Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mang theo Vân Chỉ liên tục chiến đấu ở chiến trường Bàn Niết

Phiên bản Dịch · 6580 chữ

Hách Liên vương nói một câu mà như một quả bom hẹn giờ, khiến cho không khí vốn dĩ đang trầm thấp đông lạnh ngay lập tức bùng nổ.

Thì ra mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong giai điệu dữ dội vừa rồi vẫn chưa thể tỉnh táo hoàn toàn, nhưng khi nghe thấy Hách Liên vương nói rõ ràng muốn gả Công chúa cho Dự Vương thì mỗi người đều giật mình tỉnh lại. Rất nhiều vương công quý tộc đều cực kì ghen tị và hâm mộ, Ngọc Công chúa chính là nữ thần trong lòng từng nam tử Hách Liên, đã ái mộ nhiều năm mà vẫn chưa có kết quả! Mà nay, khi Vương thượng vừa mở miệng đề xuất, Ngọc Công chúa đứng bên người Vương thượng lại có vẻ mặt vui sướng, hoàn toàn không có chút ý tứ phản đối nào.

Nhưng lúc này Vân Chỉ lại cảm thấy não bộ của mình như bị chập mạch, không ngờ đến trường hợp như vậy, Hách Liên vương này lại để ý đến nam nhân của nàng từ lúc nào vậy? Hắn nói gả con gái thì gả được chắc, chẳng lẽ coi nàng Thiên Đại Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên đều là người chết cả rồi à! Ánh mắt chuyển qua nhìn chằm chằm phản ứng của Mặc Kỳ Uyên, Uyên ngốc nghếch kia, nếu ngươi dám để lộ ra một chút vui sướng nào, để xem ta có đánh người thành tên ngốc thật hay không!

Mặc Kỳ Uyên cũng có chút giật mình không nói gì chỉ đứng yên nơi đó, đồng thời, hắn cũng rõ ràng cảm thấy được một đường ánh mắt tàn nhẫn từ Vân Chỉ phóng đến, không khỏi bất đắc dĩ....., hắn còn chưa nói gì mà đã định tội sớm cho hắn như vậy rồi sao!

"Ý tốt của Vương thượng Bổn vương xin nhận, nhưng mà Bổn vương đã có Vương phi, hơn nữa còn có tình cảm sâu đậm với Vương phi, Vương thượng vẫn nên đi tìm người tài giỏi khác cho Ngọc Công chúa đi!" Mặc Kỳ Uyên bình tĩnh mở miệng, lời nói bình thản mà cương quyết, giống như không có điều gì có thể thay đổi quyết định của hắn.

Nghe thấy hắn nói như vậy, lúc này khóe miệng Vân Chỉ cong lên, xem ra ngươi thức thời, trả lời không sai, sau này trở về ta sẽ hảo hảo mà khen thưởng ngươi!

Hách Liên Ngọc Nhi bị cự tuyệt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, trầm xuống, mơ hồ có sự tức giận, nàng đường đường là Công chúa ưu tú nhất Hách Liên, hơn nữ lại còn chưa từng phải chịu sự xấu hổ như vậy, Mặc Kỳ Uyên là nam nhân nàng không dễ dàng nhìn trúng, cho nên khi phụ vương chỉ hôn cho nàng, nàng mới không có dáng vẻ cự tuyệt quyết liệt như trước kia, hiện tại, không ngờ rằng nàng mới là người bị cự tuyệt! Nàng không tin, trên đời này còn có nam nhân có thể cự tuyệt nàng! Chẳng lẽ nàng kém cỏi hơn so với cái người gọi là Vương phi đó sao!

Mặt mũi Hách Liên vương cũng có chút trùng xuống, đang định nói tiếp thì lại bị Hách Liên Ngọc Nhi bên cạnh tranh trước. Cho dù có tức giận nhưng Hách Liên Ngọc Nhi vẫn có thể duy trì thật tốt hình ảnh của mình, ôn nhu nói: "Phàm là người làm việc lớn, tam thê tứ thiếp là chuyện cực kì bình thường, nếu Ngọc Nhi đã chậm một bước thì làm thiếp cũng không có sao cả. Nếu trước mặt nhiều người mà phụ vương chỉ hôn Ngọc Nhi và Dự VƯơng ngươi, nếu Dự Vương ngươi cự tuyệt như vậy thì bảo một nữ nhân như Ngọc Nhi phải làm như thế nào? Nếu như Dự Vương vẫn cứ từ chối như vậy, vậy thì nhất định do Ngọc Nhi thô tục, không thể lọt vào mắt Vương gia rồi!"

"Công chúa không nên nói như vậy, chỉ là ánh mắt Bổn vương vụng về, trong mắt chỉ có thể chứa một mình nương tử, vẫn thỉnh Công chúa không lấy đó làm phiền long." Trên mặt Mặc Kỳ Uyên vẫn là nụ cười khiêm tốn, không cứng cũng không mềm từ chối.

Cho dù có thái độ tốt đến đâu thì cũng bị lời nói của hắn làm cho nội thương, huống hồ là người tính tình kiêu ngạo như Hách Liên Ngọc Nhi!

Nhất thời chán nản, nhưng giận quá thành cười, tuy nhiên nếu đã như vậy, quả nhiên rất có tính khiêu chiến, nàng nhất định phải khiến cho nam nhân ưu tú như thần này thích nàng!

Nụ cười giận dữ chỉ lướt qua trên mặt, rất nhanh đã được thay thể bằng nụ cười ôn nhu: "Nếu như bây giờ Vương gia cảm thấy Ngọc Nhi chưa đủ tốt, vậy thì để Ngọc nhi đi theo bên người Vương gia, đến khi nào Vương gia có thể nhận biết Ngọc Nhi, tiếp nhận Ngọc Nhi!"

Tất cả mọi người đều không dự đoán được biểu hiện của Hách Liên Ngọc Nhi lại như vậy, một nữ tử cổ đại lại có thể có một tư thế oai hùng như vậy quả là không dễ dàng, ngay cả Vân Chỉ đứng một bên cũng không nhịn được muốn vỗ tay tán thưởng nào, tuy nhiên điều kiện trước tiên chính là đối tượng nàng thổ lộ không phải là lão công của Thiên Đại Vân Chỉ nàng!

Mà lúc này Mặc Kỳ Uyên phúc hắc lắm mưu nhiều kế cũng không thể tìm được lời mà đối đáp lại, thôi, cứ để nàng đi theo, chỉ cần đừng chạm đến điểm mấu chốt của hắn thì không cần phải để ý nữ nhân này như thế nào. Quan trọng hơn là, đôi mắt mỉm cười lặng lẽ nhìn về phía Vân Chỉ, muốn cho Chỉ nhi một chút cảnh tỉnh để nàng không tiếp tục suốt ngày chỉ biết đến những nơi nguy hiểm mà đi!

Mặc Kỳ Uyên không nói gì nữa, cười nhạt ngồi xuống tiếp tục uống rượu, Hách Liên Ngọc Nhi thấy hắn im lặng thì cũng im lặng theo.

Sau khi uống xong mấy chén trà thì thời gian đã không còn sớm nữa, cứ như vậy yến hội oanh oanh liệt liệt kết thúc, tất cả mọi người còn chưa đi về hết. Tuy rằng yến hội đã tàn nhưng đối với vài người thì hoạt động tranh cãi mới chỉ là bắt đầu.

Không ngoài dự liệu, Hách Liên Diệp và Vân Chỉ đều được hộ tống đến cung điện của Thái tử, dọc theo đường đi, đột nhiên Vân Chỉ phát hiện Hách Liên Diệp trở nên trầm mặc một cách dị thường, mặc dù vẫn còn tiếng hít thở đều đều trong bóng đêm, nhưng mà, nàng cũng không có thời gian để ý người này, bây giờ nàng đang cực kỳ bối rối, cuối cùng thì đêm nay Mặc Kỳ Uyên vẫn không có kiên quyết cự tuyệt, hắn thật sự dám hưởng thụ chuyện này sao? Không được, chút nữa nàng nhất định phải đi tìm hắn để hỏi rõ mới được!

Rất nhanh đã về đến cung điện, Vân Chỉ cứ ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn không để ý Hách Liên Diệp đang ngày càng tức giận bên cạnh, nàng phải đợi mọi người đi ngủ thì mới có thể đi tìm Mặc Kỳ Uyên tính sổ được!

"Nói mau, có phải ngươi và Mặc Kỳ Uyên chính là hai người đã xông vào sông Bàn Niết ngày hôm đó phải không?" Đột nhiên, Hách Liên Diệp nói ra một câu nói đầy bất ngờ, mang theo trong đó một chút lửa giận đang cố kiềm chế và một chút nghi ngờ, tức giận hỏi.

Hắn nhận ra Mặc Kỳ Uyên nhưng lại bị ngụy trang của nữ nhân này hoàn toàn đánh lừa! Ngay từ đầu phụ vương đã nói cho hắn biết Vân Chỉ chính là nữ nhân đáng giận mặc áo trắng hôm ấy, ấy vậy mà hắn vẫn đần độn không chịu tin! Ngay lúc vừa rồi khi Mặc Kỳ Uyên mở miệng nói đến Vương phi của Bổn vương, lại nhìn thấy ánh mắt hai người trong lúc lơ đãng giao qua với nhau, nhất thời đã nghĩ thông! Hai người này, vậy mà dám chạy đến Hách Liên quốc của hắn làm xằng làm bậy!

Vân Chỉ tươi cười đánh giá suy nghĩ của hắn một lần, cuối cùng người này cũng nghĩ thông suốt nha, thật không dễ dàng gì, chỉ tiếc là.............

"Ngươi nói những điều này ta hoàn toàn không biết, ta chỉ biết những điều này cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là.........., hiện tại ngươi cần ngủ một giấc thật ngon, sáng mai tỉnh dậy để cử thành đại hôn thật tốt, lúc đó mọi chuyện đều có thể giải quyết xong rồi."

Nhìn thấy sắc mặt hắn từ từ chuyển sang màu hồng, Vân Chỉ vẫn tươi cười tự nhiên, mở miệng ngăn cản hắn tiếp tục nói chuyện: "Không cần phải nói là muốn đổi ý mai không thành thân nữa, bởi vì lời nói của ngươi vốn dĩ là vô dụng! Ngoan, đi ngủ đi thôi!"

Ngón trỏ khẽ lướt qua, nhẹ nhàng đung đưa trong không khí, triệt để biến sắc mặt của hắn thành màu đen khủng bố.

Mà ngay sau đó, vốn dĩ Hách Liên Diệp đang muốn phát tiết lửa giận thì cứ như vậy ngã xuống, hoàn toàn dập tắt lửa giận đang muốn bùng lên!

Đắc ý để ngón trỏ lên trên môi, nhẹ nhàng thổi khẽ, tựa như trên đó đang dấu vô số khẩu súng lục, chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ ngoài kia, rồi một làn bụi màu trắng khẽ bay ra, rồi dần dần biến mất không thấy đâu nữa.

Lúc này Hách Liên Ngọc Nhi ở trong phòng vẫn chưa đi ngủ, không thắp đèn lên mà ngồi suy nghĩ trong bóng tối rồi mở miệng nói: "Phượng Tức, đi vào!"

Một nữ tử khác mở cửa đi vào, lại vừa đúng là nữ tử mở miệng nói móc để Vân Chỉ hiến nghệ: "Công chúa!"

"Ngươi đi tiếp cận Vương tẩu tương lai của bản cung đi!" Hách Liên Ngọc Nhi nhíu mày nói.

"Vâng!" Nữ tử lạnh giọng lĩnh mệnh, quay người bay vọt lên rồi biến ở trong màn đêm.

Trong lòng Hách Liên Ngọc Nhi đang suy nghĩ sâu xa, đêm nay vốn dĩ nàng muốn thăm Vương tẩu tương lai này, thuận tiện mượn cơ hội thể hiện chút tài năng, để lại ấn tượng tốt đối với Dự Vương, không lại không ngờ rằng Vương tẩu này lại không hề đơn giản, không chỉ tài nghệ trác tuyệt mà võ công lại càng tuyệt đỉnh. Như thế này thì không có gì, nhưng trong trận đấu nàng ấy lại vui vẻ giúp đỡ Dự Vương để đối phó với Vương huynh! Sự phối hợp âm thầm giữa hai người khiến cho dù nàng làm gì cũng không thể quấy rối làm loạn được!

Nếu nàng không làm gì là tốt nhất, nhưng nếu nàng có ý muốn tổn thương Vương huynh hoặc lợi ích Hách Liên, nàng cũng không sợ phải mang thêm cái tội danh giết chị dâu!

Bóng đêm càng lúc càng thâm sâu, ánh trăng vẫn đang treo trên cành cao vẫn không thể rải ánh sáng xuống mọi ngõ ngách khiến người ta càng cảm thấy bóng đêm càng trở nên âm trầm.

Hoàng cung Hách Liên không hề rộng rãi giống như Hoàng cung Mặc Kỳ quốc, cũng không có khí thế có thể khiến người ta thần phục từ đáy lòng, nhưng ở đây lại mang trên mình đặc điểm của một nước nhỏ giàu có và đông đúc, đó chính là lầu các xinh xắn, khắp nơi trồng xen kẽ các giống cây cối hoa cỏ trân quý, làm đẹp cho Hoàng cũng và biến nó trở thành một cung đình vô cùng thoải mái để nghỉ ngơi.

Lúc này, ở một cung điện phía ngoài cũng không phải là quá hẻo lánh, Mặc Kỳ Uyên bình thản đứng dưới tàng cây tựa như đang chờ đợi cái gì đó.

Rất nhanh sau đó, một bóng dáng màu xanh lướt đến, Công Ngọc Viêm Bân bỏ cây quạt trong tay ra, kiêu ngạo nói: "Tổng cộng ta đã giải quyết xong mười tên, ngươi hẳn là nên bắt đầu đi thôi!"

"Ngươi thô lỗ như vậy làm gì, Bổn vương đã nói là sẽ đưa bọn hắn trở về rồi mà." Mặc Kỳ Uyên cười nhẹ trêu ghẹo, trong lòng đang ngầm suy tính, đại khái là đang suy ngẫm xem nên tập trung đám người này ở đâu để không lộ ra dấu vết.

"Đưa trở về sao?" Công Ngọc Viêm Bân nghi ngờ hỏi lại, nhưng lập tức nghĩ ra cái gì đó: "Ngươi, không phải là ngươi muốn dùng đám người này để giúp đỡ Vân Chỉ đấy chứ!"

"Ừ, như thế này sẽ thuận tiện hơn, huống hồ là để cho ngươi có cơ hộ vận dụng võ công mà!" Nói là muốn tập võ nhưng lại tâm huyết dâng trào liền muốn tỉ thí với hắn, rồi cuối cùng lấy đám thích khách này ra để luyện tập.

Vẻ mặt Công Ngọc Viêm Bân trở nên đen sì, hắn thật đúng là dịu dàng nha!

Những kẻ này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã phải tiếp nhận những mệnh lệnh trái ngược nhau, chỉ sợ là hiện tại đám người đó đã chạy về ám sát chủ nhân của mình rồi cũng nên! Không ngờ Vân Chỉ có thể làm ra loại độc dược mà không một ai có thể ngờ được như thế này!

Đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân có thể nhận ra là võ công người này không hề kém, nhất thời trở nên cảnh giác nói: "Có người đến đây! Lần này chúng ta cùng xông lên, xem người nào bắt được trước thì thắng!"

"Vậy thì lần này ngươi thua chắc rồi!" Mặc Kỳ Uyên nói xong, liền xoay mặt hướng về phía âm thanh phát ra, Công Ngọc Viêm Bân không hề nhận ra hai tròng mắt màu vàng của hắn trong đêm đen tự nhiên sáng lên vài phần.

Thấy hắn chỉ cười rồi kết luận, nhưng không có nửa điểm nào là nghe vẻ muốn hành động, cảm thấy buồn bực, hắn đứng như vậy mà có thể thắng hay sao?

Bĩu môi, cố tình tấn công về bóng người chuẩn bị xuất hiện.

Ngay sau đó, trong bóng đêm truyền ra thấp thoáng một tiếng hét thảm thiết, khóe miệng Mặc Kỳ Uyên càng thêm mở rộng.

Công Ngọc Viêm Bân bất mãn xoa xoa ngực vừa bị trúng đòn, đối mặt với người nào đó vừa bi thương vừa tức giận: "Vân Chỉ, chẳng phải ta đã thu hồi chiêu thức đúng lúc rồi mà sao ngươi vẫn ra tay như vậy, ngươi là muốn lấy mạng của ta phải không! Còn có ngươi, biết rõ là ai đến mà còn không nói rõ ràng!" (Anh Bân đáng iêu quá! <3 <3 Ai bảo anh lại đi làm bạn với hai kẻ phúc hắc này chứ!

Nhìn nàng giống như con thỏ nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Trong lòng cũng có chút đồng tình với Hách Liên Diệp, liên tục hai lần bị Vân Chỉ hạ độc, cũng không biết có để lại di chứng gì hay không!

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng cung Hách Liên trở nên vô cùng vội vàng, hôn lễ được định ra quá sát nút nên thời gian chuẩn bị vô cùng gấp rút, Thái tử một quốc gia thành thân đã vô cùng long trọng nay lại thêm nghi thức truyền ngôi thì mọi cái đều phải xem trọng hơn vạn lần, bởi vậy cho nên trừ bỏ đám người Mặc Kỳ Uyên chuẩn bị xem diễn trò thì người người trong cung đều vội vội vàng vàng đến mức không biết trời đất thế nào nữa.

Hòa chung vào không khí đó, có hai người đã được chuẩn bị một cách tốt nhất, đứng trên pháp đài cao nhất Hoàng cung tổ chức nghi thức.

Hai người cùng nhau trải qua hàng dài dằng dặc lễ nghi quy củ, quỳ gối trước người Hách Liên vương, nhận đó làm phụ vương, tiếp nhận sự chúc phúc và dạy bảo của một đời quân vương.

Hách Liên vương cười thoải mái, sau khi nói với Hách Liên Diệp mấy câu thì chuyển sang nói với Vân Chỉ, lấy một cái hộp bằng ngọc từ bên cạnh ra, trịnh trọng đưa vào trong tay Vân Chỉ, cười hề hề nói: "Chỉ nhi, kể từ hôm nay ngươi đã là thê tử của Diệp nhi, là Vương hậu Hách Liên quốc, quả nhân tin tưởng nhất định ngươi có thể làm được rất tốt!"

Dưới tấm khăn lụa đỏ, Vân Chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, cung kính tiếp nhận chiếc hộp trong tay hắn, rồi giao nó cho một thị nữ đứng bên cạnh, toàn bộ quá trình đều vô cùng tự nhiên. Nhưng Hách Liên Diệp đang quỳ gối bên cạnh nàng, hai mắt không tiêu cự nhìn thẳng tắp về phía trước, vẻ mặt không vui cũng không buồn, tuy rằng nhìn có chút kì lạ nhưng trong hoàn cảnh như vậy cũng không dẫn đến sự chú ý của bất kì người nào.

Lại càng không có người để ý đến cung nữ tùy thân bên người Vân Chỉ khi nào thì ít đi một người, hơn nữa còn vội vàng lên ngựa đuổi theo đám người Mặc Kỳ Uyên.

Vân Chỉ rất nhanh chóng đã đuổi kịp xe ngựa của Mặc Kỳ Uyên ở cửa thành, lúc này Vân Chỉ đổi về toàn thân nam trang màu trắng, sau khi tẩy trang hoàn toàn không có chút tương đồng nào với hình tượng thục nữ trước đó.

"Dự Vương gia dừng bước!" Ngay khi mấy người vừa ra đến cửa thành là lúc một tiếng vó ngựa sốt ruột đuổi theo, một giọng nói của nữ nhân truyền đến!

Nghe thấy có người ngăn cản, trong lòng ba người ngồi trong xe giật mình, chẳng lẽ đã bị người khác phát hiện rồi sao?

Mặc Kỳ Uyên bình tĩnh ngồi lên phía trước, dùng thân thể che Vân Chỉ ở phía sau, lúc này mới kéo màn xe ra nhìn về phía người bên ngoài, vừa hay lại chính là Hách Liên Ngọc Nhi tối hôm qua.

"Ngọc Công chúa còn có chuyện gì?" Mặc Kỳ Uyên lễ phép hỏi, ý cười không vào đến đáy mắt.

Vân Chỉ ngồi ở phía sau cũng lườm về phía người cản trở Hách Liên Ngọc Nhi, nhất thời có chút chán nản, chẳng lẽ thật sự nàng chạy đến đòi đi theo Mặc Kỳ Uyên để bồi dưỡng tình cảm sao?

Hách Liên Ngọc Nhi nhanh chóng xuống khỏi lưng ngựa, đi vài bước đã đến phía trước xe ngựa, nhìn Mặc Kỳ Uyên cười một cách kì lạ.

"Tốc độ của Vương gia thật nhanh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã an bài mọi chuyện một cách thỏa đáng. Mặc dù Ngọc Nhi không biết cung nữ cải trang thành Vương tẩu và Dự Vương gia có quan hệ gì, có mục đích như thế nào, nhưng nếu làm tổn hại lợi ích Hách Liên ta vậy thì Ngọc Nhi cũng đành phải đắc tội!"

Không ngờ là một nữ tử như nàng có thể nhìn thấu mưu kế của bọn hắn, một mình đi đến tìm hiểu rõ ràng, nói một câu hợp tình hợp lí, yêu ghét rõ ràng, không khỏi khiến trong lòng Vân Chỉ âm thầm khen ngợi.

Bị người khác nhìn thấu, nhưng sắc mặt Mặc Kỳ Uyên vẫn không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Ngọc Công chúa nói gì Bổn vương không hiểu, chỉ là bây giờ quân tình khẩn cấp, nên ta phải nhanh chóng trở về quân doanh mà thôi, hành động vội vàng xin hãy tha lỗi."

"Vương gia yên tâm, Ngọc Nhi không đến ngăn trở đường đi, chỉ cần không gây tổn hại đến lợi ích Hách Liên ta thì Vân cô nương đi cũng được nhưng chỉ xin Vương gia để lại thuốc giải cho Vương huynh." Hách Liên Ngọc Nhi vẫn ăn nói rõ ràng như trước, đối với suy đoán của mình thập phần khẳng định.

Nàng nói như vậy cũng coi như khách sáo đến cực điểm rồi, Vân Chỉ cũng không muốn rắc rối gì thêm nữa, yên lặng đem thuốc giải vào trong tay Mặc Kỳ Uyên.

"Bổn vương đã từng nói qua Mặc Kỳ và Hách Liên chính là hai nước hữu nghị bang giao, Ngọc Công chúa không cần quá lo lắng!" Lần này Mặc Kỳ Uyên không phủ nhận nữa, nói xong thì ném thuốc giải từ trong tay ra rồi chắp tay nói: "Công chúa rộng lượng, bây giờ Bổn vương xin nhận lỗi, sau này còn gặp lại!"

Nhìn Mặc Kỳ Uyên định buông rèm che xuống, Hách Liên Ngọc Nhi không quên cười mở miệng: "Ngọc Nhi cũng sẽ tuân thủ lời hứa đến quân doanh đi theo Dự Vương!"

Xe ngựa đã quay đầu đi về phía trước, nhưng giọng nói tươi sáng kia vẫn không lọt ra chữ nào khỏi lỗ tai ba người.

Cùng với giọng nói truyền đến, Công Ngọc Viêm Bân xấu hổ, bất an nhìn hai người kia một cái, một luồng khí nóng khẽ dâng lên, nhất thời cảm thấy cực kì buồn cười, cuối cùng cũng có lúc được nhìn thấy Uyên có lúc tức giận như vậy. Quả nhiên là sắp có trò hay để nhìn rồi.

"Người ta đã đuổi theo như vậy, như thế nào mà ngươi lại không chờ người ta thế, dù sao thì xe ngựa này cũng có thể chở tất cả, nếu không được thì ta nhường chỗ cũng được!" Vân Chỉ cũng không lớn tiếng trách móc, nhưng mà cho dù có ấm giọng nói lời nhỏ nhẹ đề nghị thì lời nói này hoàn toàn không đồng nhất với đáp án trong lòng, hắn cử thử xem, để rồi xem có đại la thần tiên nào đến cứu hắn được hay không!

Hiện tại Mặc Kỳ Uyên đang vô cùng hối hận, tối hôm qua không kết thúc một cách triệt để, tuy rằng muốn tìm cho Vân Chỉ chút việc để làm là đối phó Công chúa kia, nhưng mà xem ra tình huống bây giờ sẽ là bản thân sẽ bị Vân Chỉ giải quyết trước tiên!

Phóng ánh mắt cảnh cáo đến Công Ngọc Viêm Bân đang cười ra tiếng ở phía đối diện, rồi quay đầu nói một mạch: "Không chứa được, không chứa được, cho dù xe ngựa này có thể chứa được thì trong lòng ta cũng không thể chứa được, cuộc đời này trong lòng ta chỉ có chứa duy nhất một người mà thôi!"

Công Ngọc Viêm vừa rồi còn cười vui sướng khi thấy có người gặp họa, giờ lại nghe thấy mấy câu nói ngọt đến phát ngấy của Mặc Kỳ Uyên khiến toàn thân nổi hết da gà lên, tay che lấy mặt khinh bỉ nói: "Ngươi đừng tưởng là tự đánh bóng mình lên thì có thể hạ được mọi cơn dấm chua nha!"

Bất kì người đàn bà nào đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Vân Chỉ cũng không ngoại lệ, khóe miệng khẽ cong lên, nhưng vẫn cố gắng che giấu sự hưng phấn trong lòng. Nhìn về phía hành động có phần khoa trương của Công Ngọc Viêm Bân mà nhất thời cảm thấy buồn cười.

"Ngươi hẳn là cũng nên thay răng rồi! Tuy nhiên ta lại không hề cảm thấy chua nha!" Vân Chỉ vỗ vỗ bả vai Mặc Kỳ Uyên, nói mấy lời đầy ý nghĩa sâu xa như mấy ông già: "Tốt lắm, có tiến bộ, tiếp tục nỗ lực! Nhưng nếu mà để ta nghe thấy ngươi nói với người khác giống như vậy thì hậu quả hẳn là ngươi cũng biết rồi!"

Cười cười nhìn dáng vẻ đùa giỡn của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên cũng đồng ý theo ý nàng.

Trong xe ngựa, vốn dĩ Công Ngọc Viêm Bân đang chuẩn bị xem kịch vui thì lại bị hai người này coi như người trong suốt, da gà rơi hết xuống trên mặt đất!

Quân đội di chuyển đến đóng quân ở bên bờ sông Bàn Niết, cách đội quân Khâu Lệ một con sông, đám người Mặc Kỳ Uyên cũng nhanh chóng trở về đến quân doanh.

Ngày mai chính là ngày đại chiến, sau khi Công Ngọc thuận lợi dùng băng thiềm giải nốt độc tố trên người Mặc Kỳ Uyên thì một vài tướng lĩnh được triệu vào, ngay sau đó mấy người bắt đầu bàn bạc việc quân sự.

Mấy người ở bên ngoài thảo luận, còn Vân Chỉ ở bên trong bắt đầu thăm dò sức lực của băng thiềm. Tuy rằng bên trong có đồ cho nó ăn nhưng khi nàng mở cái hộp ra xem thì mấy chục con nữu điệp bị nó nuốt giờ chỉ còn lại vài con, rõ ràng là cơ thể cũng không phải là lớn lắm, vậy mà trong một ngày nó lại có thể ăn nhiều như vậy, nếu không phải là nàng kịp thời cứu mấy con nữu điệp dưới miệng nó ra thì nó đã ăn no đến mức không còn sức mà giải độc cho Uyên rồi!

Ngón tay tự nhiên vuốt ve cái thân hình nho nhỏ lạnh lẽo dưới thân mình, không khỏi có chút nghi ngờ, ngày ấy khi còn ở Hoàng lăng nàng nhớ rõ là khi còn chưa động vào nó thì đã bị khí lạnh tỏa ra gây ra cảm giác đau đớn, nhưng hiện tại cho dù có sờ soạng nó thế nào thì đều thấy nó bày ra một dáng vẻ vô cùng hưởng thụ, ngón tay cũng không phải chịu một chút thương tích nào, chẳng lẽ vật nhỏ này đã nhận nàng làm chủ nhân sao?

Tuy nhiên sau đó một lúc, một con nữu điệp lại bị nó giải quyết rất nhanh, băng thiềm tự nhiên vặn vẹo thân mình leo vào trong tay Vân Chỉ, lăn qua lăn lại như muốn đòi thêm đồ ăn.

"Con nữu điệp này để ban thưởng cho ngươi sau khi giải độc, sau này mỗi ngày ta sẽ cho ngươi đồ ăn khác, nếu không chịu ăn thì chỉ có ngươi chết đói mà thôi!" Tâm tình Vân Chỉ rất tốt, cũng không để ý nó có nghe hiểu hay không, mở miệng trêu ghẹo băng thiềm rồi đứng lên.

Vừa dứt lời, dường như băng thiềm có thể nghe hiểu, nâng cái cổ ngắn tũn lên, ánh mắt đáng thương tội nghiệp nhìn Vân Chỉ, rồi ngoan ngoãn bò vào cái hộp để ngủ bù, giờ thì nó đã rõ, đáng thương cho nó khi phải gặp một chủ nhân keo kiệt như nàng, không chịu cho ăn! Không để ý đến nàng nữa!

"Vương gia, quả thật dùng sông Bàn Niết làm nơi phòng thủ là một tuyệt chiêu, người Khâu Lệ quanh năm sinh sống trên thảo nguyên, không thông thạo thủy chiến. Thuộc hạ cảm thấy chúng ta nên bày thêm trận địa mai phục trên mặt nước, nhưng lại không biết nên bày trận như thế nào." Giọng nói của một lão tướng vang lên phía ngoài trướng, từ giọng nói có thể nhận ra đây là một người có đầy kinh nghiệm chinh chiến sa trường.

Mặc Kỳ Uyên gật đầu trả lời: "Kế này của Trình Tướng quân này rất tốt, Bổn vương sẽ cẩn thận nghiên cứu. Tuy nhiên hiện giờ cũng chưa có nhiều biện pháp tốt nên trước tiên đội cung tiễn thủ cứ chuẩn bị trước đi, sắp xếp cách xa bờ sông để công kích, không buông tha cho kẻ nào muốn qua sông!"

"Thuộc hạ đã hiểu!"

"Muốn bày trận trên sông, ta có một biện pháp!" Sau khi Vân Chỉ thu thập băng thiềm xong, nghe đến đó thì bình tĩnh đi ra ngoài, không hề cảm thấy xấu hổ khi quấy nhiễu đám người bọn hắn bàn luận.

Ở đây trừ Công Ngọc Viêm Bân và Mặc Hình thì vài tên tướng lĩnh đều có ít nhiều bất mãn, quân doanh vốn là nơi nữ tử không nên đi vào, đó là còn chưa kể Vương phi lại còn quang minh chính đại nghe bọn hắn bàn việc quân sự cơ mật.

Không biết làm sao mà nàng có thể trở thành sủng thê của Nguyên soái Vương gia rồi lại còn được sủng lên tận trời!

Không thèm để ý đến ánh mắt mọi người, cực kì tự nhiên ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, dịu dàng nói: "Chỉ nhi, nàng có biện pháp gì, nói ra cho mọi người cùng nghe một chút?"

"Vương gia, hiện tại chúng ta đang bàn việc quân sự!" Khi nhìn thấy Vân Chỉ xuất hiện, rõ ràng giọng nói của lão tướng quân trở nên lạnh lùng hơn trước, chính là muốn nhắc nhở Mặc Kỳ Uyên không nên gây rối loạn kỉ cương trong quân đội.

Mặc Kỳ Uyên cười thoải mái nói: "Bổn vương đâu có nói là không đâu, Chỉ nhi, nói nhanh kế sách của nàng đi!'

Hoàn toàn không thèm nhìn lão già cổ hủ kia, Vân Chỉ chậm rì rì mở miệng: "Ta cho rằng sử dụng lửa trên mặt sông là thích hợp hơn cả, chỉ cần có người dám đi đò qua sông thì ta cho châm lửa đốt người, phòng tuyến tự nhiên sẽ chắc chắn!"

"Hừ, châm lửa trên nước, quả là lời nói vô căn cứ!" Cặp ria mép trắng xám của lão vểnh lên, nói với Vân Chỉ một cách khinh thường, châm biếm.

Trên chiến trường, con gái con lứa làm thế nào hiểu được hành quân bố trận chứ, quả là buồn cười!

"Châm lửa trên nước, tự nhiên bản phi sẽ có biện pháp, không nhọc lão tướng quân phải quan tâm." Vân Chỉ bình tĩnh trả lại hắn một câu, xoay người nói với Mặc Kỳ Uyên: "Ngươi chỉ cần cho ta mười người dựa theo lời ta nói mà làm, ngày mai nếu lão tướng quân còn muốn nói vô căn cứ thì cũng không muộn!"

"Hơn nữa, trên mặt nước bày trận thì dưới nước cũng nhất định phải giải quyết, không để lại một đường sống nào!" Vân Chỉ tiếp tục bổ sung thêm, lời nói cử chỉ bình tĩnh cơ trí khiến trong phút chốc một vài lão tướng ở đây đều trở nên mơ màng mà quên mất người trước mặt lên tiếng chỉ điểm việc chiến thuật, hành quân bọn họ lại chỉ là một nữ tử.

Mặc Kỳ Uyên cười nhạt buông hai tay ra nhìn Vân Chỉ đang tỏa sáng ở bên cạnh, đó là nương tử của hắn, vậy thì nhất định sẽ có cách khiến mọi người tâm phục khẩu phục để có thể đứng trên đài cao nhất với hắn!

Hự! Chương này quá là dài! Ta chia đến lần thứ 3 mà vẫn thấy dài! Có lẽ phải còn 2 lần nữa mới hết được chương này! Rồi lại còn mấy chương sau cũng dài không kém thế này chút nào! Oa oa Nhưng vẫn sẽ đảm bảo mỗi ngày một chương cho mọi người ạ!

Vừa đến rạng sáng ngày thứ hai, mặt trời ngày hè còn chưa hoàn toàn mọc lên, bên bờ sông Niết Bàn quân đội hai bên đã nghiêm chỉnh đứng chờ sẵn, chỉ còn chờ lệnh nữa mà thôi!

Có thể nói hôm nay là lần đầu tiên Mặc Kỳ và Khâu Lệ trực tiếp giao chiến, lúc này thắng thua sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí binh lính hai bên, cho nên trận chiến hôm nay chỉ có thể thẳng không thể thua!

Khâu Lệ Thương Kình ngồi trên một con ngựa quý đứng trước đội ngũ nhìn về phía bên kia sông, có thể nhìn thấy đám người Mặc Kỳ Uyên đang đứng nơi đó, trong lòng tràn đầy tin tưởng. Xem ra bọn họ đã quyết định là chỉ thủ chứ không tấn công, phòng thử ở đối diện bờ sông rồi đợi bọn họ xông đến.

Nếu đã đem quyền chủ động vào tay hắn vậy thì hắn sẽ kéo phần mở màn bắt đầu chiến tranh vậy! Vừa nghe nói Mặc Kỳ Uyên dời quân đến đóng ở sông Bàn Niết, mục đích để lấy địa hình tốt, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất chọn ra mấy trăm người bơi giỏi, sông hẹp như vậy thì chỉ cần vượt qua thì đối phương sẽ không còn chiếm ưu thế nữa!

Khâu Lệ Thương Kinh giơ cao tay phải lên, bắt đầu tấn công. Mặc Kỳ Uyên một chút cũng không lo lắng, hắn tin biện pháp của Vân Chỉ nhất định sẽ có tác dụng ngăn cản được bọn họ!

"Thủy thủ qua sông, cung tiễn thủ chuẩn bị!" Nhìn theo cánh tay hắn hạ xuống, giọng nói khí phách hùng hồn vang lên.

Nghe thấy quân lệnh, lập tức đám thủy thủ cầm theo dây xích sắt ngay ngắn trật tự bơi vào trong lòng sông, chỉ cần đưa đoạn xích sắt này qua làm cầu thì nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành, Khâu Lệ bọn họ là đội quân vô địch, một chút nước sông nho nhỏ này làm sao có thể làm khó bọn họ!

Ngay khi mấy trăm thủy thủ đều đã đi vào trong nước, cầu xích sắt cũng đã đi đến giữa sông, nhưng lúc này Mặc Kỳ Uyên vẫn chưa có một chút ý tứ ngăn cản gì cả!

Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì? Khâu Lệ Thương Kình nhìn Mặc Kỳ Uyên đang thong dong, bình tĩnh, trong lòng nhất thời trở nên hoảng hốt, trong nước khẳng định có quỷ!

Vừa định mở miệng gọi đám thủy thủ trở về thì cũng không kịp nữa rồi!

Binh lính đứng phía sau Mặc Kỳ Uyên căn bản không cần để ý chỉ thị, nhìn thấy đám người trong nước đã bơi đến giữa tạm thời không thể bơi về vị trí ban đầu, đồng loạt đổ dầu mỏ lên trên mặt nước, ngay sau đó liền có một tốp binh lính ném vào trong sông hơn mười cây đuốc.

Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa bốc cháy nhanh chóng, ngọn lửa cháy lớn cao đến cả một trượng, khí thế không thể đỡ kia khiến binh lính Khâu Lệ ở đầu bên kia đều sợ hãi theo bản năng lùi lại mấy bước! Một đám người trong lòng sợ hãi, rốt cuộc Mặc Kỳ đã dùng yêu thuật gì, sao lại có thể đốt lửa trên mặt nước! Ngọn lửa cháy mãnh liệt như vậy bảo bọn họ làm sao có thể tấn công qua đó!

Đám thủy thủ ở giữa sông liên tục kêu khóc thảm thiết, tiếng kêu gào thống khổ đó khiến những binh lính Khâu Lệ còn đứng trên bờ chưa qua sông đều vô cùng sợ hãi, căm uất!

Ngọn lửa như một con rồng hung bạo nhảy lên nhảy xuống trên mặt sông, giống như chúc mừng chiến thắng đầu tiên của Mặc Kỳ!

Ngọn lửa cao hơn một trượng giống như một bức tường nóng bỏng hoàn toàn ngăn cách quân đội hai bên bờ sông, không thể nhìn thấy bóng dáng đối phương, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng được ngọn lửa trong ánh mắt của Khâu Lệ Thương Kình lúc này cũng tức giận, bốc cháy cao không kém so với ngọn lửa trên sông! Mấy trăm thủy thủ trong quân của hắn đều là những người giỏi sông nước, thế nhưng giờ thì đã hy sinh toàn bộ! Tuy rằng chiến tranh còn chưa bắt đầu nhưng dĩ nhiên lúc này sĩ khí của bọn họ đã thua, và hiện nay còn thua cả con đường duy nhất này!

Lửa lớn đến nhanh đi cũng nhanh, những vết dầu mỏ trên mặt nước cháy xong thì sẽ tắt, nhưng trận lửa lớn này vẫn không ngừng làm cho người ta sợ hãi, lại một lần nữa nước sông trở về với vẻ yên bình. Trên mặt nước nổi lập lờ vài thi thể bị đốt cháy, hoặc là vài thi thể bị chất độc trong nước độc chết.

Đại quân vẫn như chưa từng hành động, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ là trong không khí có thêm mùi dầu hỏa gay mũi, tuyên bố rõ ràng những chuyện vừa mới xảy ra.

Giữa làn khói lượn lờ trong không trung, bên kia bờ sông chỉ còn lại một mình Khâu Lệ Thương Kình.

Trên mặt không còn biểu hiện phẫn nộ không cam lòng nữa, lớn tiếng nói với bờ sông bên này: "Mặc Kỳ Uyên! Trận chiến lần này xem như Bổn vương đã thua, trận tiếp theo nhất định Bổn vương có thể chinh phục con sông này!"

Vừa nói xong liền thúc ngựa quay đầu, lao nhanh mà đi!

Bên này, quân đội Mặc Kỳ hô to chúc mừng: "Vương gia anh minh! Vương phi anh minh!"

Không tổn thất một người nào, thậm chí là không cần di chuyển một bước thì đã loại bỏ được mấy trăm thủy thủ của quân địch, toàn thắng quân địch!

Trải qua lần này, các tướng sĩ Mặc Kỳ đều càng thêm kính trọng sự trí dũng song toàn của Vương phi, không ngờ là một nữ tử lại có thể hiểu biết nhiều chuyện kì lạ như vậy. Tối hôm qua Vương phi dẫn theo mười mấy người đi xuống dưới lòng sông đào một cái gì đó, sau đó mang về rất nhiều nước màu vàng đen, không ngờ là nước này còn có thể cháy thành lửa, quả thật là chuyện không thể tưởng tượng nổi!

Nhưng Mặc Kỳ Uyên lại không hề vui vẻ như vậy, tuy rằng chiến thuật lần này thành công, đã ngăn được bước tiến của đại quân Khâu Lệ, nhưng nếu để đại quân cứ đóng ở nơi này thì cũng không phải là kế lâu dài. Không biết bước tiếp theo quân địch sẽ làm gì, nên càng không biết nên dùng kế sách nào để đối phó, hiện tại cũng chỉ có thể dùng phương pháp binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mà thôi!

Bạn đang đọc Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô của Nhứ Ngữ Phân Phi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.