn sẽ chết thật sao?”

Tuyết Phượng lôi kéo tay Dạ Khuynh Thành, có chút không đành lòng nói, thúc thúc kia vì cứu phụ thân bọn họ mới chết, thật đáng thương. (nè nhóc chính ổng phá gd nhóc đó ==)

Dạ Khuynh Thành cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ là lấy tay xoa xoa nhẹ lên đầu nàng, coi như là an ủi.

Theo lời Nguyệt thần vừa dứt, Tường Vi rốt cuộc không kiên trì nổi nữa mà ngồi bệt xuống mặt đất, hai tay ôm lấy nam nhân tuyệt vọng.

Vết thương trên mặt nữ nhân nhìn đến ghê người, nàng lại khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, miễn bàn có bao nhiêu kinh khủng.

Khóc khóc, đột nhiên phát hiện nam nhân trong lòng không biết từ lúc nào đã nhắm mắt, hô hấp vốn đã mong manh chẳng biết từ lúc nào đã ngừng, nhận thức này càng khiến nàng khóc đến tê tâm liệt phế.

“Không được, Thiên Tà, mau tỉnh lại, đều là Tường Nhi sai, người mau tỉnh lại đi, chỉ cần người tỉnh lại, ta sẽ trả lại toàn bộ cho người, chuyện người không thích ta tuyệt đối sẽ không làm, chỉ cần người tỉnh lại...”

Nhưng mặc kệ nàng nói gì, làm gì, nam nhân cũng không hề mở mắt ra nữa.

Tường Vi chỉ lo khóc, cũng không có chú ý tới một khắc trước khi nam nhân trong ngực nàng nhắm mắt, nhưng là tân khách vây xem lại thấy được.

Thiên Tà, một trong tam thần vĩ đại, tại khoảnh khắc trước khi nhắm mắt vĩnh viễn đã nhìn về một nơi, chính là nơi mà Dạ Khuynh Thành đang đứng, trong mắt hắn mang theo vô cùng quyến luyến nhưng cuối cùng cũng không chạy khỏi an bài của vận mệnh.

Nhìn thân thể nam nhân trong lòng từ từ trở nên trong suốt, Tường Vi càng khóc đến thê thảm, mãi đến khi thân thể Thiên Tà hóa thành từng đốm sáng bay đi mất, nàng mới từ từ dừng khóc, muốn giơ tay bắt lấy, nhưng lại không bắt được, khi đốm sáng cuối cùng biến mất, thân thể Thiên Tà cũng hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người, không để lại một chút dấu vết nào.

Nhìn thấy một màn thê lương như vậy, mọi người cũng là nhao nhao lắc đầu, trong lòng ngoại trừ tiếc hận cũng chỉ có tiếc hận, quay đầu nhìn nhau, mọi người chào hỏi vài câu rồi tính toán rời khỏi.

“Ai cũng không được đi!”

Giờ phút này Tường Vi đứng lên, lại không phục lại bộ dáng tàn bạo khi nhập ma, khiến mọi người không khỏi sợ hãi.

Trời ạ, nàng ta sẽ không phải là muốn đại khai sát giới chứ? Sớm biết như vậy bọn hắn đã sớm rời đi, làm sao còn lưu lại xem diễn trò? Tuy là cực kỳ đặc sắc nhưng nào có quan trọng bằng mạng sống của mình? Bọn hắn lúc này chính là cực kỳ hối hận, hối hận đến xanh ruột.

“Người ta yêu đã chết, các ngươi còn sống làm gì? Hôm nay các ngươi đừng hòng rời đi, ta muốn cho các ngươi chôn cùng hắn!”

Ánh mắt lạnh lùng quét qua những vẻ mặt phòng bị của mọi người, bởi vì khóc đã lâu, cổ họng có chút khàn khàn, giọng nói ra nghe chói tai như ma âm.

Sau đó, ánh mắt lại chuyển, nhìn về phía đầu sỏ gây nên, một lớn hai nhỏ Dạ Khuynh Thành cùng hai đứa nhóc.

“Dạ Khuynh Thành, ta sẽ không giết ngươi, bởi vì ta không muốn đưa ngươi xuống đó với hắn, mà ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, để ngươi hối hận vì đã chọc tới ta, ngươi đừng không tin, ta có một vạn phương pháp khiến ngươi sống không bằng chết!”

Nữ nhân đã nhập ma âm u nói, sau đó khinh thường nhìn Nhật thần và Nguyệt thần, khác hoàn toàn với thái đội cầu khẩn ban nãy, lúc này nàng muốn giết toàn bộ người có mặt ở đây, sau đó chính mình sẽ trở thành chúa tể ở dị thế này. (mơ à cưng?)

Sau đó nàng khởi động cấm chú, Nguyệt thần thấy vậy lập tức tiến lên ngăn cản, Nhật thần cùng Dạ Khuynh Thành cũng đồng thời tham gia, Nhật thần là muốn giúp đỡ Nguyệt thần, còn Dạ Khuynh Thành là vì sợ liên lụy đến hai đứa con của hắn.

“Phượng Nhi, con và Hoàng Nhi nhanh chóng rời khỏi đây, nơi này rất nguy hiểm, các con trở về tìm cữu cữu, bảo hắn mang theo mẫu thân các con rời đi càng xa càng tốt.”

Dạ Khuynh Thành một bên ứng phó với nữ nhân đa nhập ma kia, một bên dặn dò hai đứa nhỏ, hắn có một loại dự cảm mãnh liệt, hôm nay bọn họ phỏng chừng sẽ phải cửu tử nhất sinh, cho nên hắn không thể để hai đứa bé gặp nguy hiểm được.

Nếu Tuyết Thiên có thể chiếu cố tốt cho mẹ con các nàng, như vậy thì hắn cũng yên tâm mà giao bọn họ vào tay hắn, nếu như chính mình có cơ hội sống sót, nhất định sẽ đi tìm bọn họ.

“Phụ thân không đi chúng con cũng không đi, Phượng Nhi với ca ca sẽ cùng chờ phụ thân để cùng về gặp mẫu thân.”

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tuyết Hoàng, lên tiếng hỏi: “Đúng không ca ca?”

Tuyết Hoàng gật đầu, khẳng định nói: “Đúng, chúng con cùng chờ phụ thân cùng về nhà gặp mẫu thân.”

Hai đứa nhỏ nói một hồi khiến cho Dạ Khuynh Thành vừa sốt ruột vừa cảm động, một phút phân thần, cánh tay phải đã bị móng vuốt độc của Tường Vi cào.

“Phụ thân!”

“Phụ thân cẩn thận!”

Hai đứa nhỏ lo lắng nhìn hắn, hắn cố cười lấy một tiếng, muốn cho bọn chúng yên tâm, chính mình không có việc gì.

Nhìn miệng vết thương đen một mảnh, là thầy thuốc, hắn đương nhiên biết đây là dấu hiệu độc khí đã lan tràn, khẩn trương điểm huyệt trên cánh tay, ngăn cản độc khí lan tràn rộng hơn.

Sau khi xử lý tốt miệng vết thương, hắn lại gia nhập trận đấu, ba người hợp lực cũng không có cách bắt được Tường Vi đã ma hóa, có thể thấy được ma lực của nàng có bao nhiêu cường hãn.

“Các ngươi đều đi chết hết đi!”

Cùng với câu nguyền rủa của nàng, toàn thân bỗng phát ra một luồng khí hình thành một cái lồng màu đen, lấy nàng làm trung tâm dần dần khuếch tán càng lớn, cuối cùng theo ý niệm của nàng, vật thể hình cầu màu đen to lớn bay về phía ba người.

Tại một tiếng khẽ kêu của nàng, quả cầu nổ tung khiến ba người bị chấn động thổ huyết, thân thể cũng bị thổi bay xa mấy mét mới ngã xuống.

“Mau, chúng ta mau đi xem phụ thân thế nào rồi.”

Tuyết Hoàng dắt tay muội muội, kéo nàng đến bên cạnh Dạ Khuynh Thành đang bị thương.

“Phụ thân, người sao rồi? Có bị thương nặng hay không?”

Tuyết Hoàng và Tuyết Phượng chạy tới bên cạnh hắn, lo lắng đỡ hắn dậy, hỏi.

Dạ Khuynh Thành giơ tay lau sạch vết máu trào ra bên khóe miệng, cười cười với hai hài tử, vốn định nói mình không có chuyện gì, nhưng vừa há miệng thì trong cổ họng liền trào lên một trận ngai ngái, tiếp theo liền không khống chế được mà phun ra một búng máu, dọa hai tiểu hài tử hoảng hốt.

“Phụ thân, người rốt cuộc sao rồi? Đừng dọa Hoàng Nhi!”

Kiên cường hiểu chuyện như Tuyết Hoàng, lúc này cũng bị dọa đến bật khóc, tiểu nha đầu thì càng không cần nói, nhìn Dạ Khuynh Thành phun ra một ngụm máu lớn, nàng bị dọa trợn tròn mắt, phản ứng kịp liền oa oa khóc lớn.

“Tiểu Phượng Nhi ngoan, phụ thân không sao, các con đừng lo lắng.”

Nhìn hai tiểu hài tử bị dọa khóc, Dạ Khuynh Thành cảm thấy cực kỳ áy náy, đều là chính mình không tốt, khiến bọn nhỏ sợ hãi.

“Phụ thân, huhu... Người ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.”

Bạn đang đọc Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương của Mùa Xuân Của Kẹo Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.